Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1054: Ta Sẽ Là Người Mở Tiên Lộ Kia Sao?

Chương 1054: Ta Sẽ Là Người Mở Tiên Lộ Kia Sao?
Giữa núi rừng, tinh quang dần lui lại, một vòng mặt trời đỏ nhô lên khỏi núi.
Ánh sáng chậm rãi chiếu xuống.
Giang Hạo đứng dưới tàng cây, nhìn về phía xa.
Hắn từ sớm đã đi ra khỏi sân, đứng trong rừng cây, cảm nhận sự biến hóa xung quanh.
Con thỏ ở ngay bên cạnh hắn, là gần đây mới trở về. Nó nói là bạn bè trong nước quá nhiệt tình, mời nó đi xem cảnh đẹp dưới nước, cho nên mới trở lại chậm.
Giang Hạo cũng chỉ là gật đầu.
Bạn bè của con thỏ đúng là rất nhiều, trên đường, trong nước, tầng tầng lớp lớp.
"Chủ nhân, ngài khỏi bệnh rồi sao?" Con thỏ đột nhiên hỏi.
Giang Hạo nhìn nó, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Lâm Tri gần đây sao rồi?"
Trước đó, hắn muốn hỏi, nhưng mà vì Hồng Vũ Diệp ở đó nên hắn không cách nào hỏi. Cũng không phải là không thể hỏi, mà là Hồng Vũ Diệp ở đó thì con thỏ sẽ không có mặt, cho nên không hỏi được.
"Hắn bị điều đi quặng mỏ, hiện tại bảo vệ quáng. Bởi vì tu vi yếu, thường xuyên có người âm thầm trộm khoáng, người đi ngang qua đều muốn đánh hắn một trận. Hắn vẫn thường xuyên bị đánh." Con thỏ nói.
"Hắn không nghĩ tới việc rời khỏi quặng mỏ sao?" Giang Hạo hỏi.
“Không có, hắn nói nơi đó rất tốt, tất cả mọi người rất đơn giản." Con thỏ vừa ăn cà rốt vừa nói: "Hắn còn nhờ ta vấn an chủ nhân."
Giang Hạo gật đầu, hắn không xác định được tình huống cụ thể của Lâm Tri.
Hiện nay hắn có thời gian, có thể đi qua nhìn một chút.
Không biết mình có thể đào quáng hay không.
Đáng tiếc, lấy tu vi hiện tại của hắn mà đào nửa ngày cũng không có tác dụng lớn, muốn đào thì phải đào mấy năm.
Như vậy thì tấn thăng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Giang Hạo đi vào trong sân, tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, lại chăm sóc cho các linh dược khác.
Sau đó, hắn hái hai quả bàn đào rồi rời đi.
Bờ sông.
Ánh mặt trời kéo dài thân ảnh hai chủ tớ.
Con thỏ vừa đi vừa giẫm lên cái bóng của mình, chơi đến quên cả trời đất.
"Chủ nhân, ngài có muốn xem nữ chủ nhân mà lần trước ta nói một chút hay không?" Con thỏ đột nhiên hỏi.
Giang Hạo chỉ nhàn nhạt liếc con thỏ một chút rồi tiếp tục đi lên phía trước.
"Lần này là nữ chủ nhân thích hợp nhất mà ba người chúng ta chọn lựa." Con thỏ nói với vẻ vô cùng chắc chắn:
"Các bạn bè trên đường đều nói là bạn lữ hoàn mỹ của chủ nhân. Hiện tại chỉ chờ chủ nhân đi xem."
"Người bạn nào?" Giang Hạo cười hỏi.
"Tiểu Li." Con thỏ trả lời.
Giang Hạo nhếch miệng cười.
Hắn nhớ kỹ Tiểu Li là phản đối.
Lấy tính cách của Tiểu Li, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sau đó, hắn nghe bịch một tiếng, con thỏ nhảy vào trong sông bắt cá.
Nó nói giữa trưa ăn cá nướng.
Giang Hạo cũng mặc kệ nó.
Chờ đến Linh Dược Viên, Giang Hạo nhìn thấy Tiểu Li.
"Sư huynh." Ánh mắt Tiểu Li cong lên như vầng trăng non, hình như đã không còn lo lắng như trước đó nữa.
"Cho ngươi." Giang Hạo đưa một quả bàn đào qua.
Người kia nhận lấy, càng cười vui vẻ đến không ngậm miệng được.
Sau đó, Giang Hạo đi vào dược điền, đã nhiều tháng không có tới đây rồi.
Hắn nhìn Linh Dược Viên, cảm nhận được khí tức thổ nhưỡng, có một loại cảm giác thân thiết không hiểu.
Giống như có thể phát hiện được niềm vui và nỗi buồn của linh dược.
Ngay cả nhìn người đều rõ ràng hơn rất nhiều.
Những chi tiết trước kia không có chú ý tới, hiện tại đột nhiên liền có thể chú ý tới.
Giống như lúc tuyệt vọng, bản thân sẽ nghĩ đến rất nhiều thứ chưa từng nghĩ đến.
Chỉ khi thật sự không có hi vọng, mới có thể đưa mắt nhìn về phía khác.
"Sư huynh." Trình Sầu kích động.
Đây là lần đầu tiên Giang Hạo tới Linh Dược Viên sau khi bế quan.
Trước đó, hắn đi qua, cảm thấy trạng thái của sư huynh không tốt chút nào.
Giống như…
Hắn không dám nghĩ.
Chỉ là, suy đoán đến thời điểm then chốt, cảm thấy chắc là sư huynh đã xảy ra vấn đề bên trong nhiệm vụ.
Mọi người đều hiểu rõ tầm ảnh hưởng của nhiệm vụ trước đó lớn bao nhiêu.
Xảy ra vấn đề là chuyện rất bình thường.
Trình Sầu chính là nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí, có người nhìn thấy Giang Hạo không xuất hiện trong thời gian dài, liền chắc chắn trạng thái của hắn có vấn đề, muốn thử khiêu chiến.
Chỉ là, người có thể khiêu chiến đều cần chờ nửa năm.
Hiện nay đã có người đang đợi.
Trình Sầu cũng lập tức nói về chuyện này.
"Không ngại." Giang Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
Những chuyện này không tính là gì cả, đến lúc đó cứ tiếp nhận từng người là đủ.
Sau đó, hắn lại nghe Trình Sầu nói về một số việc của Linh Dược Viên, nói là các phong khác gửi nuôi một số linh dược. Nếu như không trồng tốt thì phải bồi thường không ít linh thạch.
Giang Hạo chăm chú nghe.
Đều là mấy việc vặt bình thường.
Ngoài ra, còn có vấn đề về nhân thủ.
Có một người bình thường bởi vì va chạm với sư huynh nội môn nên bị đánh gãy chân, hiện nay không cách nào làm việc.
"Là vị sư huynh kia nói đối phương làm hư linh dược, người kia giải thích một câu, liền bị đánh gãy chân." Trình Sầu nói.
"Bao nhiêu tuổi?" Giang Hạo hỏi.
"Mười chín tuổi." Trình Sầu trả lời
"Nghiêm trọng không?"
"Bị gãy xương."
Giang Hạo gật đầu: "Nếu đã không thể làm việc thì tiễn hắn về nhà đi."
Nói xong, hắn lấy ra ba tấm Trị Liệu Phù.
"Dành thời gian đi làm việc đi." Giang Hạo bình thản mở miệng.
Nếu như là người lớn tuổi thì chắc chắn sẽ không giải thích. Bọn hắn sẽ chỉ cầu xin tha thứ, như vậy thì mới có khả năng sống tiếp.
Một khi giải thích sẽ khiến cho đối phương không vui, sau đó chắc chắn sẽ hạ sát thủ.
Không giết người, là bởi vì đối phương nể mặt Linh Dược Viên, mà hắn đã trở thành thủ tịch dự tuyển.
Những người này không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật.
Bọn họ đương nhiên là không tiện trực tiếp hạ sát thủ, đó chính là gây phiền phức cho thủ tịch dự tuyển.
Nhưng mà, nếu là người vô dụng thì cứ đưa tiễn là được.
Hắn cũng không thể tiếp tục dùng.
Để tránh thêm phiền phức.
Sau đó, Giang Hạo xử lý linh dược một hồi, sau khi xác định bản thân không bị cắt bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù, lần trước chỉ là bị thương đơn giản, nhưng đã lưu lại ấn tượng cực sâu đối với hắn.
Buổi chiều, Giang Hạo đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Quảng trường nơi này có chút kỳ quái, chỗ trước đó coi như bằng phẳng giờ lại có rất nhiều vết tích đánh nhau.
Không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Một số khí tức lực lượng còn chưa tan đi, chắc là chuyện mới xảy ra không lâu trước đó.
Giang Hạo không có suy nghĩ nhiều mà đi vào bên trong.
Đã lâu rồi không có tới.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ không có cơ hội nữa.
Lần này tới, ngược lại có thể hỏi Hải La Thiên Vương một chút, xem hắn có ý kiến gì về việc thành tiên.
Sau đó, còn muốn hỏi Hồng Vũ Diệp và Cổ Kim Thiên một chút.
Chỉ là, hắn bây giờ có Công Đức Đỉnh và vòng xoáy nhân quả.
Không biết có thể bị phát hiện hay không.
Lúc tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo cũng không có phát hiện ra bất kỳ biến hóa nào.
Xem ra Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không thể áp chế vấn đề của hắn, cũng không ảnh hưởng đến Công Đức Đỉnh.
Tầng năm.
Mịch Linh Nguyệt nhìn Nhan Thường, nói:
"Vị tiên tử này, yêu cầu của ngươi hình như mãi mà vẫn chưa được đáp ứng. Ngươi nói xem có khả năng là Ma Môn không giữ chữ tín hay không?"
"Ma Môn không giữ chữ tín sao? Có mà, lần trước bọn hắn nói chỉ cần giúp bọn hắn thì sẽ thả ta đi. Sau đó, bọn hắn thật sự thả ta đi, chỉ là đi không được hai bước, lại bắt ta trở lại. Xem ra vẫn là rất coi trọng chữ tín." Đề Đăng đạo nhân nói.
Đám người thổn thức, đúng là thả người.
"Hải La Thiên Vương cảm thấy Ma Môn coi trọng chữ tín không?" Mịch Linh Nguyệt hỏi Hải La.
"Coi trọng hay không có gì quan trọng à? Bọn hắn có thể làm gì được ta? Nếu ta vui vẻ thì ta sẽ nói, ta mà không muốn nói thì bọn hắn có thể khiến cho ta mở miệng sao?" Hải La cười lạnh nói:
"Ngươi cho rằng tại sao ta là Nguyên Thần viên mãn, mà các ngươi chỉ Nguyên Thần sơ kỳ?"
"Bởi vì ốc biển(Hải Loa/ đồng âm với Hải La) thoạt nhìn cứng rắn, thật ra bên trong là mềm?" Trang Vu Chân mở miệng hỏi.
"Lão tạp mao, ngươi cho rằng Thiên Vương ta là cái gì?" Hải La cười nhạo nói:
"Dù bản Thiên Vương có ở chỗ này thì trở về vẫn là Thiên Vương. Ngươi trở về thì tính là cái gì?"
"Lần trước không quay về không phải là vì không còn vị trí Thiên Vương nữa hay sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
Hải La Thiên Vương cười lạnh:
"Chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi, cũng chỉ có dạng người như các ngươi mới sẽ tin tưởng."
Nhan Thường rũ mắt, không để ý tới những người này.
Nhưng mà Thiên m Tông đúng là đã nuốt lời.
Bọn hắn căn bản không có đưa thứ nàng muốn tới. Không chỉ như thế, bọn hắn còn muốn thu hoạch được nhiều tin tức hơn từ chỗ của nàng.
Hiện nay, muốn nàng mở miệng thì nhất định phải thỏa mãn nàng trước.
Về việc chờ đợi, nàng không sợ.
Tiếp tục chờ đợi là được.
Thời gian của nàng rất nhiều.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến.
Đám người nhìn ra phía ngoài, có thể nghe được tiếng bước chân mang ý nghĩa là người đã rất gần.
Hải La Thiên Vương vốn đang phách lối lúc này bỗng yên tĩnh trở lại.
Sau khi Thi Hải lão nhân nhìn thấy Giang Hạo thì cau mày, dường như cảm thấy có chút kỳ quái.
Giang Hạo tiến vào cũng nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Thi Hải lão nhân, chỉ là không biết đối phương nhìn thấy cái gì.
Chắc là không có thấy rõ mới đúng.
Nếu không thì vẻ mặt của hắn không đến mức như này, mà sẽ khoa trương hơn một chút.
Hắn trực tiếp đi đến phía trước Đề Đăng đạo nhân, đưa bàn đào tới: "Đây là cho sư huynh."
Đề Đăng đạo nhân cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng mà hắn vẫn nhận lấy bàn đào: "Sư đệ có lòng rồi."
"Nên làm, đèn của sư huynh đã giúp ta rất nhiều." Giang Hạo nghiêm túc nói.
Mặc kệ là lần đầu tiên dùng, hay là lần phía sau dùng, ngọn đèn kia đều thể hiện rõ sự đặc thù của nó.
Việc việc phía sau không cách nào thắp sáng, đó là chuyện rất bình thường.
Nhân Hoàng Điện và Hiên Viên Kiếm đều không thể đi đến cuối cùng, huống hồ chỉ là một cái đèn.
Dù Đề Đăng đạo nhân có đặc thù như nào thì cũng không thể vượt qua thủ đoạn của Nhân Hoàng được.
"Đó là sư đệ tự mình phát hiện." Đề Đăng đạo nhân nói xong thì chỉ vào bàn đào: "Mang cái này tiến vào sẽ không có việc gì chứ?"
"Ta đã báo cáo qua, không sao cả." Giang Hạo đáp.
"Xem ra, mặt mũi của người nào đó vẫn là không đủ lớn, muốn đồ ăn muốn rượu nhưng lại hoàn toàn không có." Mịch Linh Nguyệt nhìn về phía Nhan Thường, cười nhạo.
Người kia lặng lẽ liếc qua, một loại áp lực vô hình xuất hiện.
Mịch Linh Nguyệt không thèm để ý chút nào:
"Nhìn ta làm gì? Ngươi quan trọng việc này nhưng ta thấy không quan trọng?"
Giang Hạo chưa từng chú ý đến bọn họ, mà là đi về phía Hải La Thiên Vương.
Đối phương có chút nghĩ mà sợ, không rõ tại sao hắn lại tìm tới.
Đám người Mịch Linh Nguyệt thì lại vô cùng tò mò.
Lúc Giang Hạo đi qua có quan sát tỉ mỉ nhân số của tầng thứ năm.
Số một Trang Vu Chân, số hai Hải La Thiên Vương, số ba Mịch Linh Nguyệt, số bốn Đề Đăng đạo nhân, số năm Nhan Thường, số sáu Thi Hải lão nhân.
Sáu người, nhớ tới những người trong quá khứ, Giang Hạo cảm thấy bản thân đã gặp qua không ít người ở chỗ này.
"Nói đi, có chuyện gì, tâm tình của bản Thiên Vương hôm nay không tệ, ngươi cứ hỏi." Hải La Thiên Vương lên tiếng. Dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, tò mò nói:
"Nghe nói Thiên Vương đều là người có thực lực cao cường, vô cùng gần với tiên nhân?"
"Đương nhiên." Hải La Thiên Vương gật đầu.
"Thiên Vương có nghĩ qua việc thành tiên chưa?" Giang Hạo hỏi.
Giang Hạo biết Hải La Thiên Vương có ý nghĩ lĩnh ngộ tiên ý, nhưng có ý định thành tiên hay không thì không được biết.
"Ngươi hỏi giúp người khác?" Hải La Thiên Vương cảnh giác.
"Nghe nói qua một chút, nên hơi tò mò." Giang Hạo đáp.
Bản thân hắn thường xuyên gặp phải Mộc Long Ngọc, nghe thấy đôi chút cũng không tính là gì.
"Ai mà không muốn thành tiên, nhưng mà Thập Nhị Thiên Vương không có khả năng thành tiên." Hải La Thiên Vương nói.
"Tại sao không có khả năng?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Bởi vì chính là không có khả năng." Hải La Thiên Vương cười lạnh nói:
"Ngươi cho rằng Thập Nhị Thiên Vương thành tiên có ý vị như thế nào? Đó chính là mang theo hải vực cùng nhau thành tiên. Một Thiên Vương mang theo một hải vực đã đủ khó khăn rồi, mà Thập Nhị Thiên Vương nhất định phải vừa đồng thời thành tiên và đồng thời mang theo hải vực thành tiên. Ngươi nói xem có khả năng không?"
"Đồng tâm hiệp lực cũng không được sao?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
"Không được." Thi Hải lão nhân lắc đầu:
"Thập Nhị Thiên Vương muốn dựa vào mười hai người bọn họ để thành tiên là chuyện vĩnh viễn không thể nào. Bản thân Thập Nhị Thiên Vương đã địch nổi tiên nhân, tiên nhân cũng phải thất bại dưới sự liên thủ của Thiên Vương. Bọn hắn thành tiên sẽ có ý vị như thế nào? Đây không phải là thành tiên bình thường, trở ngại đương nhiên sẽ vô cùng lớn? Trừ khi có người đánh phá gông cùm xiềng xích của Thiên Địa, mở tiên lộ vô tận, lại tình nguyện đồng hành cùng khí vận Thiên Vương, dẫn đầu Thập Nhị Thiên Vương đi về phía tiên lộ, như thế mới có một tia hi vọng. Nhưng mà, trên đời này căn bản không có loại người này."
Mịch Linh Nguyệt sững sờ tại chỗ, nàng là lần đầu tiên nghe nói tới điều này.
Thậm chí ngay cả Thập Nhị Thiên Vương đều chưa hẳn đã biết.
"Nói cách khác Thập Nhị Thiên Vương căn bản không có khả năng thành tiên?" Trang Vu Chân hỏi.
"Ít nhất thì từ xưa đến nay đều là như thế này. Nếu không thì tại sao các Thiên Vương đều không có thành tiên? Bởi vì bọn hắn muốn thành tiên thì cần có người trợ giúp. Nhưng mà người này không tồn tại." Thi Hải lão nhân nói.
Giang Hạo rũ mắt.
Khí vận của Thập Nhị Thiên Vương có lẽ có thể giúp được hắn, nhưng mà bọn hắn hình như khó mà thành tiên.
Bản thân có thể mở ra tiên lộ vô tận, dẫn đầu Thập Nhị Thiên Vương thành tiên sao?
Không có khả năng.
Từ xưa đến nay không người nào có thể làm được.
Hắn sẽ không ngốc đến mức cảm thấy mình chính là người này.
"Nếu có người này xuất hiện, Thiên Vương sẽ rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
Hải La Thiên Vương ngạo nghễ nói:
"Trừ khi hắn quỳ mời ta ra khỏi tháp."
Giang Hạo cảm giác Hải La Thiên Vương đúng là kiên cường.
Nhưng mà, hắn đã không còn gì có thể dùng để uy hiếp Hải La nữa.
Đã nhiều năm như vậy, Diệu An Tiên chắc đã chết từ lâu rồi.
Hải La rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp có lẽ cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng gì. Có lẽ là hắn thật sự rất thích đối phương, cảm thấy chỉ cần ở trong tháp thì sẽ có hi vọng.
Giang Hạo từng xuống dưới Uyên Hải, nơi đó thật sự không phải là chỗ mà người có thể ở lâu. Hắn dựa vào Thương Uyên Long Châu để đi lên, những người khác căn bản là không có cách nào đi lên.
Nhưng mà, nếu muốn uy hiếp Hải La Thiên Vương, thật ra có thể thử tìm Diệu An Tiên.
Sau này, nếu như cần khí vận Thập Nhị Thiên Vương hỗ trợ để thành tiên, có Diệu An Tiên sẽ có thể dễ dàng để Hải La Thiên Vương đi ra ngoài.
Chỉ là Thập Nhị Thiên Vương thành tiên là một nan đề.
Sau khi trò chuyện với Thiên Vương, Giang Hạo dự định tâm sự cùng Thi Hải lão nhân.
Tâm sự về Cổ Kiếm Nhai.
Chỉ là lúc đi ngang qua Nhan Thường, đối phương liền nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi tại sao lại không có việc gì?"
"Tiền bối nói vậy là có ý gì? Vãn bối vì sao lại có việc được?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Địa vị của ngươi trong tông môn rất cao?" Nhan Thường hỏi.
Giang Hạo chỉ là lắc đầu.
"Xem ra địa vị đúng là không kém, ngươi nói ta không ảnh hưởng gì đến ngươi đúng không. Ta yêu cầu ngươi mau chóng tới hầu hạ ta ba ngày, sau đó ta sẽ nói cho Vô Pháp Vô Thiên Tháp biết về người bọn hắn muốn. Ngươi nói xem bọn hắn liệu có đồng ý không?" Nhan Thường hỏi.
"Tiền bối sao cứ phải làm khó xử vãn bối chứ?" Giang Hạo thở dài nói.
"Ta nghe nói ngươi có một muội muội. Ta đúng là không có cách nào với ngươi, nhưng nếu như ta muốn để muội muội của ngươi tiến vào thì người Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ làm như thế nào đây?" Nhan Thường nhếch miệng lên, thoáng có chút điên cuồng.
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy rất là bất đắc dĩ: "Vãn bối cũng không đắc tội tiền bối, tại sao lại hùng hổ dọa người như vậy chứ?"
Những người khác đều nhìn chằm chằm, muốn nhìn một chút xem cuối cùng sẽ như thế nào.
"Vậy ngươi có nghe lời ta nói không?" Nhan Thường hỏi.
Giang Hạo cất bước tới gần Nhan Thường, vươn tay vẫy hai cái:
"Vãn bối đột nhiên muốn nói với tiền bối mấy chữ, có lẽ tiền bối nghe xong vui vẻ sẽ không làm khó dễ vãn bối nữa."
Trong nháy mắt, Trang Vu Chân, Hải La, Mịch Linh Nguyệt đều cảm thấy khẩn trương.
Đến rồi, đến rồi.
Cuối cùng lại tới.
Vẫy tay của Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận