Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1000: Luôn Có Người Muốn Thu Thập Hung Vật Thiên Cực

Chương 1000: Luôn Có Người Muốn Thu Thập Hung Vật Thiên Cực
Cường giả Huyết Giao Tông bị chém đầu người tách rời, máu tươi rải đầy phòng.
Một màn đánh vào thị giác này khiến cho bọn người Lâm Trưởng lão hoảng sợ, thậm chí là quên mất suy nghĩ.
Lực lượng dao động thậm chí còn chưa dừng lại.
Suy nghĩ của tiên tử dẫn đường đã hoàn toàn đứng máy, căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi giọng nói ôn hòa của Giang Hạo truyền đến: "Lâm tiền bối, đã lâu không gặp."
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần.
Lâm Trưởng lão nhìn Giang Hạo, trong lòng vô cùng sợ hãi, cúi đầu cung kính nói: "Tiền, tiền bối đừng đùa."
Giang Hạo nhìn qua đối phương, bên trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào.
Người trước mắt này đúng là tiền bối của hắn, chỉ là bất tri bất giác thực lực của mình đã vượt qua đối phương.
Sau khi thể hiện rõ thực lực ra ngoài, đối phương sẽ không còn dũng khí dùng tư thái trưởng bối để nói chuyện nữa.
Nhất là bây giờ.
Nhưng mà, hắn cũng không thèm để ý. Chỉ cần đối phương nhẹ nhõm thì hắn sẽ không ép buộc.
"Không đổi một chỗ khác để nói chuyện sao?" Giang Hạo hỏi.
Mấy người nghe vậy thì lập tức đi trước dẫn đường.
Hai vị Trưởng lão khác cũng cúi đầu, không dám nhiều lời.
Bọn hắn đã khống chế được đám đệ tử Huyết Giao Tông còn lại, tuyệt sẽ không buông tha cho cá lọt lưới.
Vị tiền bối này không giết, không có nghĩa là không cần chết.
Nhưng mà, bọn hắn đều có chút may mắn vì Lâm trưởng lão.
Người trước mắt thế mà thật sự là một vị tiền bối, cũng không phải là Trúc Cơ viên mãn. Nếu như lúc trước mà không đủ cung kính thì hậu quả khó mà đoán trước được.
Hiện tại đừng nói đến việc chế giễu Lâm trưởng lão, bọn hắn đều cảm thấy vô cùng xấu hổ vì tầm nhìn hạn hẹp của mình.
Vẫn là Lâm Trưởng lão nhìn xa trông rộng hơn.
Trong căn phòng mới, trà tốt nhất đã được pha xong.
Ngoại trừ Giang Hạo thì không người dám ngồi.
"Ngồi đi, tới đây là muốn hỏi các ngươi một số việc." Giọng nói bình thản vang lên.
Ba người lúc này mới dám ngồi xuống.
"Tiền bối muốn hỏi điều gì, chúng ta biết gì nói nấy." Lâm Trưởng lão cung kính nói.
Mỹ phụ bên cạnh cũng nói theo: "Đúng vậy, tuy tu vi của mấy người chúng ta hơi kém một chút, nhưng tin tức cũng không tệ lắm."
"Các ngươi biết rõ bao nhiêu về tình huống của Thiên Linh tộc?" Giang Hạo hỏi.
"Hòn đảo của Thiên Linh tộc đã đổ sụp một nửa, tử thương hơn phân nửa, sự khống chế đối với đảo Ly Sơn đã kém xa trước đó. Hơn nữa, người nhằm vào bọn họ dường như vẫn chưa rời đi hết. Điều này khiến rất nhiều người có cơ hội." Lâm Trưởng lão đắng chát nói.
Giang Hạo gật đầu.
Thân là kẻ yếu cũng chỉ có thể giãy dụa cầu sinh, dù là Vũ Hóa cũng không quá đủ.
Những người này như thế này, bản thân hắn cũng như vậy.
Cho nên, hắn không muốn rời khỏi Thiên m Tông, cũng không muốn để cho người ta chú ý đến mình quá nhiều. Như vậy sẽ có thể tránh khỏi phần lớn nguy hiểm và có thể sống sót tốt hơn.
So sánh với bên ngoài, vẫn là Thiên m Tông an toàn hơn. Hắn chỉ cần ứng phó với Kim Đan hoặc là Nguyên Thần là đủ. Mấy thứ khác không thể tiếp xúc đến.
"Thánh Đạo và Đọa Tiên tộc thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.
Chỉ là, người ở chỗ này không cách nào trả lời vấn đề này.
Giang Hạo cũng không hỏi nữa.
Sau đó, hắn hỏi về phương pháp rèn đúc. Hắn cần tìm người chế tạo một cái cuốc chim để dùng cho việc đào quáng sau này.
Pháp bảo cuốc chim trước đó không được bền cho lắm. Quáng càng ngày càng tốt, cuốc chim bình thường đúng là không được. Hắn cũng không thể dùng Thiên Đao để đào được, cho nên nhất định phải chế tạo một cái.
"Phương pháp rèn đúc? Tại hải vực của Thập Nhị Thiên Vương, đạo lữ của Mộc Long Ngọc Mịch Linh Nguyệt là cao thủ rèn đúc hàng đầu hải ngoại." Lâm Trưởng lão nói.
"Ngoại trừ nàng thì sao?" Giang Hạo hỏi.
Hắn đương nhiên biết Mịch Linh Nguyệt có thể. Nhưng mà nàng đang ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, dù mình có thể mời được thì cũng không có cách nào để đối phương rèn đúc.
"Hải vực của Đào Mộc Tú Thiên Vương, Cựu Binh Lâu, nơi đó có chỗ rèn đúc được công nhận, chỉ là hơi đắt một chút." Mỹ phụ lên tiếng.
Hơi đắt?
Giang Hạo bất động thanh sắc. Hắn không biết liệu linh thạch trên người mình có đủ hay không.
Sau đó, mấy người lại nói ra thêm vài chỗ và một số người.
Vạn Vật Chung Yên cũng có mấy nơi, còn có Huyết Giao Tông, nghe nói cũng rất không tệ.
"Đúng rồi, thực lực của Huyết Giao Tông không tầm thường. Tiền bối giết người của bọn hắn sẽ có thể bị nhằm vào." Lâm Trưởng lão có ý tốt nhắc nhở.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, có Hồng Vũ Diệp đi cùng, hắn bình thường đều không cần lo lắng những thứ này.
Vừa không bị người nhận ra, cũng sẽ không bị nhìn trộm thiên cơ.
Sau khi biết được những chuyện muốn biết, Giang Hạo liền dự định rời đi.
Hắn vốn mua chút lá trà, đáng tiếc đối phương muốn tặng, hặn cũng không tiện từ chối.
"Vậy ta liền cáo từ." Giang Hạo đứng dậy, nói.
Lâm Trưởng lão do dự một chút rồi hỏi:
"Tiền bối, chúng ta nên gọi ngài như thế nào đây?"
Nghe vậy Giang Hạo nhếch miệng lên, quay người rời đi, sau đó mới cất tiếng: "Tiếu Tam Sinh."
Sau khi nghe được cái tên này, ba người như bị sét đánh.
Tiếu Tam Sinh, một cường giả vô cùng nổi tiếng tại hải vực trong thời gian gần đây. Thậm chí bọn họ còn nghe nói dị biến trước đó có quan hệ với Tiếu Tam Sinh.
Lâm Trưởng lão thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy chuyện đúng đắn nhất đời này của mình chính là đối xử bình đẳng với mỗi một người đến tầng thứ bảy, mặc kệ tu vi của bọn hắn là Vũ Hóa hay là Trúc Cơ.

Trong một hang động rộng rãi.
Trong động bị dãy núi bao phủ, bên trong khe động có từng sợi khí tức thần bí.
Ầm ầm!!!
Tiếng nổ lớn truyền ra từ chỗ sâu.
Tiếng gầm thét không cam lòng vang lên khiến người ta đinh tai nhức óc.
"Tiếu Tam Sinh!"
"Tiên Tộc ta không đội trời chung với ngươi!"
"Không chết không thôi!"
"Không chết không thôi!!!"
Ầm ầm!
Lúc này, một số người khác ở bên ngoài cũng đã nghe thấy tiếng động, cũng hiểu rõ nguyên do trong đó.
Trên người bọn hắn vẫn có tiên khí bá đạo, nhưng thực lực xưa đâu bằng nay. Tiên chủng nở rộ, nhưng mà chỉ nở rộ được một nửa, khôi phục được một chút liền im bặt rồi dừng lại.
Mà kẻ đầu têu mọi chuyện chính là Tiếu Tam Sinh.
Vạn Vật Chung Yên, Tiếu Tam Sinh.
"Nghĩ biện pháp tìm ra hắn." Một lão giả trong đó lạnh lùng nói:
"Mở tế đàn, tìm không thấy bản thân hắn cũng phải tìm ra được những thứ liên quan."
Người khác có lẽ sẽ không thể tìm thấy dấu vết để lại, nhưng bọn hắn có thể. Che đậy thiên cơ một cách đơn thuần không có tác dụng quá lớn đối với bọn hắn. Trừ khi đối phương có thể che đậy toàn bộ thiên cơ xung quanh, không lưu lại chút dấu vết nào.

Nam Bộ.
Trước Hoàng Thành.
"Văn Tuyết hoàng muội, ngươi thật tốt, sau khi ta trở về cũng chỉ có ngươi là nguyện ý chơi cùng ta, còn tiễn ta rời đi." Bích Trúc vừa cười vừa nói đối với Văn Tuyết công chúa.
"Hoàng tỷ, ta với ngươi cũng không thân lắm, lần sau trở về có thể đừng tới tìm ta có được không? Hiện tại các hoàng tỷ khác đều nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, còn hỏi ta rằng ngươi rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi, có phải thật sự không gả đi được hay không." Văn Tuyết có chút bất đắc dĩ nói:
"Quan hệ giữa ta và các nàng vốn bình thường, hiện tại càng bình thường thì với ta mà nói sẽ càng phiền toái."
"Không có việc gì, các nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn ngươi bằng ánh mắt khác thường mà thôi. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà ngươi không giống. Ngươi đạt được tình hữu nghị của hoàng tỷ mười tám tuổi." Bích Trúc cười nói ra:
"Chờ ngươi lớn hơn, ta sẽ mang ngươi đi du lịch thiên hạ, nhìn ngắm thiên địa rộng lớn."
Văn Tuyết gượng ép cười cười, nhưng như vậy còn không bằng không cười.
Bích Trúc vẫy vẫy tay với đối phương, sau đó nói:
"Nhớ nói lại với hai vị hoàng huynh của ta một tiếng, ta sẽ cố gắng về sớm một chút. Còn có, nếu rảnh thì giúp ta tế bái tổ tiên một chút, cảm tạ bọn hắn che chở."
Sau đó, Bích Trúc hoàn toàn rời đi.
Văn Tuyết thở dài.
"Tế bái tổ tiên? Nếu rảnh thì có thể đi tế bái một chút, phù hộ Bích Trúc Hoàng tỷ không nên quay lại."
Nàng luôn cảm thấy hoàng tỷ vừa về, khắp Hoàng Thành đều xảy ra chuyện.
Nàng cũng vô cùng bất an.
Bích Trúc rời khỏi hoàng thành, vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, nàng bỗng cảm nhận được bên trong trữ vật pháp bảo có cái gì đó chấn động. Nàng có chút bất đắc dĩ: "Không phải lúc này, phải chậm một ngày mới đúng chứ."
Sau đó, nàng liền không nghĩ nhiều nữa. Đúng lúc, nàng có thể hỏi một chút về Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
Luôn có người muốn thu thập nó mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận