Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1050: Sơn Hải Công Đức Đỉnh

Chương 1050: Sơn Hải Công Đức Đỉnh
Giang Hạo nhìn cái hộp, có chút xuất thần.
Bởi vì không biết, cho nên tò mò.
Cũng không có e ngại gì.
Hắn hôm nay không có cái gì cần e ngại nữa.
Người có hi vọng mới cần cẩn thận từng li từng tí, thân ở vực sâu tuyệt vọng, tuyệt vọng chính là tất cả. Không cần e ngại bất kỳ vật ngoại lai nào.
"Giang sư huynh, hỏi ngươi chút chuyện." Bích Trúc nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Ngươi biết tình huống không?"
Giang Hạo khẽ lắc đầu:
"Bích Trúc tiên tử quá để mắt ta rồi."
"Ngươi đều không biết?"
Bích Trúc có chút đáng tiếc: "Vậy ngươi còn tốt chứ?"
"Ta?" Giang Hạo nghi hoặc.
"Chính là, nó có ổn định không?" Bích Trúc hỏi.
Giang Hạo suy tư, hiểu ra là đang nói tới Thiên Cực Ách Vận Châu.
"Coi như ổn định." Giang Hạo đáp.
Do dự một chút, hắn hỏi: "Tiên tử muốn không?"
Bích Trúc lập tức giật mình, sau đó lui về sau hai bước:
"Vật này là của sư huynh, một người ngoài như ta sao dám ngấp nghé. Không còn sớm nữa, chúng ta đi trước. Chuyện còn lại giao cho sư huynh, đúng rồi, khả năng có thể mang đến hi vọng."
Hi vọng?
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn còn muốn thử giao đồ cho đối phương, nào nghĩ đến đối phương lại đưa hi vọng tới.
Thật hay giả?
Nói cách khác, người trong tụ hội ít nhiều đều biết tình huống của "Tỉnh"?
Giang Hạo không rõ nữa.
"Có cơ hội ta lại đến tìm Giang sư huynh." Bích Trúc nói xong liền lôi kéo Xảo Di nhanh chóng rời đi.
Giang Hạo cảm giác có chút đáng tiếc.
Bỏ ra một hồi lâu, hắn đều không thể đi trở về.
Hắn ngồi cạnh bờ sông, nhìn về phía nhà mình.
"Thì ra về nhà lại khó khăn như vậy."
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được đi dễ, trở về lại khó khăn.
Nếu như không có người giúp hắn, có lẽ trước khi chết hắn đều không thể trở về.
"Sư huynh?"
Lúc này, Tiểu Li vô cùng lo lắng chạy tới. Nàng một mặt lo lắng hỏi:
"Ta còn tưởng ngươi đã rời đi."
Nhìn Tiểu Li lo lắng, Giang Hạo đưa tay ra, nói: "Dìu ta trở về đi."
Một lát sau.
Giang Hạo ngồi ở dưới Bàn Đào Thụ, lúc này là tháng mười, Bàn Đào Thụ đã kết quả.
Tiểu Li nhìn chằm chằm vào bàn đào, sau khi được Giang Hạo cho phép thì sẽ hái ba quả. Một quả cho mình, một quả cho Giang Hạo, còn có một quả cho sư tỷ.
Chỉ là hôm nay nàng không nhìn thấy sư tỷ.
"Con thỏ đâu?" Tiểu Li tò mò.
"Chắc là đi bơi lội rồi." Giang Hạo đáp.
Sau khi Hồng Vũ Diệp đến, con thỏ liền biến mất, đại khái là đã bị ném vào dòng sông.
Sau khi ngồi xuống, Giang Hạo lấy hộp ra, từ từ mở ra.
Không có khí tức và ánh sáng, bên trong đặt một cái đỉnh nhỏ cổ phác .
Phía trên có một ít hoa văn, khắc ấn sơn hải, góc cạnh có chút rỉ sét.
"Đây là cái gì?" Hắn nhìn không ra.
Nhưng mà, hắn cũng không dám chậm trễ, trực tiếp mở giám định.
Nếu đã là vật có liên quan tới tụ hội, chắc không phải là vật bình thường.
【 Sơn Hải Công Đức Đỉnh: Chí bảo vô thượng của Sơn Hải Kiếm Tông, thần vật vạn linh. Vào thời kỳ viễn cổ, người đầu tiên có đại khí vận cảm nhận được thiên địa tất có đại kiếp, mượn nhờ ý niệm của vạn vật sinh linh dung hợp sơn hải đại địa, đúc thành Sơn Hải Công Đức Đỉnh, thu nạp công đức của năm tháng vô tận. Người nắm giữ nó của mỗi một thời đại đều là người có khí vận thiên địa. Lấy vĩ lực vận chuyển, có thể phá tất cả tà vọng, trấn áp nhân quả khí vận thiên địa. Yên lặng vô số năm, bị Sơn Hải Kiếm Tông phát hiện, bị khắc xuống ấn ký kiếm đạo. Nếu không phải là người được bọn hắn thừa nhận thì sẽ không cách nào sử dụng. Vì để cầm được Sơn Hải Công Đức Đỉnh, mấy vị cường giả đã cưỡng ép phá vỡ ấn ký. Tiếp xúc Hiên Viên Kiếm, ấn ký sẽ tự động bổ sung. Có thể dùng để lĩnh hội lực lượng Thiên Cực. 】
"Trấn áp nhân quả khí vận thiên địa?"
Giang Hạo nhìn xem kết quả, có chút khó có thể tin nổi.
Nói cách khác, có thể dùng để làm dịu tình trạng thân thể của mình?
Chỉ là…
Lấy vĩ lực vận chuyển?
Hắn lấy đâu ra lực lượng mạnh như vậy?

Bách Hoa Hồ.
Trong đình, Hồng Vũ Diệp rũ mắt hỏi Bạch Chỉ ở ngoài đình: "Có tin tức chưa?"
"Có rồi, đã tra được." Bạch Chỉ cúi đầu cung kính nói:
"Sơn Hải Công Đức Đỉnh tại Sơn Hải Kiếm Tông Bắc Bộ, chính là thần vật của bọn hắn. Hoang Hải Châu ở bên trong Thiên Uyên Đông Bộ."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp rũ mắt: "Thì ra đều không ở Nam Bộ."
"Đúng, có lẽ có thể liên hệ với Bắc Bộ." Bạch Chỉ đột nhiên nói.
Hồng Vũ Diệp rũ mắt không nói gì.
Chỉ là, nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía nơi xa. Ngay sau đó, nàng biến mất tại chỗ.
Bạch Chỉ nhìn Chưởng giáo rời đi, có chút bối rối.
Không biết có phải là tình huống vô cùng hỏng bét hay không.
---
Trong sân, Giang Hạo còn đang thử cách sử dụng, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Hắn cũng không có quay đầu, bởi vì thân ảnh kia xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Hồng Vũ Diệp tới.
Nàng lập tức cầm cái đỉnh trong tay Giang Hạo lên: "Ngươi lấy cái đỉnh này ở đâu ra?"
"Là Bích Trúc tiên tử đưa tới, nói là nhận ủy thác của người khác." Giang Hạo nói lại tình huống vừa rồi một lần.
Lại nói về Vạn Hưu và Tư Trình. Hắn hoài nghi là hai người kia làm. Bởi vì không biết nên đưa thế nào, cho nên mới ủy thác Đan Nguyên tiền bối. Cuối cùng rơi xuống trong tay Bích Trúc, từ đó giao đến tay hắn.
"Xem ra rất nhiều người đều đang giúp ngươi." Hồng Vũ Diệp nói.
"Dính ánh sáng của tiền bối." Giang Hạo nói.
Không có Hồng Vũ Diệp, những người này cũng không biết hắn là ai.
Không chần chờ, lực lượng màu đỏ bao trùm Công Đức Đỉnh. Ngay sau đó, những vết rỉ kia bắt đầu biến mất, ánh sáng màu vàng dần dần hiện ra rõ ràng.
Sau đó, đỉnh chậm rãi bay lên, lơ lửng ở trên đỉnh đầu Giang Hạo.
Lúc này, một ngón tay điểm ở trước mi tâm Giang Hạo. Trong một chớp mắt, Giang Hạo cảm giác kim quang che đậy đôi mắt của hắn. Ngay sau đó, cả người mất đi ý thức.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác quanh thân có kim quang vờn quanh, tử khí và kim quang tương hỗ tương ứng, chữa trị thân thể.
Chỉ là có một cỗ lực lượng khác lại đang phá hư. May mà kim quang bàng bạc mênh mông, vượt trên cỗ lực lượng kia.
Nguyên Thần cũng nằm ở bên trong kim quang.
Trong lúc nhất thời, thân thể hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong cảm giác dễ chịu này, Giang Hạo cảm giác như mình đã vượt qua rất lâu.
Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện bản thân đang ghé vào trên mặt bàn.
Hồng Vũ Diệp đang rót trà ở phía đối diện.
"Sư huynh, ngươi đã tỉnh rồi, làm ta sợ muốn chết." Tiểu Li thở phào một cái, giống như vẫn luôn không yên lòng.
Giang Hạo ngồi xuống, cảm giác thân thể nhẹ nhàng trước nay chưa từng có. Nhưng mà lực lượng cũng chưa khôi phục hoàn toàn, dường như chỉ có một phần nhỏ của ban đầu.
Sau khi đưa Tiểu Li đi, Giang Hạo mới đứng dậy, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối."
Mặc dù còn chưa giám định tình huống của bản thân, nhưng mà hiện tại đúng là đã khá hơn nhiều, chắc là có thể sống sót.
Chỉ cần có thời gian, như vậy sẽ có hi vọng.
"Ngươi nên cảm tạ chủ nhân của cái đỉnh này, bọn hắn hình như chưa hề dùng qua." Hồng Vũ Diệp nói.
Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Một thần vật từng được các nhân vật truyền kỳ của từng thời đại nắm giữ, cuối cùng không người dùng đến, lại bị hắn dùng.
Giang Hạo thở dài một tiếng.
---
U Vân Phủ.
Trong thành trì nào đó.
Bích Trúc nắm lấy một nắm đậu phộng, ném từng hạt vào trong ấm trà. Mỗi một hạt đều rơi vào một cách chuẩn xác.
Nàng đều nhìn mà tuyệt vọng.
Chỉ là ném một hồi, đột nhiên bịch một cái.
Đậu phộng đánh vào ấm trà, rơi xuống bên ngoài.
Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó lại ném ra một hạt, vẫn là rơi ra bên ngoài.
Nàng có chút mừng rỡ, lại ném thêm hai ba viên nữa.
Không cần nghi ngờ, không hạt nào trúng đích cả.
Trong nháy mắt, nàng nhảy dựng lên,
Xảo Di đang quét dọn ở bên ngoài. Nàng chỉ là muốn tìm việc để tránh nhàn rỗi mà thôi.
Bích Trúc đột nhiên chạy đến, ôm lấy Xảo Di, hưng phấn nói: "Không có, không có, ha ha ha ha ha ~ Xảo Di không có."
Ta không có?
Xảo Di thầm thở dài.
Tu sĩ Nguyên Thần thật sự là yếu ớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận