Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1010: Một Chiêu Đánh Bại Địch

Chương 1010: Một Chiêu Đánh Bại Địch
Tửu Vũ.
Đệ tử chân truyền của Đoạn Tình Nhai, rất ít khi thể hiện ra thực lực rõ ràng.
Giang Hạo thỉnh thoảng sẽ gặp phải hắn, nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiề.
Nhưng mà từ sóng linh khí trên người hắn, lực lượng yếu ớt từ hô hấp, có thể thấy được người này không đơn giản một chút nào.
Nhất là nhìn như say khướt, trên thực tế lực lượng đang điên cuồng phun trào. Trong nháy mắt sau đó liền có thể đi thẳng đến trước mặt mình, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ phải nuốt hận.
Đây là một người ngoan độc.
"Lúc trước gặp sư đệ vẫn còn là Trúc Cơ, không nghĩ tới mới qua hai mươi năm, sư đệ đã giống như ta rồi. Chắc là không bao lâu nữa sẽ có thể vượt qua ta, đúng là khó lường." Tửu Vũ vừa uống rượu vừa cảm khái.
"Sư huynh nói đùa, ta chỉ là may mắn tấn thăng, đều dựa vào ngoại lực. Hoàn toàn không cách nào so sánh với thiên tài cất từng bước vững chắc như sư huynh được." Giang Hạo cúi đầu khách khí nói.
Tửu Vũ cười hai tiếng nói:
"Tấn thăng chính là tấn thăng, dùng biện pháp gì đều không quan trọng. Tông môn chúng ta được xưng là Ma Môn, không phải chính là vì hoàn toàn không thèm để ý đến quá trình tấn thăng, mà chỉ để ý kết quả thôi sao? Nhưng mà, muốn thắng được ta cũng không dễ đâu."
Giang Hạo cúi đầu cung kính nói: "Sư huynh, đắc tội."
Chỉ trong nháy mắt, hai người đều biến mất tại chỗ.
Bọn hắn đều đang tranh đoạt tiên cơ.
Oanh!
Lực lượng cường đại va chạm rồi bộc phát.
Trong nháy mắt này, rượu vô tận vẩy xuống, hỏa diễm nổi lên theo.
Nộ hải cuồng đào, liệt diễm phần thiên.
Giang Hạo ở trong biển lửa, huy động trường đao trong tay, đang giao thủ với Tửu Vũ sư huynh.
Một chiêu một thức chấn động tám phương, ma âm trùng điệp.
Oanh! Oanh!!
Đao quang bổ ra hỏa diễm, phá vỡ sóng lớn.
Tốc độ của Giang Hạo cực nhanh, truy đuổi đầu nguồn ở trong biển lửa.
Mỗi một chiêu đều mang theo sự quả quyết, giống như chỉ cần lưu thủ một chút thì sẽ thất bại.
Biển lửa phun trào lại bạo liệt, oanh một tiếng.
Toàn bộ biển lửa vỡ vụn. Giang Hạo bị đánh bay ra ngoài.
Tửu Vũ cũng lui ra vị trí gần biên.
Lúc này hai người đều đứng thẳng, bốn mắt nhìn nhau. Tửu Vũ thở dài một tiếng, nói:
"Sư đệ đúng là lợi hại.”
Hắn cũng không có bị thương nhiều lắm, nhưng mà thủy triều biển lửa đã bị phá, không cần thiết phải tiếp tục nữa, dù đánh thì cũng là thua.
"Đa tạ sư huynh thủ hạ lưu tình." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
"Sư đệ đúng là khiêm tốn." Tửu Vũ lắc đầu quay người rời đi.
Hắn uống rượu, có chút phiền muộn.
Bất kể như thế nào, hắn lúc trước đã quá xem thường Giang Hạo. Bây giờ thua ở trong tay đối phương, đúng là rất không thoải mái.
Nhưng mà bại chung quy vẫn là bại.
Chỉ có thể trách tuổi của bản thân còn rất trẻ, không thể xem hiểu tiềm lực của người khác.
Giang Hạo thở phào một cái, sau đó đi vào một chỗ hẻo lánh rồi ngồi xếp bằng.
Buổi chiều.
Trận đấu cuối cùng của Kim Đan viên mãn.
Phía trên đã có một vị sư huynh đứng đấy từ sớm.
Tuổi có chút trẻ, lại để một chút râu ria. Bên trong đôi mắt mang theo ý lạnh thấu xương, lực pháp hiển lộ rõ ràng, sát khí cực nặng.
Thực lực đúng là rất mạnh, nhưng mà tổng hợp lại thì không bằng Tửu Vũ sư huynh, không biết vị này là vị sư huynh nào.
Giang Hạo vừa suy nghĩ vừa thi lễ.
Chắc là sư huynh mới trở về từ bên ngoài, hắn chưa bao giờ thấy qua. Mặt khác, trong mắt đối phương mang theo nghi hoặc và một chút khinh thường, chắc là có chút khinh địch.
“Như này cũng tốt, nếu như hắn dùng thực lực Kim Đan viên mãn giao thủ với mình thì mình sẽ cố gắng duy trì thế lực ngang nhau. Nếu như hắn dùng sát khí chấn nhiếp rồi mới ra tay thì mình sẽ tìm cơ hội đánh bại hắn trong vòng hai chiêu."
Động sát khí trước, là đối phương khinh địch, sẽ xuất hiện sơ hở.
Không thèm đếm xỉa đến, sẽ lộ ra vẻ như mình đang ra vẻ, không bằng lấy thế sét đánh lôi đình để trấn áp.
Dù sao, dựa vào thực lực vừa mới biểu hiện ra trong trận chiến với Tửu Vũ sư huynh chắc là có thể làm đến bước này.
"Ngươi thắng Tửu Vũ sư huynh?" Lộ Nguyên Lập mở miệng hỏi.
"Là sư huynh thủ hạ lưu tình, ta mới may mắn thắng được." Giang Hạo giải thích.
Lộ Nguyên Lập trầm mặc chốc lát rồi nói: "Ngươi đúng là có mấy phần thực lực, nhưng mà, ngươi cảm thấy thực lực của các mạch khác như thế nào?"
"Chắc là mạnh hơn ta." Giang Hạo khiêm tốn nói.
"Vậy ngươi còn muốn liều mạng như vậy làm gì? Ta thấy khí tức của ngươi không quá ổn." Lộ Nguyên Lập nói.
Giang Hạo lắc đầu, mở miệng nói:
"Chỉ là muốn thử một chút, không được cũng coi như có thêm chút kiến thức cho mình. Bên trong quá trình chiến đấu, nếu như có thể được sư huynh sư tỷ chỉ đạo thì cũng là vận khí."
"Ngươi đúng là nhìn rất thoáng, nhưng mà nghĩ quá đơn giản rồi." Lộ Nguyên Lập lãnh đạm nói:
"Ta sẽ không thủ hạ lưu tình, cũng sẽ không chỉ đạo ngươi cái gì, sẽ chỉ toàn lực đánh bại ngươi, để ngươi cảm nhận một chút giữa Kim Đan viên mãn cũng sẽ có khoảng cách."
Phía dưới.
Diệu Thính Liên nhìn Lộ Nguyên Lập, nói: "Vị sư đệ này đúng là phong mang tất lộ."
"Không phải hắn phong mang tất lộ, mà là cuộc sống của ngươi tại Linh Dược Viên gần đây quá yên ổn. Mục Khởi bảo hộ ngươi rất tốt, loại người này ở Linh Dược Viên đã ít đi rất nhiều. Cho nên, ngươi mới cảm thấy hắn phong mang tất lộ." Ninh Tuyên tiên tử nhẹ giọng giải thích.
Diệu Thính Liên gật gật đầu.
Cũng đúng.
Trước kia Linh Dược Viên cũng có không ít loại người này và các loại ức hiếp. Mấy năm này đúng là ít đi nhiều.
Có lẽ là bởi vì Mục Khởi, có lẽ là bởi vì Giang sư đệ. Năng lực trồng trọt của hắn rất giỏi, nhiều người đều không muốn đắc tội.
Lúc này, Tửu Vũ đi tới.
Diệu Thính Liên tò mò nói:
"Tửu Vũ sư huynh cũng bại rồi sao?"
"Ừm." Tửu Vũ gật đầu: "Kém một chút."
"Ngươi nói xem trong bọn hắn ai có thể thắng." Diệu Thính Liên hỏi.
"Vậy phải xem Lộ sư đệ xuất thủ như thế nào." Tửu Vũ vừa uống rượu vừa nói.
"Ta cũng không hiểu nhiều về hắn, nếu như hắn xuất thủ đúng cách liền có thể thắng sao?" Diệu Thính Liên hỏi.
"Chỉ có thể nói là có hi vọng." Tửu Vũ nhìn qua trên đài, nói.
Lúc này, Mục Khởi đã bảo bọn hắn chuẩn bị.
Sau khi Mục Khởi vừa dứt lời, Lộ Nguyên Lập lập tức động, sát khí quanh người hắn phun trào, muốn trực tiếp trấn áp tâm hồn của đối phương.
Thấy cảnh này, Ninh Tuyên tiên tử và Tửu Vũ đều thở dài.
Diệu Thính Liên cũng cảm giác được.
"Lộ sư đệ thua." Tửu Vũ lắc đầu, quay người rời đi.
Lộ Nguyên Lập cũng không có khinh thường đối phương, hắn muốn dùng sát khí trấn áp đối phương, muốn xem xem đối phương sẽ động thủ như thế nào.
Chẳng qua là lúc sát khí phun trào, hắn giống như nhìn thấy một thanh đao che khuất bầu, bổ ra tất cả. Ngay sau đó, đao ý lạnh thấu xương gào thét mà đến, thế như chẻ tre, khiến cho trong mắt của hắn không còn nhìn thấy thứ gì khác.
Lúc hắn lấy lại tinh thần, đao đã xuất hiện ở trên bả vai hắn.
Ngay sau đó là giọng nói của Giang Hạo: "Sư huynh, đã nhường."
Sau khi Mục Khởi xác định thắng bại, Giang Hạo quay người rời đi.
Để lại một mình Lộ Nguyên Lập đứng sững sờ tại chỗ.
Một chiêu, mình bại?
Nếu như đối phương không thủ hạ lưu tình, một chiêu vừa rồi đã có thể lấy mạng của hắn.
Bại!
Hắn cảm nhận được một loại cảm giác chấn động khó nói.
Bản thân hắn vẫn luôn cho rằng đối phương chỉ thường thôi. Nhưng mà ngay vào lúc ra tay, hắn đã khiến cho bản thân lâm vào vạn kiếp bất phục bởi vì sự tự phụ của mình.
---
Giang Hạo một đường trở lại Linh Dược Viên.
Tiểu Li ngồi dưới căn phòng đơn sơ, nói với một số người bình thường về sự tích anh dũng của mình hôm nay. Thấy Giang Hạo tới, nàng hưng phấn nói: "Sư huynh, ta thắng rồi."
"Thật sao?" Giang Hạo cười nói.
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều là bạn bè trên đường của con thỏ, cho nên ta thắng rất nhanh." Tiểu Li chân thành nói.
Giang Hạo nhìn đối phương, hỏi ra nghi hoặc trong lòng:
"Sao đột nhiên lại muốn thắng?"
Với tính cách của Tiểu Li thì không nên để ý tới mấy chuyện này mới đúng.
"Bởi vì Trình Sầu sư huynh hình như là không có gì dùng để tu luyện cả. Ta thường xuyên nghe một số người nói Trình Sầu sư huynh tu luyện chậm, còn nói Trình Sầu sư huynh sống không được bao lâu. Cho dù có sư huynh làm chỗ dựa thì cũng không sống an ổn được bao lâu." Tiểu Li tức giận nói:
"Bọn hắn quá đáng ghét. Cho nên sau khi ta nghe nói cuộc tuyển chọn này có đồ dùng cho tu luyện liền tham gia. Đến lúc đó sẽ cho Trình Sầu sư huynh dùng. Như vậy thì sư huynh sẽ có thể tấn thăng nhanh, bọn hắn sẽ không phản đối nữa."
Giang Hạo nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn.
Lại là nguyên nhân này.
Nhưng mà, bị người lên án cũng không nhất định là chuyện xấu.
Trình Sầu khác với những người khác, thiên phú của hắn bị hạn chế nghiêm trọng.
Nếu như tâm cảnh không vượt qua được những người khác thì đừng nói đến cảnh giới cao hơn, Kim Đan thôi đã muốn nửa cái mạng của hắn rồi. Tấn thăng nhanh không nhất định có chỗ tốt.
Nhưng mà, Tiểu Li chỗ nào quản những chuyện này.
Lúc trước đều là Trình Sầu đưa nàng trở về, nàng đương nhiên là không thể trơ mắt nhìn Trình Sầu bị người ta bắt nạt được.
Đây không phải là chuyện xấu, Tiểu Li có loại ý nghĩ này, đúng là rất tốt.
Sau đó, Giang Hạo đưa ba quả bàn đào còn lại cho Tiểu Li.
Tiểu Li cầm bàn đào, hưng phấn nhảy dựng lên: "Đa tạ sư huynh!"
Lúc này Trình Sầu từ bên ngoài chạy vào, có chút hưng phấn. Nhưng mà nhìn thấy Tiểu Li hưng phấn hắn cũng tò mò:
"Tiểu Li sư muội nhận được món ngon gì sao?"
Tiểu Li đã cất bàn đào vào.
"Đúng vậy, nàng vui vẻ là được." Giang Hạo khẽ gật đầu.
Hắn không định nói lại ý định của Tiểu Li cho Trình Sầu. Chờ Tiểu Li tặng đồ, để chính bọn hắn cảm thụ loại tâm tình này.
Trình Sầu cũng không có để ý, mà là nghiêm túc nói: "Sư huynh, hôm nay nhận được thư của Sở sư đệ."
Nghe vậy, Tiểu Li và con thỏ đều chạy đến đây.
Rất lâu rồi không có tin tức của Sở Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận