Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1042: Người Thứ Nhất Từ Xưa Đến Nay

Chương 1042: Người Thứ Nhất Từ Xưa Đến Nay
Tử khí xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.
Chẳng qua là lúc tử khí hoàn toàn biến mất, hồ nước gần như biến mất theo, chỉ còn một chút nước hồ còn sót lại. Nhưng mà nước hồ đã không còn hắc ám giống như trước đó. Nó đã biến thành dòng nước bình thường.
Nhân Hoàng Điện bị phá hư, cuối cùng bị một cỗ lực lượng dẫn động phóng lên tận trời, sau đó biến mất ở trong chân trời.
Lúc này, dưới Nhân Hoàng Điện cũng có rất nhiều nước hồ, khiến trong này trở thành một mảnh hồ lớn.
Hiên Viên Hòa và rồng xem xét bốn phía.
"Bên kia." Rồng hoảng sợ nói.
Lúc này, Hiên Viên Hòa mới nhìn về phía biên giới hồ nước, một thân ảnh nằm ở nơi đó, không rõ sống chết.
Chính là Hiên Viên Thái.
Khí tức hắn yếu ớt, được đại địa bảo vệ.
Nếu không thì chắc chắn đã chết rồi.
Hiên Viên Hòa chạy tới, không có bối rối, cũng không dám để cho tâm mình vì rối loạn mà mất đi năng lực hành động. Nàng tỉnh táo ôm lấy Hiên Viên Thái trọng thương, nhìn về phía rồng: "Chúng ta trở về."
Rồng gật đầu, sau đó cuốn Hiên Viên Kiếm lại, mang người nhanh chóng trở về.
Trên đường đi, cường giả Huyền Thiên Tông cuối cùng cũng tìm được bọn hắn.
Nhìn thấy Hiên Viên Thái sắp chết, bọn họ tức giận không thôi.
"Hồ nháo, đúng là hồ nháo, bản thân tu vi gì cũng không rõ sao?"
Trách cứ thì trách cứ, nhưng bọn hắn lại có chút vui mừng.
Lần đại kiếp nạn này, Huyền Thiên Tông bọn hắn có góp sức.
Sau đó, bọn họ mang người trở về, dù sao cũng phải cứu người.
Sinh cơ của rồng cũng đang tẩm bổ cho Hiên Viên Thái.
---
Cửu Khúc Hoàng Hà.
Tư Trình nhìn về phía trời cao, lúc này Nhân Hoàng Điện phóng đến từ phía chân trời, cuối cùng rơi xuống trong Hoàng Hà. Sau đó, nó bộc phát, cho dù là bọn hắn đều không thể lại cắm tay.
Đó là ảnh hưởng của việc lượng lớn lực lượng của Nhân Hoàng Điện va chạm với thế giới mới.
Mặc dù thực lực của bọn hắn cũng không tệ lắm, những vẫn không đủ để đối mặt với thế giới mới.
Bích Trúc nhìn Nhân Hoàng Điện rách nát, có chút bận tâm:
"Đây là thắng rồi sao?"
"Không biết, cảm giác chỉ là chiếm ưu thế trong một nháy." Vạn Hưu nhìn về phía nơi xa, nói:
"Theo một chút cảm giác, chúng ta hẳn là đã chiếm được ưu thế trong hô hấp. Theo lý thuyết thì sau mấy cái hô hấp, thế giới mới sẽ bộc phát lần nữa. Cũng có thể là không có bộc phát."
"Đúng là không có bộc phát, hình như lại bị lực lượng mới áp chế." Tư Trình tính toán một chút.
Phát hiện tạm thời tính không ra, cần ổn định một đoạn thời gian.
Thiên cơ mà thế giới mới mang tới quá hỗn loạn, dù là thứ có thể tính ra thì cũng phi thường mơ hồ. Chỉ có thể để cho thiên cơ ổn định lại trước đã.
Bích Trúc gật gật đầu, mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng mà trước mắt mà nói đang là chuyện tốt.
Cũng không biết cuối cùng là ai ra tay.
Xảo Di nhẹ nhàng thở ra, giống như bản thân lại vượt qua một kiếp nạn.
Thân là tu sĩ Nguyên Thần, bản thân chưa hề động thủ một lần.
Động thủ đều là cường giả Kim Đan.
Đây chính là chênh lệch giữa Kim Đan và Nguyên Thần.
Xảo Di tự giễu trong lòng một câu.
---
Trên một tường thành nào đó, nam tử trung niên nhíu mày nhìn về phía nơi xa.
Lúc này, tay hắn cầm Hạo Thiên Kính, hình như đang chuẩn bị động thủ lần nữa bất cứ lúc nào.
Dù trạng thái hiện tại của hắn không tốt thì cũng đã nghĩ kỹ phương pháp ứng đối.
Nhưng mà…
"Ta cảm giác sai rồi sao? Mặc dù vào thời khắc cuối cùng kia đã áp chế đối phương, nhưng mà cực kì yếu kém, theo lý thuyết thì sẽ còn bộc phát mới đúng."
Hắn nhìn ra xa xa, có chút không hiểu.
Dù cho lại có người ra tay, chắc là cũng sẽ không thể tùy tiện trấn áp như vậy mới đúng.
Do dự một chút, hắn quyết định ngồi xếp bằng, chú ý phía trước.
Có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
Không có càng nhiều tin tức, cũng chỉ có thể thủ ở chỗ này.
---
Lúc này, tất cả mọi người ở bên ngoài Thiên m Tông đều cảm thấy kinh ngạc, tất cả hình như đã kết thúc.
Có chút không chân thực.
Mà những người biến mất kia cũng nằm trên mặt đất.
Trịnh Thập Cửu tìm phải tìm trái, cũng không nhìn thấy Giang sư đệ.
Trước đó, lực lượng kinh khủng như vậy bộc phát, Giang sư đệ cũng là dữ nhiều lành ít.
Mà mấy người bọn họ đều cảm thấy may mắn.
Nếu không phải vì có Giang Hạo, bọn hắn có lẽ đã không còn trên đời này nữa rồi.
Mặc dù bên kia có không ít người nằm, nhưng không cách nào xác nhận được bọn hắn là sống hay chết.
Cũng không người nào dám đi qua.
Lỡ như sẽ còn bộc phát thì sao?
Bạch Chỉ nhìn về phương xa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chưởng giáo cũng không cho ra tín hiệu gì.
Mọi chuyện cứ làm theo suy nghĩ của mình là được.
Nàng để người mang đám người Đề Đăng về trước, như vậy có thể hỏi thăm tình huống bên trong.
Nhưng mà Giang Hạo cũng ở nơi đây, nàng chưa từng phát hiện ra hắn. Không biết tình huống như thế nào.
Nhưng mà phía sau Giang Hạo có người, chắc là an toàn hơn đám người Đề Đăng.
---
Cùng lúc đó.
Chỗ ở của Giang Hạo.
Hồng Vũ Diệp ngồi dưới tàng cây, nhìn hoa của Bàn Đào Thụ đến xuất thần, nước trà bên cạnh có nhiệt tỏa ra, ngoài trừ của nàng, bên cạnh còn có một chén.
Không có ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Chỉ là, lúc thu hồi ánh mắt, nàng sẽ nhìn về phía phòng.
Hình như cảm thấy nơi đó sẽ có biến hóa gì.
Quả nhiên.
Vào lần thứ năm nhìn về phía phòng, một bóng người xuất hiện ở nơi đó.
Giang Hạo trở về.
Sắc mặt hắn thoáng có chút tái nhợt.
Hắn cũng không có ưu thế trong trận chiến vừa rồi.
Đối phương là tồn tại cổ lão, kiến thức vượt xa hắn, lý giải đối với thế gian không phải là thứ mà hắn có thể so sánh.
Dù bản thân hắn dựa vào Nhân Hoàng Điện, Hiên Viên Kiếm, nước Hoàng Hà, Hạo Thiên Kính, một đao của Hồng Vũ Diệp, Thương Uyên Long Tộc, Thái Sơ Thiên Đao, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn… thì cũng chỉ là may mắn áp chế thế giới mới được mười hơi.
Nếu không phải có Thương Uyên Long Châu gia trì, thậm chí ngay cả ba hơi đều không được.
Quá yếu.
Bản thân vẫn còn quá yếu.
Tu vi, tâm cảnh, cảm ngộ đối với thiên địa, đều là như thế.
Lần này có thể tránh thoát một kiếp, là bởi vì có quá nhiều người giúp hắn.
Nhưng mà những người này có thể giúp hắn một lần, lại không giúp được lần hai.
Chỉ có thể dựa vào bản thân, nhưng mà hắn cần thời gian và môi trường tu chân bình thường.
Hiện nay đại kiếp đi qua, chỉ thiếu thời gian.
Vẫn nên an tâm ở lại tông môn, làm chuyện nên làm.
Sau khi thành tiên, có lẽ có thể làm càng nhiều chuyện hơn.
Nhưng vẫn cần ở lại Thiên m Tông.
Ngoài trừ vì bên ngoài phân tranh quá lớn ra, cũng bởi vì Thiên Hương Đạo Hoa.
Có hoa thì thời gian mới có ý nghĩa.
Nếu không thì hắn sẽ không có bọt khí, muốn tấn thăng rất không dễ dàng.
"Xem ra ngươi không có bị thương." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền vào.
Giang Hạo quay đầu, nhìn thấy Hồng Vũ Diệp đang lạnh nhạt uống trà.
"Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Nếu như không có một đao kia, hắn sẽ vô cùng khó khăn.
Cuối cùng có thể thành công hay không đều là hai chuyện.
Lần này nói là hắn thành công, không bằng nói là hắn đứng trên bờ vai của nhiều cường giả như vậy mới thành công.
Nhất là đứng ở trên vai Nhân Hoàng.
Đây mới chỉ là đối mặt với một khe hở của thế giới mới mà thôi.
Nếu như đối mặt với toàn bộ thế giới mới thì mười hắn cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
"Thiên Cực Mộng Cảnh Châu đâu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo ngồi xuống, đưa một hạt châu thuần trắng ra ngoài.
Tử khí bao vây hạt châu thuần trắng, Giang Hạo trước đó thấy cảnh này thì cực kỳ ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng Thiên Cực Mộng Cảnh Châu phải là năm màu, không ngờ tới là thuần trắng.
Dù là đen nhánh thì mới xứng với nó.
Hồng Vũ Diệp chưa từng tiếp nhận hạt châu, chỉ nói:
"Trên đời này còn có người xúi quẩy hơn ngươi sao? Một người tay cầm ba hạt châu."
Chỉ là, có một câu nàng không có nói ra miệng. Chưa từng có người nào có thể đồng thời trấn áp ba hạt châu.
Từ xưa đến nay đều là như thế.
Được xưng là người thứ nhất từ xưa đến nay.
Giang Hạo thấy Hồng Vũ Diệp không thèm nhận, trong lòng thoáng có chút thở dài.
Ba hạt châu đúng là rất nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận