Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1049: Đại Thế Tá Lực, Tinh Thần Tá Vị

Chương 1049: Đại Thế Tá Lực, Tinh Thần Tá Vị
Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Bạch Chỉ vốn đang mở Thiên Nguyên Tố Thần Kính đột nhiên mở mắt ra.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán nàng, giống như vừa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, lúc này mây trắng trời xanh, xung quanh cũng không có khí tức khả nghi.
"Không có vấn đề gì, tại sao lại có một loại cảm giác hoảng hốt chứ? Là ta gần đây tu luyện bất ổn sao?”
"Không đúng, xem ra là sắp xảy ra chuyện lớn gì đó."
Trong lúc nhất thời, nàng nhìn về phía Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Đây chính là nguyên nhân mà Chưởng giáo bảo nàng làm việc?
Nàng thân là tiên nhân, nó lại có thể cho nàng như thế, nói rõ tình huống đang khuếch tán lặng yên không tiếng động.
Vượt khỏi sự nhận biết của nàng.
Nếu như không nhanh một chút, kiếp nạn nhất định giáng lâm.
“Không được chậm trễ thời gian, các ngươi cũng không cần tàng tư nữa, nếu không sẽ hối hận." Giọng nói của nàng truyền khắp xung quanh Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Úy áp tiên nhân chấn nhiếp xung quanh.
Trong lúc nhất thời, không người dám khinh thị.
---
Nam Bộ.
U Vân Phủ.
Bích Trúc đứng ngồi không yên, nàng cảm nhận được vận khí của mình tốt đến cực hạn.
Chuyện này nói rõ nàng không có thời gian.
"Tại sao món bảo vật kia vẫn còn chưa tới tay của ta?" Nàng đang rất gấp, nhưng mà bảo vật chính là chậm chạp không tới.
Nàng còn tưởng rằng rất nhanh, nào nghĩ đến lại chậm như vậy.
"Có phả là không biết ta ở đâu hay không?" Bích Trúc thầm nghĩ.
Nhưng mà nàng cũng không có phương pháp truyền tin bình thường.
Đan Nguyên tiền bối chưa nói rõ ràng, nàng hiện tại cũng không biết nên làm sao để chờ.
Ngay từ đầu, nàng cho rằng sẽ trực tiếp đưa tới tay, cho nên đặc biệt đi tới U Vân Phủ.
Cách Thiên m Tông khoảng một hai ngày đi đường.
Vận khí tốt thì có thể đến nơi trong một ngày, nhưng mà bây giờ lại gần cũng vô dụng, ngược lại còn có khả năng chết càng nhanh hơn.
Đương nhiên, có một loại khả năng, nguy hiểm đã không còn ở Nam Bộ.
Nhưng không ai chắc chắn cả.
Dù sao khí vận cũng không nói là ở phía nam hay là phía bắc.
"Công chúa rất gấp sao?" Xảo Di hỏi.
"Tâm của người trẻ tuổi luôn vội vàng xao động, phù hợp với tính cách mười tám tuổi của ta." Bích Trúc nói.
Nàng thở dài một tiếng rồi lại nói:
"Xảo Di, ngươi nói xem cuộc sống gần đây của chúng ta có phải là quá đắng hay không?"
Cũng không có, chỉ là công chúa thấy khổ, ta không biết gì cả.
Xảo Di suy nghĩ trong lòng.
Bởi vì vô tri, cho nên không sợ.
Công chúa biết quá nhiều, tiếp xúc cũng nhiều, cho nên mới sầu não.
"Ta cảm giác mấy ngày nay phải đi Thiên m Tông một chuyến, nếu không sẽ không kịp." Bích Trúc ngẩng đầu lên, nói.
Lúc này, mi tâm của nàng có chút nhói nhói.
Là do khí vận như lửa.
Cố Trường Sinh lại không nói cái gì cả.
Mặt khác, đã tháng mười rồi, Cố Trường Sinh cũng sắp ra ngoài.
Lần này, hi vọng hắn có thể nói chút gì đó.
Đương nhiên, không biết đến ngày đó, đồ vật đã đến hay chưa.
Vào lúc Bích Trúc đang phàn nàn, đột nhiên phát hiện cái gì đó.
Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn lại.
Ban ngày biến hóa với tốc độ khủng khiếp ở trong mắt nàng, bị tinh không bao trùm trong nháy mắt.
Một vùng sao trời hội tụ thành dòng sông lao nhanh mà tới.
Bích Trúc kinh hãi đứng dậy.
Nàng nhìn thấy tinh hà mang theo một cái hộp, vượt qua không gian với tốc độ mà nàng không thể nào hiểu được.
Đại thế tá lực, sao trời thoái vị.
Đây là… Đấu Chuyển Tinh Di.
Mặt khác, nàng cảm nhận được khí tức của Thạch Bản.
Nàng không dám chần chờ, lập tức dẫn xuất khí tức Mật Ngữ Thạch Bản của bản thân, tinh hà giống tìm được phương hướng.
Nháy mắt sau đó, hộp rơi xuống từ trong tinh hà.
Vững vàng rơi vào trong tay Bích Trúc.
Nàng có thể cảm nhận được, thứ này có cường giả cùng nhau liên thủ đưa tới.
Nàng lập tức nhớ tới hai vị cường giả Kim Đan đại đạo kia.
"Xuất phát." Bích Trúc nắm chặt hộp, lớn tiếng nói.
Nàng không biết bên trong có cái gì, nhưng mà hai vị kia vừa vội vàng tiến về Bắc Bộ, lại tìm Đan Nguyên tiền bối ủy thác. Như vậy nhất định là vật rất quan trọng.
"Xuất phát?" Xảo Di một mặt tò mò.
"Hướng chết mà sinh, bái liệt tổ liệt tông một chút, hi vọng liệt tổ liệt tông phù hộ." Bích Trúc cách không cúi đầu đối với hoàng thành.
Sau đó, nàng quay người nhanh chóng rời đi: "Xảo Di, lần này cấp tốc, ta mang ngươi đi."
Trong nháy mắt, Bích Trúc mang theo Xảo Di biến mất. Lúc lấy lại tinh thần, Xảo Di phát hiện đã ở trên không trung. Nàng thở dài một cái: "Lần sau nên để công chúa ngụy trang thành Kim Đan, như này ta cũng quen thuộc hơn."
Nàng là tu sĩ Nguyên Thần, đến lúc đó cũng không cần làm gì cả, an tĩnh chờ đợi kết quả là đủ.
Không tới phiên nàng động thủ.
---
Thiên m Tông.
Trong sân của Giang Hạo.
Hắn nhìn Tiểu Li rơi lệ, có chút bất đắc dĩ.
"Sao thế?"
Lúc này, Tiểu Li nắm lấy góc áo của Giang Hạo, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh có phải là bị bệnh hay không?"
"Ta tại sao lại ngã bệnh?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Không biết, chỉ là cảm giác sư huynh ngã bệnh, hơn nữa sư tỷ đều tới." Tiểu Li nhìn qua sư huynh sư tỷ, cảm giác bất an.
"Không có sinh bệnh." Giang Hạo đáp.
Đây không phải bệnh, là mệnh.
Tiểu Li ngồi ở bên cạnh Giang Hạo, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Đây là đang làm gì?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Ta phải xác định sư huynh sẽ không rời khỏi ta." Tiểu Li quật cường nói.
"Sẽ không rời đi." Giang Hạo trả lời.
"Trước khi A Bà rời đi cũng nói như vậy, ta mới không tin." Tiểu Li bĩu môi, dường như chỉ có bản thân quan sát thì mới cảm thấy an toàn.
"Bụng của ngươi không đói sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không đói bụng, Tiểu Li không ăn cơm." Tiểu Li nghiêm túc nói.
Giang Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Mà Hồng Vũ Diệp đang dùng một chống cằm, đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Giang Hạo thầm thở dài , mặc cho Tiểu Li ở bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Hạo tỉnh lại từ bên trong vận chuyển trong tử khí.
Nhìn thấy Tiểu Li chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tướng ngủ không khác con thỏ là bao.
Giang Hạo có chút muốn cười.
Cuối cùng, hắn thở dài một cái, chậm rãi đứng dậy.
Lâu như vậy rồi, không nghĩ tới bản thân hắn còn có thể đứng lên.
Trong dự đoán của hắn, bản thân muốn giữ vững sự thanh tỉnh vào mấy ngày cuối cùng là chuyện rất khó khăn.
Hiện tại xem như là vận khí tốt.
Chỉ là, đột nhiên có phù đưa tin truyền đến.
Xem xét, Bích Trúc tiên tử muốn gặp hắn.
Chuyện này đúng là khiến người ngoài ý muốn.
"Không biết tìm ta làm cái gì."
Giang Hạo cảm thấy tò mò, nhưng mà muốn đi qua cũng không dễ dàng.
Thân thể này không chịu được.
Hắn sờ lên Thương Uyên Long Châu trước ngực, nói khẽ: "Không biết có thể cho ta mượn chút lực lượng hay không."
Hắn muốn đi gặp Bích Trúc một chút, đối phương chắc là đưa tin tức tụ hội tới.
Nếu như thực sự không có cách nào, hắn sẽ giao ba hạt châu cho đối phương, hi vọng có thể có một số biện pháp.
Phía sau đối phương chính là Cố Trường Sinh.
Nếu không được nữa thì đưa cho Cổ Kim Thiên vậy.
Trước khi chết, dù sao cũng phải giao đồ ra.
Giọng nói rơi xuống, Thương Uyên Long Châu cộng hưởng với Tiểu Li, cuối cùng một tia lực lượng chảy vào thân thể Giang Hạo.
Trong lúc nhất thời, lực lượng xuất hiện ở bên trong thân thể, mặc dù bản thân vẫn còn vết thương, nhưng ít nhiều đã có thể đi một đoạn đường.
Nhìn xung quanh dưới, hắn cũng không có nhìn thấy Hồng Vũ Diệp, chắc là đã rời đi.
"Chắc là có thể đi qua." Hắn cũng không quá chắc chắn.
Hiện tại, hắn không có cách nào xác định thân thể có bao nhiêu chênh lệch.
Nhưng mà, không đi qua lại không được.
Sau đó, hắn liền một thân một mình rời đi.
Hồi lâu sau, hắn mới đi đến nơi tiếp đãi.
Cung coi như là thong dong.
Vừa mới tiến đến, sắc mặt Xảo Di có chút cổ quái, sao người người đều là Kim Đan vậy.
"Giang đạo hữu, đã lâu không gặp." Bích Trúc cười chào hỏi.
Giang Hạo thi lễ gặp mặt, còn chưa mở miệng, đối phương đã lấy ra một cái hộp.
"Đây là cho đạo hữu, nói như thế nào đây…" Bích Trúc ngẫm nghĩ tìm từ, nói: "Thiên Cực Mộng Cảnh Châu ở chỗ của ai thì giao cái này cho người đó."
"Như vậy sao." Giang Hạo ngoài ý muốn, không rõ ý của đối phương cho lắm.
Nhưng mà, cái hộp này hình như không bình thường.
Chỉ là, ai đưa tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận