Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1003: Bích Trúc Hoàng Tỷ Đã Làm Chuyện Gì Có Lỗi Với Tổ Tông

Chương 1003: Bích Trúc Hoàng Tỷ Đã Làm Chuyện Gì Có Lỗi Với Tổ Tông
Cổ Kiếm Nhai tại Thi Thần Tông là điều Giang Hạo không muốn nhìn thấy nhất. Nếu như là tại Sơn Hải Kiếm Tông thì mình còn có thể thử tiến vào. Dù sao lúc trước mình từng giao dịch với người của Sơn Hải Kiếm Tông, hoặc ít nhiều cũng coi như nhận biết.
Nhưng Thi Thần Tông, mặc dù có liên quan khá nhiều, nhưng mà… đều là chém chém giết giết.
Thiên m Tông nhìn như còn hợp tác với Thi Thần Tông, trên thực tế thì mối thù truyền kiếp không nhỏ. Chỉ là lợi ích giữa tông môn lớn hơn cho nên không người để ý. Nhưng nếu như đệ tử Thiên m Tông mà dám đến Bắc Bộ thì sẽ dễ dàng bị nhằm vào. Chớ nói đến việc tiến vào Thi Thần Tông.
Thân là đại tông Bắc Bộ, nếu như hắn đi vào tuyệt đối là đầm rồng hang hổ.
"Cổ Kiếm Nhai chính là bí cảnh mà mỗi một đệ tử nội môn Thi Thần Tông cần đi vào mỗi một giai đoạn, trong đó chia làm sáu tầng, tương ứng với từng cảnh giới…"
Giang Hạo ghi chép lại.
Mặc dù giới thiệu rất kỹ càng, nhưng mà không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới rồng. Mặt khác, sáu tầng Cổ Kiếm Nhai dường như đã sớm bị thăm dò xong.
Giang Hạo không thèm để ý chuyện này, bởi vì hắn cần dùng bí pháp mới có thể tiến vào.
Chỉ là…
"Đệ tử nội bộ Thi Thần Tông sẽ có thể tùy tiện đi sao?"
"Còn lâu mới được đặc thù như vậy."
"Khó trách Đan Nguyên tiền bối lại đưa cho mình một bộ Luyện Khí Pháp cao minh, bởi tin tức này quá phổ thông."
Sau khi cất sách vào, Giang Hạo thở dài.
Hiện tại, hắn đã biết được địa điểm, cũng xác định được nhân tuyển để tiến vào.
Chỉ là tìm ai đây?
Bên trong tụ hội cũng không có người Bắc Bộ, chuyện này rất phiền phức.
Bọn hắn hoàn toàn mờ mịt về Bắc Bộ.
"Trở về hỏi Trang Vu Chân một chút, có lẽ có thể tìm được biện pháp từ chỗ của hắn."
Dù sao Trang Vu Chân cũng là trưởng lão Thi Thần Tông, chắc chắn sẽ biết không ít chuyện.
Muốn đi vào Cổ Kiếm Nhai, hắn cũng có thể cung cấp một chút phương án.
Chỉ là chọn người nào mới là vấn đề.
Chờ làm xong những chuyện này, Giang Hạo liền nhắm mắt dưỡng thần, ngày mai lúc thông báo nội dung tụ hội, có thể hỏi Hồng Vũ Diệp một chút.
Tứ phương dị thú.
Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
---
Một bên khác.
Bích Trúc ngồi dậy, cầm chăn mền lên, dự định không ngủ nữa.
Do dự một chút, nàng lại đắp chăn.
Để ngày mai rồi nói sau.
Không thể vừa gặp chuyện liền ra ngoài nhìn ánh trăng được.
Sáng sớm.
Bích Trúc đi vào trong sân.
Xảo Di vẫn luôn trông coi ở đây.
"Công chúa tối hôm qua ngủ có ngon không?" Nàng dò hỏi.
"Không tốt, tối hôm qua vẫn luôn nghĩ về đệ nhất thiên tài Hoàng tộc." Bích Trúc bất đắc dĩ nói.
"Công chúa đang suy nghĩ về chính mình sao?" Xảo Di tò mò hỏi.
Hai tay Bích Trúc chống cằm nói:
"Ta đang suy nghĩ về người giả mạo đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, nàng không phải có một quả trứng hay sao? Quả trứng kia không đơn giản, không biết liệu có mang đến ảnh hưởng gì hay không."
"Dù không đơn giản, còn có thể vượt qua công chúa sao?" Xảo Di chăm chú.
Bích Trúc suy tư một lúc rồi nói: "Không thể, ta là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc chân chính."
Mặc kệ là dị thú hay là cái gì khác, cho dù là long tộc, cũng chưa chắc đã vượt qua được nàng.
Đệ nhất thiên tài Hoàng tộc cũng không phải là nói giỡn.
"Vậy công chúa đang ưu sầu cái gì?" Xảo Di hỏi.
"Sau này nếu như ta nói với đám hoàng huynh mình là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, liệu bọn họ có châm biếm ta hay không?" Bích Trúc đột nhiên hỏi.
Trước kia đã là trò cười rồi, Xảo Di trả lời trong lòng. Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Liệu trứng linh thú này có uy hiếp đến công chúa, hay là uy hiếp đến Hoàng tộc hay không?"
"Không biết." Bích Trúc đứng lên, nói:
"Chờ ta tìm người hỏi một chút, lần sau trở về sẽ tặng cho trứng của tiểu Hoàng muội một chút lễ vật."
Nàng nói xong liền đi ra phía ngoài, đã chậm trễ rất lâu rồi, giờ là lúc đến Cửu Khúc Hoàng Hà kiến thức một phen.
---
Hoàng thành.
Văn Tuyết công chúa thở dài một tiếng, đi tới từ đường.
Thật ra thì nàng không vào được, dù sao bản thân nàng cũng tương đối bình thường, cũng chỉ tốt hơn Bích Trúc Hoàng tỷ một chút. Nhưng mà có một số chuyện nàng lại kém hơn Bích Trúc Hoàng tỷ. Đó chính là Bích Trúc Hoàng tỷ có hai huynh trưởng, một người là Phản Hư, là người có tư cách cạnh tranh hoàng vị.
Cho nên Bích Trúc Hoàng tỷ chỉ cần được hai vị hoàng huynh chiếu cố thì đều có thể an hưởng tuổi già.
Mà nàng bởi vì đi thông báo cho hai vị điện hạ, lại thuận tiện nói Bích Trúc Hoàng tỷ muốn tìm liệt tổ liệt tông phù hộ, cho nên mới có thể tiến đến.
Nhìn bài vị tổ tiên san sát, nàng bỗng cảm thấy áp lực lớn lao.
Hoàng tộc có khí vận đại địa, liệt tổ liệt tông thật sự có thể hiển linh.
Nàng cung kính quỳ xuống, nói rõ mục đích đến: "Là Bích Trúc Hoàng tỷ bảo ta tới cầu xin sự che chở."
Ầm ầm!
Đại địa đột nhiên chấn động, bài vị liệt tổ liệt tông bắt đầu lắc lư.
Trong lúc nhất thời, Văn Tuyết công chúa cảm thấy áp lực kinh khủng, giống như là đang ngăn cản nàng mở miệng.
Đối với một công chúa bình thường mà nói, loại áp lực này tựa như nước biển mênh mông xông tới, khiến nàng e ngại.
Lúc này, trong đầu nàng có rất nhiều suy nghĩ, càng muốn tránh thoát loại áp lực này.
Trong nháy mắt, nàng như nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng nói: "Che chở cho Hoàng tỷ chơi đùa vui vẻ ở bên ngoài, đừng trở về."
Áp lực lập tức biến mất, loại khí tức mênh mông kia tràn vào trong cơ thể của nàng.
Bài vị có ánh sáng nhạt, giống như đang vui mừng, sung sướng.
Văn Tuyết công chúa sững sờ tại chỗ. Bích Trúc Hoàng tỷ rốt cuộc đã làm gì đối với liệt tổ liệt tông?
Hơn nữa, bởi vì một câu vừa rồi, nàng hình như đã nhận được sự che chở của khí vận Hoàng tộc.
---
Hải ngoại.
Sóng biển kéo dài bát ngát, sóng nước phun trào.
Dưới bầu trời xanh thẳm, đám mây nhàn nhã trôi nổi.
Hai thân ảnh đến gần từ xa.
"Tiền bối cảm thấy Thiên Cực Mộng Cảnh Châu sẽ ở chỗ nào?" Giang Hạo dò hỏi.
Trên đường đi, hắn nói chuyện tụ hội.
Đối phương không quá để ý đến mấy chuyện kia.
Chuyện Đọa Tiên tộc cũng không thể khiến nàng liếc mắt, cho nên tạm thời không cần quá lo lắng.
"Ngươi không phải nói tại Thiên m Tông hay sao?" Hồng Vũ Diệp bình thản mở miệng.
"Nhưng mà nó ở trên dòng sông, đi vào rồi thì chưa chắc sẽ là Thiên m Tông." Giang Hạo suy tư một lát rồi nói:
"Tiền bối cảm thấy phải làm thế nào để đi vào?"
Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, cười nói: "Ngươi muốn đi vào?"
Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu: "Vãn bối chỉ là cảm thấy Thiên Cực Mộng Cảnh Châu quá nguy hiểm, một khi xảy ra vấn đề thì sẽ ảnh hưởng đến hoa của tiền bối. Nếu như có biện pháp đi vào, đến lúc đó có thể để báo cho người Tiên tông biết, để bọn hắn giải quyết vấn đề."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn sang Giang Hạo, cũng không mở miệng.
Giang Hạo cũng không có cách nào đạt được đáp án.
Sau đó, hắn lại hỏi về tứ đại dị thú.
"Mỗi lần tứ đại dị thú xuất hiện đều hoàn toàn không giống nhau. Đầu nguồn của bọn chúng chắc là bốn loại lực lượng cuồng bạo, rơi vào trên người ai thì người đó là tứ đại dị thú." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh mở miệng.
"Có thể thuần phục không?" Giang Hạo hỏi.
"Không dễ dàng." Hồng Vũ Diệp trả lời.
Giang Hạo gật đầu.
Không dễ dàng chính là vẫn có thể thuần phục.
Nhưng mà tổng cộng có bốn con, dù Nam Bộ có thì cũng có đại tông tiến đến trấn áp, cho nên không có vấn đề quá lớn.
Không cần quá lo lắng.
Sau đó, Giang Hạo lại nói về tiến độ của năm con rồng Long tộc.
Hồng Vũ Diệp cũng không mở miệng, chắc là lại không thèm để ý.
Vài ngày sau.
Đầu tháng mười hai.
Giang Hạo đi tới hải vực của Đào Mộc Tú Thiên Vương.
Đào Lâm Đảo.
Nơi này trồng rất nhiều cây đào.
Trên đó có một ít người ngự kiếm phi hành.
Cực kì phồn hoa.
Lúc này, trung tâm có một lầu cao.
Xích Điền ngồi trên gác cao nhất, nhìn về phương xa.
Hắn hôm nay đã là Nguyên Thần trung kỳ, không bao lâu nữa sẽ có thể tấn thăng hậu kỳ.
Cũng không phải là do thiên tư của hắn tốt, mà là Đào Mộc Tú Thiên Vương coi trọng hắn, để hắn trở thành thân thuộc của vùng biển này. Cho nên, tốc độ tu luyện của hắn vượt xa người thường.
"Chỉ cần cho ta một chút thời gian thì ta sẽ có thể có được tự do." Hắn tin tưởng vững chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận