Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1029: Thông Thiên

Chương 1029: Thông Thiên
Người Đọa Tiên tộc đều có thể phát hiện ra tế đàn xảy ra vấn đề.
Bọn hắn lập tức tìm được vấn đề và thi pháp tu sửa
Nhưng mà, vào lúc hắn thi pháp thành công, bùn đất dưới chân xuất hiện sụp đổ.
Cả người ngã trên trận pháp, khí tức bắt đầu hỗn loạn.
"Ngươi đang làm gì?" Nam tử trung niên giận tím mặt, động thủ ném người ra bên ngoài.
Nhưng mà không biết tại sao, một phần trận văn của trận pháp cũng bị ném ra ngoài theo.
Chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi, trận pháp nhận lấy ba lần thương tích.
Con mắt thứ ba ở giữa mi tâm của lão giả hoàn toàn khép lại. Hắn nhìn xung quanh, có thể cảm nhận được một cỗ khí tức vô hình đang điên cuồng tứ ngược.
"Nguyền rủa…"
"Hơn nữa còn không phải là nguyền rủa bình thường. Nguyền rủa này hình như trời sinh đã nhằm vào Tiên tộc chúng ta.”
"Rốt cuộc là ai mà lại dám bảo vệ cho Tiếu Tam Sinh như vậy?"
Lão giả lập tức tức giận, hắn không cách nào tìm được Tiếu Tam Sinh, nhưng chẳng lẽ còn không nhìn trộm được phía sau nguyền rủa hay sao?
Giờ khắc này, hắn dẫn động trận pháp còn lại, bắt đầu nhìn trộm đầu nguồn nguyền rủa.
Đối với hắn mà nói thì những nguyền rủa này chính là từng đầu tuyến, sẽ chỉ dẫn về phía đầu nguồn.
Qua một lúc sau, hắn đã tìm được phương hướng đầu nguồn.
Con mắt thứ ba mở ra, bắt đầu nhìn trộm.
Đôi mắt thuận lợi mở ra, chỉ là sau khi nhìn thấy đầu nguồn, con ngươi của hắn lập tức co rụt lại.
Một tòa cung điện mênh mông đập vào mi mắt.
Phía trước cung điện là một tượng đá đang chống kiếm mà đứng, nhìn qua phía bên hắn. Mà phía sau tượng đá, chính là từng dãy tàn ảnh thần hồn. Bọn hắn không chỉ là nhân tộc, còn có yêu tộc, quỷ tộc…
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ ra sát ý vô tận, như có thể phá mây xanh.
Ngay sau đó, cung điện chấn động.
Lão giả ngồi xếp bằng còn chưa lấy lại tinh thần, con mắt thứ ba đã vỡ vụn, hắn lập tức phun ra máu tươi.
Hắn nhìn về phía người bên cạnh, chậm rãi há miệng: "Nhân... Nhân Hoàng Điện!"
Oanh!
Vừa dứt lời, cả người hắn phịch một tiếng, trở thành bọt máu rơi xuống mặt đất.
Những người khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có người suy đoán, Tiếu Tam Sinh có quan hệ với Nhân Hoàng Điện.
---
Trong bóng tối.
Giang Hạo đứng ở cạnh dòng sông, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã định rời khỏi nơi này. Chỉ là, ánh mắt của Đọa Tiên tộc lại đột nhiên biến mất.
Vô cùng đột ngột.
Giống như là bị cái gì đó đánh gãy.
"Là vì cái gì?"
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc, sau đó có một chút suy đoán: "Có lẽ có liên quan tới nguyên rủa của Quỷ tiên tử."
Hắn cũng không biết chuyện cụ thể không đó.
Bởi vì theo lý thuyết thì uy lực nguyền rủa của Quỷ tiên tử không có lớn như vậy. Dù có uy lực như vậy thì cũng chưa chắc đã có hiệu quả nhanh như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, bản thân hắn đã thu được thời gian, có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, thuận tiện xem xét tình huống của con đường này.
Hắn không xác định được là sẽ đi tới chỗ nào, nhưng đường đi đang đúng, phương pháp cũng đúng.
"Chúng ta còn phải đi bao lâu?" Thiên Hoan Các- Trình Ngữ Thần hỏi.
Giang Hạo không lên tiếng, hắn không thể đưa ra đáp án.
Đương nhiên, hắn cũng biết Trình tiên tử không phải là vì muốn nhận được đáp án, nàng chỉ là muốn nói chuyện, phá vỡ yên lặng của nơi này.
Bởi vì nơi này ngoài tiếng nước chảy thì không có cái gì.
Ngay cả tiếng bước chân đều rất khó nghe được.
Im ắng hành tẩu mang đến cho người ta áp lực không gì sánh kịp. Nói chuyện có thể làm cho bản thân cố gắng bình ổn lại.
"Tiếp tục xem xét, cũng sắp đến rồi." Liêu Kim nói.
Hắn đã nói như vậy ba lần rồi.
Hắn cũng không biết lúc nào sẽ đến, nói như vậy chỉ là vì an ủi người khác, thuận tiện tự an ủi mình.
Tất cả mọi người đều là lần thứ nhất đến chỗ này, không có người nào biết phía trước sẽ có cái gì, phần cuối lại ở chỗ nào.
Không biết qua bao lâu, Giang Hạo cảm thấy bọn hắn nói càng ngày càng nhiều. Mặc kệ có quen thuộc hay không, đều sẽ nói chuyện với nhau.
Thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi hắn đôi chút vấn đề, hắn cơ bản sẽ mở miệng trả lời một chút.
Giống như bản thân mở miệng thì bọn hắn sẽ càng thêm an tâm hơn.
Trên đoạn đường này, Giang Hạo luôn cảnh giác xung quanh.
Hắn không thể cảm nhận được biến hóa khác, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa của nước sông. Tiếng nước càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nhanh.
Dòng sông vốn chỉ rộng vài mét, hiện tại khả năng đã rộng ba mươi mét rồi.
Nếu tiếp tục, khó có thể tưởng tượng nổi sẽ gặp được cái gì.
Ngay cả nội tâm của hắn đều có chút e ngại.
Trước dạng lực lượng này, bản thân đúng là quá nhỏ bé.
Cảm giác được càng nhiều, càng cảm thấy mình nhỏ bé.
Những người phía sau chắc là chưa thể phát giác được.
Nếu không thì bọn hắn căn bản là không dám đi lên phía trước.
Tiếp tục hướng về phía trước, thật giống như cố ý tiến vào bóng tối vô tận, để nó thôn phệ.
Soạt!
Bên trong dòng sông đột nhiên có mặt người xông ra, hướng về phía Lý Nhị Đào.
Giang Hạo lập tức rút đao chém ra.
Oanh!
Ma âm cuồn cuộn, trực tiếp chém rơi mặt người xuống.
Đám người nhận lấy kinh hãi, sau đó lập tức bắt đầu phòng ngự.
Quả nhiên, rất nhiều mặt người bắt đầu công kích, nhưng mà lần này khác với lúc trước, phương thức xuất hiện cũng không quỷ dị.
Chỉ là tất cả mọi người đều phát hiện một chuyện, những mặt người này đều đang công kích Lý Nhị Đào.
Lần này lại càng dễ đối phó.
Bởi vì có thể đối phó, sĩ khí của mọi người cũng cao hơn rất nhiều.
Trên đường đi, bọn hắn vây quanh Lý Nhị Đào, có bất kỳ công kích gì đều có thể lập tức phát giác.
Chỉ là, càng là đi vào bên trong, công kích liền dần dần biến mất.
Bọn hắn không biết tại sao.
Giang Hạo có thể hiểu rõ, bởi vì dòng sông đã rộng lớn đến mức mặt người không cách nào dày đặc.
Bản thân giống như đang đối mặt với biển lớn vô tận.
Con đường phía trước đều sắp biến mất.
Lúc này, Giang Hạo đột nhiên ngừng lại. Tại trước mặt hắn, xuất hiện một tấm bia đá. Mấy người phía sau cũng cảm thấy kinh ngạc.
Giang Hạo nhấc nhấc đèn lồng, chiếu sáng chữ viết phía trên.
Chỉ thấy hai chữ to đập vào mi mắt - Thông thiên.
"Thông thiên?" Trịnh Thập Cửu hơi nghi hoặc một chút.
"Phía dưới cũng có chữ viết." Lý Nhị Đào lập tức nói.
Giang Hạo để đèn lồng xuống phía dưới, chỉ thấy nơi này có một ít Long ngữ đặc thù.
Hơn nữa phía sau cùng còn có hai chữ - Hiên Viên.
Sau khi bảo đám người ghi lại văn tự, Giang Hạo liền thi triển thần thông.
Giám định.
【 Thông Thiên Thạch: thuở sơ khai Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, người sáng lập đã lập Thông Thiên Thạch ở chỗ này, nói rõ mục đích của con đường phía trước, cũng bởi vậy mà phân chia thế giới cũ và mới. Thuận tiện viết xuống lý niệm của bọn hắn "Lúc thế giới cũ tràn ngập tranh đấu không có thuốc chữa, cánh cửa thế giới mới sẽ do ngươi mở ra." Nhân Hoàng từng tới đây đứng thẳng hồi lâu, hắn vốn định lưu lại một số lời, nhưng cuối cùng chỉ để lại tên. 】
Giang Hạo nhìn thần thông phản hồi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Phía trước chính là phạm vi thế giới mới, cũng chính là phạm vi của Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Một khi đi vào, rất khó trở ra.
Nhưng mà…
Giang Hạo đi đến trước Thông Thiên Thạch, dùng tay lau lau một chút.
Nếu có tro bụi, liệu sẽ có bọt khí hay không?
Phải biết đây chính là biên giới của thế giới cũ và mới, tuyệt không phải vật phàm.
Lau lau một hồi, hắn phát hiện bia đá rõ ràng là có đầy tro bụi nhưng lại không lau ra bất cứ thứ gì.
Bản thân hắn giống như cũng không có chân chính tiếp xúc được bia đá.
Chỉ có một khả năng, đó chính là bia đá đứng ở bên trong thế giới mới, nơi này không cách nào lau được. Nhưng bây giờ không phải là lúc đi vào.
Còn chưa lấy được Hiên Viên Kiếm, cũng không xác định được Tiên Tông sẽ cho ra trợ giúp gì.
"Đã ghi lại." Liêu Kim lên tiếng.
Giang Hạo gật đầu, sau đó nói: "Mở mắt."
Rời khỏi nơi này.
---
Nhân Hoàng Điện.
Bích Trúc đang thi triển thuật nguyền rủa cảm thấy toàn thân thư sướng chưa từng có.
Giống như thiên địa đều đang đứng về phía nàng, gia trì cho nàng.
Không cần nghĩ cũng biết, Nhân Hoàng Điện đang giúp nàng.
Hơn nữa, hiệu quả tuyệt đối không thể coi thường.
Quả nhiên, làm loại chuyện này đúng là cách tốt nhất để chứng tỏ mọi người là người một nhà.
"Ồ, đây không phải là Bích Trúc tiểu tiên tử sao? Cuối cùng cũng tìm được ngươi." Giọng nói của Vạn Hưu truyền tới.
Bích Trúc vốn không chào đón những người này, nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Tiền bối có đôi khi cũng rất đáng yêu.
Cuối cùng cũng tới cứu nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận