Cầu Ma

Chương 415: Ly Phong Tam Thức

Bầu trời màu xám sương mù mông lung, bốn phía biển mây cuồn cuộn, nhìn thoáng qua không chia rõ nơi này là biển trời hay đại hải.
Tô Minh không cảm nhận được thân hình mình tồn tại, giống như mình hóa thành luồng khói trong biển mây, phiêu du trong cõi trời đất, không biết đi về đâu.
Có lẽ qua thật lâu, có lẽ chỉ chốc lát, Tô Minh ý thức hơi mơ hồ chợt thấy đằng trước biển mây, vô tận mây trắng xám như biển ngồi xếp bằng một người đàn ông tóc dài.
Người đàn ông thân thể cao gầy mặc áo xanh, tóc rất dài. Khuôn mặt tuy không đẹp trai nhưng ẩn chứa khí chất phiêu dật, đặc biệt đôi mắt y hẹp dài, nhìn thoáng qua như mắt phụ nữ, mắt phượng khiến người liếc mắt khó quên.
Khi Tô Minh nhìn người đàn ông thì đôi mắt người ấy chậm rãi mở ra, bên trong lóe tia sáng.
“Ngươi đến rồi, người thừa kế của ta.”
Tô Minh tinh thần chấn động, ý thức hơi mơ hồ bỗng nhiên tỉnh táo. Hắn nhớ tới mình trong băng xuyên hấp thu Phong Man truyền thừa, nhớ đến phút cuối đầu não dấy lên gió bão. Gió bão qua đi linh hồn hắn xuất hiện trong biển mây này.
“Loại truyền thừa này chỉ có người lần đầu có được mới trông thấy ta. Sau ngươi, người truyền thừa thấy không phải ta mà là ngươi.” Người đàn ông đôi mắt hẹp dài giọng nói dịu dàng từ từ nói.
“Ta là Phong Man, hiểu ra lực lượng phong thành thánh, cùng Man Thần đồng chiến thứ vị kiếp đại giới vạn vựcthứ chín, đi qua đâu không ai dám không lạy. Bây giờ sót lại nơi đây là năm đó ta đi theo Man Thần rời khỏi vị kiếp đại giới thứ chín, đi tìm vị kiếp khác tìm kiếm cơ hội đột phá để lại một lũ thần thức, để hậu nhân truyền thừa Phong Man của tra. Lực lượng Phong Man thiên biến vạn hóa, không thể từng chút truyền thừa. Cho nên ta dung nạp nó thành ba thức thần thông, nếu ngươi có thể nắm giữ hết thì sẽ hiểu ra năm phần Phong Man. Ly Phong Tam Thức, thứ nhất là Khai Dương!” Người đàn ông mắt xếch từ từ nói, khi nói đến điều này thì mắt lóe tia sáng, tay phải nâng lên mạnh vung bầu trời trên biển mây.
“Đẩy ra mây trên trời, khiến biển mây cuồn cuộn, khiến mặt trời lộ ra lực lượng Khai Dương, cần chính là gió!” Theo tiếng nói quanh quẩn, biến mây kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành vòng xoáy to lớn, lấy người đàn ông làm trung tâm vòng quanh phạm vi vô tận.
Tô Minh ở một bên nhìn biển mây xoay tròn, hắn có thể tưởng tượng nếu ở dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, thấy sẽ là hình ảnh kinh người mây cả khung trời đang xoay tròn thành vòng xoáy.
“Gió từ đâu đến?” Người đàn ông mắt xếch mỉm cười.
“Gió từ ta vung tay áo mà lên, đưa vào bầu trời cuốn biển mây, khi biển mây trở thành vòng xoáy thì vô số lần trở ngược về! Nói chính xác thì Khai Dương chia làm ba tầng, một là đưa gió, hai là mượn gió, ba là dung hòa gió, cuối cùng…Khai Dương!” Tay phải người đàn ông mắt xếch mạnh siết chặt, khoảnh khắc y nắm tay lại, biển mây trở thành vòng xoáy bốn phía ầm ầm tuôn hướng người đàn ông, cuối cùng Tô Minh tinh thần chấn động thấy vòng xoáy biến mất trong nắm tay phải của người đàn ông!
Giống như là lúc y nắm tay chính là vô tận biển mây nhanh chóng ngưng tụ lại. Như là trong tay phải người đàn ông đang nắm lấy vòng xoáy biển mấy vô tận mới nãy! Như là trong tay y đang nắm giữ lực lượng trong cõi trời đất, thuộc về gió, lực lượng vô vàn.
“Khai Dương!”
Nắm tay phải người đàn ông hướng tới trước, nhìn như mềm nhẹ vô lực đánh ra một đấm. Nhưng nắm đấm đánh ra, cuồng phong không thể hình dung từ trong tay người đàn ông bùng phát, như trong bình minh tĩnh lặng dấy lên sấm kinh trời, như trong mặt biển yên tĩnh bùng phát bão tố vạn mét, như mặt đất bằng phẳng vang động đất!
Cuồng phong hóa thành phong lao rít gào lao ra, xé rách bầu trời khiến xuất hiện hố đen to lớn. Phong long gầm rống chui vào đó, biến mất.
“Thức thứ hai, Táng Âm!” Người đàn ông mắt xếch Phong Man híp mắt, trong mắt lóe tia sáng xanh.
“Cá nhân ta rất thích chiêu này, nó không phải ta tự sáng tọa mà ngộ ra từ một truyền thuyết cổ xưa, đi không ít di tích cuối cùng hiện ra truyền thuyết xa xưa này mà thôi. Ta vẫn cảm thấy thuật này vốn đã tồn tại, chẳng qua chìm trong năm tháng, mà ta chẳng qua trả lại căn nguyên. Từ cổ xưa có truyền thuyết, sau khi người cổ đại chết không táng thiên, không táng địa mà táng trong gió, gọi là phong táng.” Khóe miệng người đàn ông lộ nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhìn có chút tà. Hai ngón tay phải chỉ dưới đất.
Cái chỉ này khi Tô Minh cúi đầu nhìn, đất bên dưới biển ảo ảnh. ảo ảnh kéo dài không lâu lập tức rõ ràng, nhưng nó lộ ra trước mắt Tô Minh không phải vùng đất phía trước mà tràn ngập đám người.
Trên mặt đất xuất hiện vô số người xem không rõ quần áo, diện mạo. Họ quỳ lạy trên mặt đất, phát ra lời Tô Minh nghe không hiểu. Từ trên trời nhìn xuống, người dưới đất nhiều tới mấy vàng. Một mảnh đông đúc hợp thành hình tròn to lớn, vị trí trung tâm trống trải, trừ trên mặt đất có một tháp gỗ cao cao, trừ đỉnh tháp có một cái xác bị cột treo cao.
“Người thừa kế của ta, nhìn kỹ!” Người đàn ông mắt xếch bỗng lên tiếng.
Tô Minh lập tức tập trung đè nép rung động nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy dưới đất mấy vạn người vòng quanh tháp gỗ cao hướng tới một phương chậm rãi đi. Mỗi người đều đi, từ trên trời nhìn như hình thành vòng tròn di chuyển, hình ảnh này khiến Tô Minh lấy làm kinh ngạc. Hắn không nhận ra hành động của đám người liên quan gì đến Táng Âm thuật, nhưng theo thời gian trôi qua, mấy vạn người dưới đất dần không đi chậm mà chạy. Mấy vạn người cùng chạy nhanh khiến hình tròn di chuyển càng mau.
‘Chẳng lẽ mọi người chạy nhanh hình thành vòng xoáy, cho nên thành gió?’ Mắt Tô Minh tập trung.
Theo mấy vạn người chạy nhanh, thân thể mỗi người phát ra khí nóng, đây là khí huyết di chuyển thì thân thể sẽ tự nhiên tỏa ra khí nóng. Có lẽ một người không nhiều nhưng mấy vạn người chạy nhanh tỏa ra khí nóng từ trên cao trông thấy rất rõ. Những hí nóng từ người họ tỏa ra từ từ bay lên trời.
Cùng lúc đó, đám người chạy nhanh lập tức có mấy trăm vọt lên trên trời, đứng trên tháp gỗ cao treo thi thể. Tại đó mấy trăm người này ngồi xếp bằng bềnh bồng, người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Lạnh giá tỏa ra bốn phía, khiến xung quanh lập tức biến lạnh.
Hình ảnh tiếp theo khiến Tô Minh kinh ngạc, hắn chính mắt thấy theo mấy trăm người tỏa ra khí lạnh, khí lạnh hạ xuống dưới, trong quá trình hạ cùng khí nóng vì mấy vạn người dưới đất chạy nhanh mà bay lên va chạm nhau.
Khoảnh khắc đụng chạm, cuồng phong xuất hiện dấy lên tiếng rít. Cùng lúc đó, mấy vạn người dưới đất cùng há miệng rống ra một tiếng.
“Táng!” Thanh âm kinh thiên, khiến mấy vạn người chạy càng nhanh, khí nóng tỏa càng nhiều. Trên trời mấy trăm người khoanh chân bềnh bồng cũng mở mắt ra cùng rống.
“Âm!”
Thanh âm gầm ra, khí lãnh tỏa ra nhiều gấp mấy lần hạ xuống dưới, va chạm với khí nóng, như là đối lưu, sinh ra gió mãnh liệt hơn. Gió quét ngang thổi xác trên tháp gỗ, khiến máu thị người đó không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng khô héo trong gió, cuối cùng thành da bọc xương, trở thành thây khô.
Tất cả còn chưa kết thúc. Hai chữ ‘táng’, ‘âm’ không ngừng rống ra, gió ngày càng mạnh, không biết qua bao lâu, Tô Minh itnh thần rung động thấy xác khô thành tro bụi theo gió bay mất trong trời đất. Đây rõ ràng là nghi thức nào đó, rồit rở thành ảo ảnh biến mất trong mắt Tô Minh.
“Đây là Táng Âm.” Người đàn ông mắt xếch nói.
Tô Minh ngơ ngác nhìn bên dưới mặt đất đã trở lại mơ hồ như thường, lòng dấy lên sóng cuộn. Hắn rung động không phải Táng Âm thuật mà là trí tuệ của mấy người này, còn có gió là hình thành như thế nào.
‘Đây chính là khởi điểm của gió ư, lạnh và nóng va chạm, hoặc nên nói là lạnh và nóng cùng lưu động hình thành tâm…lưu động, thành tâm. Đúng rồi, mình đánh ra nắm đấm sẽ dấy lên gió, nhưng gió là đến như thế nào thì chưa từng suy nghĩ. Bây giờ xem ra khởi điểm của gió là hai loại khí lưu động sinh ra.’ Dường như Tô Minh ngộ ra.
“Người thừa kế của ta, trong trời đất bất cứ nơi nào đều có gió, nhưng nếu ngươi có thể làm được, khiến gió khu vực nào đó tách ra, khiến khu vực ấy không tồn tại gió, vậy ngươi có thể trở thành chúa tể khu đó! Không còn gió tương đương với không còn khí, không còn khí tương đương với không còn lực, tương đương lực lượng thiên địa bị giam cầm, tất cả hơi thở không còn tồn tịa, như vậy từ nay về sau nơi ngươi ở chính là cấm khu sinh mệnh, cũng chính là Ly Phong của ta!”
“Ly Phong Tam Thức bao hàm lĩnh ngộ đối với phong cả đời ta, nay truyền cho ngươi, theo phong chi sơ trong người ngươi, có thể nắm giữ bao nhiêu thì phải xem ngươi tự hiểu. Cuối cùng, trừ Ly Phong ra ta sẽ dùng phân thức còn sót lại tặng ngươi ba lần cơ hội cảm ngộ. Mỗi lần đối ứng một thức thần thông, vậy bây giờ là lần đầu tiên, cảm ngộ Khai Dương!” Người đàn ông mắt xếch mở miệng xong tan biến.
Ngay sau đó, cuồng phong thét gào cuốn Tô Minh vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận