Cầu Ma

Chương 646: Đất Tiên Tộc Giáng Trần!

“Tiền bối cao minh, đúng là như vậy. Bởi vì Hiên Đế mạnh nhất tiên tộc ở vạn cổ năm xưa bắt đầu bế quan đến nay chưa ra, đồn rằng Hiên Đế tọa hóa. Có tin đồn là Hiên Đế bị Đế Thiên âm thầm dùng thủ đoạn gì đó giết chết! Nhưng đó chỉ là tin đồn, dù sao tu vi hai bên chênh lệch quá xa. Tuy nhiên sau khi Hiên Đế bế quan thì tộc hoàng mạch sụp đổ, ngay cả con trai Hồng La cũng phát cuồng bị Đế Thiên trấn áp, không biết phong ấn ở đâu. Do đó có thể thấy Hiên Đế đúng là ra ngoài ý muốn."
“Thêm vào hoàng mạnh nhất trong tà tông Tam Hoàng, Si Hoàng đại nhân, mặc dù hắn cũng bế quan nhưng đôi khi thần thức quét toàn tiên tộc chấn nhiếp tiên tông nên mới hình thành tình thế gần như cân bằng.” Tiền Thần vẻ mặt bí ẩn nhìn Tô Minh nghe mê mẩn, lòng khinh thường thầm nhủ, mặc dù người này tu vi cao nhưng rốt cuộc chỉ là Man tộc. Chỉ cần mình lộ ra chút xíu việc tiên tộc là có thể hoàn toàn làm đối phương rung động.
“Ngươi là kẻ giáng trần.” Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau khi mở ra thì từ từ nói.
Việc này rất dễ dàng nhận ra nên Tiền Thần không muốn che giấu, vội gật đầu nhưng lòng càng khinh thường, thầm nhủ chỉ cần không phải đồ ngu nghe mình nói nhiều chuyện tiên tộc như vậy chớp mắt liền đoán ra. Người này tu luyện đến ngu ra, chuyện nhỏ mà phải nhắm mắt suy tư mới nghĩ được.
Nhưng mặt ngoài Tiền Thần không dám lộ ra suy nghĩ này mà là dáng vẻ tiền bối đúng là cao minh.
“Cách ngươi giáng trần không giống người khác.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tiền Thần chớp mắt, gật đầu, lòng hồi hộp nhưng ngẫm nghĩ tu vi của mình không cao, không phải hạng thiên tài, không hợp yêu cầu giáng trần mà nếu gã biết chuyện tiên tộc thì chỉ có một lời giải thích. Nghĩ tới đây thì gã yên lòng, tuy vẫn khinh thường Tô Minh nhưng cảm giác nhạt chút.
“Ngươi cũng không phải là người tà tông.” Vẻ mặt Tô Minh vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói.
Khi hắn thốt ra lời này thì Tiền Thần vẻ mặt ngẩn ngơ, hơi biến đổi, do dự một chút từ từ gật đầu, lòng nghi ngờ về Tô Minh.
“Ngươi cũng không phải người tiên tộc!” Tô Minh nửa cười nửa không từ từ nói.
Đôi mắt Tiền Thần bỗng trợn to, nhảy cẫng lên, tim đập nhanh, biểu tình lộ ra khó tin, đầu óc ù vang. Lời Tô Minh nói một câu so với một câu làm gã kinh hoàng, đặc biệt là lời vừa nãy khiến gã hoảng sợ, lòng không còn chút gì xem thường nữa. Gã rốt cuộc biết mới nãy đối phương nhắm mắt suy tư cái gì, đó tuyệt đối không phải suy tư mình có là kẻ giáng trần hay không.
“Cái này...tiền bối đừng hù tiểu nhân, sao tiểu nhân không phải người tiên tộc được.” Tiền Thần từ xem thường trở nên cực kỳ lo sợ, trong mắt gã nhìn biểu tình nửa cười nửa không của Tô Minh làm gã có ảo giác từ đầu tới chân bị đối phương nhìn thấu. Giống như là mọi bí mật trong lòng bị đối phương thấy rõ từ biểu tình và ánh mắt. Loại chuyện này trước kia gã chưa từng trải qua, giờ càng nhìn Tô Minh càng thấy đối phương khó đoán, khiến gã căng thẳng lên cao nhiều.
“Ngươi rốt cuộc đến từ đâu không liên quan tới ta.” Tô Minh cắt đứt lời Tiền Thần nói, nhìn chằm chằm gã, từ từ nói.
“Ta có thể che chở ngươi, khiến ngươi ở trong đại chiến tà tông và tiên tông sống sót khả năng lớn nhất. Nhưng mức độ lớn nhỏ, xác suất sống sót phải dựa vào giá trị của ngươi đã.” Tô Minh nói đến đây thì không lên tiếng nữa.
Tiền Thần biểu tình âm trầm, tất nhiên gã nghe ra ý của Tô Minh, giá trị càng lớn thì sẽ được che chở càng nhiều.
Tiền Thần nhìn bốn phía, lòng thầm than. Gã biết nếu mất đi đối phương che chở thì trên chiến trường sống chết bằng vào may mắn, gã nhớ tới lúc trước gặp xui muốn chết, đánh rùng mình, ánh mắt nhìn Tô Minh càng kiêng dè.
“Tiền bối, tiểu nhân ở Man tộc đã đủ rồi, nếu tiền bối có thể cho ta sống sót tại chiến trường thì ta sẽ nói cho tiền bối biết ta làm sao từ tiên tộc vào Man tộc, cách của ta khác với người ta. Ta thậm chí có thể cho tiền bối biết làm sao ra khỏi đây, để tiền bối chính mắt trông thấy hình ảnh ta rời khỏi Man tộc trở về!” Tiền Thần nhìn Tô Minh, biểu tình lộ ra cầu xin và chân thành.
Tô Minh nhìn Tiền Thần, một lúc sau gật đầu.
Thấy Tô Minh đồng ý thì Tiền Thần thở ra hơi dài, lòng rất cảm thán. Gã nhớ đến lúc mình đến tiên tộc, tới Man tộc, có khi thấy rất thỏa mãn nhưng một số việc khiến gã thấy lạc lõng, đặc biệt là bây giờ đối mặt sống chết càng nổi lên chua xót. Xúc động muốn về nhà khiến gã hứa với Tô Minh.
Bây giờ gã không biết rằng những lời này đem đến tai kiếp gì cho tiên tộc, khiến toàn tiên tộc bao nhiêu năm tháng sau trông thấy bầu trời là màu đỏ. Gã càng không biết những lời này nếu thật sự để Tô Minh thấy gã làm sao ra khỏi đây về tiên tộc, vậy so với Hồng La thức tỉnh càng làm Đế Thiên kinh sợ, nghịch chuyển chưa từng có!
Những điều này gã không biết.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là mấy ngày. Mấy ngày nay Tô Minh bình tĩnh khoanh chân ngồi trên la bàn, hắn là đệ tử ngoại tông, xung quanh hầu như không ai chú ý cả. Cộng thêm bộ dạng của hắn dù lớn hơn trước một chút nhưng chỉ là thiếu niên mười bốn, lăm tuổi, hơi khác hình dạng thật sự. Trên mặt có chút non nớt thế là dễ dàng bị người bỏ qua.
Mấy ngày nay mười tám con âm long kéo chín thùng xe to lớn gần như xuyên qua một nửa Đông Hoang đại lục, tốc độ nhanh khiến Tô Minh thỉnh thoảng cúi đầu nhìn sẽ nheo mắt lại.
Lại qua ba ngày, đằng trước Tà Linh Tông xuất hiện bình nguyên to lớn.
Nói chỗ này là bình nguyên chứ không đúng lắm, bởi vì đất là màu đen toát ra hơi thở mục nát. Cùng lúc đó trên mặt đất có vô số hố sâu!
Mỗi một cái hố như là sao băng rơi xuống đập vào mặt đất hình thành. Những hố sâu có lớn có nhỏ, lớn thì cỡ mấy vạn mét, nhỏ thì vài trăm mét.
Có vài chỗ xuất hiện không phải hố sâu mà từng hòn đá to lớn. Những hòn đá lấp cái hố, lộ ra một phần cho cảm giác năm tháng tang thương rung động. Những hòn đá lớn nhỏ khác nhau rải rác trên mặt đất. Nhìn qua tùy theo mặt đất không có cuối, những hòn đá số lượng cũng mênh mông. Tổng thể nhìn thì mặt đất hố sâu và hòn đá số lượng gần bằng nhau. Đặc biệt có mấy trăm hòn đá mỗi một cái cỡ vài vạn mét, con người đứng trên đó cực kỳ nhỏ bé.
Mặt đất quái dị như vậy mà bầu trời cũng không bình thường. Nơi này trời không có tầng mây mà là từng viên đá như dưới đất bềnh bồng, như là cùng mặt đất có lực lượng quy tắc nào đó, không rớt, không nhúc nhích, chỉ trôi nổi.
Nơi này là gần vị trí trung tâm Đông Hoang đại lục, phạm vi bình nguyên hoang mạc này cực kỳ lớn, nơi này cách Đông Hoang tháp không tính quá xa!
Chỗ này cũng chính là chiến trường mà tà tông, tiên tông lựa chọn quyết chiến!
Tại đây họ sẽ phân ra ai tiến vào Đông Hoang tháp. Bên thắng nắm giữ chủ động, bên thua thì phải tặng ra đủ hồn tiên tộc để hoàn thành điều kiện chuyển động Đông Hoang tháp là ánh đỏ ngàn vạn dặm. Quyết định này hiển nhiên không sinh ra từ đất Man tộc mà đến từ trời sao tiên tộc, một lần lựa chọn giữa Tam Hoàng Ngũ Đế.
Khi đại quân Tà Linh Tông ở trên bầu trời rít gào đến, họ là tông môn thứ nhất tới. Bởi vì từ Thiên Thủy Cốc khoảng cách gần hơn tông môn khác rất là nhiều. Thiên Thủy Cốc thì có thể làm trung chuyển tiện cho người tà tông tiến lùi, đây cũng là một trong các nguyên nhân vì sao Tà Linh Tông trước khi khai chiến thì hoàn thành chiếm cứ Thiên Thủy Cốc.
Âm long thét gào vang vọng trong trời đất dấy lên tầng tầng sóng gợn, khiến bốn phía hòn đá bềnh bồng chậm rãi di chuyển. Mười tám con âm long lần lượt đáp xuống, những đệ tử Tà Linh Tông trên lưng âm long hóa thành cầu vồng nhảy xuống, chiếm vài chục khối thiên thạch bềnh bồng trên trời. Còn có hơn mười khối tảng đá lộ ra ngoài hố sâu dưới đất. Còn chín thùng xe thì xếp thành hàng đặt trên đất, bốn phía có không ít đệ tử khoanh chân ngồi, hít vào thở ra chờ đợi mệnh lệnh.
Những lão quái lấy Thân Đông dẫn đầu không đứng trên thiên thạch bầu trời mà là ngồi xếp bằng ở một khối đá to vạn mét dưới đất, không nói một lời yên lặng chờ đợi.
Chỉ có hai lá cờ to bây giờ vẫn tung bay trong trời đất, khiến cách thật xa có thể thấy ba chữ to Tà Linh Tông, ba chữ máu ‘Đồ huyết không'.
Tô Minh ở trong số mấy ngàn đệ tử ngoại tông, phân cách với sửa đổi huyết mạch Man tộc, không có chỉ định ở đâu, đa số rải rác đi. Tô Minh lựa chọn một thiên thạch trăm mét trên đất liền, ngồi xuống. Tiền Thần thì đương nhiên theo sát hắn, hồi hộp nhìn xung quanh.
“Tiền bối, ta biết đây là đâu. Đây là trên Đông Hoang đại lục chỗ tiên tộc giáng trần! Nơi này pháp tắc âm tử yếu nhất, thích hợp cho tiên tộc giáng trần. Đa số tiên tộc ở Đông Hoang đại lục đều là từ đây giáng xuống!"
Tiền Thần hít sâu, ánh mắt quét nhanh bốn phía lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Không lẽ hai bên chiến đấu còn có...kẻ giáng trần mới sao? Nếu không thì không cần quyết chiến tại đây!” Tim Tiền Thần rớt cái bịch, gã lờ mờ cảm thấy lần quyết chiến này khỏng lồ hơn mình tưởng tượng.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, liếc màn trời một cái, nheo mắt. Hắn cảm nhận trận pháp dao động trên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận