Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1030: Người Tiên Môn Cũng Sẽ Âm Thầm Giết Người

Chương 1030: Người Tiên Môn Cũng Sẽ Âm Thầm Giết Người
"Tiền bối, các ngài cuối cùng cũng ra rồi?" Bích Trúc đứng lên, có chút cảm động nói: "Đây là muốn mang bọn ta ra ngoài sao?"
"Nơi này là chỗ nào?" Tư Trình vừa uống rượu vừa đi tới.
Phía trước bọn hắn có một quả viên trứng rồng.
Có chút quái dị.
"Đây là trứng rồng của một vị đạo hữu, ta định đưa qua cho hắn." Bích Trúc nói.
Nếu như hai vị tiền bối này muốn, nàng cũng không có cách nào.
Chỉ có thể đưa.
Nếu như động thủ thì kết cục cũng giống như vậy.
"Trứng rồng này không tầm thường nha." Tư Trình đi đến phía trước trứng rồng, có chút kinh ngạc nói: "Hình như có quan hệ trọng đại."
"Quan hệ trọng đại?" Vạn Hưu cười nói: "Nếu không, ngươi đưa qua đi?"
"Cũng được, đúng lúc mở mang kiến thức một chút xem là ai muốn quả trứng rồng này, lại có tác dụng gì."
Tư Trình gật đầu nói."Vậy thì lên đường thôi."
Vạn Hưu dừng lại rồi nhìn về phía Bích Trúc:
"Tiểu tiên tử có thể để hắn đưa trứng rồng một đoạn đường hay không?"
"Không có vấn đề." Bích Trúc không chút do dự mở miệng.
Nàng đúng lúc không có ý định qua đó, hiện tại có cường giả hỗ trợ, đương nhiên là cầu còn không được.
Tư Trình không nói hai lời, lấy trứng rồng ra, về phần mấy thứ khác hắn nhìn cũng không nhìn một chút.
"Tiểu tiên tử nói một chút xem là cần đưa cho ai." Tư Trình mở miệng hỏi.
"Thiên m Tông, đệ tử nội môn Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo." Bích Trúc nói.
Giọng nói vừa ơi xuống, Tư Trình đã biến mất tại chỗ, thình lình ra khỏi Nhân Hoàng Điện.
Nhìn đến đây, Bích Trúc liền biết, những người này chắc chắn đã trải qua khảo nghiệm của Nhân Hoàng Điện.
Nàng cũng không biết liệu có thể dùng bí pháp kia để dẫn động Nhân Hoàng Điện hay không.
"Tiên tử có thể nói một chút về chuyện đã xảy ra không?" Vạn Hưu suy tư rồi nói:
"Tu vi người hầu của ngươi cao hơn ta không ít, chắc là không cần lo lắng cho ta sẽ có tâm tư khác đâu."
Bích Trúc gật đầu, đúng vậy, không cần lo lắng chút nào.
Chỉ là một Kim Đan mà thôi.
Xảo Di cúi đầu, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Bản thân nàng là một Nguyên Thần lại không có bất cứ tác dụng gì.
---
Lúc mở mắt ra, Giang Hạo lại trở về trong bóng tối như trước đó, cũng không nhìn thấy bất kỳ dòng nước nào.
"Hiện tại phải làm sao để ra ngoài?" Hoành Lưu Bộc- Lộc Đông hỏi.
Giang Hạo đi về phía sau vài bước, nói: "Đi theo ta."
Mấy người chưa từng chần chờ, lập tức đi theo.
Bất tri bất giác, bọn hắn liền thấy ánh sáng, nhưng mà sao trời.
Bọn hắn lúc này đã ra khỏi không gian vặn vẹo của hồ nước.
Hiện tại, bọn hắn đang ở ngay biên giới hồ nước.
Đám người Liêu Kim có chút mừng rỡ, lần này không chỉ có lập công, mà còn ra người.
Giang Hạo thì rũ mắt, hắn cho rằng chỉ cần sáu bước là có thể ra ngoài, thế nhưng lại nhiều hơn dự đoán ba bước.
Hắn vốn cho rằng là bản thân tính toán sai, nhưng mà sau khi ra ngoài, hắn phát hiện cũng không có sai, mà là nước hồ đã lớn hơn rất nhiều.
Theo lý thuyết thì không nên như thế, trừ khi có người thúc đẩy lần nữa.
Khả năng duy nhất chính là Đọa Tiên tộc.
"Bọn hắn không sợ sao?" Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc.
Hắn có chút hoài nghi, rốt cuộc là Đọa Tiên tộc không sợ, hay là những người này không biết đây là Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
Nếu như biết mà còn dám làm như thế, là đang toan tính gì?
Chẳng lẽ là Vạn Vật Chung Yên giả mạo?
"Hiện tại chúng ta có thể giao tài liệu lên rồi đúng không?" Liêu Kim hỏi.
Giang Hạo lấy lại tinh thần, bình tĩnh gật đầu:
"Đi thôi."
Nhưng mà có một vấn đề, là giao cho người Thiên Môn Tông, hay là giao cho người tông môn mình?
Giang Hạo cảm thấy loại chuyện này không thích hợp giấu diếm, nhưng chuyện này lại liên quan đến đèn lồng của bản thân.
Giao ra thật ra cũng được, chỉ sợ là sau này bản thân muốn đi vào lại không có đèn lồng.
Do dự một chút, hắn sử dụng thần thông Sâm La Vạn Tượng đối với đèn lồng.
Sau khi để cho người ta đi giao manh mối, hắn liền một thân một mình tiến vào trong hồ nước. Sau khi xác định hai cái đèn lồng đều có thể dùng, hắn liền nhẹ nhàng thở ra.
Không nguyên vẹn nên hiệu quả cũng không có tốt như vậy, thế nhưng đã đủ.
Đương nhiên, hắn sẽ trung thực khai báo lai lịch, có thể trực tiếp tìm Đề Đăng đạo nhân. Đèn lồng của hắn có thể nhìn được càng nhiều thứ hơn.
Quả nhiên, trời vừa sáng, đã có người đến tìm hắn.
Bây giờ là giữa tháng tư.
Hắn đã tiến vào được mấy ngày.
Người đến là người của Chấp Pháp Phong- Thiên m Tông.
Cũng không phải là Liễu Tinh Thần, là một vị sư huynh trấn thủ ở bên này.
Tên là Tư Không Đồ.
"Phần manh mối này là Giang sư đệ mang ra ngoài?" Tư Không Đồ nói xong liền lấy thư tịch ghi chép ra.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Các ngươi làm thế nào để đi vào?" Tư Không Đồ hỏi.
"Dùng cái này." Giang Hạo lấy đèn lồng ra.
Là phần được tách ra.
Tư Không Đồ tiếp nhận đèn lồng, chưa thể nhìn ra huyền ảo trong đó.
Hắn liền hỏi thăm.
Giang Hạo nói rõ.
Đối phương gật đầu, trả đèn lồng lại cho Giang Hạo, sau đó rời khỏi nơi này.
để hắn ở chỗ này chờ lệnh.
Giang Hạo gật đầu, hắn cũng không định rời đi bây giờ, cũng không thể rời đi.
Dù có quay về thì cũng phải tới.
Ba ngày sau.
Đề Đăng đạo nhân bị người ta mang vào hồ nước.
Mà người Thần Vũ Tông bắt đầu bị diệt sát trên phạm vi lớn.
Người động thủ hầu như đều là Ma Môn.
Nhiệm vụ đã kết thúc, đương nhiên là phải lấy lại những thứ thuộc về mình về rồi.
Một số Tiên Môn phát hiện ra chuyện này nhưng cũng không có nhúng tay.
Tùy ý để những người này tàn sát lẫn nhau.
Giang Hạo thân là công thần cũng bị người Thần Vũ Tông để mắt tới, nói sớm muộn gì cũng khiến hắn phải trả giá đắt.
Trong đêm, có người dẫn đầu muốn đến lấy tính mệnh của hắn.
Một số người Tiên Môn thấy Giang Hạo là Ma Môn nên cũng không ra tay tương trợ.
Ngược lại là Tư Đồ Kiếm của Huyền Thiên Tông bảo hắn tới ở một đêm.
Tư Đồ Kiếm, là người gặp phải ở quặng mỏ lúc trước.
Hiện nay tu vi cũng rất cao.
Nguyên Thần gần trong gang tấc.
Cuối cùng, hắn chỉ bày tỏ cảm tạ, cũng không đi qua.
Mà là để Lý Nhị Đào đi theo.
Tư Đồ Kiếm có chút mờ mịt đối với Lý Nhị Đào, hắn căn bản không biết người này. Nhưng mà đối phương lại đúng là đệ tử tông môn.
Ngày kế tiếp.
Người Thần Vũ Tông ào ào đổ về phía rừng cây. Nghe nói bọn hắn muốn liên thủ nhằm vào người lập công.
Cuối cùng không ai sống sót.
Giang Hạo nghe được tin tức này cũng không nghĩ gì nhiều. Tối hôm qua, lúc hắn đi qua, phát hiện có không ít người Tiên Môn cũng đi qua.
Người Ma Môn cũng không ít.
Mọi người rất ăn ý, giết người lấy được đồ xong liền rời đi.
Xem ra Tiên Môn cũng có không ít dạng người này.
Ngẫm lại cũng đúng, Thần Vũ Tông vốn là Ma Môn, bọn hắn xem như là đang trừ hại cho dân.
Động thủ cũng không có gánh nặng trong lòng.
Các Ma Môn khác động thủ lại càng không có gánh nặng, dù có là giết Tiên Tông thì bọn hắn cũng sẽ không để ý.
Lại qua ba ngày, đám người Đề Đăng đạo nhân đi ra, thiết đi một phần, một phần bị bị thương.
Bọn hắn sắp xếp lại một số người, dự định lại đi vào một chuyến.
Chỗ của Giang Hạo cũng không có người sắp xếp, chỉ để hắn tiếp tục chờ đợi.
Có lẽ sẽ có lúc dùng đến hắn.
Giang Hạo cũng không thèm để ý. Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, sở dĩ bị tiếp tục giữ lại, cực có thể là bởi vì do chiếc đèn lồng còn lại.
Chỉ là, trong lúc chờ đợi, hắn đột nhiên nhận ra âm thanh trong hồ nước.
Tới gần hồ nước mới phát hiện, lúc này hồ nước đã lớn gấp đôi lúc mới bắt đầu làm nhiệm vụ.
Không thể tiếp tục nữa.
Nhưng mà, tất cả còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, bản thân còn không thể đi vào.
"Giang Hạo?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn không có chút phát hiện nào.
Ngoại trừ Hồng Vũ Diệp, hắn rất ít khi gặp phải loại tình huống này.
Quay đầu nhìn lại.
Phát hiện là một người đàn ông tóc tai hơi lộn xộn, còn có chút râu ria.
Minh Nguyệt Tông, Tư Trình.
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận