Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 103: Về Thăm Nhà Một Chút

Chương 103: Về Thăm Nhà Một Chút
"Nói tỉ mỉ một chút đi."
Trên đường đi ra ngoại môn, Giang Hạo hỏi.
Dù sao cũng là đệ tử ngoại môn mà hắn mang về, xảy ra chuyện vẫn phải mau chóng đến xem.
"Thật ra là như vậy, như thường thì chuyện mà đệ tử ngoại môn cần làm là ngâm xướng Thiên Âm Bách Chuyển, dùng chuyện này để kích phát linh căn tiếp xúc sơ bộ với linh khí. Thế nhưng Tiểu Li sư muội…" Trình Sầu nhớ lại thì có chút đau đầu, nói:
"Nàng làm việc rất chăm chỉ, thế nhưng bảo nàng đọc sách nàng liền đi ngủ. Bị một số sư huynh phạt đứng nàng cũng đi ngủ. Thế nhưng, thời gian vừa đến liền chạy đi ăn cơm.
Sư huynh dạy bảo tu luyện có chút tức giận, liền dùng thuật pháp giam cầm nàng, nhưng mà giờ cơm vừa đến nàng lại chạy.
Qua mấy ngày, các vị sư huynh dùng đủ loại biện pháp, căn bản giam không nổi nàng. Trong miệng ngày ngày lẩm bẩm, đánh chết cũng không đọc sách. Hiện tại nàng muốn trốn đi, những người khác căn bản không có cách nào."
Nghe nói quá trình đại khái, Giang Hạo thở dài trong lòng.
Tiểu Li thân là Long tộc, những người này không giam cầm nổi nàng cũng là chuyện hiển nhiên.
Chẳng qua, hắn không nghĩ tới nàng không thích đọc sách, đường đường là Long tộc lại có thể là kẻ mù chữ.
Dưới tình huống bình thường, ngoại môn sẽ không quản loại đệ tử phiền toái như Tiểu Li, thế nhưng Tiểu Li là do hắn mang về.
Những người này không dám coi nhẹ.
Như vậy liền trở thành phiền toái.
Phía ngoài Đoạn Tình Nhai, trước rừng núi, Giang Hạo nhìn về phía trước rồi hỏi:
"Nàng ở bên trong?"
"Đúng thế." Trình Sầu gật đầu nói.
"Để cho nàng ra đây." Giang Hạo nói.
Trong lúc Trình Sầu đang nghi hoặc, con thỏ liền nói:
"Gọi một câu ăn cơm là được, bạn bè trên đường đều sẽ cho cơm trưa một chút tình mọn."
Một câu của con thỏ như đánh tỉnh người trong mộng, hắn lập tức hô to một tiếng "Ăn cơm" .
Sau đó vèo một tiếng, một đạo thân ảnh màu hồng liền xông ra ngoài.
Thấy đối phương tích cực như vậy, Giang Hạo thở dài một hơi, lập tức đi đến trước mặt của đối phương, vung vỏ đao lên.
Phịch một tiếng.
Thân ảnh màu hồng bị đau kêu lên, sau đó ngã xuống đất.
Tiểu Li đã không còn chật vật như trước nữa.
Khi nàng đang định cúi đầu trốn đi, phát hiện người đứng ở bên cạnh chính là Giang Hạo, lập tức không dám lộn xộn.
Bởi vì người mang nàng nhập môn chính là người này, cho nên nàng vô thức cảm thấy là quan tâm nàng.
Liền không dám phản kháng.
Giang Hạo thấy nàng cúi đầu giống như trẻ nhỏ làm sai thì cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Đây đúng là trẻ nhỏ.
"Đói bụng sao?" Hắn hỏi.
Tiểu Li vô thức gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
"Đi theo ta." Giang Hạo lại nói.
Sau đó Tiểu Li cúi đầu đi theo.
Trình Sầu ở bên cảm thấy có chút kinh ngạc, người sư muội này tại sao lại sợ Giang sư huynh như thế?
Con thỏ thì nhảy lên trên bờ vai của Tiểu Li, nói:
"Ngươi cũng lăn lộn cùng chủ nhân sao? Vậy ngươi gọi ta một tiếng đại ca, sau này ta bảo kê ngươi, các bạn trên đường đều cho Thỏ gia ta một chút tình mọn."
Thấy con thỏ, Tiểu Li có chút kỳ lạ, sau đó nắm lấy con thỏ, nhéo nhéo mặt, lông mềm mềm.
"Ngươi thật đáng yêu." Tiểu Li ngạc nhiên nói.
"Ngươi đang bất kính đối với Thỏ gia ta." Con thỏ phản bác.
Nhưng nó cũng không trốn.
Quán cơm.
Giang Hạo ngồi xuống, bảo Tiểu Li và Trình Sầu cũng ngồi.
Sau đó gọi một chút đồ ăn.
Chờ sau khi cơm lên, Tiểu Li thận trọng hỏi:
"Có thể, có thể ăn sao?"
Giang Hạo gật đầu, để cho nàng tùy ý.
Sau đó Tiểu Li đang câu nệ bắt đầu ăn như gió cuốn, lúc ăn món điểm tâm ngọt cuối cùng, nàng len lén cầm một khối rồi dùng giấy gói kỹ, đặt ở trên người.
"Là muốn để lại lát nữa ăn à?" Giang Hạo vẫn không nói chuyện đột nhiên hỏi.
"Không phải! Để lại cho A Công A Bà bọn hắn, bọn hắn đều chưa từng ăn đồ ăn ngon như thế." Tiểu Li cũng không giấu diếm, cười nói.
Dường như nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của ông bà.
Giang Hạo sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời nhớ tới gia đình của mình trước khi bị bán cho Ma Môn.
Trong lòng thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: "Bọn hắn bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu Li ừm một tiếng thật dài, dường như là đang suy nghĩ, sau đó bắt đầu miêu tả:
"A Công tóc bạc, không bổ được củi, mỗi lần đều là ta bổ giúp. Quần áo hỏng của ta A Bà cũng không thể may, cứ mặc như vậy. Bọn hắn nói mình không cắn được rất nhiều thứ, cho nên bọn hắn nhất định sẽ thích đồ vật mềm như này. Đúng rồi, ta lúc nào có mới khả năng về thăm nhà một chút đây?"
Về thăm nhà một chút?
Chỉ mấy câu ngắn ngủi này đã tạo nên trùng kích lớn đối với Giang Hạo, dường như mở ra một lỗ hổng ở sâu trong nội tâm của hắn.
Về nhà… Bản thân mình đã bao lâu rồi không có trở về thăm gia đình đã bán mình tới Ma Môn rồi?
Oán không?
Nhất định có.
Hận không?
Thực ra không có gì hận cả.
Những năm này hắn gian nan cầu sinh, đã sắp quên sự tồn tại của bọn họ rồi.
Bởi vì lời nói của Tiểu Li, hắn cũng muốn trở về nhìn một chút.
Chẳng qua là, hắn không dám đi ra khỏi tông môn.
Yên Hà Tông, Thiên Hoan Các, Thiên Thánh Giáo, thậm chí Bạch Dạ đều đang ngó chừng mình.
Bản thân mình đã thân bất do kỷ.
Chứ đừng nói hiện tại đám người của Huyền Thiên Tông sắp đến, hắn sắp phải đối mặt với nguy cơ to lớn.
Sao có thể trở lại xem một chút chứ?
Mà đối diện Tiểu Li thấy Giang Hạo không nói gì, nàng cúi đầu nói:
"Không thể trở về sao?"
Suy nghĩ của Giang Hạo bị kéo trở về, hắn nhìn tiểu hài trước mắt, không khỏi thở dài.
Thật ra muốn trở về đúng là rất khó.
Nhưng cũng không phải là không được.
Hắn lấy nhập môn Thiên Âm Bách Chuyển ra, đưa tới rồi nói:
"Đọc thuộc lòng nó, một khi tiến vào Luyện Khí tầng thứ nhất, ta sẽ để người ta đưa ngươi trở về vài ngày. Cũng sẽ mua đồ ăn ngon để ngươi đưa trở về."
"Đọc, đọc sách?" Tiểu Li có chút kháng cự.
"Đọc hay không, đều xem ngươi có muốn về thăm nhà một chút hay không." Giang Hạo đứng lên, tiếp tục nói:
"Chờ sau khi ngươi đọc thuộc lòng, đồng thời nhập môn Luyện Khí thì lại tới tìm ta."
Sau đó, Giang Hạo quay người rời đi, Trình Sầu và con thỏ lập tức đuổi theo.
Chỉ có Tiểu Li cúi đầu xem sách, sau đó nhìn món điểm tâm ngọt bị giấu đi kia.
Nàng lấy nó ra, mở ra ngửi ngửi rồi bắt đầu ăn:
"Đều sắp hỏng rồi."
Chờ nàng ăn xong, liền cầm sách rồi chạy đến chỗ tu luyện.
Sau đó bắt đầu học tập dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Lúc này sư huynh dạy học chân thành nói:
"Tiểu Li sư muội, nếu như ngươi lại ngủ gà ngủ gật thì cứ đứng đấy mà học."
Tiểu Li tức giận nhìn hắn, sau đó trực tiếp đứng lên.
Hành động này đã dọa sư huynh dạy học.
Qua nhiều ngày ở chung, bọn hắn đã đã nhận ra.
Vị sư muội này không đơn giản.
Thuật pháp căn bản không có bất cứ tác dụng gì đối với nàng, nếu như thật sự đánh lên thì mấy người Luyện Khí tầng bảy tám chín như bọn hắn không nhất định sẽ thắng được.
Nhưng Tiểu Li lại đứng lên học tập.
Chuyện này khiến cho bọn hắn nhẹ nhàng thở ra.
——
——
Linh Dược Viên.
Giang Hạo bắt đầu thu bọt khí.
Lực lượng và tinh thần tăng lên, khiến cho hắn an tâm.
Nhưng lời nói của Tiểu Li lại làm cho hắn để ý.
Vài chục năm, nếu có cơ hội, hắn cũng muốn trở về nhìn một chút.
Không tại sao cả, chỉ đơn thuần muốn đi xem.
"Sư huynh, theo lời nói của Tiểu Li sư muội, A Công A Bà nhà nàng đều đã vô cùng lớn tuổi rồi. Chờ sau khi nàng Luyện Khí nhập môn trở về, sẽ không…" Trình Sầu có chút lo lắng hỏi.
Vào Thiên Âm Tông gần như đều sẽ xem người thân thế tục như người lạ.
Nhất là mấy người sinh sống dưới tầng chót như bọn hắn, đợi đến khi có chút tu vi trở về thì đều đã không còn kịp.
"Qua chút thời gian ngươi chuẩn bị một chút, đưa nàng trở về một chuyến." Giang Hạo phân phó.
Trình Sầu gật đầu tỏ là đã hiểu.
Xem ra sư huynh muốn đưa Tiểu Li sư muội trở về trước.
Chỉ cần chịu tu luyện thật tốt là được.
Giang Hạo thấy Trình Sầu hình như là đã hiểu lầm gì đó, nhưng cũng không giải thích.
Qua mấy ngày hắn sẽ biết.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận