Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1077: Một Bữa Cuối Cùng Sao?

Chương 1077: Một Bữa Cuối Cùng Sao?
Phản hồi của thần thông nói rõ rất nhiều chuyện.
Một là chuyện khiến Thi Hải lão nhân để ý.
Hai là hắn cuối cùng cũng biết đối phương gặp gặp phải ác niệm của Cổ Kim Thiên ở chỗ nào.
Ba bước Huyết Trì.
Bản thân mình không chỉ đi ba bước.
Chỉ là, hắn có chút để ý, tại sao đối phương đi vào lại bị ác niệm để mắt tới, bản thân đi vào liền không có vấn đề gì? Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu?
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Xem tình hình trước mắt thì bản thân có lẽ còn an toàn.
Biết chân tướng, lại không cảm thấy thật sự đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết tình huống, có thể bị đối phương để mắt tới bất cứ lúc nào.
"Thi Giới mở ra là cơ duyên cực lớn, có một số cường giả cũng sẽ nghĩ biện pháp đi vào, chẳng hạn như phân thân." Giang Hạo nói.
"Xem ra bên trong không dễ ra vào, nếu không thì cần gì dùng phân thân." Thi Hải lão nhân vừa ăn vừa thuận miệng nói.
"Đúng vậy, không dễ tiến vào. Danh ngạch cũng vô cùng ít ỏi, vãn bối cũng muốn đi vào nhìn xem." Giang Hạo nói với vẻ hơi đáng tiếc.
"Muốn đi vào thì nên nói với tông môn của ngươi, nói với ta thì có ích lợi gì đâu? Giò này của ngươi rất bình thường, lần sau nhớ đổi cách làm một chút." Thi Hải lão nhân ghét bỏ nói. Nhưng mà miệng thì vẫn cắn miếng lớn, giống như đã lâu rồi chưa được ăn vậy.
Giang Hạo gật đầu, không tiếp tục nói chuyện Thi Giới nữa, mà là nói đến Ma Quật: "Tiền bối, người muốn gặp tại Ma Quật sao?"
"Đúng, ngươi muốn dẫn ta đi?" Thi Hải lão nhân không ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục ăn.
"Tiền bối thật sự muốn đi sao?" Giang Hạo hỏi một câu.
Thi Hải lão nhân nhướng mày nhìn Giang Hạo cười nói: "Đương nhiên."
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: "Tiền bối tới gần một chút, vãn bối gần đây nghe được một câu, tiền bối nghe xong có lẽ sẽ thay đổi tâm ý."
"Lời gì, ngươi cứ nói thẳng là được." Thi Hải lão nhân nói.
Sau khi Giang Hạo đến, người xung quanh đều chú ý bên này.
Bởi vì hai người nói chuyện phiếm quá thông thuận. Bọn hắn trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng.
Trang Vu Chân trước tiên sửng sốt một chút, sau đó không khỏi ngồi thẳng.
Đúng không?
Chắc là vậy? Ngoắc tay.
Mịch Linh Nguyệt và Hải La Thiên Vương cũng phản ứng lại.
"Hải La Thiên Vương, vương của ngươi vừa rồi có phải là mới ngoắc tay hay không?" Mịch Linh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Nhan Thường cũng nhìn thấy, nàng gần đây cực kì mẫn cảm đối với ngoắc tay.
Trước đó nàng từng bị ngoắc tay, mặc dù nàng hiện tại cũng không nói gì, nhưng thật sự có nhiều nghi vấn lại không dám nhiều lời.
Bây giờ thấy người khác bị ngoắc tay, nàng cũng rất tò mò. Muốn xem xem lão nhân không thèm để ý đến cái gì này liệu có hãm sâu trong đó hay không.
"Ồ?" Thi Hải lão nhân cũng đã nhận ra.
Nhưng mà hắn cũng không quá để ý. Những người kia không thể so sánh với hắn. Hắn tự tin không có thứ gì có thể uy hiếp được hắn.
Đối phương cũng không nghiêng tai nghe, vẫn chăm chú ăn thức ăn. Giang Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là tới gần một chút, nhẹ giọng nói mấy câu.
Chính là câu nói kia của Cổ Kim Thiên "Người nào, mà cũng dám bước ba bước vào Huyết Trì."
Chắc là đủ.
Sau kho nói xong, Giang Hạo lui về sau một chút.
Mà Thi Hải lão nhân thì vẫn tiếp tục ăn đồ ăn.
Vô dụng sao?
Giang Hạo thầm thở dài, chậm rãi đứng dậy.
"Nếu tiền bối đã quyết định đi, vãn bối cũng không khuyên nhiều nữa. Xin an tâm dùng cơm, ngày mai ta sẽ để bọn họ đưa tiền bối đi gặp hắn." Giang Hạo nói xogn liền quay người rời đi.
Chuyến đi này, Thi Hải lão nhân không chết cũng bị trọng thương. Không phải là phân thân mà là bản thể.
Thi Giới mở, trước đó kết giới ít nhiều có thể bảo vệ cho bản thể của Thi Hải lão nhân. Hiện nay, bản thân nói với đối phương Thi Giới mở chính là để hắn hiểu, nếu gặp Cổ Kim Thiên thì bản thể chưa chắc đã chịu nổi.
Không ngờ lại không có tác dụng.
Có lẽ hắn thật sự có đầy đủ tự tin.
Những người khác đều quan sát, không biết tình huống cụ thể là như thế nào.
Rốt cuộc là có tác dụng hay là vô dụng?
Cho chút phản ứng đi chứ.
Đám người có chút nóng vội, rất muốn biết kết quả.
Giang Hạo đi vài bước, Thi Hải lão nhân đang ăn thức ăn đột nhiên buông đồ ăn trong tay xuống, chậm rãi mở miệng: "Là rồng."
Nghe vậy, đám người Mịch Linh Nguyệt có chút mờ mịt.
Đây là thế nào?
Giang Hạo dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thi Hải lão nhân.
"Đây chính là đáp án mà ngươi muốn." Thi Hải lão nhân nhìn Giang Hạo, vẻ mặt không chút thay đổi.
Bình thản, thâm trầm.
Giang Hạo biết mình đã đắc tội đối phương.
Bị người như này uy hiếp cũng cực kỳ đáng sợ.
Thực lực của Thi Hải lão nhân là không thể nghi ngờ.
Toàn bộ Thiên m Tông hắn đều không để vào mắt.
Nhưng hắn lại không may gặp phải Cổ Kim Thiên vô địch thiên hạ. Lúc này mới không thể không cúi đầu.
Cổ Kim Thiên.
Tồn tại chói mắt nhất thời đại kia.
Quét ngang tứ bộ, tuy có người cùng tranh phong một hai, lại không người có thể ngăn cản bước tiến của hắn.
Tên của hắn chính là truyền kỳ.
Nếu như cho hắn thời gian thực hiện ảnh hưởng, không biết sẽ có thành tựu cỡ nào.
Cố Trường Sinh, Lâu Mãn Thiên, Kiếm Thần, không người là đối thủ của hắn. Chứ đừng nói tới Thi Hải lão nhân.
Đương nhiên, Thi Hải lão nhân không bằng những người này, nhưng cũng là một tồn tại cực kỳ cường đại đối với Giang Hạo.
Lúc này, hắn không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, sự chú ý đều nằm ở câu nói rồng kia.
Nói cách khác, Thi Hải lão nhân từng gặp rồng.
"Hắn cuối cùng đã đi chỗ nào?" Giang Hạo hỏi.
"Không biết, thời điểm đó hắn chắc là vừa mới thành tiên không lâu, sau khi rời đi thì không còn trở về. Hắn nói ai tìm được đồ bên trong thì chính là của người đó, hắn cũng không cần." Thi Hải lão nhân đáp.
Giang Hạo gật đầu, là bí cảnh trứng rồng.
Cái chỗ kia cũng không dễ tìm.
Thi Hải lão nhân cũng nói hắn chưa từng tìm thấy, chắc là cần bí pháp.
Xem ra có vỏ trứng chắc là có thể được.
Cần phải để người vào xem xét một chút.
Bên trong tụ hội không có người của Bắc Bộ, đúng là có chút phiền phức.
Rồng rời đi, không để lại bất kỳ tin tức gì.
Giang Hạo cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng không biết làm thế nào.
"Ngươi mang đồ đi đi." Thi Hải lão nhân cúi đầu nói với đồ ăn.
Giang Hạo thu thập đồ đạc, quay người rời đi.
"Đây là thu hồi một bữa cuối cùng sao?" Mịch Linh Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Còn có ai chưa bị ngoắc tay?" Trang Vu Chân hỏi.
Trong lúc nhất thời, đám người nhìn về phía Đề Đăng đạo nhân.
Đối phương mỉm cười: "Giang sư đệ hỏi cái gì ta liền đáp cái đó, không cần dùng ngoắc tay để phá hư tình cảm giữa đồng môn chúng ta."
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt." Trang Vu Chân cảm khái.
Nếu như năm đó hắn hiểu rõ điểm này thì sao đến mức chịu khổ.
Thi Hải lão nhân rũ mắt.
Giang Hạo có thể biết câu nói kia, nói rõ có liên quan với người trong Huyết Trì.
Điều này nói rõ người ở sau lưng hắn cực kỳ đáng sợ.
Người tầng này đều biết phía sau Giang Hạo có người. Nhưng mà không người biết được là ai, cũng không thể biết được đối phương đáng sợ như nào.
Bọn hắn cũng không muốn biết.
Lúc đầu Thi Hải lão nhân cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay biết quá nhiều.
Biết được càng nhiều càng cảm thấy hoảng sợ.
---
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo lần nữa đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp, lần này hắn không phải là đến tìm người.
Mà là đến giám định phong thư kia.
【 Thư của Trang Đông Vân: Thư Trang Đông Vân viết cho Hồ Nguyệt Tiên, trong thư nhắc đến ‘ta- bạn bè’ đại biểu cho việc phát hiện bảo vật có thể dùng để tạo tiên. Nàng để mắt tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Đưa phong thư cho Hải La xem xét có lẽ có thể thấy được một hai. 】
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hải La Thiên Vương đúng là hiểu rõ về Đại Thiên Thần Tông.
Thiên Vương dù sao cũng là Thiên Vương, dù có đặc biệt si tình và có vẻ không đáng tin cậy.
Giang Hạo không hề chần chờ, lập tức đi tìm Ngân Sa sư tỷ.
"Sư đệ có phát hiện sao?" Ngân Sa tiên tử tò mò hỏi.
Giang Hạo sắp xếp từ ngữ rồi nói:
"Sư tỷ có thể thử hỏi Hải La Thiên Vương, hắn hiểu khá nhiều về Đại Thiên Thần Tông."
Ngân Sa tiên tử gật đầu.
Hải La Thiên Vương đúng là không bình thường lắm.
Đáng tiếc qua một thời gian ngắn nữa phải đưa đối phương rời đi.
Chỉ là, làm sao để đưa đối phương ra ngoài cũng là chuyện phiền toái.
Chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Sau đó, Giang Hạo còn nói gần đây quặng mỏ có chút kỳ quái.
Ngân Sa tiên tử gật đầu, sau đó nói câu: "Sư đệ gần đây phải cẩn thận một chút."
Hắn có chút ngoài ý muốn, chắc là Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng phát hiện ra cái gì đó, chắc là cũng đang ngó chừng.
Vậy thì mình phải càng thêm cẩn thận.
Dù sao cũng cần phòng bị hai bên.
Giang Hạo trở lại quặng mỏ, ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Ở chỗ này không thể nhìn thấy quặng mỏ, nhưng mà có thể nhìn thấy phương vị.
Nếu như bên kia có Tử Sát chi khí, cũng có thể lập tức phát hiện ra.
"Không biết bọn hắn lúc nào mới có thể tiến thêm một bước."
Im ắng tự nói một câu, Giang Hạo đóng cửa sổ lại, lấy Sơn Hải Công Đức Đỉnh ra rồi bắt đầu thực hiện ấn ký.
Hắn đã bày ra bước đầu tiên.
Phía sau chính là chờ đợi.
Mấu chốt nhất là chờ đợi Mộc Long Ngọc đến.
Sau đó để hắn mang Hải La về, chuyện khác chính là thành tiên.
Làm thế nào để hợp tác với Thập Nhị Thiên Vương cũng là một vấn đề.
Nhìn xem có cần lợi dụng người bên trong tụ hội hay không.
---
Một bên khác.
Đêm Nam Bộ, gió nhẹ quét qua, tinh quang lấp lóe, màn đêm trong sơn phong trở nên mông lung mà thần bí.
Hai thân ảnh đang đạp không mà đi.
Chính là Mộc Long Ngọc đi đến Nam Bộ.
Đi theo phía sau chính là một vị lão giả.
"Thiên Vương thật sự không tiếp tục thử nữa sao?" Lão giả cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Thất bại chính là thất bại, cũng không phải là chuyện khó mà tiếp nhận." Mộc Long Ngọc bình thản.
Giống như người thất bại không phải hắn, mà là những người khác.
"Nhưng mà vì sao lại thất bại? Chúng ta rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ." Lão giả hơi không cam tâm.
Mộc Long Ngọc cười nói:
"Không cần để ý, thất bại mới là bình thường. Từ xưa đến nay Thập Nhị Thiên Vương cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta. Bọn hắn chưa từng thành công, cũng đủ để nói rõ dưới tình huống bình thường không cách nào tấn thăng. Hơn nữa, tấn thăng chắc là khó hơn dự đoán nhiều. Lần này chỉ là thử một chút mà thôi, chưa chắc là không có hi vọng mới." Mộc Long Ngọc nói xong thì nhìn về phía Thiên m Tông.
"Thiên Vương có phương hướng rồi sao?" Lão giả ngoài ý muốn.
"Ta gặp được một người kỳ quái, mặc dù tu vi của hắn cũng không cao thâm, nhưng mà lại biết được những chuyện vượt xa tưởng tượng của ta. Chúng ta không có mối thù truyền kiếp, có lẽ có thể đạt được một chút tin tức từ chỗ của hắn." Mộc Long Ngọc nhẹ nói.
Lão giả kinh ngạc, nhưng không có hỏi nhiều.
Nếu như Thiên Vương cảm thấy chuyện như vậy có thể nói thì sẽ nói.
Hiện tại xem ra thân phận của đối phương là cơ mật.
Không thích hợp nói ra ngoài. Lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện này có liên quan đến thành tiên, cho nên không qua loa được.
"Bên phía phu nhân không có sao chứ?" Lão giả hỏi.
Phu nhân đã rời đi rất lâu.
"Không ngại, chỉ là vẫn không có tiến triển gì. Hi vọng lần này có thể có một ít thu hoạch.
"Nghe nói Đại Thiên Thần Tông cũng tới Nam Bộ, chắc là vì chuẩn bị cho kế hoạch. Chỉ là còn không xác định được bọn hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Hải La Thiên Vương có thể sẽ biết." Lão giả nói.
Mộc Long Ngọc gật đầu.
Vừa nhắc tới Hải La hắn cũng có chút đau đầu.
Trước đó, bọn hắn đã thử thành tiên. Phát hiện nếu Thập Nhị Thiên Vương thiếu đi một người cơ bản sẽ không thành công, nhưng mà đối phương lại không chịu ra ngoài.
Không chỉ như thế, chuộc người cũng phải trả giá không nhỏ.
Hải La đúng là luôn mang phiền phức tới cho bọn hắn.
"Đúng rồi, chuyện khác đã sắp xếp xong xuôi chưa?" Mộc Long Ngọc hỏi.
"Đã sắp xếp xong xuôi, nhưng mà không biết có thuận lợi hay không." Lão giả hơi chần chờ: "Thật sự cần như vậy sao?"
Đoạn thời gian trước, Thiên Vương gặp một thiếu niên ở bên ngoài, thiên phú kinh người. Thiên Vương đã bí mật thu nhận làm con nuôi, ban tên Mộc Ẩn.
Chỉ là không được mấy tháng, liền âm thầm đưa đứa con nuôi này đến Nam Bộ, để hắn đi Thiên m Tông nội ứng.
Hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Với thiên phú của người kia, nếu như được vun trồng tốt thì tương lai sẽ không thể tưởng tượng.
Đưa đi làm nằm vùng có chút không đáng.
"Chuyện hắn làm cực kỳ quan trọng đối với chuyện sau này, tiếp tục chờ đợi là đủ." Mộc Long Ngọc bình tĩnh nói.
---
Cuối tháng sáu.
Giang Hạo đào quáng hồi lâu, một ngày này đào được một cái khe.
Sau khi khe hở xuất hiện, sát khí lập tức phun trào.
Mạnh hơn trước đó nhiều.
Giang Hạo không dám tới gần, vội vàng lui lại.
Cùng lúc đó, Giang Hạo cảm giác bên phía Vệ Viêm Hoa xuất hiện sự dao động của tinh thần, chắc là đang thông báo về phát hiện của bên này.
Sát khí này cực kì nồng đậm, nếu như hắn không bảo thợ mỏ xung quanh lui lại thì bọn hắn có lẽ đã chết ở chỗ này rồi.
Cũng may sát khí tràn ra không nghiêm trọng lắm.
"Không biết trong này là cái gì mà lại có sát khí đáng sợ như vậy. "Giang Hạo thầm chấn kinh.
Nếu như không có đoán sai, đêm nay người của Đại Thiên Thần Tông sẽ thử động thủ.
Không biết tình huống cụ thể sẽ như thế nào.
Người dẫn đội lập tức báo cáo về phát hiện bên này, sau đó hướng đến chỗ khác và tiếp tục đào quáng.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo kết thúc đào quáng, về tới lầu các.
Gặp được một số người, bọn họ đều sẽ cúi đầu vấn an hắn.
Địa vị của hắn ở chỗ này cũng không kém.
Trong lúc đó, hắn còn đi gặp Vệ Liệt sư huynh, đối phương nói về một số chuyện của Lâm Tri.
Cho đến trước mắt thì Lâm Tri thường xuyên bị Băng Tinh đánh.
Mỗi ngày đều đầy bụi đất, mặt mũi bầm dập.
Gần đây nàng ta rất là hưng phấn, nói hắn quả nhiên không có lừa nàng, thật sự có thể nhìn thấy bạn bè.
Giang Hạo nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn, chắc là con thỏ đến thăm Lâm Tri, sau đó gặp Băng Tinh.
May mà không xuất hiện chuyện gì không tốt.
Cũng không cần để ý.
Hắn đi vào chỗ ở, trên mặt bàn bày mười mấy món bảo vật.
Giang Hạo đưa đồ đến phía trước cửa sổ, Giang Hạo vừa nhìn bên ngoài vừa lau lau pháp bảo.
Lần này hắn lau và ghi chép rất chậm.
Sau khi đặt món thứ năm xuống, ánh trăng dần lên cao.
Mà theo xuất hiện cùng ánh trăng còn có sương mù ảnh hưởng đến tầm ánh mắt và cảm giác.
"Tử Sát chi khí."
"Xem ra sắp thành công."
Tử Sát chi khí lần này nồng đậm hơn trước đó rất nhiều, hơn nữa còn đang tiếp tục xuất hiện.
Trong mơ hồ Giang Hạo thấy có người hướng về phía quặng mỏ, nhưng mà không làm được gì.
Tất cả đã thành kết cục được định sẵn.
Trừ khi người mới đi vào chính là Bạch Chỉ Trưởng lão, nếu không thì ngăn không được.
Hồ Nguyệt Tiên quá mạnh.
Đột nhiên, hắn cảm giác phía sau có một bóng người.
Tay lau pháp bảo lập tức dừng lại.
Ngay sau đó, hắn ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Hắn liền trầm tĩnh lại, tiếp tục lau bảo vật.
Đối phương không mở miệng, bản thân phải làm như không phát hiện ra.
Dù sao cũng không có khí tức.
Chỉ là, hắn lập tức dừng tay lần nữa, để pháp bảo lên bàn.
Có Hồng Vũ Diệp, không thể lau.
Đương nhiên, hắn vẫn không có quay đầu.
"Ngươi là đang không nhìn ta sao?" Giọng nói lãnh đạm truyền đến.
Giang Hạo nghe vậy thì làm như giật nảy mình, đứng dậy quay đầu cung kính hành lễ:
"Tiền bối có tu vi thông thiên, nắm giữ khí tức thuần thục, lúc đến vô thanh vô tức, vãn bối không thể phát hiện."
"Ha ha." Hồng Vũ Diệp mang theo ý cười băng lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận