Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1004: Nể Mặt Thiên Đao

Chương 1004: Nể Mặt Thiên Đao
Đảo Đào Mộc.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đi lại ở trên đường phố, hoa đào nơi này rụng khắp nơi trên mặt đất. Đúng là cảnh đẹp ý vui.
"Nơi này có loại cảm giác như rời xa những ồn ào náo động ngoài kia." Giang Hạo nói khẽ.
Nơi này không có lệ khí, mỗi người dường như đều có chút nhẹ nhõm.
Giang Hạo suy tư một lát, nghĩ đến một loại khả năng. Đó chính là Đào Mộc Tú Thiên Vương có một cách xưng hô khác, là Thẩm Phán Thiên Vương. Dưới sự quản lý của hắn, một khi xảy ra vấn đề gì thì sẽ có thể bị thẩm phán. Cho nên nơi này chắc là bị quản hạt rất nghiêm.
Tương tự với điều lệ không thể giết đồng môn ở trong tông môn của Thiên m Tông.
"Hình như đã lâu rồi không có thả Tiểu Uông ra." Giang Hạo lúc này mới nhớ tới Tiểu Uông đã bị thu hồi rất lâu.
Sau đó, một con chó lớn xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
Lúc mới đi ra nó còn có chút ỉu xìu, cho đến khi thấy rõ xung quanh, nó mới dần khôi phục lại.
"Chó của ngươi dường như có chút nhát gan." Hồng Vũ Diệp cúi đầu nói.
"Tiền bối nói đùa, đây là của Tiểu Li." Giang Hạo đáp.
Tiểu Li mới muốn nuôi chó. Hắn cũng không muốn nuôi Cửu U.
Hắn cũng không cách nào trấn áp hung vật bậc này, có thể tặng cho người khác đương nhiên là phải tặng rồi.
Mà Tiểu Li thân là Long tộc, còn có Thương Uyên Long Châu, áp chế Cửu U là năng lực bẩm sinh.
"Vậy ngươi đã giúp nàng nuôi dưỡng rất tốt." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo.
Lúc mới đi ra ngoài, Tiểu Uông còn là một con chó nhỏ, bây giờ đã là chó lớn rồi.
Nó được ăn không ít đồ tốt, bộ lông cũng càng ngày càng mượt.
"Là bởi vì đi cùng tiền bối nên mới có được chỗ tốt." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Hồng Vũ Diệp đi về phía trước, nói:
"Sau khi về Thiên m Tông, ngươi muốn đi cạnh tranh thủ tịch dự tuyển?"
"Chắc là vậy." Giang Hạo gật đầu.
Chờ giải quyết xong chuyện cuốc chim liền có thể về Nam Bộ.
"Ngươi tới đây để mua đồ phục vụ cho cạnh tranh dự tuyển?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Mua một số pháp bảo, thuận tiện dò xét một chút tin tức cho tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười:
"Lúc ngươi nói dối, trong lòng có mâu thuẫn không?"
"Vãn bối đối với tiền bối tuyệt không hai lòng." Trong lòng Giang Hạo cảm thấy lo lắng, cúi đầu cung kính nói.
Hồng Vũ Diệp cảm thấy lời nói khá dễ nghe nên cũng không thèm để ý, sau đó nàng hỏi:
"Lúc thiêu đốt Đồng Tâm Chưởng, ngươi đã dùng gì để nhìn những vật kia?"
"Tỏa Thiên." Giang Hạo nói rõ.
Khi đó, hắn xem không hiểu những vật kia. Lấy thực lực và nhận biết của hắn, dù nhìn thế nào cũng không đủ. Tỏa Thiên có thể giúp cho hắn nhìn thấy nhiều thứ hơn, lại không cách nào giúp hắn lý giải.
Vì tò mò, hắn hỏi Hồng Vũ Diệp.
"Là thuật trấn áp, sau này có lẽ ngươi sẽ có thể lĩnh ngộ, hơn nữa…" Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, không nói nữa.
"Hơn nữa?" Giang Hạo lặp lại một câu.
Hồng Vũ Diệp không có trả lời.
Giang Hạo cũng không biết nên làm thế nào.
Nhưng mà nói về thuật trấn áp, hắn có Chưởng Trung Càn Khôn, còn có cái gì lợi hại hơn cái này sao?
Sau khi tu vi tăng lên, Chưởng Trung Càn Khôn càng ngày càng lợi hại. Ngoài ra còn có lực lượng Sơn Hải Ấn Ký trấn áp cùng, càng lợi hại hơn.
Cho nên, hắn cũng không quá để ý đến thuật trấn áp này.
Một lát sau.
Giang Hạo đi ra từ trong một quán trọ.
Hôm nay hắn pha Cửu Nguyệt Xuân.
Tiêu hao một chút, may mà còn có không ít.
Kiên trì đến lúc trà mới xuất hiện, chắc là không có vấn đề gì.
Cựu Binh Lâu.
Lầu gác cao ngất, nóc nhà màu vàng phản chiếu ánh mặt trời, một chiếc chùy to lớn dựng đứng ở bên cạnh.
"Đây là lầu các hùng vĩ nhất mà mình từng thấy." Giang Hạo cảm khái một câu rồi đi vào.
Hắn trực tiếp đi tới tầng cao nhất, gặp được một vị tiền bối rèn đúc.
Đối phương có chút cao ngạo, nghe là muốn rèn cuốc chim liền trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Đây là điều mà Giang Hạo không có nghĩ tới.
Đối phương nói thẳng là đang vũ nhục hắn.
Rơi vào đường cùng, Giang Hạo đành phải lấy Thiên Đao ra.
Đối phương nể mặt Thiên Đao nên mới cố mà làm.
Nhưng mà lúc báo giá, hắn nói một chùy năm mươi linh thạch.
Tổng cộng cần 9999 chùy.
Đương nhiên, nếu muốn chất lượng kém một chút thì cũng có thể dùng 999 chùy.
Năm mươi vạn linh thạch…
Giang Hạo chỉ có thể lấy trữ vật pháp bảo nhặt được của Đọa Tiên tộc trước đó ra, sau đó lựa chọn một số pháp bảo vỡ nát để trao đổi.
Ban đầu, lúc ở chỗ xương rồng, hắn nhặt được rất nhiều trữ vật pháp bảo. Nhưng linh thạch bên trong cộng lại cũng chỉ có chín vạn, dù là có pháp bảo thì cũng là hư hỏng.
Cho đến nay hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao lại có ít linh thạch như vậy.
Nhưng mà, sau đó cướp của mấy người Huyết Giao Tông đúng là có một ít linh thạch, thế nhưng cũng không có bao nhiêu.
Giống như bọn hắn nói, lục soát được bao nhiêu liền cho bấy nhiêu. Bọn hắn thật sự không có mang theo đồ.
Hiện nay, hắn có hai mươi mốt vạn linh thạch, cộng với một số pháp bảo tàn phá, may mà giao dịch coi như là thuận lợi.
"Tiền bối là người quản lý nơi này sao?" Giao dịch kết thúc, Giang Hạo bắt đầu hỏi thăm vị trí của Xích Điền.
"Không phải." Lão giả lắc đầu.
Hắn cầm tấm chắn xem xét tường tận hồi lâu, cảm thấy muốn chế tạo ra pháp bảo cũng không dễ dàng.
Đáng tiếc đối phương không muốn làm chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín chùy đỉnh cấp.
"Vậy người quản lý là ai?" Giang Hạo cười hỏi.
"Ở trong phòng bên trên cùng, muốn gặp hắn thì tự ngươi đi lên." Lão giả nói.
"Không thông báo một tiếng sao?" Giang Hạo hỏi.
Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt, nói:
"Cần ta tìm người thông báo giúp ngươi sao."
Giang Hạo mỉm cười: "Không cần, ta đi lên mua sắm một chút."
Nói xong hắn liền quay đầu rời đi.
Cuốc chim cần mười lăm ngày mới có thể hoàn thành, cho nên hắn rất dư dả thời gian.
Lúc này, trên tầng lầu cao nhất, Xích Điền đang ngồi bên cạnh bàn, nhìn về phương xa.
Khung cảnh nơi này phồn hoa, hắn đều thu hết vào mắt.
Cũng không phải là người người đều có thể đi lên chỗ này.
Dù là tu vi cao thâm, cũng phải hành lễ với hắn.
"Bất tri bất giác ta đã đạt đến độ cao này rồi." Xích Điền cảm khái.
"Chúc mừng, ngươi đã lợi hại như vậy." Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Xích Điền thầm giật mình, quay đầu nhìn lại. Người đến là một nam tử, không thấy rõ dung mạo. Nhưng mà hắn lại lập tức nhận ra đối phương.
Đây chính là người luôn nhìn xuống từ trên cao, nắm mệnh vận của hắn trong tay.
"Xin, xin ra mắt tiền bối." Xích Điền cúi đầu cung kính nói.
"Ta đi ngang qua nơi này, tiện đường ghé thăm ngươi một chút, xem ra nơi này mới là chỗ để ngươi bay lên." Giang Hạo bình thản nói.
"Đều là tiền bối vun trồng." Trong lòng Xích Điền có chút hoảng sợ.
"Còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không?" Giang Hạo hỏi.
"Nhớ kỹ, đương nhiên là luôn xông pha khói lửa vì tiền bối." Xích Điền nói.
Chỉ là lúc Giang Hạo nhìn qua đối phương, cảm giác sâu trong đôi mắt kia có một tia không cam tâm.
Cũng đúng, ở chỗ này quyền cao chức trọng, ai lại muốn xông pha khói lửa?
Sau khi con người có quyền lợi, tài phú liền sẽ bắt đầu quyến luyến nó.
Thế giới vốn bẩn thỉu, cũng sẽ trở nên tươi đẹp.
Dũng khí chịu chết khi bị buộc vào đường cùng cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Sống sót mới là quan trọng nhất.
Bởi vì hiện tại có rất nhiều mà bản thân không muốn mất đi.
"Ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi chút nào." Giang Hạo cười nói.
"Đa tạ tiền bối tán dương." Xích Điền cúi đầu chân thành nói:
"Làm việc vì tiền bối là chuyện đương nhiên. Nếu không nhờ có tiền bối thì cũng sẽ không có vãn bối hôm nay, vãn bối cũng không thể báo được đại thù."
"Thì ra ngươi còn nhớ rõ." Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn cho là Xích Điền đã quên chuyện này.
Không nghĩ tới hắn còn nhớ kỹ, nhưng hắn vẫn đang nghĩ biện pháp thoát khỏi chính mình. Dường như mình mới là cừu nhân tội không thể tha.
Nhưng mà, hắn cũng không thèm để ý, tất cả đều trong dự liệu.
Nào có người sẽ thật sự toàn tâm toàn ý thực hiện hứa hẹn lúc trước chứ?
Dù sao hiện tại cái gì cũng có.
Sống sót mới là quan trọng nhất.
Giang Hạo cũng không có hỏi thăm cái gì liền rời đi.
Hắn hiện tại không có ý định hỏi Xích Điền gì cả, chờ sau này đã.
Để đối phương phát triển thêm chút nữa.
Lần này chỉ là đến chào hỏi.
Sau mười lăm ngày.
Giữa tháng mười hai.
Giang Hạo lấy được cuốc chim, phi thường thuận tay.
Hắn lập tức muốn tìm khoáng mạch để đào quáng.
Đáng tiếc, hiện tại không thích hợp, hắn cần phải trở về.
Mặt khác, hắn còn bỏ linh thạch ra để mua đao dùng cho Nguyên Thần sơ kỳ.
Bán Nguyệt cũng nên thay mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận