Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1034: Cường Giả Nguyên Thần Không Sợ Nguy Hiểm

Chương 1034: Cường Giả Nguyên Thần Không Sợ Nguy Hiểm
Cửu Khúc Hoàng Hà.
Nước sông chảy xuôi, không ngừng tuôn trào, mang theo bọt màu trắng, cọ rửa bờ sông. m thanh của nước nhiễu loạn yên tĩnh bốn phía, như là một bài ca du dương, giai điệu uyển chuyển, làm cho người ta mơ màng.
Lúc này, một nam tử cầm bầu rượu hồ lô trong tay đang đi dọc theo bờ sông. Dáng vẻ say khướt, giống như lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống sông. Khi hắn uống vào một ngụm, liền lớn tiếng nói một câu rượu ngon.
Cả người hắn lảo đảo, ngã xuống nước sông.
Phù phù một tiếng, hắn bị nước sông bao phủ.
Mà ở dưới nước, Tư Trình nhanh chóng rơi xuống, xuyên qua bùn cát, đi tới một cung điện bị bùn đất bao trùm.
Nơi này có một vòng xoáy, hắn lập tức bị hút vào trong đó.
Phịch một tiếng.
Hắn ngã thẳng xuống đất. Thật lâu sau, hắn mới đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Hắn lúc này, trên thân không có chút nước đọng nào, càng không có chút bùn cát nào.
Giống như chỉ là ngã tại chỗ một phát, sau đó gian nan đứng dậy.
"Ồ, trở về rồi sao?" Vạn Hưu đi ra từ bên trong.
Lúc này, Bích Trúc và Xảo Di cũng ở đây.
"Quá xa, vừa đi vừa về rất mệt." Tư Trình trực tiếp ngồi xuống, nói:
"Gần đây cũng không có rượu gì ngon."
"Rượu ngon?" Bích Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta nhớ ở Cửu Khúc có một đại sư cất rượu, rượu của hắn không tệ."
"Thật sao?" Ánh mắt Tư Trình sáng rực lên, sau đó nói:
"Chúng ta đi xem một chút đi?"
"Chúng… Chúng ta còn chưa thăm dò xong nơi này." Bích Trúc nói với vẻ khó xử.
Nàng mới không đi ra ngoài đâu.
Chờ chuyện ổn định lại rồi lại đi ra.
Chết cũng phải trễ một chút.
Lỡ như vừa vặn đợi đến lúc Tiên tông tới cứu tràng thì sao?
Như vậy chẳng phải là còn sống à?
"Bích Trúc tiên tử sợ cái gì?" Vạn Hưu tò mò hỏi.
Ta sợ chết ở giã đường, Bích Trúc thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà vào cuối tháng tư, Cố Trường Sinh sẽ xuất hiện giao lưu với nàng.
Có thể hỏi một chút tình huống.
"Chẳng lẽ là sợ nguy hiểm?" Tư Trình hơi kinh ngạc nói: "Tùy tùng của tiên tử tu vi Nguyên Thần, là một vị tiền bối. Mấy người như chúng ta gặp nguy hiểm thì coi như là bình thường, chẳng lẽ có cường giả Nguyên Thần bảo hộ mà tiên tử còn sợ gặp nguy hiểm sao?"
"Cũng đúng, tu vi Nguyên Thần, đúng là không bình thường." Vạn Hưu nói theo.
Lúc Xảo Di bị nhắc tới, liền cúi đầu.
Lúc Vạn Hưu nhắc tới, nàng càng cúi đầu thấp hơn.
Nàng chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy.
Nguyên Thần như mình quả thật đã làm mất hết thể diện của Nguyên Thần khác.
Cảm giác rất yếu.
Như một đứa trẻ bị đùa giỡn vậy.
"Cũng đúng, bên phía ta có cường giả Nguyên Thần, Tu Chân Giới hiện tại không có mấy người có thể đả thương được ta." Bích Trúc chăm chú gật đầu.
"Đúng vậy, chúng ta hành tẩu Tu Chân Giới lâu như vậy, cực kỳ hiếm thấy cường giả Nguyên Thần." Tư Trình gật đầu nói:
"Vậy thì đi thôi, chúng ta đi mua rượu."
Sau đó, mấy người sóng vai mà đi, rời khỏi Nhân Hoàng Điện.
Mua xong rượu còn muốn trở về.
Trên đường đi, Bích Trúc tò mò hỏi một câu: "Tiền bối đã đưa trứng rồng qua chưa?"
"Đưa qua rồi." Tư Trình gật đầu, nói nghiêm túc:
"Thật sự là một người không tệ, ta rất thích hắn. Đáng tiếc hắn là Kim Đan viên mãn, tu vi cao hơn ta một chút xíu. Nếu không ta thật sự rất muốn kết giao tương xứng với hắn."
Bích Trúc: "…"
"Tình huống bên kia như thế nào rồi?" Bích Trúc suy tư rồi nói: "Nghe nói bên kia xảy ra chuyện lớn."
"Đúng vậy, tình huống không được lạc quan, khả năng chúng ta đi uống rượu liền chết." Tư Trình thẳng thắn.
Bích Trúc: “…"
Nàng cảm thấy vẫn nên về Nhân Hoàng Điện thì hơn, không cần thiết ra ngoài đi dạo khắp nơi.
Đáng tiếc, nàng tuổi còn nhỏ mà đã gặp phải một số chuyện thân bất do kỷ.
Trước kia Nam Bộ không phải như vậy.
Tất cả mọi người rất thân mật, sẽ không bức hiếp nàng làm việc.
"Nguy hiểm như vậy, hai vị tiền bối có làm chút gì đó hay không?" Bích Trúc hỏi.
"Đương nhiên là có." Tư Trình gật đầu nói.
“Ta đã lưu lại thủ đoạn, hiện tại phải xem Vạn Hưu.”
"Ta?" Vạn Hưu cười nói:
"Ta cũng lưu lại một chút thủ đoạn, nhưng mà trị ngọn không trị gốc, chỉ có tác dụng phụ trợ. Ai mà biết được tình huống bên kia là như thế nào."
Bích Trúc yên lặng ghi nhớ lời nói của hai người.
Sau đó sẽ hỏi thăm Cố Trường Sinh, rồi nghĩ biện pháp thông báo cho Tỉnh.
Nhưng chuyện khác thì phải xem Tiên tông.
Nàng thật sự bất lực với mấy chuyện khác.
---
Thiên Văn Thư Viện.
Nhan Nguyệt Chi cuối cùng cũng đi tới hậu viện.
"Nha đầu, sao ngươi lại tới rồi?" Cảnh Đại Giang cầm ấm trà, hỏi.
"Có chút chuyện muốn nói với tiền bối." Nhan Nguyệt Chi cúi đầu cung kính nói.
Nàng tới đây đã khó khăn hơn lúc trước nhiều.
"Có chuyện thì tìm viện trưởng đi, tìm đám lão bất tử chúng ta làm gì?" Cảnh Đại Giang tức giận nói. Giống như người này đến, chẳng khác nào đang muốn cái mạng nhỏ của hắn.
Đang êm đang đẹp, cứ nhất định phải đến nói cho hắn biết, hắn sắp chết.
Đổi là người khác thì ai có thể vui nổi chứ?
"Học sinh không biết viện trưởng ở đâu." Nhan Nguyệt Chi đáp.
"Sau đó thì sao?" Cảnh Đại Giang ngồi xuống hỏi: "Lần này ngươi muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì?"
"Tình huống có chút không lạc quan, nghe nói Thiên Cực Mộng Cảnh Châu đã bị dẫn động, bắt đầu khuếch trương tại Nam Bộ, tạm thời không thể áp chế." Nhan Nguyệt Chi nói.
"Minh Nguyệt Tông đã nhúng tay, các Tiên tông khác không cách nào nhúng tay, đã có người đi qua, nhưng chắc là đã không kịp." Cảnh Đại Giang uống trà, nói:
"Nếu thực sự không được thì có thể chuẩn bị hậu sự một chút."
Nhan Nguyệt Chi: "…"
Chỉ mới ngây người một lát, nàng đã xuất hiện ở trước cánh cửa hậu viện.
Thật giống như bản thân chưa từng cất bước đi vào. Tất cả đều là mộng cảnh.
Nhan Nguyệt Chi lắc đầu rồi quay người rời đi.
Chuyện nên làm đều đã làm, nàng cũng không biết cụ thể sẽ thế nào.
Nhưng mà, nàng không ngờ là Minh Nguyệt Tông đã nhúng tay.
Rõ ràng nhanh như vậy.
---
Sau khi Giang Hạo phong ấn Hiên Viên Kiếm, liền trở về bên cạnh hồ nước.
Lúc nhìn thấy hồ nước lần nữa, phát hiện sơn phong dưới chân đã bị hồ nước chiếm cứ, không bao lâu nữa cả ngọn núi sẽ biến mất, hóa thành hồ nước.
Bây giờ cái hồ này đã không có bất kỳ sinh cơ gì.
Chim trên không trung cũng không thể tới gần. Dù là tu sĩ ngự kiếm đều có thể biến mất. Trừ khi là đủ độ cao.
Nhưng theo thời gian dần trôi, ảnh hưởng của hồ nước càng ngày càng cao.
Không người nào dám tuỳ tiện thử độ cao an toàn.
Giang Hạo tìm được đám người Trịnh Thập Cửu, bọn hắn đều đang chờ lệnh tại chỗ. Chỉ là, ai nấy đều nhìn hồ nước với vẻ lo lắng.
Bởi vì, ảnh hưởng của hồ nước không chỉ là mở rộng, mà còn tăng tốc.
Giang Hạo cũng cảm khái.
Trước đó là có Đọa Tiên tộc dẫn động ở bên cạnh nên ảnh hưởng mới rất lớn.
Hiện nay dù không có Đọa Tiên tộc, ảnh hưởng cũng bắt đầu biến nhanh.
Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
"Bọn hắn ra ngoài chưa?" Giang Hạo hỏi Trịnh sư huynh.
Người kia lắc đầu: "Từ sau khi đi vào thì chưa từng đi ra."
Giang Hạo rũ mắt, xem ra những người kia dữ nhiều lành ít.
Dù có Đề Đăng đạo nhân dẫn đường, cũng chưa chắc đã có thể còn sống đi ra.
Bản thân hắn có thể bình yên ra vào, là bởi vì không vượt qua thế giới mới.
Nếu không thì ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mấy người kia nhất định sẽ tiến vào.
Thế giới mới tất nhiên là khác biệt so với thế giới cũ, không ai biết được bên trong là loại tình huống gì.
Rốt cuộc ai mới có thể biết được thế giới của giấc mơ có gì chứ?
Người biết được chắc là đều không có ở đây.
Trầm mặc một lát, Giang Hạo mới mở miệng: "Rút lui đến sơn phong đằng sau đi."
Nơi này không nên ở lâu.
Cần phòng ngừa việc hồ nước đột nhiên bộc phát rồi bao trùm nơi này.
Phải lưu lại đủ khoảng cách để kịp phản ứng.
Mặt khác, hắn sẽ để lại Sơn Hải Ấn Ký ở xung quanh, ấn ký có lực lượng đè ép, hi vọng có thể hóa giải một hai.
Ba ngày sau.
Tụ hội mở ra lần nữa.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng đã đến, sau khi kết thúc hắn sẽ có thể thử tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận