Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1071: Tu Vi Của Ngươi Tăng Lên? Sao Vẫn Là Kim Đan Viên Mãn

Chương 1071: Tu Vi Của Ngươi Tăng Lên? Sao Vẫn Là Kim Đan Viên Mãn
Sau khi phát hiện, Giang Hạo không có làm cái gì cả.
Mặc dù bản thân có thể miễn cưỡng chiến một trận với người này, nhưng hoàn toàn không xác định được đối phương có bao nhiêu người tới.
Không cần thiết đánh cỏ động rắn.
Hôm nay cứ đào quáng như bình thường là đủ.
Chỉ là trong quá trình đào quáng, hắn cảm nhận được tinh thần mịt mờ giao hội.
Là Vệ Viêm Hoa đang trò chuyện cùng những người khác.
Sau đó, hắn thật giống như phát hiện ra cái gì, một đường đào được một số bảo vật.
Tổng cộng có năm món.
Nhìn đến đây, Giang Hạo nhướng mày, hỏi sư muội cụt tay: "Gần đây vẫn luôn đào được đồ sao?"
"Đúng vậy." Tiên tử cụt tay gật đầu:
"Phần lớn là ba bốn món."
Giang Hạo nghe vậy thì thầm giật mình.
Một người ba bốn món, một ngày lại có đến bốn năm mươi món.
Nói cách khác, Đại Thiên Thần Tông có khoảng mười người tới?
Nếu quả thật là như thế này, vậy thì bản thân chỉ có thể nhìn bọn hắn làm việc, không thể làm cái gì. Nếu không sẽ không biết mang đến biến hóa gì.
Nhưng mà nếu để cho bọn họ tùy ý như vậy thì lại cực kì nguy hiểm.
Trở lại lầu các.
Giang Hạo phát hiện hôm nay đưa tới ba mươi sáu món đồ.
"Mỗi ngày đều không ít, xem ra Đại Thiên Thần Tông đúng là có không ít người tới."
Hắn thở dài một tiếng, vừa hi vọng bảo vật có thể nhiều hơn một ít. Nhưng hắn lại không thích đối phương quá thuận lợi. Trong lúc nhất thời, hắn có chút bất đắc dĩ.
"Xem trước tình hình một chút, có lẽ có thể âm thầm thông báo cho tông môn, để cho người ta tới áp chế một chút."
Chỉ cần áp chế, như vậy vị kia của Vạn Vật Chung Yên sẽ xuất hiện muộn, mà bản thân sẽ có thể đạt được càng nhiều bảo vật.
Cũng có càng nhiều thời gian.
Lại quan sát hai ngày.
Ngày thứ hai, Giang Hạo đổi một đội ngũ. Đặc biệt chọn đội ngũ có tinh thần kéo dài. Quả nhiên phát hiện một nữ tử có vấn đề.
Giám định đơn giản một chút, quả nhiên là người Đại Thiên Thần Tông, mục đích gì đó đều giống Vệ Viêm Hoa như đúc, khác biệt duy nhất chính là người này là Đăng Tiên cấp sáu.
Cường đại như thế, Giang Hạo căn bản không phải là đối thủ.
Bởi vậy có thể thấy được, quả nhiên không thể đánh rắn động cỏ.
Ngày thứ ba.
Giang Hạo lại phát hiện một đội ngũ.
Lần này hắn chỉ tới gần thôi mà đã cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.
Là một nữ tử bị hủy dung, tinh thần kéo dài còn lợi hại hơn cả Bạch Chỉ Trưởng lão.
Lần này, hắn thậm chí còn không thèm giám định, trực tiếp đi đến chỗ khác.
Sợ bị phát hiện ra cái gì đó.
Đối phương vẫn luôn cảnh giác xung quanh, không thể không phòng.
Ngày thứ tư, Giang Hạo lần nữa đi đến chỗ của sư muội cụt tay.
Hắn muốn quan sát một chút, sau đó thông báo cho tông môn.
Đối phương có tiên xuất hiện, không thông báo là không được.
Ai biết được cuối cùng nơi này sẽ như thế nào.
Dưới tình huống bình thường căn bản không có khả năng xuất hiện cường giả bực này.
Chỉ là vừa mới tới, hắn kinh ngạc phát hiện con rối Luyện Khí của Vệ Viêm Hoa đã thay đổi. Lực lượng kéo dài không còn mạnh như vậy, cũng không có linh khí dao động mạnh mẽ.
Ngược lại đã thay bằng một lão giả đào quáng.
Đổi?
Ba ngày đổi một lần? Hay là năm ngày?
Hay hoặc là bọn hắn đã nhận ra cái gì, bắt đầu che giấu chính mình? Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi, đúng là quá cẩn thận rồi?
Xem ra, dù có thông báo cho tông môn thì cũng khó có thể phát hiện.
Nhưng mà vẫn nên đi thông báo một chút, chỉ là nên dùng biện pháp gì?
Liễu Tinh Thần không có mặt liền vô cùng phiền phức.
Do dự hồi lâu, hắn quyết định tìm lầu ba nói chuyện phiếm.
Chạng vạng tối, sau khi đào quáng, Giang Hạo liền trở về lầu các.
Sau khi lau xong ba mươi hai món bảo vật, hắn liền tới lầu ba, gõ cửa một cái.
"Mời vào." Bên trong truyền đến giọng nói của Hạ sư tỷ.
Giang Hạo mở cửa tiến vào, đưa đồ ra, thư tịch cũng để lên bàn.
"Hạ sư tỷ, đây là bảo vật hôm nay, cần ngươi phân biệt một chút."
Hạ tiên tử đơn giản nhìn qua, ánh mắt lập tức đặt ở dòng cuối cùng.
Nơi đó có một bảo vật không tệ.
Là một hạt châu chạm rỗng, bên trong có gỗ hạt châu lơ lửng.
Nàng có chút ngoài ý muốn: "Sư đệ biết được lai lịch của nó?"
"Biết một chút." Giang Hạo nói khẽ.
Đây là điều hắn cố ý lưu lại, đoán rằng Hạ sư tỷ sẽ không hiểu, đại khái sẽ hỏi thăm.
Đây chính là lúc bắt đầu nói chuyện phiếm.
Mấy món đồ kỳ quái này thường xuyên gặp được, cho nên không cần tận lực đi tìm.
"Là bảo vật truyền thừa của chủng tộc viễn cổ nào đó, những bảo vật này đều có một điểm chung… " Giang Hạo vừa nói vừa ngồi xuống giải thích.
Chờ giải thích xong chuyện này, Hạ sư tỷ đã rót nước trà, cảm khái kiến thức của Giang Hạo cao minh. Mà Giang Hạo chỉ nói là mình trùng hợp nhìn thấy mà thôi. Nói đến chuyện bảo vật, hắn nói gần đây bảo vật có chút nhiều, trước đây không phải như vậy. Còn nói mình vừa mới bế quan ra ngoài, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, mới có nhiều đồ như vậy.
Đối phương cũng cảm khái theo, chỉ là trò chuyện một lúc nàng bỗng nhiên cau mày. Tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Giang Hạo thấy thế thì không ở lại nữa mà là quay về lầu hai.
Ngày kế tiếp.
Người Chấp Pháp Phong đến, nói là điều tra phản đồ, bắt đầu tiến hành điều tra.
Bỏ ra thời gian một ngày, bọn hắn liền lui về không công.
Giang Hạo không được biết chuyện cụ thể trong đó.
Hắn cũng không biết Hạ sư tỷ nghĩ tới điều gì và thông báo cho ai.
Tóm lại chắc là sẽ có chút tác dụng.
Hắn cũng chỉ có thể làm được đến mức độ này, nhiều hơn thì không được.
Chỉ hi vọng có thể ép tiến độ của Đại Thiên Thần Tông một chút.
---
Trong đêm.
Một căn phòng trong quặng mỏ.
Nữ tử hủy dung đột nhiên mở miệng: "Bọn hắn quả nhiên đã phát hiện được chúng ta, nhưng mà chắc là mới chỉ có người hoài nghi."
"Làm thế nào mà phát hiện được?" Một lão giả hỏi.
"Không biết, nhưng mà lúc ta ở quặng mỏ, đột nhiên nhận ra ánh mắt của sáu người, không giống với thường ngày cho lắm. Vì lý do an toàn, đương nhiên sẽ có người phát hiện ra chúng ta. Quả nhiên hai ngày sau người của Chấp Pháp Phong đến. Mặc kệ lần này có phạm sai lầm hay không, đều phải càng thêm cẩn thận. Mặt khác, gần đây hình như đã đào được quá nhiều đồ. Chúng ta nên bắt đầu giảm dần, cho đến khi bình thường trở lại. Sau đó từ từ sẽ đến, không cần quá gấp."
Nàng vừa dứt lời, những người khác yên lặng gật đầu, không lên tiếng nữa.
---
Đầu tháng sáu.
Từ sau khi Chấp Pháp Phong đến khoảng hơn nửa tháng, Giang Hạo phát hiện bảo vật ít đi.
Càng ngày càng ít.
Cuối cùng biến thành mỗi ngày năm sáu món.
Nói là chỗ phát hiện đã bị đào gần hết rồi.
Giang Hạo thầm thở dài, xem ra là đã áp chế tiến độ của đối phương.
Nhưng lợi ích của mình cũng bị áp chế.
May mà, lợi ích lớn nhất vẫn đến từ đào quáng.
Dù sao thần vật quá ít.
Có thể lau ra lượng lớn bọt khí màu lam căn bản là không có. Nhiều nhất là hai cái.
Như vậy thôi đều đã khó lường rồi.
Phải biết tu vi hiện tại của hắn là Đăng Tiên. Vật tầm thường lau không ra bọt khí màu lam.
Mặt khác, trong khoảng thời gian này hắn cũng không tiếp tục quan tâm kỹ càng đến những người kia, phòng ngừa đánh cỏ động rắn.
Chỉ cần nhìn chằm chằm một chút là được, cách mấy ngày sẽ đi giám định một chút, xem tiến độ của bọn hắn.
Ngày này.
Bạch Dịch sư huynh tìm tới: "Sư đệ đã lâu rồi không có nghỉ ngơi thì phải?"
Giang Hạo nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà ngẫm lại hắn đúng là lâu rồi không có nghỉ ngơi, chủ yếu là không dám.
Nghỉ ngơi một ngày thì tiến độ sẽ chậm đi một chút, phía sau muốn bổ sung cũng không được. Cho nên hắn sao dám nghỉ ngơi chứ?
Vào cái ngày Công Đức Đỉnh tiêu hao hết, nếu như không chuẩn bị kỹ càng thì đó chính là lúc hắn tử vong.
Thời gian không nhiều, lại không chờ hắn.
"Hôm nay nghỉ ngơi đi, nếu như tinh thần không được thư giãn thì sẽ không có chỗ tốt đối với việc tu luyện." Bạch Dịch bình thản nói.
Nghe vậy, Giang Hạo rũ mắt, gật đầu đồng ý.
Bạch Dịch sư huynh mở miệng, không tiện từ chối. Chọc đối phương không cao hứng mới phiền phức.
Chờ sư huynh rời đi, Giang Hạo đột nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
"Xem ra trạng thái của ngươi đã thay đổi tốt hơn, tu vi tăng lên rồi hay? Vẫn là Kim Đan viên mãn mà." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp đột nhiên truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận