Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1026: Dùng Trứng Rồng Đổi Hiên Viên Kiếm

Chương 1026: Dùng Trứng Rồng Đổi Hiên Viên Kiếm
Trứng rồng.
Đối với bất kỳ người nào cũng đều là cơ duyên lớn lao.
Cùng rồng phát triển, thành lập được ràng buộc, có thể có rất nhiều chỗ tốt.
Nhiễm khí tức Chân Long, sẽ có ích đối với tu luyện.
Trình Sầu thật ra ít nhiều cũng có chỗ tốt. Đừng nói đến việc Tiểu Li còn kiếm tài nguyên cho hắn. Đây cũng là cơ duyên.
Nhưng mà chuyện này lại không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với Giang Hạo cả, cũng không thể thả nó ra. Mặc dù Tiểu Li cũng là Chân Long, nhưng nàng còn giống người hơn người bình thường.
Chân Long bình thường nhất định là long thân.
Ảnh hưởng quá lớn.
Suy tư một lát, hắn trầm thấp mở miệng:
"Quỷ tiên tử có thể đưa nó ra không?"
“Không quá dễ dàng, phải giúp ta thông qua khảo nghiệm." Quỷ tiên tử nói.
Thông qua khảo nghiệm?
Chuyện này khiến đám người nghĩ không ra.
Bởi vì bọn hắn cũng không biết khảo nghiệm là cái gì, ngay cả chính Quỷ tiên tử hình như cũng không rõ.
Muốn thông qua đúng là không dễ dàng.
"Tín niệm của thần hồn bên trong Nhân Hoàng Điện căn bản là vì thương sin thiên hạ, Quỷ tiên tử có lẽ có thể bắt đầu từ hướng này." Tinh mở miệng nhắc nhở.
"Ngoài ra, chắc là còn cần món đồ chứng minh thân phận." Liễu suy tư rồi nói: "Tín vật của Hiên Viên tộc có lẽ sẽ được. Tín vật của Long tộc khả năng cũng có thể."
Trương tiên tử rũ mắt, sau đó nói: "Có thể thử Long ngữ một chút, chỗ của ta có một đoạn, còn chưa biết được tác dụng cụ thể."
Quỷ tiên tử nhớ kỹ, nếu như không có cách nào thì sẽ thử một lần.
Chỉ là nàng hình như đều không có tín vật của Hiên Viên nhất tộc và Long tộc. Dù những người khác có, cũng không có cách nào đưa vào.
"Còn có một biện pháp." Giang Hạo đột nhiên mở miệng: "Có một loại bí pháp, có thể dẫn động Nhân Hoàng Điện."
Giọng nói rơi xuống, đám người Quỷ tiên tử có chút ngoài ý muốn.
Dẫn động Nhân Hoàng Điện?
Từ trước đến nay chưa từng nghe nói có người nào ngoài Nhân Hoàng có thể dẫn động Nhân Hoàng Điện.
"Có bí pháp nhưng không nhất định có thể dẫn động Nhân Hoàng Điện." Tinh hơi suy nghĩ rồi nói:
"Căn cứ theo sự hiểu biết của ta, Nhân Hoàng Điện cơ bản không cách nào bị những người khác dẫn động, dù có bí pháp cũng không được. Nhưng mà có thể biết được bí pháp, cũng có thể là một loại chứng minh thân phận."
Quỷ tiên tử hiểu được.
Nói cách khác dù bản thân cầm Hiên Viên Kiếm trong cũng không thể sử dụng, nhưng mà tay có thể cầm Hiên Viên Kiếm, cũng đủ để nói rõ bản thân là một phần của Nhân Hoàng.
"Nếu như bí pháp có thể chứng minh thân phận, Tỉnh đạo hữu muốn gì?" Quỷ tiên tử hỏi.
Mang trứng rồng chỉ là thuận tiện, cho nên không thể tính là thù lao hoàn chỉnh.
"Nguyền rủa tất cả Đọa Tiên tộc trong phạm vi Thiên m Tông." Giang Hạo lên tiếng.
Bởi vì không biết tên của những người này nên chỉ có thể nguyền rủa như thê.s
Mặt khác, Quỷ tiên tử còn chưa đi ra ngoài, không có cách nào lập tức nhằm vào Đọa Tiên tộc ở gần Thiên m Tông được.
Hiện tại chỉ có thể để nàng nguyền rủa một chút, dù sao thời gian của mình không còn nhiều lắm.
"Nguyền rủa khu vực sao?" Quỷ tiên tử rũ mắt trầm tư một lát, nói: "Độ khó của chuyện này cũng không lớn, nhưng hiệu quả không nhất định sẽ tốt. Đương nhiên, nếu có Nhân Hoàng Điện hỗ trợ, hiệu quả có thể sẽ mạnh hơn không ít. Dù sao Nhân Hoàng Điện vốn không hợp với Đọa Tiên tộc. Đây cũng xem như là biện pháp khảo nghiệm của ta." Nói đến đây, Quỷ tiên tử như nghĩ ra điều gì đó.
Không có tín vật chứng minh mọi người cùng chung lập trường, nhưng mà có chung kẻ địch thì sao?
Ít nhiều cũng có thể chứng minh là người một nhà.
Như thế sẽ có thể thử thông qua khảo nghiệm.
Lúc này Liễu nhìn về phía Tinh: "Tinh đạo hữu về Đông Bộ chưa?"
Tinh khẽ lắc đầu.
"Nghe nói gần đây người Hạo Thiên Tông đến hải ngoại, trong Thập Nhị Thiên Vương có người muốn hợp tác với bọn họ, chỉ là không ai hỗ trợ giật dây." Liễu nói.
"Buổi chiều ngày mai, đảo Lưu Ly." Tinh nói.
Liễu khẽ gật đầu, sau đó nói:
"Mặt khác, nghe nói người của Vạn Vật Chung Yên biết được Thiên Đạo Trúc Cơ đang ở Tây Bộ, gần đây sẽ ngồi thuyền tiến về Tây Bộ, đường tắt là cảng Bắc của Đào Mộc Tú Thiên Vương."
Tinh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
"Người Thư Viện đã biết được sự tồn tại của Thiên Cực Mộng Cảnh Châu." Trương tiên tử nói.
"Ta gần đây không biết vận khí tốt hay là xấu nữa, không xác định được tình huống xung quanh." Quỷ tiên tử nói.
Trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đến đề tài này, giọng nói hắn trầm thấp:
"Hồ nước hắc ám đã xuất hiện, ngay bên ngoài Thiên m Tông. Nó có thể sẽ thôn phệ tất cả bất cứ lúc nào."
Bởi vì biến hóa quá lớn, Giang Hạo cảm giác cần để cho người Tiên tông biết được.
Ít nhiều cũng có chút hi vọng.
Dù có xa vời thì cũng phải thông báo.
Bọn hắn không có cách nào thì cũng sẽ nghĩ ra biện pháp, chỉ là không biết sẽ cần bao lâu.
Nghe vậy, đám người kinh hãi.
Chuyện này đúng là quá nhanh.
Trong lúc nhất thời, Bích Trúc lại không muốn ra khỏi Nhân Hoàng Điện, bên ngoài có thể an toàn được như bên trong sao?
Hình như là không.
Nơi này có thủ đoạn của Nhân Hoàng, có chấp niệm vô tận của thần hồn, có trứng rồng của Long tộc.
Không nói về việc công kích của nơi này, nhưng phòng ngự nhất định là mạnh nhất Nam Bộ.
"Xem ra biến hóa đã vượt xa tưởng tượng, là đột nhiên xuất hiện dị biến sao?" Tinh hỏi.
Giang Hạo lắc đầu, cũng không giải thích quá nhiều.
Mặc dù là thủ đoạn của Đọa Tiên tộc, nhưng Đọa Tiên tộc vì hắn mà tới. Chuyện này ít nhiều cũng quan hệ với mình.
"Ta sẽ lại đi thông báo." Trương tiên tử chậm rãi mở miệng, nàng chưa từng nghĩ đến nhanh như vậy lại phải tiến vào hậu viện.
"Có phương pháp trấn áp không?" Liễu hỏi.
Giang Hạo trầm mặc chốc lát rồi nói: "Có lẽ cần một quả trứng rồng."
Nghe vậy, đám người kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Quỷ tiên tử.
Nhìn ta làm gì? Ta hiện tại không muốn ra ngoài.
Cuối cùng nàng chỉ có thể nói: "Ta sẽ xem một chút có thể ra ngoài được hay không."
Có đôi lúc vận mệnh chính là thích làm khó xử một thiếu nữ như vậy, lúc muốn đi ra ngoài lại không ra được, lúc không muốn ra ngoài thì chiều hướng lại phát triển khiến thân bất do kỷ.
Mười tám tuổi là khoảng thời gian tốt đẹp nhất, cũng là thời gian khổ nhất.
Sau đó, bọn họ nói về không nhiều chuyện, chỉ nói về một chút biến hóa xung quanh.
Trung tâm của Vạn Vật Chung Yên vẫn là tại biển sâu, cũng không có làm gì khác.
Đại Thiên Thần Tông đang di chuyển về phía Nam Bộ.
Thánh Đạo gần đây không có động tĩnh gì, hình như đã đạt được không ít chỗ tốt.
Trong đêm, ánh trăng chiếu xuống rừng cây.
Giang Hạo chậm rãi mở mắt.
Dưới cây, hắn không bị ánh trăng chiếu vào.
Thiên Cực Mộng Cảnh Châu cần trứng rồng, cũng không phải là lấy cớ, mà là thật sự có hiệu quả.
Hắn phải cầm quả trứng rồng này đi tìm Hiên Viên Thái.
Có lẽ có thể mượn được Hiên Viên Kiếm.
Đại Địa Hoàng Giả cần Long tộc ủng hộ, nếu như Hiên Viên Thái có thể nuôi một con rồng, kia nhất định là cơ duyên lớn lao.
Tương lai không thể tưởng tượng nổi.
Chắc là đối phương có thể sẽ cho mượn Hiên Viên Kiếm, nhất là sau khi kết thúc Hiên Viên Kiếm lại trở về trong tay Đại Địa Hoàng Giả.
Không cần lo lắng việc bị hắn cướp đi.
Mà hắn đã nói bí pháp cho Quỷ tiên tử, hi vọng có thể trợ giúp nàng.
Nếu như nàng có thể dành thời gian nguyền rủa Đọa Tiên tộc thì càng tốt hơn.
Xem như là tranh thủ thời gian cho hắn.
Trương tiên tử cũng sẽ thông báo cho Tiên tông, cần chờ xem Tiên tông có phản ứng gì hay không.
Khác với lúc trước, lần này Tiên tông khả năng không cách nào nhúng tay quá nhanh.
Phải biết đây là hung vật mà Nhân Hoàng bí mật phong ấn, ngoại trừ Long tộc thì không người biết được. Mà Long tộc rời đi, những người khác càng không cách nào biết được.
Tình huống hoàn toàn khác với Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Còn về những chuyện khác căn bản là không có quan hệ gì với hắn, có thể tạm để sang một bên.
An tâm ứng đối chuyện trước mắt là đủ.
Ban ngày không thể kéo dài chuyện thăm dò được nữa.
Hắn có một ít hiểu rõ về tình huống bên trong, nhất là loại công kích đột nhiên kia.
Gặp lại lần hai, chắc là có thể tìm được sơ hở.
Đương nhiên, lần này sẽ không để bị đánh lén thành công nữa.
Vào lúc hắn đang định xác định tình huống xung quanh rồi điều chỉnh lại trạng thái thì phát hiện tình huống có chút không đúng.
Ngay sau đó, Trịnh sư huynh vận chuyển thân pháp đi đến chỗ của hắn.
"Giang sư đệ, xảy ra chuyện rồi." Trịnh Thập Cửu nghiêm túc nói.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu, liền đứng dậy.
Hắn đi theo Trịnh sư huynh vào bên trong.
Qua một lúc sau, hắn liền nhìn thấy đám người Liêu Kim vây quanh chỗ.
Thấy Giang Hạo tới, bọn hắn mới tránh qua một bên.
Tình huống bên trong cũng đập vào mi mắt hắn.
Giang Hạo nhìn về phía trước, chỉ thấy Tả Minh và Độc Cô Cẩm Tú cầm trường kiếm trong tay nhìn xuống mặt đất, trong mắt có chút hưng phấn.
Trên kiếm có vết máu chảy xuống.
Mà trên mặt đất là một nam tử bị chém đứt tay chân, cổ của hắn cũng bị chém.
Mặc dù đang khôi phục, nhưng người lại cực kì thống khổ.
Hắn ngọ nguậy thân thể, bò về phía cánh tay, dường như muốn nhặt lại nó.
Chỉ là vừa mới bò qua, Tả Minh liền đá văng cánh tay kia.
Sau đó chính là giọng nói hưng phấm của Tả Minh và Độc Cô Cẩm Tú.
Hai người kia đã phát hiện ra Giang Hạo tới, nhưng mà chỉ là liếc qua rồi nói: "Có chuyện gì sao?"
Giang Hạo cũng không tỏ ra bất mãn đối với thái độ của bọn hắn, chỉ là hỏi:
"Ai làm?" Hắn chỉ Lý Nhị Đào trên đất.
"Chúng ta." Tả Minh không kiêng kị chút nào.
"Tại sao?" Giang Hạo vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
“Hắn cho chúng ta quả có độc, chúng ta hoài nghi hắn là yêu thú trong hồ, cho nên cần động thủ thử một chút." Tả Minh nói.
"Quả không có độc." Lúc này, Lý Nhị Đào trên mặt đất giải thích một câu.
Giang Hạo chưa từng chú ý tới hắn, mà là nhìn qua Tả Minh: "Kết quả thì sao? Hắn là yêu thú sao?"
"Còn đang xác nhận." Độc Cô Cẩm Tú đáp.
"Làm sao mới có thể xác nhận một cách hoàn toàn?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi cũng không cần quản." Tả Minh qua loa nói.
Giang Hạo nhìn quả trên đất, sau đó cầm lấy rồi nói: "Quả này không có độc."
"Không có độc? Chúng ta đã thử qua, đúng
"Hiện tại, ngươi xác định nó không có độc sao?"
Giang Hạo nhìn người trước mắt, cũng không mở miệng.
Đám người Liêu Kim phía sau đều đang nhìn, muốn nhìn một chút xem Giang Hạo sẽ xử lý như thế nào.
"Đạo hữu cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy chứ?" Giang Hạo thở dài một tiếng.
"Ta nghe nói, nhiệm vụ này vô cùng quan trọng đối với ngươi, mà nhiệm vụ không có chúng ta thì sẽ thất bại. Hiện tại ta nói quả này có độc thì nó chính là có độc." Tả Minh nhìn qua Giang Hạo, cười nói:
"Giang đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nói:
"Nếu như quả này không có độc thì sao?"
"Vậy ta sẽ nói xin lỗi với Lý đạo hữu, chắc là hắn cũng sẽ tha thứ cho ta, nhưng mà Giang đạo hữu có lẽ sẽ phải chết ở trong hồ." Tả Minh khiêu khích nói.
"Tả đạo hữu nói có lý." Giang Hạo nói xong liền bước ra một bước, đi tới trước mặt Tả Minh.
Vào lúc đối phương đang kinh ngạc, vỏ đao huy động, lắc ở trên mặt đối phương.
Phịch một tiếng, Tả Minh bị đánh bay ra ngoài.
Đau đớn đột nhiên khiến cho hắn phẫn nộ: "Ngươi muốn chết."
Ma m Thiên Lý, Giang Hạo đi đến bên cạnh Tả Minh, bắt lấy cánh tay của đối phương, sau đó vặn một cái.
Răng rắc.
Toàn bộ cánh tay gãy nát, máu tươi tản ra.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Một cánh tay còn lại vô thức công kích, nhưng mà vẫn bị Giang Hạo bắt lấy.
Răng rắc!
Cánh tay đứt gãy, huyết nhục tách rời.
"A ~ "
Đau khổ kịch liệt khiến cho gương mặt của Tả Minh vặn vẹo.
Tu vi Kim Đan viên mãn, căn bản là không có cách bào rung chuyển được đối phương.
Lúc này, vỏ đao vung trên người Tả Minh, trực tiếp đánh ngã đối phương xuống đất.
Bởi vì biến hóa quá nhanh làm cho tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
Độc Cô Cẩm Tú lập tức quay đầu chạy đi.
Trịnh Thập Cửu là người đầu tiên xuất thủ. Chỉ là tu vi của hắn không đủ, bị một kích đánh lui.
Giang Hạo nhìn về phía đám người Liêu Kim.
Bọn hắn rùng mình một cái rồi bắt đầu truy kích.
Một lúc sau.
Tả Minh và Độc Cô Cẩm Tú bị áp chế, quỳ gối trước mặt Giang Hạo.
Bọn người Trịnh Thập Cửu đứng xem ở xa, không dám tới gần.
"Chúng ta đều tới để làm nhiệm vụ, đạo hữu cần gì phải làm thế chứ?" Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
"Đúng vậy, chúng ta đều tới để làm nhiệm vụ, đương nhiên phải lấy nhiệm vụ làm trọng." Tả Minh chật vật nói. Chỉ là không đợi Giang Hạo mở miệng, hắn liền tiếp tục nói:
"Ta chỉ là một mệnh tiện, nhưng mà Giang đạo hữu thì khác, ngươi là người mạnh nhất trong cùng cấp, là thủ tịch tương lai. Ngươi không có ta, nhiệm vụ phía sau phải làm sao bây giờ?"
"Vậy là ngươi không chịu giúp ta sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Cầu ta đi, cầu ta, ta liền giúp ngươi." Tả Minh đắc ý nói.
Giang Hạo không có nhìn hắn, mà là quay đầu nhìn về phía Độc Cô Cẩm Tú, hỏi: "Tiên tử có thể hợp tác với chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ không?”
"Ngươi cầu ta à." Độc Cô Cẩm Tú nói theo.
Thấy thế, Giang Hạo lại nhìn về phía Tả Minh, lúc này Bán Nguyệt số năm đã bị hắn rút ra.
Đao nhắm ngay vào cổ Tả Minh, sau đó bắt đầu hướng về bên trong.
Máu tươi bắt đầu tràn ra.
"Ta không tin ngươi dám giết ta." Tả Minh giận dữ hét lên.
Lúc này, đao đã chạm vào ba phần, máu tươi đang điên cuồng chảy xuôi, sinh mệnh đang tàn lụi.
Tả Minh thống khổ kêu to, hắn vẫn không tin đối phương muốn giết hắn. Nhưng mà cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua, hắn sợ hãi.
"Ta giúp, ta giúp ngươi." Giọng nói của hắn đã bắt đầu khàn khàn.
Đao dừng lại, giọng nói bình thản của Giang Hạo truyền đến: "Cực khổ cho đạo hữu rồi."
"Giúp, giúp ta chữa thương trước…" Hắn cầu khẩn nói.
Nhưng mà còn chưa dứt lời, ánh đao lướt qua. Tả Minh kinh ngạc phát hiện ánh mắt của mình bắt đầu biến hóa, sau đó nhìn thấy đầu của mình bị chém đứt.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút khó có thể tin nổi, hắn hình như sắp phải chết.
Cảm giác sợ hãi và hối hận không duy trì quá lâu, hắn rất nhanh đã mất đi ý thức.
Độc Cô Cẩm Tú nhìn sư huynh bị giết, có chút hoảng sợ, bởi vì sư huynh của nàng đều đã thần phục.
"Ta, ta sẽ ngoan ngoãn nghe ngươi an bài, đạo hữu tha mạng." Nàng lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Ta vừa rồi quên nhắc nhở sư huynh của ngươi, nói cho hắn biết lần sau nếu có hợp tác với người khác thì nên cố gắng phối hợp một chút. Ngươi đi nói lại câu này với hắn giúp ta." Giọng nói lạnh lùng của Giang Hạo truyền vào trong tai Độc Cô Cẩm Tú.
Người kia lập tức nhìn thấy đao quang. Sau đó, thế giới bắt đầu đảo lộn.
E ngại, thống khổ đã thay thế tất cả.
Làm xong những chuyện này, Giang Hạo mới cầm trữ vật pháp bảo của hai người, đi từng bước một về phía Lý Nhị Đào còn đang khôi phục. Hắn thả hai trữ vật pháp bảo xuống trên tay đối phương rồi nói:
"Bọn hắn nói đây là quà tạ lỗi vì đã hiểu lầm ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho bọn hắn."
"Ta, ta không trách bọn hắn, đưa cho bọn hắn đi." Lý Nhị Đào vội vàng từ chối.
Giang Hạo cũng không thu hồi, mà chỉ nói:
"Bọn hắn đã rời đi."
Bởi vì có chút khoảng cách, Lý Nhị Đào cũng không nhìn thấy hai người Tả Minh đã đi nơi nào.
Hắn chỉ cảm khái xóa bỏ hiểu lầm là chuyện tốt, không cần nhận lỗi.
Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì.
Có một số việc nếu không ngăn lại thì sẽ càng ngày càng quá đáng.
Hắn vốn cho rằng những người này chỉ là vì quyền chủ đạo, không nghĩ tới căn bản là không muốn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như là đệ tử Thiên m Tông thì không đến mức như thế.
Xem ra không thể dùng biện pháp nhất quán đối với người bên ngoài được.
Sau khi xử lý xong, Trịnh Thập Cửu có chút lo lắng nói: "Sư đệ có kế hoạch gì chưa?"
"Nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai đi vào." Giang Hạo nói.
Trịnh Thập Cửu gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Giang Hạo, đối phương chắc chắn sẽ không tùy tiện mạo hiểm.
Những người khác cũng không dám nói thêm cái gì.
Thủ tịch dự tuyển quả nhiên là dự tuyển, người cùng cấp căn bản không phải là đối thủ của hắn.
---
Sáng sớm.
Bên trong Thiên Văn Thư Viện, Nhan Nguyệt Chi nhìn bầu trời sáng lên, đi từng bước một về phía hậu viện.
Chỉ là, lúc nàng muốn cất bước tiến vào hậu viện, cánh cửa giống như dời về sau một chút.
Một cước đạp vào hư vô, không thể tiến vào.
Giống như không cho nàng vào.
Nhan Nguyệt Chi: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận