Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1047: Dốc Hết Sức Lực Cả Tông Phái

Chương 1047: Dốc Hết Sức Lực Cả Tông Phái
"Ta đã nhận được đồ từ hải ngoại, quá chút thời gian nữa sẽ có thể đưa qua." Trương tiên tử nói với Quỷ tiên tử.
Người kia gật đầu. Chuyện này kết thúc sớm một chút liền tốt.
Những người kia đều không dễ chọc, làm xong sẽ không còn chuyện gì.
Quỷ tiên tử cũng đã lấy được đồ, giao dịch với Tinh coi như đã kết thúc.
Sau đó nàng lại hỏi về Thánh Đạo.
"Gần đây có Thánh Đạo tiến về Nam Bộ. Bọn hắn vừa đi ra từ Long quật, chắc là có không ít thu hoạch." Liễu suy tư rồi nói:
"Thông qua người Hạo Thiên Tông, đạt được một biện pháp liên lạc, có lẽ có thể cí tác dụng."
Quỷ tiên tử nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng:
"Liễu đạo hữu cần thứ gì?"
"Không vội." Liễu nói khẽ:
"Rất nhiều chuyện không vội vàng được, chờ sau khi biết rõ ràng tình huống của Thiên Cực Mộng Cảnh Châu rồi lại nói."
"Đúng vậy." Tinh tán đồng nói:
"Tỉnh không có tham gia, Quỷ tiên tử biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ta biết cũng có hạn." Quỷ tiên tử thở dài một tiếng, sau đó nói đến hai vị tiền bối:
"Sau khi Nhân Hoàng Điện trở về, hai vị tiền bối kia lập tức phát hiện có người thứ ba xuất thủ. Vào khoảnh khắc áp chế thế giới, tác dụng của người kia có thể nói là rất lớn lao, sau đó Thiên Cực Mộng Cảnh Châu mới không có bộc phát. Qua một hai ngày, hai vị tiền bối kia phát hiện một chuyện. Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Nam Bộ."
"Là chuyện gì?" Trương tiên tử hỏi.
"Bọn hắn nói, Tử Tinh ảm đạm, đại kiếp sắp tới." Quỷ tiên tử nói.
Nàng cũng chỉ biết chuyện này, chuyện khác liền không biết.
Mấy người ở đây có chút kinh ngạc.
Tử Tinh ảm đạm?
Mọi người đều biết tử khí có liên quan tới Tỉnh, hiện tại Tử Tinh ảm đạm có phải mang ý nghĩa là Tỉnh thật ra đã sắp phong ấn không nổi rồi hay không?
Người ra tay cuối cùng là Tỉnh?
Như thế liền có thể nói thông.
Chỉ là, nhìn theo những tin tức này, tình huống vẫn là rất tồi tệ.
Tinh suy tư một lúc, đột nhiên nhớ tới ủy thác của Đan Nguyên tiền bối.
Nói cách khác, Đan Nguyên tiền bối có lẽ đã sớm biết chuyện này?
Hoặc có thể nói người quen của Đan Nguyên tiền bối đã sớm biết, đồng thời đã có phản ứng.
Tinh nghĩ đến, những người khác đương nhiên cũng hiểu ra, đều cùng nhau nhìn về phía trên cùng.
Đan Nguyên tiền bối lại cười nói:
"Không tính là biết, chỉ là một số người có suy đoán rồi đưa ra ủy thác. Lại đúng lúc ủy thác có thể tiếp nhận."
"Là dạng suy đoán gì?" Quỷ tiên tử hỏi.
Những người khác cũng đang chờ đợi.
"Nhân quả." Đan Nguyên nói khẽ:
"Nghĩ như thế, lúc trước Tỉnh tiểu hữu giao Thiên Cực Ách Vận Châu cho những người khác, cũng không phải là không có lý do. Chỉ là, lần này chắc là đã đột nhiên xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hung vật cự hạn thiên địa xuất hiện cộng hưởng, khiến cho Tỉnh tiểu hữu không thể thoát thân."
"Vậy đi đưa đồ…" Quỷ tiên tử lập tức cảm thấy khẩn trương.
Đan Nguyên tiền bối cười nói:
"Trên lý luận thì nó có thể quyết định tất cả, nhưng trên thực tế thì tác dụng không được tốt như dự đoán. Hơn nữa, còn không xác định được suy đoán có chính xác hay không."
"Nếu như tứ đại Tiên tông liên thủ thì sao?" Tinh hỏi.
"Chuyện này thì phải xem Quỷ tiên tử rồi." Đan Nguyên nhìn về phía Quỷ tiên tử.
Tại sao lại là ta?
Quỷ tiên tử tê cả da đầu.
Bởi vì, tất cả mọi người không có tin tức của Tỉnh, chỉ có nàng tại Nam Bộ. Hơn nữa, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, nàng có thể sẽ đi qua đó. Nói cách khác, nàng có thể biết được tin tức từ chỗ Giang Hạo- Thiên m Tông.
Nhưng mà, mọi người cũng không lạc quan.
Ba hạt châu…
Đừng nói là tứ đại Tiên tông, dù nhiều người hơn cũng đều là phí công.
Nhất là khi không có người có đại khí vận.

Bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, Giang Hạo nhìn Mật Ngữ Thạch Bản, thầm thở dài trong lòng. Hắn vốn định vào xem. Nhưng dù có chỗ khôi phục thì vẫn không cách nào tiến vào.
Tình huống của mình kém đến cực hạn.
Rất nhiều chuyện đều không làm được.
Nhưng mà, hắn đã có thể giám định truyền thừa phù lục.
【 Bán thành phẩm Hư Ảnh Truyền Thừa Phù: Dùng bút lông dính nước, nửa đêm lúc tâm cảnh không minh, bắt đầu vẽ nửa phần trên của phù văn, có thể tiếp thu truyền thừa, lĩnh ngộ Hư Ảnh Truyền Thừa Phù đơn giản. Vật này chính là bảo vật mà Lãnh Điềm và sư huynh sư tỷ trải qua cửu tử nhất sinh đoạt được. 】
Hư Ảnh Truyền Thừa Phù đơn giản? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Rõ ràng là có thể dùng được.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là phế phẩm truyền thừa, nào nghĩ đến còn có tác dụng đơn giản.
Nhưng mà… Bản thân hắn hình như cũng không thể tiếp nhận truyền thừa.
Lúc này, con thỏ trở mình trên tàng cây. Nó rơi phịch một cái xuống đất, vẫn nằm ngáy o o.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nảy ra ý khác, bản thân hắn không thể nào tiếp thu được truyền thừa, con thỏ chắc là có thể. Chỉ là không biết tay của nó có thích hợp hay không. Mặt khác, Không Minh Tịnh Tâm có thể làm được hay không.
Thần thông của con thỏ không ít, hẳn là có thể.
Sau khi đánh thức con thỏ, Giang Hạo để nó cầm phù lục, giữ vững… lắng nghe âm thanh của bạn bè trên đường.
Sau đó bắt đầu vẽ lại.
Lần thứ nhất thất bại.
Giang Hạo căn cứ theo kinh nghiệm trong quá khứ, chỉ đạo mấy lần, trước khi giờ Tý hoàn toàn đi qua, thành công để con thỏ tiếp thu truyền thừa.
Phía sau chính là chế phù.
Thất bại liên tục bảy ngày.
Con thỏ không có bạn bè trên đường ở nơi này.
Giang Hạo để nó thử kết giao bạn bè.
Lại qua bảy ngày.
Sắc mặt của Giang Hạo tái nhợt hơn rất nhiều. Nhưng con thỏ vẫn không có thành công.
Giang Hạo cũng không vội, giống như bản thân đang có rất nhiều thời gian vậy.
Qua mấy ngày.
Đầu tháng bảy.
Giang Hạo tính toán một chút, mình còn lại ba mươi ngày.
Một ngày này, hắn ngồi tựa ở bên tường, đã không cách nào ngồi xếp bằng.
Nhưng hắn vẫn hướng dẫn con thỏ.
Lúc này, trạng thái của con thỏ không tệ, chắc là sắp thành công.
Ngay vào lúc sắp hạ xuống một bút cuối cùng, con thỏ đột nhiên ngã xuống đất, trên mặt xuất hiện sưng đỏ.
Ngay sau đó là tiếng cười lãnh đạm: "Xem ra ngươi đang rất nhàn hạ thoải mái."
Hồng Vũ Diệp xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
Người kia thoáng có chút ngoài ý muốn, giãy dụa muốn đứng lên.
Hồi lâu sau, hắn mới đứng vững, thi lễ gặp mặt: "Xin ra mắt tiền bối."
Lúc này Hồng Vũ Diệp mặc váy màu đỏ, bên trong ánh mắt mang theo lạnh lẽo.
Có thể thấy nàng vô cùng bất mãn.
"Có người nói ngươi càng ngày càng xúi quẩy không?" Hồng Vũ Diệp ngồi dưới Bàn Đào Thụ, hỏi.
"Không có." Giang Hạo cúi đầu nói.
Hắn chưa thấy qua người nào.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, sau đó vung tay lên.
Trong lúc nhất thời, lực lượng kinh khủng đánh tới, Giang Hạo cảm giác toàn bộ thân thể đều bị thổi cho chia năm xẻ bảy. Hắn vốn cho rằng mình sẽ bị thổi bay ra ngoài, may mà chỉ là lui về sau một bước liền miễn cưỡng đứng vững. Chỉ cần cường độ của gió lớn hơn một chút thôi thì hắn sẽ té ngã trên đất.
"Hi vọng lần sau lúc ta tới có thể khiến cho ta thanh tịnh một chút." Hồng Vũ Diệp nói xong liền biến mất.
Thanh tịnh một chút?
Giang Hạo suy tư một lúc, đại khái chính là khiến cho bản thân mình không còn xúi quẩy như thế.
Nhưng mà, hắn cảm thấy thân thể mình lại khá hơn một chút.
Vì tò mò, hắn lại giám định trạng thái của mình một lần nữa.
【 Trạng thái: Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc và Đồng Tâm Chưởng của Hồng Vũ Diệp, đồng thời bị dính vào bên trong vòng xoáy nhân quả của Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Nếu không làm gì thì sau hai mươi ngày thân thể sẽ hoàn toàn không thể thừa nhận, vận chuyển Hồng Mông Tử Khí và cầm thần vật có thể tiếp nhận bốn mươi bốn ngày. 】
"Bốn mươi bốn ngày, nhiều hơn mười bốn ngày, nhưng mà ít hơn năm ngày so với lần trước."
Giang Hạo rũ mắt trầm tư một lát, liền bắt đầu nghỉ ngơi, thuận tiện vận chuyển Hồng Mông Tử Khí.
Sau ba ngày.
Con thỏ cuối cùng cũng chế tạo được phù lục Hư Ảnh.
Mà sắc mặt của Giang Hạo cũng khá hơn rất nhiều.
"Chủ nhân, bạn bè trên đường nể tình, sau này lúc ngài chế tác vật này, chỉ cần báo lên tên thỏ gia ta là sẽ có thể hoàn thành." Con thỏ bảo đảm nói.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, không có mở miệng, mà là tiếp nhận phù lục.
Đây là một tấm phù lục có chất lượng cực kì bình thường.
Dù hắn chế tác có kém cỏi nhất thì cũng sẽ không kém như vậy.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy thiên phú chế phù của mình quả thật không tệ.
Giám định.
Bản thân hắn là lần đầu gặp loại bùa này, cũng không biết tác dụng.
【 Hư Ảnh Phù thấp kém: ghi chép trạng thái khí tức của bản thân, sau khi sử dụng để trạng thái bản thân đạt tới ghi chép, vận chuyển linh khí càng lâu càng dễ dàng phá hư trạng thái, sau khi sử dụng có thể duy trì nhiều nhất một ngày. Dùng một sợi linh khí hoặc là tiên huyết có thể trực tiếp mở ra. 】
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo luôn cảm thấy Lãnh Điềm sư tỷ là phúc của mình Tinh.
Nhiều lúc, bản thân hắn cần gì, Lãnh Điềm sư tỷ liền có thể đưa món đồ tương tự tới.
Chỉ là số lần cửu tử nhất sinh có chút nhiều.
Hiện tại, trạng thái của bản thân cũng tạm được, có thể ghi chép lại.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là cần con thỏ mau chóng chế tạo ra càng nhiều phù lục, ghi chép trạng thái hiện tại.
Sau đó, sắc mặt Giang Hạo không còn suy yếu giống như lúc trước nữa.
Hai tuần sau.
Giữa tháng bảy.
Giang Hạo cảm thấy thân thể đã suy yếu hơn trước đó, gần đây hắn bắt đầu đọc sách.
Hắn bảo con thỏ đi mượn giúp hắn, chỉ cần là cổ tịch thì hắn đều muốn.
Hắn muốn nhìn xem có thể tìm ra chút gì từ trong đó hay không.
Chỉ là đáng tiếc, căn bản không có khả năng.
Đừng nói con thỏ mượn được, dù là toàn bộ Thiên m Tông đều không có biện pháp.
Chỉ là, sống qua sáu mươi ba ngày, cũng coi như là một khởi đầu tốt.
Ngày này, Hồng Vũ Diệp xuất hiện lần nữa.
Lần này, nàng nhìn hắn, có chút hứng thú: "Ngươi gần đây chế phù?"
"Bán lấy linh thạch, mua trà cho tiền bối." Giang Hạo dựa vào tường đứng thẳng.
Mặc dù chỉ còn lại ba mươi ngày, nhưng trạng thái của hắn không như ba mươi ngày trước đó.
"Chất lượng bùa này của ngươi đúng là quá chênh lệch." Hồng Vũ Diệp chỉ chỉ vào mặt bàn, để Giang Hạo pha trà.
Người kia không dám chần chờ, hắn lấy Bán Nguyệt làm quải trượng đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Hắn chưa từng do dự, dùng Cửu Nguyệt Xuân.
"Trạng thái có chút khiếm khuyết, cho nên chất lượng kém một chút." Giang Hạo vừa pha trà vừa nói.
"Mặc dù trên người ngươi hiện đầy xúi quẩy, nhưng mà cũng coi như là thanh tịnh." Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười nói: "Ngươi tu vi gì rồi?"
"Kim Đan viên mãn." Giang Hạo lập tức trả lời.
Hồng Vũ Diệp gật đầu.
Có lẽ cảm thấy đúng là thanh tỉnh.
"Ngươi chừng nào mới có thể thoát khỏi xúi quẩy?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiền bối làm khó rồi." Giang Hạo rót trà rồi đẩy qua:
"Vãn bối sẽ tận lực."
Sau đó, hắn tự rót cho mình một chén, hắn vừa uống trà vừa nhìn Hồng Vũ Diệp.
Thần sắc đối phương lạnh nhạt, không cách nào nhìn ra hỉ nộ, chỉ là sắc mặt cũng không hồng nhuận.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên nhấc lông mày nhìn lại.
Giang Hạo thu hồi ánh mắt, cung kính nói:
"Quan sát xem tiền bối có hài lòng đối với trà hay không."
Hồng Vũ Diệp lại cười nói: "Nếu như ta không hài lòng thì sao?"
"Vậy đó là sai lầm của vãn bối." Giang Hạo nói.
"Vậy thì ngươi cần bỏ ra cái giá gì?" Hồng Vũ Diệp nói xong liền giơ tay lên.
Lực lượng mênh mông lập tức bộc phát.
Giang Hạo cảm giác lực lượng vô tận như thủy triều bao phủ lấy hắn.
Không thể thở nổi.
Thậm chí khó mà mở mắt.
Sau khi loại áp lực này biến mất, Giang Hạo mới phát hiện thân ảnh màu đó trước mắt đã biến mất.
Giang Hạo lại giám định chính mình lần nữa.
【 Trạng thái: Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc và Đồng Tâm Chưởng của Hồng Vũ Diệp, đồng thời bị dính vào bên trong vòng xoáy nhân quả của Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Nếu không làm gì thì sau mười lăm ngày thân thể sẽ hoàn toàn không thể thừa nhận, vận chuyển Hồng Mông Tử Khí và cầm thần vật có thể tiếp nhận 38 ngày. 】
"Tăng thêm chín ngày." Giang Hạo nhẹ giọng nở nụ cười, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Hắn lấy ba hạt châu ra, bắt đầu phong ấn.
Hắn không thể tìm được biện pháp gì vào lúc này, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào sau khi chết. Nếu như hạt châu không có bộc phát, có lẽ còn có cơ hội chuyển mình.
Mặc dù, hắn có một loại cảm giác, bản thân mình vừa chết, vòng xoáy nhân quả sẽ bộc phát…
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở trong đình, ho nhẹ một tiếng. Trên mu bàn tay nàng xuất hiện một vết đỏ. Sắc mặt càng trở nên trắng bệch. Chỉ là, rất nhanh nàng lại khôi phục như bình thường.
Buổi chiều.
Một bóng trắng rơi xuống bên ngoài đình.
"Như thế nào rồi?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
"Có một chút tin tức." Bạch Chỉ cúi đầu cung kính nói.
"Ở đâu?" Giọng nói bình thản truyền đến.
"Bắc Bộ, nhưng không rõ vị trí cụ thể." Bạch Chỉ cúi đầu trả lời.
Sự bình thản này của Chưởng giáo hoàn toàn khác với trước đây, hơn nữa còn đột nhiên mệnh lệnh, khiến nàng rất để ý.
"Bắc Bộ?" Hồng Vũ Diệp lặp lại một lần.
"Đúng vậy." Bạch Chỉ gật đầu.
Hồng Vũ Diệp rũ mắt trầm mặc hồi lâu.
Bạch Chỉ không dám ngẩng đầu.
Lúc gió thổi tới từ đằng xa, giọng nói của Hồng Vũ Diệp mới vang lên lần nữa: "Còn có một cái nữa thì sao?"
"Vẫn còn đang tìm." Bạch Chỉ lập tức trả lời.
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, sau đó nói:
"Tạm bỏ qua tất cả mọi chuyện, triệu hồi tất cả Kim Đan trở lên ở Nam Bộ, tìm ra tin tức liên quan."
"Vâng." Bạch Chỉ cung kính nói.
"Đi đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Bạch Chỉ rời đi.
Nàng trở lại Bạch Nguyệt Hồ, cảm nhận được một tia băng lãnh.
Chưởng giáo bảo nàng bỏ xuống tất cả mọi chuyện, chỉ để tìm được hai món đồ kia.
Một món ở Bắc Bộ quá xa, như vậy trọng điểm sẽ nằm ở món đồ còn lại.
Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng mà nàng nhất định phải nhanh chóng tìm tới.
Do dự một lát, nàng quyết định chấp hành từ hai phương diện.
Một phương diện sẽ để tất cả mọi người bỏ xuống nhiệm vụ, tìm kiếm thần vật.
Mặt khác, nàng sẽ triệu tập cường giả và tài nguyên, khởi động Thiên Nguyên Tố Thần Kính lần nữa.
Lấy thần vật tìm thần vật.
Sau khi nàng lấy hình thức tối cao tuyên bố mệnh lệnh, toàn bộ tông môn lập tức xôn xao. Nhưng mà ảnh hưởng cũng không có lớn như vậy.
Dù sao cũng là cường giả Kim Đan trở lên, hơn nữa chỉ là tìm đồ.
Cũng không có gì.
Chỉ là, Mạch chủ các mạch lại có chút chấn kinh.
Bởi vì, bọn họ sẽ bắt đầu dùng Thiên Nguyên Tố Thần Kính lần nữa.
Đây chính là tin tức xấu.
Nếu như không phải là chuyện cấp tốc, căn bản sẽ không dùng đến.
Gần nhất đã dùng hai lần, lần nào cũng đều vạn phần nguy hiểm.
"Bạch Trưởng lão, lần này lại là vì cái gì?" Tiên tử Yên Vân Phong hỏi.
Bạch Chỉ nhìn về phía đối phương, bình thản nói:
"Có nhiều thứ liên quan đến sinh tử của chúng ta."
Nghe vậy, những người khác liền có phỏng đoán, chắc là lại giống như lần trước.
Vấn đề nhìn như bình thường, lại có thể hoàn toàn thôn phệ bọn hắn.
Nếu không phải Bạch Trưởng lão quả quyết bắt đầu dùng Thiên Nguyên Tố Thần Kính, Thiên m Tông có lẽ đã không còn nữa.
Hiện nay, Bạch Trưởng lão có lẽ đã vượt qua Chưởng giáo.
"Bắt đầu đi, không nên chậm trễ thời gian." Bạch Chỉ mở miệng.
---
Một bên khác.
Bích Trúc đang chờ đợi, chờ đợi món bảo vật đến.
Nhưng mà, nàng chờ thật lâu rồi mà vẫn không thể đợi được.
Nàng chỉ có thể đi hoàn thành giao dịch trước đó trước.
Tỉnh có hai giao dịch.
Một là đưa một phong thư.
Hai là tìm một người.
Theo lý thuyết thì đưa thư sẽ khó khăn hơn một chút, dù sao cũng phải tìm được người trước đã, may mà có biết được một chút tin tức.
Chuyện cũng dễ dàng hơn.
Về việc tìm người, người này có lẽ không ở Nam Bộ, muốn tìm có hơi khó khăn.
Tóm lại là đưa tin trước đã.
Không đến mấy ngày, nàng liền có tin tức, không phải là rất xa.
"Xảo Di, chúng ta xuất phát."
"Sao mấy ngày nay công chúa lại có tinh thần rồi?"
"Chúng ta đều là thiếu niên, chỉ để ý bổ sóng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận