Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1024: Các Ngươi Nghe Theo Chúng Ta Là Được

Chương 1024: Các Ngươi Nghe Theo Chúng Ta Là Được
Trời xanh mây trắng.
Gió nhẹ thổi qua.
Trong rừng cây có một số người tụ tập, còn có người dựng chỗ ở tạm thời.
Trên không trung thường xuyên có phi kiếm hiện lên.
Nơi hẻo lánh có một số đống lửa hừng hực, mùi thơm của thịt nướng và mùi rượu truyền đến.
Trên nhánh cây thỉnh thoảng cũng có bóng người xen vào nhau.
Bọn hắn dường như đều đang đợi cái gì đó.
Giang Hạo mang người đi xuyên qua đám người.
Hiện nay bọn hắn có tám người.
Ngoại trừ năm người ban đầu thì nhiều thêm ba người xa lạ.
Hai nam, một nữ.
Một nam thanh niên mỏ nhọn, một người thì trong mắt mang theo sự mờ mịt và cẩn thận, dường như lo lắng làm gì sai sẽ mang đến phiền phức cho người ta.
Nữ thì mặc một thân đồ trắng, tựa như tiên tử trong tranh.
Trong đó, thanh niên mỏ nhọn và bạch y tiên tử là đệ tử Thần Vũ Tông, mà thanh niên có chút trù trừ kia là đệ tử Huyền Thiên Tông.
Hai người trước thì đã được thông báo ngay từ đầu, người người sau là ngoài ý muốn. Nghe nói hắn là ngoài ý muốn nên mới tới đây, chính là mơ mơ hồ hồ bị kéo tới làm việc.
Người này tới đột ngột khiến cho Giang Hạo có chút để ý.
Trước mắt đến xem thì hắn đúng là Kim Đan hậu kỳ.
Khí tức không tính là yếu, nhưng mà so với Hàn Minh sư đệ thì chênh lệch rất xa.
Chỉ là, người này lại có chút không giống bình thường, thiên phú tản ra ánh sáng năm màu, chắc là có thể chất đặc thù.
"Chúng ta lúc nào thì tiến vào hắc hồ? Đừng nhìn nó chỉ là một cái hồ, thật ra bên trong có càn khôn. Không gian vặn vẹo vị vặn vẹo, vô cùng rộng lớn, thậm chí có yêu thú xuất hiện." Thanh niên mỏ nhọn nói.
Tả Minh, đệ tử Thần Vũ Tông Kim Đan viên mãn.
"Không chỉ như thế, tầm nhìn bên trong cực thấp, đi vào một trượng chính là hắc ám. Nếu như không có chúng ta, đừng nói tìm tới đầu nguồn, đi vào rồi cũng đừng mong đi ra." Bạch y tiên tử thoáng có chút kiêu ngạo.
Độc Cô Cẩm Tú, đệ tử Thần Vũ Tông, Kim Đan viên mãn.
"Ngày mai đi." Giang Hạo nhìn phía xa nói:
"Quan sát trước một đêm đã."
Hắn cần chuẩn bị một chút, không chỉ như thế, hắn còn muốn dùng Sâm La Vạn Tượng thử lại tình huống lần nữa.
Bởi vì chỉ dùng phương thức khống chế khôi lỗi, không cách nào biết được sau khi đi vào sẽ thấy cái gì. Nhưng đúng là không có nguy hiểm gì.
Nếu như tầm mắt có thể cộng hưởng thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Trong đêm.
Tám người ngồi bên cạnh đống lửa, mở miệng giới thiệu năng lực mà mình am hiểu.
Điều này do Tả Minh của Vũ Thần Tông đề xuất. Hắn nói sau khi đi vào cần biết được tình huống đại khái, có vấn đề gì hắn sẽ thống nhất an bài.
Giang Hạo nghe liền biết, người này muốn quyền chủ đạo.
Hắn cũng không thèm để ý chuyện này, nếu như đã có người muốn ra mặt thì hắn sẽ để đối phương ra mặt.
Chỉ cần tất cả thuận lợi là đủ.
Về chuyện am hiểu, hắn đương nhiên là am hiểu cảm giác và công phạt.
Thân là thủ tịch dự tuyển, không am hiểu công phạt là không được.
Mà cảm giác thì đã có từ lâu.
Trịnh sư huynh am hiểu thuật pháp thuộc tính băng. Liêu Kim am hiểu luyện đan và trị liệu. Hoành Lưu Bộc Lộc Đông am hiểu thể thuật. Thiên Hoan Các- Trình Ngữ Thần am hiểu mị thuật.
Mà Lý Nhị Đào của Huyền Thiên Tông thì am hiểu trị thương. Hắn nói hắn có thiên phú đặc thù, đó chính là khôi phục.
Tay cụt có thể nối lại, thương thế có thể khôi phục, chỉ cần đầu không đứt thì đều có thể dần dần khôi phục lại.
Nghe được những lời này, đám người kinh ngạc.
Lông mày Giang Hạo cau lại, loại chuyện này lại nói ra ngoài sao?
"Ta, ta thực sự không biết những thứ khác, nhưng mà sẽ cố gắng không mang đến thêm phiền phức cho các ngươi. Nếu như ta có làm sao thì các ngươi cũng không cần quản ta. Ta bình thường sẽ không có việc gì." Lý Nhị Đào khẩn trương nói những lời này, dường như chỉ cần người khác nhìn hắn thì sẽ khiến cho hắn khẩn trương.
"Lý đạo hữu đúng là lợi hại, sao có thể gây thêm phiền phức cho chúng ta được chứ?" Tả Minh cười nói:
"Đúng rồi, chúng ta còn chưa có tự giới thiệu, chúng ta am hiểu thiên nhãn, đương nhiên năng lực này cũng là thiên phú của chúng ta. Cho nên hi vọng các ngươi có thể tin tưởng sắp xếp của chúng ta, đến lúc đó mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Giang Hạo không có ý kiến, những người khác cũng giống vậy.
Trịnh Thập Cửu lại cảm thấy một tia không tầm thường, nhưng mà đã hợp tác nhiều lần cùng Giang Hạo, hắn cũng chỉ đành an tâm chờ đợi.
Chờ đợi biến hóa phía sau.
Nếu như không có biến hóa gì, đại khái tất cả đều vui vẻ.
Nếu có thì không nói được rồi.
Sau khi giới thiệu xong chính là luân phiên gác đêm.
Trịnh Thập Cửu là người thứ nhất, Lý Nhị Đào là người thứ hai, Giang Hạo là người cuối cùng.
"Hai chúng ta không gác đêm, nhất định phải giữ tinh lực để phòng vạn nhất, vất vả cho các ngươi rồi." Tả Minh vừa cười vừa nói.
"Gặp nguy hiểm nhớ bảo vệ tốt chúng ta." Độc Cô Cẩm Tú nói.
Mấy người Giang Hạo chỉ có thể gật đầu.
Cho đến trước mắt nhất định phải lấy bọn hắn làm trung tâm.
Sau đó, đám người bắt đầu nghỉ ngơi. Giang Hạo nhắm mắt điều chỉnh trạng thái, chờ đợi đến thời gian gác đêm của mình.
Hồi lâu sau.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, sau đó tiến về phía đống lửa.
Lý Nhị Đào đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm xung quanh, phòng ngừa bất luận kẻ nào và yêu thú tới gần.
Lúc Giang Hạo đi tới hắn lập tức phát hiện ra, muốn xuất thủ.
"Là ta." Giang Hạo nhẹ giọng nói.
"Giang, Giang đạo hữu." Lý Nhị Đào lập tức thu lực lượng, ngượng ngùng nói: "Ta không biết là ngươi."
"Ừm." Giang Hạo gật đầu tỏ ra là đã hiểu:
"Đến lượt ta gác đêm, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Giọng nói hắn bình thản, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Lý Nhị Đào gật đầu, sau đó lấy ra một viên gì đó rồi đưa cho hắn: "Ăn cái này có thể khiến người ta lên tinh thần."
Màu nâu, có chứa linh khí.
Là một loại quả không tệ.
"Có thể ăn." Thấy Giang Hạo vẫn không nhúc nhích, Lý Nhị Đào lập tức đưa quả lên miệng cắn một cái: "Ngươi nhìn, có thể ăn."
Động tác của đối phương, giống như là đang nói không có độc.
Sau đó, hắn lại lấy ra một quả khác rồi đưa ra ngoài.
Chỉ là một lát sau, hắn lại đột nhiên phát hiện quả này còn chưa được ăn thử. Nhưn mà ăn thử rồi đưa cho đối phương ăn lại không thích hợp cho lắm.
Trong lúc nhất thời, hắn lâm vào vòng lặp vô hạn.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy chắc là sẽ không ai ăn đồ hắn đưa.
"Thật, thật xin lỗi." Hắn lúng túng nói xin lỗi, muốn thu hồi quả.
Tay Giang Hạo trùng hợp duỗi ra, không nghĩ tới đối phương lại cất vào nhanh như vậy. Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Không cho ta sao?"
Nghe vậy, Lý Nhị Đào cuống quít đưa quả tới trước mặt Giang Hạo: "Không, không có."
Giang Hạo nhận lấy, dùng tay lau lau hai lần rồi cắn một cái.
Cũng không ngọt, nhưng mà cảm giác cực tốt, vào miệng mang theo một chút ngọt.
Càng ăn càng cảm thấy ngon.
"Ăn thật ngon." Hắn không keo kiệt tán dương.
Nghe vậy, Lý Nhị Đào cũng nở nụ cười: "Ta cũng cảm thấy ăn ngon."
"Sao ngươi lại bước chân vào con đường tu chân?" Giang Hạo ngồi xuống hỏi.
Tính cách của người trước mắt không thích hợp với tu chân.
"Ta cũng không biết." Lý Nhị Đào mờ mịt nói:
"Ta nhớ là khi còn bé mơ mơ hồ hồ bị sư phụ mang đi, chờ đến lúc ta có thể xuống núi thì cha mẹ đều đã không còn. Ta rất nhớ bọn hắn, mặc dù sư phụ đối tốt với ta, nhưng mà ta càng muốn ở bên cạnh cha mẹ hơn. Ta nhớ trước khi gặp được sư phụ, cha nói mang ta đi chợ trong thành, mua kẹo hồ lô cho ta. Nhưng mà sau này ta không còn được gặp lại hắn nữa, cũng không được ăn kẹo hồ lô mà hắn mua cho ta nữa."
Giang Hạo không nói gì, chỉ là an tĩnh lắng nghe.
Vào một số thời điểm, cũng không phải là bản thân muốn chọn cái gì, mà là không có cơ hội lựa chọn. Chuyện có thể làm chính là đối mặt với các loại tình huống, cố gắng khiến tình huống này mang đến ảnh hưởng chính diện.
Chờ Lý Nhị Đào nói xong, Giang Hạo nhắc nhở một câu: "Có đôi lúc không cần đưa quả của người cho người ta ăn, có đôi khi người khác sẽ không phát hiện được ý tốt của ngươi."
Lý Nhị Đào có chút mờ mịt, không hiểu cho lắm.
Giang Hạo ăn quả, không giải thích quá nhiều.
Lý giải của một người bắt nguồn từ nhận biết của bản thân, mà trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, một người không đại biểu được tất cả.
Chuyện hắn có thể làm chỉ là nhắc nhở, mà không phải để đối phương nhất định phải theo suy nghĩ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận