Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1076: Tồn Tại Giống Như Đại Tiền Bối

Chương 1076: Tồn Tại Giống Như Đại Tiền Bối
Lúc bọn người Diệu Thính Liên tới Giang Hạo đang giảng kiến thức về Luyện Khí.
Tiên tử để tóc đuôi ngựa vì muốn bắt lỗi của đối phương nên nghe rất cẩn thận.
Diệu Thính Liên và Thanh Du cũng lắng nghe.
Muốn nhìn một chút xem đối phương có thể nói ra nội dung gì.
Vừa mới bắt đầu, tiên tử để tóc đuôi ngựa còn lộ ra vẻ khinh thường, thô thiển, quá thô thiển.
Đây là thứ mà một Kim Đan giảng?
Đúng là mất mặt.
Trong lòng tiên tử tóc đuôi ngựa càng cảm thấy đối phương vô năng.
Nhưng mà, người này nói cũng không có gì sai, nàng cũng không mở miệng.
Diệu Thính Liên an tĩnh lắng nghe, thật ra nàng đã nghe rất nhiều lần. Đừng nói là nàng, phu quân Mục Khởi thỉnh thoảng cũng tới nghe.
Giang Hạo có thể tấn thăng nhanh như vậy, tuyệt không phải bởi vì Nguyện Huyết Đạo.
Thanh Du nhíu mày, bởi vì quá thô thiển, khiến nàng cực kỳ ngoài ý muốn. Theo lý thuyết thì rất không có khả năng.
Dù sao đối phương có thể tấn thăng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thứ biết được chắc chắn không đến mức thô thiển như thế.
Giống như với đang nói, muốn tấn thăng thì phải hấp thu linh khí.
Tiên tử tóc đuôi ngựa cười lạnh, đang đợi phát hiện ra vấn đề của đối phương.
Chỉ là càng nghe, nàng càng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng là những thứ rất thô thiển, lại bất tri bất giác trở nên kỳ quái.
Giống như đi từ trong nhận biết của nàng ngoặt ra tầm với.
Cũng chính vì rẽ ngang như thế, con đường vốn chật hẹp lập tức trở nên rộng lớn.
Không chỉ có như thế, nó dần dần trở nên bình ổn.
Trong lúc nhất thời, nàng không thể phát hiện được làm thế nào để vượt qua chỗ ngoặt này. Sau đó, nàng càng nghe càng chệch hướng nhận biết.
Vẫn là rất dễ hiểu, cũng rất dễ lý giải.
Tựa như đang đi trên một đại đạo, không có gợn sóng.
Chỉ là, lúc quay đầu lại, nàng đã không còn biết mình đang ở chỗ nào, không rõ bản thân đã làm thế nào để khiến con đường này trở nên rộng rãi như thế.
Nàng vô thức ngồi xuống, an tĩnh lắng nghe.
Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, lại từ Trúc Cơ đến Kim Đan.
Giờ khắc này, nàng cảm giác như có một vị đại tiền bối đang đứng ở phía trước nàng, mang theo nàng vượt qua dãy núi trùng điệp, cảm thụ xuân đi thu đến, xem hết hoa nở hoa tàn.
Trong chớp mắt, nhật nguyệt giao thế, hô hấp thay đổi ở giữa bốn mùa.
Oanh!
Trong nháy mắt cảm nhận được những thứ này, tiên tử tóc đuôi ngựa phát hiện ra bình cảnh của mình có động tĩnh.
Chỉ cần tiếp tục nghe tiếp, nàng sẽ có thể đột phá Nguyên Thần.
Nhưng mà, tiếng nói bỗng nhiên dừng lại.
"Giảng đến đây thôi." Giọng nói của Giang Hạo truyền ra.
Tiên tử tóc đuôi ngựa lập tức thoát khỏi loại trạng thái kia. Nàng có chút nóng nảy nhìn về phía trước: "Chờ một chút."
Giang Hạo nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía đối phương, thoáng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Thanh Du tiên tử.
Lúc trước Thi Thần Tông để người đến dạy bảo trận pháp, chính là vị tiên tử này là người chỉ đạo.
Đối phương cũng tận tâm tận lực, giúp hắn không ít.
Giang Hạo đứng dậy đi đến trước mặt ba người, cúi đầu cung kính nói: "Gặp qua Diệu sư tỷ, Thanh Du tiền bối."
Lúc trước bản thân Trúc Cơ hậu kỳ đối phương Kim Đan viên mãn, xưng là tiền bối cũng hợp tình hợp lý.
"Giang đạo hữu quá khách sáo rồi." Thanh Du liền vội vàng khom người thi lễ gặp mặt.
Nàng không dám khinh thường người như này.
Nhất là sau khi nghe đối phương giảng đạo thuyết pháp, khiến nàng vô cùng tâm phục.
Dạng người như này thì nên tấn thăng nhanh như vậy.
"Có thể, có thể tiếp tục nói hay không?" Tiên tử tóc đuôi ngựa có chút kích động.
Giang Hạo nhìn về phía đối phương, mang theo xin lỗi nói: "Ta chỉ là đang dạy sư đệ mà thôi."
Trong lúc nhất thời, tiên tử tóc đuôi ngựa có chút nóng nảy.
Giang Hạo cũng không có ở lại thêm, mà là quay người rời đi.
Nhìn người trước mắt muốn rời đi, tiên tử tóc đuôi ngựa lập tức bắt lấy tay sư tỷ.
Thanh Du tiên tử có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Diệu Thính Liên: "Tiên tử có biện pháp không?"
"Ngươi nói xem, có đúng là giảng đạo thuyết pháp hay không?" Diệu Thính Liên đắc ý hỏi tiên tử để tóc đuôi ngựa.
"Đúng, vừa rồi là ta vô tri mạo phạm." Tiên tử tóc đuôi ngựa lập tức nói.
Nàng cảm thấy người kia hiểu rõ về Kim Đan đến mức không thể tưởng tượng.
Cũng không phải là cao thâm cỡ nào, mà là đi trên một con đường mà người khác hoàn toàn không nghĩ tới.
"Ngươi biết không? Nghe đồn eawngf vô số năm trước, Nhân Hoàng khởi thế, nhưng bởi vì một vấn đề nhỏ về đồng ruộng, mà khom người thỉnh giáo một nông dân bình thường, giống như là học sinh khát vọng tri thức đi thỉnh giáo thầy vậy. Ngươi cảm thấy mình có so được với Nhân Hoàng không?" Diệu Thính Liên hỏi với ý vị sâu xa.
Nghe vậy, tiên tử để tóc đuôi ngựa như nghĩ thông suốt cái gì, lập tức đuổi theo.
Giang Hạo dự định trở về xem xét tình hình, sau đó lại đi quặng mỏ.
Chỉ là còn chưa đi được bao xa, một tiên tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ánh mắt của nàng mang theo kích động, giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
Ngay sau đó, nàng khom mình hành lễ: "Đệ tử Văn Thanh, xin, xin tiền bối giải đáo nghi hoặc, khẩn cầu tiền bối chỉ điểm một hai."
Nói xong, thân thể nàng lại cong hơn một chút.
Không có chút bất kính nào, giống như còn mang theo một chút xấu hổ.
Bởi vì nàng là Kim Đan viên mãn, mà người trước mắt cũng là Kim Đan viên mãn.
Nhưng mà, đạt giả vi tiên.
Nàng muốn thỉnh giáo đối phương thì phải lấy thân phận vãn bối đi cầu.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, cảm giác cực kì chấn kinh.
Cùng là Kim Đan viên mãn, đối phương cư nhiên lại có thái độ như thế.
Lần thứ nhất gặp.
Thi Thần Tông là Tiên tông quả thật có chút đạo lý.
"Ta chỉ là hiểu sơ một hai mà thôi." Giang Hạo đáp.
"Đối với vãn bối mà nói thì ngài chính là đại tiền bối." Văn Thanh khiêm tốn nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu, nói một chút cũng không sao.
Hôm nay còn có thời gian.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo rời đi Linh Dược Viên. Mà Văn Thanh cũng tiến vào tấn thăng.
Loại chuyện này quả thật là có chút làm cho người ta chú ý, nhưng hắn thân là thủ tịch dự tuyển, có khả năng như thế cũng có thể hiểu được.
Tiếp theo, bản thân giúp người cũng phù hợp với Nguyện Huyết Đạo.
Không ngại.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo khôi phục như thường ngày, bắt đầu đào quáng.
Chỉ là đào một hồi, hắn cảm giác có một cỗ sát khí xuất hiện.
Giống như tới từ hư vô.
Không dám chần chờ, hắn giám định Vệ Viêm Hoa.
Phát hiện đối phương đã có tiến triển, tìm được một chỗ có sát khí và tử khí khổng lồ, đang cố gắng đưa tới cho vị kia của Vạn Vật Chung Yên.
Phát hiện đột nhiên này khiến cho Giang Hạo không thể coi thường.
Hắn cần quan sát kỹ quặng mỏ, nhìn xem sương mù tử sát lúc nào thì xuất hiện.
Nếu như xuất hiện, mang ý nghĩa vị kia sắp ra ngoài.
Hắn cần thử tiến vào.
Hắn dám vào đi là bởi vì bên trong ngăn cách ngũ giác, che đậy thiên cơ.
Có lẽ sẽ có ưu thế nhất định đối với hắn.
---
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc này Mịch Linh Nguyệt nhìn bạn tù bên cạnh, nói:
"Đêm nay Vương của Hải La sẽ tới, các ngươi nói xem liệu hắn có mang điểm tâm ngọt cho ta hay không?"
"Hắn nói sẽ tận lực." Đề Đăng đạo nhân lên tiếng trước.
Hắn cũng đang thử dung nhập với nơi này.
Những người này không có một ai là đơn giản cả, tu vi của mỗi người chắc là đều mạnh hơn hắn. Mặc kệ là Đoán Tạo Chi Thủ Mịch Linh Nguyệt, hay là một trong Thập Nhị Thiên Vương- Hải La Thiên Vương, thực lực đều không bình thường.
"Tận lực nghĩ là không có." Hải La Thiên Vương nói.
"Vì sao lại không có?” Mịch Linh Nguyệt không tin:
"Hắn muốn mang thức ăn cho số sáu, thuận tiện mang cho ta một chút, ta cảm thấy hợp tình hợp lý."
"Thuận tiện quên đi, cũng hợp tình hợp lý." Trang Vu Chân mở miệng theo.
"Ha ha, các ngươi chính là ghen ghét ta có đồ ăn. Thật ra thì nếu các ngươi cầu ta một chút, ta cũng có thể chia cho các ngươi một ít." Mịch Linh Nguyệt lặng lẽ đảo mắt nhìn qua các bạn tù, muốn khiến cho những người này đổi giọng.
Nhưng mà, không ai đổi giọng.
"Ta cược không có." Hải La Thiên Vương mở miệng trước.
"Ta cược có." Mịch Linh Nguyệt nói theo.
"Ta cược…" Trang Vu Chân vốn định mở miệng.
Hải La Thiên Vương lập tức nói: "Lão tạp mao, không cho phép ngươi giống như bản vương."
"Ta cược vương ngươi không tới." Trang Vu Chân nói.
Thiên Vương nhếch mép cười.
Trong đêm.
Tiếng bước chân truyền đến. Đám người cho là Giang Hạo tới.
Nhưng mà, người đi vào là Ngân Sa tiên tử, nàng đi đến trước mặt Hải La, nói: "Hải La, có một vấn đề muốn hỏi."
"Hải La là tên để ngươi gọi sao?" Hải La Thiên Vương lạnh lùng nói:
"Gọi Thiên Vương."
"Ngươi có muốn trả lời hay không?" Ngân Sa tiên tử hỏi.
"Chờ xem lúc nào ngươi khiến ta vui vẻ thì ta sẽ trả lời." Hải La Thiên Vương không thèm để ý chút nào.
"Trước khi vương của ngươi rời đi có nói, nếu như ngươi không phối hợp thì sẽ nâng hạn chế tu vi của những người khác lên Luyện Thần sơ kỳ." Ngân Sa tiên tử lạnh lùng nói.
Hải La Thiên Vương nhếch mép cười: "Nể mặt người nào đó, ngươi hỏi đi."
"Một nơi nào đó khả năng đã nhận ra sự tồn tại của Đại Thiên Thần Tông, nhưng mà không cách nào tìm được người của bọn hắn, cũng không thể tìm ra có phải là phân thân hay không, phải làm sao để áp chế bọn hắn?" Ngân Sa tiên tử hỏi.
"Rất đơn giản, hét lớn một tiếng ta đã phát hiện ra ngươi, chẳng phải xong rồi sao? Muốn tìm ra bọn hắn trừ khi tập trung tất cả mọi người ở cùng một chỗ, sau đó bức bách bọn hắn động thủ. Nhưng mà, nếu như Ma Môn các ngươi cảm thấy cách này có thể thực hiện được thì đã thực hiện rồi, cho nên cách này không thể được." Hải La Thiên Vương cười lạnh nói.
Ngân Sa tiên tử gật đầu, sau đó nói: "Hạn mức cao nhất của ngươi là Luyện Thần sơ kỳ, cố lên nha."
Ngân Sa tiên tử nói xong liền quay đầu rời đi.
Nghe vậy, Hải La Thiên Vương nhìn về phía Trang Vu Chân: "Lão tạp mao, bản Thiên Vương hiện tại chỉ cần một ngón út thôi đều có thể bóp chết ngươi."
"Hữu dụng không? Một bàn tay và một ngón tay, khác biệt rất lớn sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi ngược lại.
Hải La Thiên Vương lạnh lùng nhìn đối phương.
Nhưng mà, bọn hắn chờ đến hừng đông cũng không có chờ được Giang Hạo.
"Quả nhiên, tận lực đều là gạt người." Mịch Linh Nguyệt lắc đầu thở dài.
"Không có việc gì, ngẫm lại thì số sáu chờ ăn cũng chờ một đêm, hắn rất thất vọng."
Nhan Thường nhếch miệng cười. Nàng phát hiện rằng, sau khi bị tạo áp lực thì nhìn thấy những người này ăn quả đắng là một chuyện rất đáng để cao hứng.
Thi Hải lão nhân hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù hắn không có cảm giác gì, nhưng năm người khác đều cảm thấy hắn bị đùa bỡn.
Bọn hắn hình như đều không thèm để ý đến thân phận bên ngoài của người bị nhốt tại nơi này.
Dù có lợi hại đến đâu thì tu vi cũng mất sau khi tiến vào.
Dưới Vô Pháp Vô Thiên Tháp, mọi người đều là phàm nhân.
"Giao tiền đặt cược đi." Trang Vu Chân mở miệng nói.
Đám người: "…"
---
Mặt trời chiều ngả về tây.
Bách Hoa Hồ bị hào quang bao phủ, trong đình có một thân ảnh bị kéo dài.
Bạch Chỉ cúi đầu cung kính nói: "Đã sắp xếp xong xuôi cho Hải La, chắc là sẽ mau chóng khôi phục tu vi Luyện Thần."
Hai ngày này, nàng nhận được tin tức.
Chưởng giáo cố ý thả Hải La Thiên Vương ra, không chỉ như thế, dù là ở trong tháp cũng muốn để đối phương mau chóng khôi phục tu vi.
Nàng không biết rõ nguyên nhân cụ thể.
Nhưng mà nhất định có thâm ý khác. Việc này quan hệ trọng đại.
Nàng cũng không dám làm quá rõ ràng, một khi khiến cho Hải La Thiên Vương phản cảm thì sẽ ảnh hưởng đến mệnh lệnh của Chưởng giáo.
"Hải La đã ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp rất lâu." Hồng Vũ Diệp nói.
Bạch Chỉ gật đầu.
Thật ra Hải La có không ít tác dụng đối với bọn họ, nhất là sự hiểu biết về Đại Thiên Thần Tông. Có thể nói có Hải La nên rất nhiều chuyện mới thuận lợi.
Hiện tại, ý của Chưởng giáo chính là muốn để Hải La rời đi.
Nàng phải đi làm.
Trước mắt thì chuyện liên quan tới Thiên Vương đại khái chính là thành tiên.
Chưởng giáo có lẽ có sắp xếp đối với chuyện này.
"Bên phía quặng mỏ có một ít phát hiện, trải qua một chút dò xét thì có thể là Đại Thiên Thần Tông, nhưng mà không cách nào tìm được bọn hắn." Bạch Chỉ tiếp tục nói:
"Cho đến trước mắt chỉ có thể làm chậm hành động của bọn hắn lại, còn không biết mục đích của bọn hắn là gì."
"Nhìn xem mà xử lý là được." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.
"Vâng." Bạch Chỉ gật đầu, sau đó lại nói:
"Giang Hạo cũng ở quặng mỏ, không biết là cố ý gây nên, hay là trùng hợp. Hoặc là có chỗ liên hệ với Đại Thiên Thần Tông."
"Có suy đoán rồi?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ.
Người kia cúi đầu, nói ra suy đoán của mình: "Theo lý thuyết thì không có liên hệ gì, chắc là cũng không đến mức trùng hợp, cho nên cực có thể là người ở sau lưng hắn yêu cầu làm như vậy. Người sau lưng hắn đã sớm biết người Đại Thiên Thần Tông muốn làm cái gì, cũng muốn nhúng tay."
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu: "Vậy thì tiếp tục nhìn chằm chằm."
"Vâng." Bạch Chỉ lại nói về chuyện Thi Giới.
Hồng Vũ Diệp không có để ý.
Hồi lâu sau, sau khi hồi báo xong toàn bộ mọi chuyện, Bạch Chỉ liền lui ra ngoài.
Sau khi đi xa Bách Hoa Hồ, lông mày nàng cau lại: "Cho đến trước mắt thì chuyện quan trọng nhất là Hải La Thiên Vương. Mặc dù Đại Thiên Thần Tông nguy hiểm, nhưng mà không so được với Hải La Thiên Vương. Ý của Chưởng giáo rất rõ ràng, nhất định phải thả Hải La Thiên Vương trở về. Nếu như thật sự liên quan tới chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, như vậy…"
Hải ngoại sắp xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ba ngày sau.
Giang Hạo thở ra một hơi.
Đại Thiên Thần Tông thất bại.
Mấy ngày nay, hắn ban ngày giám định Vệ Viêm Hoa thuận tiện đào quáng, ban đêm quan sát quặng mỏ.
Cho đến trước mắt có thể xác định được rằng, bọn hắn chưa đi tới chỗ tìm được, kế hoạch thất bại, và đang tìm kiếm địa phương mới.
Giang Hạo lúc này mới có thời gian trống.
Hắn dự định đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyến.
Hắn muốn đi mua một chút đồ ăn ngon cho Thi Hải lão nhân.
Còn về Mịch Linh Nguyệt, hắn do dự một chút, không có mua.
Bởi vì định tiệc có một ít món điểm tâm ngọt, trực tiếp dùng cái này đi.
Có thể bớt được một chút tiền.
Trong đêm.
Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc Giang Hạo tới, nhìn thấy Hải La Thiên Vương thì có chút ngoài ý muốn.
Đối phương đột phá, Luyện Thần sơ kỳ.
Làm sao lại đột phá?
Những người khác không hề có biến hóa gì, Hải La lại lập công?
"Chúc mừng Thiên Vương." Giang Hạo mở miệng nói.
Đúng là một chuyện tốt.
Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là việc Hải La khôi phục tu vi.
Hiện tại tu vi tăng lên một chút, tiết kiệm được không ít thời gian.
Chỉ là, cảnh giới này không quá ổn, Vô Pháp Vô Thiên Tháp hình suQIfJLaiṟ NUQnTemshHỎ đều đang xoắn xuýt xem có nên đè xuống hay không.
"Bản Thiên Vương dù không tấn thăng thì vẫn có thể dùng một tay trấn áp tầng thứ năm." Hải La ngạo nghễ nói.
Hắn nói sự thật.
Cho đến trước mắt, năm người khác ở tầng năm cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Giang Hạo không ở lại quá nhiều, mà là đi đến trước mặt Thi Hải lão nhân.
Đối phương cười lạnh, hình như không quá cao hứng.
Những người khác đều nhìn qua với vẻ chế giễu.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Hạo cảm thấy tình huống của hôm nay hình như còn kém hơn trước đó.
Cũng may hắn không thèm để ý những thứ này.
Sau kho ngồi xuống, hắn bắt đầu lấy đồ ra.
Giò, cá kho, gan ngỗng, tay gấu, đông sườn núi thịt, gà…
Cái gì cần có đều có.
"Không có của ta sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi một câu.
Giang Hạo nhìn qua đồ ăn vừa được bày ra, lấy món điểm tâm ngọt ở bên trong rồi đưa qua.
"Tận lực chính là chọn một chút từ bên trong sao." Mịch Linh Nguyệt nói lầm bầm.
Giang Hạo không có để ý, mà là ngồi ở trước mặt Thi Hải lão nhân, nói: "Tiền bối, mời nếm thử?"
Thi Hải lão nhân cầm lấy đũa và bắt đầu ăn.
"Hương vị rất bình thường."
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn lại ăn cực nhanh, không có chút ý nghĩ dừng lại nào.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà chỉ nói:
"Vãn bối nghe được, ngày mai là thời gian Thi Giới mở ra, rất nhiều người cao hứng, dù sao thì cũng có thể đi vào tìm kiếm cơ duyên."
"Vậy thì thế nào?" Thi Hải lão nhân cười lạnh nói.
Giang Hạo khẽ lắc đầu, không có lập tức mở miệng, mà là lựa chọn giám định.
【 Phân thân của Thi Hải lão nhân: Thi Hải lão nhân tiến vào Huyết Trì bị một ánh mắt ác niệm của Cổ Kim Thiên làm tan rã tất cả kiêu ngạo trong lòng, tu vi hoàn toàn biến mất, không cách nào mở ra Thi Hải, trực tiếp ảnh hưởng đến bản thể. Hiện nay, hắn vẫn bị vây ở trong ánh mắt kia, mỗi lần yên tĩnh lại đều sẽ nhớ tới câu nói trong biển máu kia: "Người nào? Mà cũng dám bước chân vào Huyết Trì ba bước?" Từ đó giật mình tỉnh lại, câu nói này đã trở thành ác mộng của hắn, không thể thoát khỏi uy áp kinh khủng kia. 】
Hả? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận