Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1061: Mời Người Bạn Là Thánh Chủ Đây Xả Thân Vì Ta

Chương 1061: Mời Người Bạn Là Thánh Chủ Đây Xả Thân Vì Ta
Thánh Chủ chạy trốn.
Người kinh ngạc nhất không ai qua được Mính Y tiên tử, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Thánh Chủ không ai bì nổi lại chạy trốn.
Cũng không quay đầu lại.
Không phải nói đối phương trở nên yếu đi sao?
Oanh!
Thánh Chủ đụng vào bình chướng vô hình.
Giang Hạo đứng tại chỗ, không có chút ý định đuổi theo nào.
Lúc này, Thánh Chủ đang cố gắng xuyên thấu bình chướng, không gian giống như bị kéo ra.
Nhưng mà ánh sáng của bình chướng lóe lên.
Phịch một tiếng, Thánh Chủ bay ngược ra ngoài.
Hắn đứng vững ở giữa không trung, quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
"Ngươi đã trở nên yếu đi, ta cũng không giậu đổ bìm leo, để cho ta đi, sau đó ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ." Thánh Chủ nghiêm túc nói.
"Hay là thôi đi." Giang Hạo ôn hòa nói:
"Thánh Chủ cũng không giống như người có thù không báo."
"Cần gì chứ?" Thánh Chủ híp mắt nói:
"Chúng ta không oán không cừu, trận chiến lúc trước chỉ là một trận hiểu lầm. Cái này gọi là không đánh không quen biết. Trước lạ sau quen."
Thiên Đao của Giang Hạo xuất hiện, cười nói: "Chúng ta có thể quen hơn chút nữa."
Vừa dứt lời, hắn liền bước ra.
Trong nháy mắt, hắn đã tới trước mặt thần hồn Thánh Chủ, lưỡi đao nặng nề như là sơn phong chém xuống.
Oanh!
Thánh Chủ ngưng tụ trường thương, cùng đao đối kháng.
Keng!
Chiêu thức xuất hiện, lực lượng nguyên thần bắn ra.
Kim quang của Nguyên Thần Thánh Chủ xông về phía Giang Hạo.
Thân ảnh của người kia vẫn sừng sững, bất động như núi.
Giang Hạo xuất thủ lần nữa.
Đao lên đao xuống, đại khai đại hợp.
Oanh!
Oanh!!
Oanh!!!
Giang Hạo càng chiến càng mạnh, Thánh Chủ không thể không lui.
Đao ý mênh mông đè ép khiến cho Thánh Chủ không có chút lực phản kích nào.
Oanh!
Trường đao vạch ra đường cong hoàn mỹ, trùng điệp rơi xuống, tựa như lực lượng khuynh thiên.
Răng rắc!
Trường thương vỡ vụn.
Thánh Chủ bị đánh bay ra ngoài.
Hắn thở dốc, có chút khó có thể tin: "Vì sao lại như này? Ngươi rõ ràng đã trở nên yếu đi, ta có thể cảm nhận được rõ ràng Nguyên Thần của ngươi suy yếu. Nhưng mà tại sao suy yếu, lại cường đại hơn trước kia? Không chỉ như thế, dù là lực lượng trấn áp lần trước cũng không bằng Nguyên Thần củng cố bây giờ. Ta đã nói mà, trở nên yếu đi mà dám chủ động khiêu khích, nào có kẻ nào ngốc đến nỗi đẩy bản thân mình vào tuyệt cảnh chứ. Nhất là loại người giỏi che giấu như ngươi."
"Thánh Chủ khách sáo rồi." Giang Hạo đứng lơ lửng trên không, khóe miệng lộ ra nụ cười:
"Trải qua hai lần đọ sức, chúng ta cũng coi như là bạn bè. Hiện nay, thân là bạn bè, ta đang gặp chút khó khăn, cần thần hồn của ngươi. Ngươi có thể xả thân vì người bạn như ta hay không? Dù sao Thánh Chủ đang còn nhiều thần hồn, nhưng bạn bè lại không nhiều."
Khóe miệng Thánh Chủ giật một cái: "…”
Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?
"Mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện, có chuyện gì đều dễ thương lượng. Đại thế chi tranh sắp bắt đầu, ta nhất định sẽ trở về. Kết thù với ta thì ngươi có chỗ tốt gì chứ?" Thánh Chủ nói.
Giang Hạo mỉm cười, cũng không mở miệng.
Thánh Chủ nào có tốt như vậy, hơn nữa, có thần hồn bản thân còn có thể cố gắng sống sót.
Cho nên không có gì để nói cả.
Giang Hạo chưa từng do dự, huy động đao trong tay lần nữa.
"Ngươi có thể nói một chút về mục đích của ngươi, có lẽ có thể có một giao dịch cân bằng." Thánh Chủ lập tức nói.
Nhưng mà đao không nói tiếng nào.
Sau một lát.
Thánh Chủ bị diệt, chỉ còn lại thần hồn thuần túy. Giang Hạo liền thu nó vào.
Mà Mính Y bên cạnh quan sát tất cả.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại.
Nàng lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ: "Đa, đa tạ tiền bối cứu mạng."
Giang Hạo nhìn qua nàng, nhớ tới vị sư tỷ này không đơn giản.
Suy tư một lát, hắn nói:
"Ngươi có thể dẫn dụ nhiều thần hồn Thánh Chủ tới hơn không?"
Người kia không dám chần chờ, vội đáp:
"Vãn bối sẽ dốc hết toàn lực."
Giang Hạo cười ha ha một tiếng, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Sau đó, hắc ám xung quanh biến mất.
Lúc Mính Y tiên tử nhìn về phía xung quanh lần nữa, phát hiện Mục Khởi và Diệu Thính Liên đã ở ngay bên cạnh chẳng biết từ lúc nào.
"Xuất hiện rồi." Diệu Thính Liên hơi kinh ngạc.
Vừa mới đi vào, Mính Y tiên tử liền biến mất.
Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện.
Vấn đề chắc là đã được giải quyết.
Ba người nhìn nhau, đều không xác định được đối phương biết bao nhiêu.
Mục Khởi lên tiếng trước:
"Nếu như Mính Y sư muội không còn việc gì thì có thể trở về."
Mính Y tiên tử gật đầu, khách khí nói:
"Đa tạ sư huynh sư tỷ."
Sau đó cáo từ rời đi.
"Ngươi nói xem nàng đã gặp cái gì?" Diệu Thính Liên nhìn về phía Mính Y biến mất, hỏi.
"Ai có thể biết được, chúng ta vẫn nên làm tốt chuyện của chúng ta đi." Mục Khởi nói.
Diệu Thính Liên gật gật đầu, cảm thấy cũng đúng.
Chuyện của Mính Y không có liên quan gì tới nàng.
Gặp phải chuyện xấu chính là kiếp số của nàng, gặp được chuyện tốt là kỳ ngộ.
Bản thân mình cứ giữ vững hiện trạng là được rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng phải cố gắng tấn thăng Nguyên Thần để tìm được nhiều lựa chọn thích hợp hơn.
Nàng không tin là mình sẽ không tìm được một tiên tử thích hợp mà hắn vừa ý.
"Về sư muội trước đó, ta cảm thấy sư đệ không muốn gặp không phải là bởi vì không thích hợp, mà là dáng vẻ không hợp với sư đệ." Diệu Thính Liên nói.
Mục Khởi: "…"
---
Trở lại trong sân, Giang Hạo liền bố trí trận pháp, sau đó bỏ bảy mươi lăm vạn linh thạch và thần hồn Thánh Chủ vào trong trận pháp.
Loại chuyện này đương nhiên là càng nhanh càng tốt, chậm trễ càng lâu thì ảnh hưởng sẽ càng lớn.
Lúc này Sơn Hải Ấn Ký bắt đầu hấp thu thần hồn Thánh Chủ.
Ấn ký vốn là một tòa núi lớn, lúc này đã có tòa thứ hai mọc ra ở bên cạnh.
Đỉnh núi không lớn, nhưng mà sau khi hấp thu thần hồn, nó càng thêm khổng lồ.
Chỉ là lúc tăng tới một nửa thì nó đột nhiên im bặt mà dừng.
Giang Hạo chậm rãi mở mắt, nhìn xuống trận pháp.
Linh thạch đã tiêu hao sạch sẽ.
Thần hồn thì còn thừa lại một phần tư.
"Quả nhiên còn cần hai mươi lăm vạn nữa."
Giang Hạo thở dài một cái.
Chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Giang Hạo thu hồi phần thần hồn còn lại, Giang Hạo lấy Công Đức Đỉnh ra, lần nữa thi triển Sơn Hải Ấn Ký.
Ong!
m thanh ấn ký va chạm vang lên.
Uy thế cao hơn trước đó rất nhiều, tử khí cũng nồng hơn không ít.
Thi triển cả ngày khiến cho Giang Hạo có một loại cảm giác như tu vi được tinh tiến.
Giống như không bao lâu nữa sẽ có thể khôi phục Vũ Hóa hậu kỳ.
Vốn phải cần hai tháng mới có thể khôi phục hậu kỳ, nếu như hoàn toàn tiêu hóa thì chắc là chỉ cần chừng một tháng.
"Thánh Chủ đúng là cứu tinh của ta." Giang Hạo cảm khái.
Sau đó hắn nhìn Công Đức Đỉnh, lâm vào trầm tư.
Kết quả giám định nói chiếc đỉnh này có thể hiệp trợ tu luyện Thiên Cực Chi Pháp, nhưng mà phải làm thế nào thì mới có thể tu luyện?
Thiên Cực Chi Pháp chính là tu lực lượng Thiên Cực.
Hắn đã thử vận chuyển Thiên Cực Chi Pháp ở dưới Công Đức Đỉnh, cũng không có bất kỳ hiệu quả gì.
"Hình như phải là tu kiếm mới được, không biết có phải là vì nguyên nhân này hay không.
Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Hiện tại hoặc là nghĩ biện pháp gom góp linh thạch, hoặc là tiến về Ma Quật một chuyến.
Đi hỏi một chút về chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo lựa chọn đi hải ngoại một chuyến.
Hải ngoại không có Tiên tông, bản thân sẽ không dễ dàng gặp phải tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Tây Bộ thì khác.
Ngày kế tiếp, Giang Hạo nhận nhiệm vụ ra ngoài.
Gần đây bảng công tích sắp được công bố, hắn đứng đầu.
Có lẽ sẽ lại gây nên phiền toái không cần thiết.
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Hắn xuất hiện ở trong Thượng Quan tộc, sau khi xác định Huyết Trì mà mình lưu lại không có vấn đề gì, liền tiến về hòn đảo xung quanh.
Tiến vào lầu các bán pháp bảo.
"Bán linh kiếm?" Tiên tử dẫn đường sững sờ.
Do dự một chút, nàng vẫn lựa chọn dẫn người đi vào.
Chỉ là không có đến tầng cao, mà là đi vào tầng hai.
Vừa đến nơi đã nghe được một trận phàn nàn: "Ta chỉ muốn mua cái cuốc chim tương đối cao minh thôi mà cũng không có sao?"
"Tiền bối nói đùa, ai sẽ có cái này chứ." Một nam tử trung niên lúng túng nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, lại có người muốn mua cuốc chim?
Hắn có.
Chỉ là… cũng không tính bán đi.
Hơn nữa, số linh thạch còn thiếu hiện tại cũng không nhiều.
Mặc dù trước đó chế tạo cũng không quá khó, nhưng mà có không ít thành phần vận khí ở bên trong.
Lại chế tạo một cái tương tự, là chuyện vô cùng khó khăn.
Cửu Nguyệt Xuân đợi thêm sáu bảy năm liền có, nhưng muốn có được cuốc chim dùng tốt thì phải xem cơ duyên.
Lầu hai là chỗ tiếp đãi Kim Đan.
Nơi này thường xuyên có không ít người, cho nên cửa phòng trò chuyện đều rộng mở.
Giang Hạo trực tiếp được dẫn vào.
Sau khi tiên tử dẫn đường thông báo một tiếng là bán pháp bảo liền lui ra. Giang Hạo được mời đến một bên, bưng một chén nước trà.
Lúc này, trong gian phòng ngoại trừ hắn, còn có hai phe khách hàng.
Trên cùng chính là một nam tử trung niên, Kim Đan viên mãn, là người giao dịch chỗ này.
Người muốn mua cuốc chim là hai người trẻ tuổi.
Lúc nhìn về phía bọn hắn, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, lại có tu vi Phản Hư.
Bọn hắn cũng không có che giấu.
Chỉ là, người ở đây đều nhìn không ra, chỉ biết là một vị tiền bối.
Một nam một nữ, mặc kệ là quần áo hay là khí chất đều có chút không bình thường.
Xuất thân nhất định cực kỳ ghê gớm.
Một lão giả khác thì ngồi ở phía sau, Kim Đan hậu kỳ.
Giang Hạo đang chờ đợi.
Hắn lúc này có rất nhiều phương pháp che giấu gia thân, chút thời gian ấy vẫn phải có.
"Thật sự không có sao? Nếu không thì giúp chúng ta hỏi một chút cũng được."
Nam tử trẻ tuổi nói.
Nam tử trung niên trên cùng có chút khó xử:
"Tiền bối, thật sự không phải là ta không giúp, mà là chưa từng nghe qua có người dùng bảo vật để chế tạo cuốc chim, ai sẽ lãng phí như thế chứ? Trong Tu Chân Giới, hễ là người có chút kiến thức đều sẽ không làm loại chuyện này."
Nam tử trẻ tuổi khẽ gật đầu, đúng là như thế.
Ai sẽ lãng phí như vậy chứ?
“Mặt khác, cuốc chim có thể làm được, thật ra thì linh kiếm gì đó cũng có thể miễn cưỡng làm được, nhưng căn bản là sẽ không ai làm cuốc chim cả.” Nam tử trung niên thở dài một tiếng: "Dù sao vãn bối cũng chưa bao giờ nhìn thấy người nào lãng phí như vậy cả."
Giang Hạo uống trà, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Vậy có loại nào phổ thông hay không?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi.
"Có." Nam tử trung niên gật đầu, sau đó nói: "Nếu hai vị tiền bối muốn, ta sẽ để cho người ta lấy ra."
Hai người kia gật đầu, sau đó chờ đợi.
Lúc này, trung niên nam nhân nhìn về phía lão giả: "Vị đạo hữu này có chuyện gì không?"
"Bán một món đồ." Lão giả nói xong thì lấy ra một hạt châu rỉ sét.
Giang Hạo nhìn thoáng qua, có thể phát hiện được món bảo vật này ẩn chứa một cỗ lực lượng.
"Có thể cho ta lau một chút không?" Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, lão giả sững sờ.
Nam tử trung niên cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó nói: "Nếu vị đạo hữu này muốn lau, cũng không có vấn đề gì."
Sau đó, hắn nhìn về phía lão giả.
Lão giả gật đầu, đứng dậy đưa pháp bảo cho Giang Hạo.
Lúc tiếp nhận pháp bảo, Giang Hạo cảm thấy kỳ quái.
Lại có một loại cảm giác thiêu đốt, nhìn không giống pháp bảo bình thường.
Sua đó, hắn lấy khăn lau thường dùng ra và bắt đầu lau.
Lau một chút, bọt khí màu lục rơi xuống.
【 Linh kiếm +1 】
Thật sự có đồ.
Lau đơn giản, tổng cộng xuất hiện năm bọt khí.
Ba trắng, một sắc, một lam.
Mức độ rỉ sét khá lớn, hao tốn không ít thời gian.
Trung tâm có một cỗ lực lượng, giống như một đám lửa.
Dị hỏa?
Cái này chắc là có không ít tác dụng đối với luyện đan sư.
"Đạo hữu nhìn ra cái gì rồi?" Nam tử trung niên hỏi.
"Bên trong có một đám lửa, không đơn giản." Giang Hạo nói rõ: "Có lẽ luyện đan sư sẽ cần đến nó."
Nói xong, hắn liền trả lại cho lão giả.
"Là dị hỏa." Nam tử trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng:
"Đây chính là hạt giống dị hỏa bị phong ấn, thả vào trong nước sẽ xuất hiện hoa văn tương ứng, có thể biết được lai lịch của Dị hỏa."
Sau đó, một chậu nước xuất hiện.
Lão giả thả pháp bảo vào trong nước.
Lúc này, một đám lửa xuất hiện, tạo thành một ngọn núi lửa.
"Địa Tâm Minh Hỏa."
Nữ tử vẫn luôn yên lặng thấy vậy thì có chút kinh ngạc: "Rõ ràng là ở chỗ này."
"Đạo hữu, chúng ta muốn cái này, chúng ta không nhiều linh thạch không nhiều, nhưng chúng ta có thể dùng pháp bảo trao đổi."
Nam tử trẻ tuổi vung tay lên một cái, một món bảo giáp, một thanh pháp bảo hình chữ thập, một bình đan dược xuất hiện ở trước mặt lão giả:
"Thiên Sơn Tằm Giáp, Thiên Sơn Địa Luân, một bình Trúc Thần Đan, hi vọng có thể đổi lấy Địa Tâm Minh Hỏa."
Ba món này món nào cũng đều cực kỳ ghê gớm, giá trị liên thành.
Nhất là đan dược, có lẽ có thể giúp lão giả có cơ hội tấn thăng Nguyên Thần.
Lão giả vốn cho rằng đó chỉ là món đồ rẻ tiền, nào ngờ nó lại đáng tiền như vậy.
Nam tử trung niên không có mở miệng, hắn không có phát hiện ra Dị hỏa. Hiện nay tiền bối đã mở miệng rồi, hắn cũng không dám tranh đoạt.
Giang Hạo ngồi ở bên cạnh, nghe bọn họ nói không có nhiều linh thạch thì thoáng có chút thất vọng.
Lão giả cầm đồ rồi rời đi.
Sau đó cũng chỉ còn lại Giang Hạo là cần giao dịch.
"Tại hạ muốn bán linh kiếm."
Hắn nói xong thì lấy một thanh linh kiếm ra.
Giá trị đại khái là bốn linh thạch đi.
Đám người: "…"
"Đạo hữu, cái này…" Nam tử trung niên có chút xấu hổ.
Đối phương còn chưa nói xong, Giang Hạo đã nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Có chừng ba vạn."
"Một thanh bốn linh thạch." Nam tử trung niên lập tức nói.
Cuối cùng Giang Hạo nhận được mười hai vạn một trăm ba mươi hai linh thạch.
Còn thiếu hơn mười hai vạn nữa mới đủ hai mươi lăm vạn.
Sau đó, hắn nhìn về phía hai người kia.
"Các ngươi muốn cuốc chim?"
Câu hỏi đột nhiên khiến cho hai người cảm thấy ngoài ý muốn.
"Ngươi có sao?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi.
"Có, nhưng mà các ngươi mua không?" Giang Hạo hỏi.
"Chúng ta phải xem phẩm chất như thế nào đã." Nam nhân trẻ tuổi nói xong liền tự giới thiệu mình: "Tại hạ Tả Đạo Minh."
"Ta họ Tiếu." Giang Hạo ôn hòa mở miệng.
Đối phương là ai cũng không quan trọng, nhìn không quá nghèo là được.
Ít nhất là vừa rồi đối phương đưa ra đủ thành ý để mua Dị hỏa.
Giang Hạo nói xong liền lấy cuốc chim chưa dùng lần nào ra.
Sau khi cuốc chim xuất hiện, khí tức nặng nề phát ra.
"Cái này…" Nam tử trung niên bị dọa cho đứng lên.
Khí tức đáng sợ này làm cho người ta phải e ngại.
Đây không phải pháp bảo bình thường.
Ngay cả Tả Đạo Minh đều kinh ngạc không thôi: "Ít nhất là bảo vật Vũ Hóa…"
Người có thể tùy ý lấy ra bảo vậy như này, há có thể là người bình thường?
Nam tử trung niên sợ hãi, may mà vừa rồi không có mạo phạm đối phương.
"Pháp bảo của tiền bối có chút cao minh." Tả Đạo Minh nói với vẻ đắng chát.
Nào có thể mua được chứ.
Dù có mua được thì hắn cũng không nỡ, mua rồi sử dụng xong lần này thì còn có thể làm cái gì?
Sẽ vô cùng thua thiệt.
"Thuê đi." Giang Hạo lên tiếng.
Nghe vậy, Tả Đạo Minh vui vẻ nói: "Tiền bối muốn cho thuê như nào?"
"Các ngươi muốn thuê bao lâu?"
"Khó mà nói được, có lẽ là một năm, cũng có thể là hai năm, nhưng chắc là sẽ không quá ba năm."
"Ba năm, mười hai vạn linh thạch, như thế nào? Dùng dị hỏa của các ngươi làm đồ thế chấp, ba năm sau ta sẽ đi tìm các ngươi."
"Chuyện này…" Tả Đạo Minh có chút khó khăn.
Cũng không là phải không được, mà là trên người hắn có kiếp nạn.
Sư phụ hắn đã tính qua cho hắn, ba năm sau hắn sẽ có tử kiếp.
Hi vọng phá cục nằm ở hải ngoại, nhưng mà hắn đau khổ tìm kiếm lâu như vậy rồi mà vẫn không có manh mối gì.
"Không được sao?" Giang Hạo hỏi.
"Được, nhưng mà khả năng rất khó tìm được chúng ta, mà đồ vật cũng có khả năng bị mất." Tả Đạo Minh nói.
"Không ngại." Giang Hạo nói xong liền giao đồ cho đối phương.
Sau khi Tả Đạo Minh nhận được cuốc chim, chợt phúc chí tâm linh.
Hắn dường như đã tìm được sinh cơ mà bản thân luôn đau khổ tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận