Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1089: Mười Tám Tuổi Nên Làm Chuyện Của Mười Tám Tuổi

Chương 1089: Mười Tám Tuổi Nên Làm Chuyện Của Mười Tám Tuổi
Mộc Long Ngọc bùi ngùi mãi không thôi.
Nhưng cũng không có hỏi rõ ràng, cũng không có đi tìm Giang Hạo.
Hắn không có ý định tìm kiếm đối phương ở bên ngoài Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nếu có thể gặp được ở bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đương nhiên là có thể hỏi thăm một hai.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Vương của Hải La tiến về Vô Pháp Vô Thiên Tháp là chuyện bí mật.
Hắn đương nhiên không thể gây ra ảnh hưởng gì được. Nếu không nhất định sẽ làm người ta hài lòng.
Được không bù mất.
Có một số việc cần nên yên lặng tuân thủ quy luật của hắn.Phá hư sẽ mang đến hậu quả không nhỏ.
Đương nhiên, hắn cũng không hỏi nhiều về Mộc Ẩn, sẽ dễ dàng bị phát giác được.
Như vậy thì mọi chuyện sẽ bại trong gang tấc.
Một lát sau.
Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Mỗi lần Mộc Long Ngọc nhìn thấy tòa tháp này đều cảm thấy sợ hãi thán phục. Mặt ngoài và bên trong của tòa tháp này hoàn toàn khác biệt.
Sau khi đi vào mới có thể cảm nhận được lực lượng phi phàm một cách rõ ràng.
Bởi vì đã tới nhiều lần, lại có không ít hợp tác với Thiên m Tông nên hắn đi vào rất thuận lợi.
Trực tiếp đi vào tầng thứ năm.
Nhìn thấy Mộc Long Ngọc đến, Hải
"Thiên Vương thất bại."
"Hải La Thiên Vương ngươi thì sao?" Mộc Long Ngọc hỏi.
"Bản Thiên Vương còn chưa từng thất bại trên con đường thành tiên, cũng chưa từng bị tiên kiếp của Thiên Vương áp chế. Ngươi có thể so sánh với bản Thiên Vương sao?" Hải La Thiên Vương lạnh giọng hỏi.
"Đây chính là còn chưa thành tiên nên mới chưa từng thất bại. Hải Loa Thiên Vương không hổ là Hải Loa Thiên Vương." Mịch Linh Nguyệt bội phục nói, sau đó lập tức chuyển lời:
"Trước đó là vị Thiên Vương nào nói muốn thành tiên nhưng không cách nào thành tiên?"
"Buồn cười." Hải La Thiên Vương khinh thường nói:
"Bản Thiên Vương ở chỗ này chính là vì niềm vui thú, nếu như cảm thấy hứng thú đương nhiên là sẽ tìm các ngươi vui vẻ."
"Nói với vương của ngươi cũng vậy sao?" Trang Vu Chân hỏi.
"Bản Thiên Vương không sợ bất kỳ kẻ nào, Kim Đan buồn cười có thể uy hiếp được bản vương sao? Bản vương không có nhược điểm, không có bất kỳ khả năng bị khống chế nào." Hải La Thiên Vương ngạo nghễ mà đứng.
Tu vi Luyện Thần sơ kỳ tản ra.
"Tu vi của Thiên Vương tăng lên rồi." Mộc Long Ngọc có chút vui mừng
Chỉ cần Hải La nguyện ý, trợ giúp Thiên Vương khôi phục đỉnh phong trong bốn mươi năm không phải là vấn đề.
Khi đó bọn hắn chắc là vẫn còn cơ duyên thành tiên.
Chỉ là vẫn chưa tìm được biện pháp thành tiên tốt nhất.
"Mười một Thiên Vương thành tiên thất bại là chuyện trong dự liệu, nhưng chuyện thành tiên xác thực không đơn giản." Mộc Long Ngọc nói.
Nghe vậy, Mịch Linh Nguyệt lập tức nói về kiến thức Thập Nhị Thiên Vương thành tiên. Nhất định phải là mười hai Thiên Vương, còn cần một người cực kỳ ghê gớm hỗ trợ mở tiên lộ.
Xem ra tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp không đơn giản chút nào, chỉ là từ xưa đến nay hình như cũng không có loại người này.
Nghe vậy, Mộc Long Ngọc kinh ngạc.
Tin tức này không khác với tin tức của Thiên Hạ Lâu nhiều lắm.
Nói cách khác từ lúc bắt đầu chuyện Thập Nhị Thiên Vương đã chú định thất bại.
Không đợi hắn cảm khái, giọng nói của Mịch Linh Nguyệt lại truyền đến: "Vương của Hải La nói, chuyện mà ngươi hỏi lần trước đã có đáp án, ngươi có thể đi hỏi thăm hắn. Mặt khác, hắn đã biết được chuyện chiêu thu đệ tử, chỉ là mỗi chuyện đều cần cái giá tương ứng."
Nghe vậy, Mộc Long Ngọc thầm vui mừng.
Chuyện hỏi thăm trước đó đương nhiên là chuyện thành tiên.
Mà ngoại trừ chuyện này, chuyện thứ hai càng làm cho hắn ngoài ý muốn.
Đối phương tiếp cận Mộc Ẩn quả nhiên là có nguyên nhân.
Nhưng mà đối phương rốt cuộc muốn cái gì?
Hai chuyện cộng lại với hắn mà nói đều không phải bình thường. Cái giá đó chắc là rất đáng sợ.
Thậm chí khả năng không cách nào thanh toán.
"Tốt, ta sẽ ở chỗ này chờ hắn tới." Mộc Long Ngọc nói.
"Thế cục hải ngoại như thế nào?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đương nhiên có thể hỏi một chút về chuyện bên ngoài.
"Không tốt lắm, Tổ Long Chi Tâm xuất hiện phản ứng kỳ quái." Mộc Long Ngọc thở dài.
---
Hoàng thành Nam Bộ.
Bích Trúc đi lại trong hoa viên.
Nhàn nhã tự đắc.
Giống như không có chuyện gì đáng để nàng để ý, cũng không cần đi bận rộn cái gì.
"Gần đây đều không có tin tức gì, không biết tình huống bên ngoài như thế nào." Bích Trúc nhìn xem bên ngoài, có chút cảm khái.
Thời gian gần đây cuộc sống của nàng ở Hoàng thành cũng không tệ lắm.
Không có việc gì cần nàng đi làm, nàng lập tức cảm giác cuộc sống an tĩnh.
Điều đáng cao hứng hơn chính là, không có cường giả Kim Đan xuất hiện.
Quả nhiên, đây mới là Nam Bộ mà nàng biết rõ.
Còn về Vạn Vật Chung Yên, hình như cũng không náo ra chuyện gì quá lớn.
Chỉ chờ tụ hội rồi nhìn xem những người khác có tin tức gì hay không.
Nhưng mà, nàng có chút để ý tới lời nói của Cố Trường Sinh.
Nhân vật trung tâm của Vạn Vật Chung Yên có thể khiến cho tinh thần bị ô nhiễm.
Nếu như hắn xuất hiện tại Nam Bộ thì Nam Bộ không biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Nghĩ tới đây, Bích Trúc đột nhiên cười.
"Đoán mò cái gì chứ, loại chuyện này thì có liên quan gì với ta? Đại tông, Tiên tông còn ở đây. Một công chúa nho nhỏ như ta không quản được."
Nghĩ thông suốt chuyện này, Bích Trúc liền cảm thấy an tâm.
Nên đi ăn một chút uống một chút, không cần xoắn xuýt về đại nguy cơ.
Nam Bộ có đại tông, địa phương khác có Tiên tông.
Có chuyện gì thì bọn hắn sẽ chống đỡ.
Đi đi lại lại một hồi, nàng dự định đi tìm Văn Tuyết hoàng muội, tâm sự về đệ nhất thiên tài Hoàng tộc.
Gần đây Văn Tuyết hoàng muội được khí vận Hoàng tộc che chở, không biết là có quyết khiếu gì, Bích Trúc cũng muốn học tập một chút.
Nhìn xem có thể khiến cho liệt tổ liệt tông che chở hay không.
Vừa mới đi đến, nàng lại đột nhiên sửng sốt một chút.
"Có người dùng tín vật của ta, ở gần đây thôi."
Bích Trúc có chút ngoài ý muốn, suy tư một chút rồi hạ quyết định đi xem xem là ai.
"Xảo Di, ra ngoài."
Sau khi hô lớn một tiếng, hai người nhanh chóng rời khỏi Hoàng tộc.
Tới thành trì phồn hoa gần Hoàng tộc.
Lan Thiên có chút chật vật đứng ở trước một quán trọ.
Hiện nay tu vi của nàng hỗn loạn, thứ ở trên người cơ bản đã hao hết.
Muốn tìm một quán trọ có trận pháp đều không thể làm được.
Nhưng bây giờ nàng lại nhất định phải ở một khách sạn như vậy. Nếu không sẽ dễ dàng người bị ta đuổi giết.
"Tiên tử, cần thanh toán một trăm linh thạch." Nam tử trung niên mỉm cười nói:
"Trận pháp của chúng ta khá là lợi hại, bình thường Luyện Thần đều không phá nổi, chắc là phù hợp với yêu cầu của tiên tử."
Lan Thiên do dự một chút, nói:
"Có thể đợi về sau không?"
Nam tử trung niên mỉm cười: "Tiểu điếm vốn là mua bán nhỏ, không ký sổ."
Lan Thiên có thể cảm nhận được bản thân không có thời gian, nhất định phải nhanh chóng đả tọa tu dưỡng.
Lục lọi một hồi, cuối cùng tìm được một khối ngọc bội.
Lúc trước "Vân Kỳ "Sư đệ cho nàng.
Nói là có thể dùng tại Nam Bộ.
Nàng cắn răng đưa ngọc bội ra ngoài: "Cái này, có thể chứ?"
Nàng có chút chột dạ.
Nam tử trung niên vốn đang mang theo nụ cười, sắc mặt lập tức thay đổi ngay sau khi nhìn thấy ngọc bội này.
Hắn lập tức đi đến trước mặt Lan Thiên tiên tử, thi lễ gặp mặt:
"Quý khách có tín vật bực này, cần gì phải trêu đùa tiểu nhân chứ. Quý khách muốn ở trọ đúng không?"
Lan Thiên tiên tử hơi kinh ngạc, chất phác gật đầu.
Nam tử trung niên vừa rồi còn không thèm ngó ngàng đến nàng, sau khi nhìn thấy ngọc bội lại hèn mọn như thế.
Điều này khiến nàng khiếp sợ không thôi.
Cái ngọc bội này rốt cuộc có năng lượng lớn như nào?
"Mở phòng chữ Thiên số một rồi đưa khách quý lên lầu." Nam tử trung niên lớn tiếng nói, sau đó cung kính đưa ngọc bội ra: "Quý khách, ngọc bội của ngài, làm ơn cất kỹ."
Sau khi Lan Thiên tiên tử đi lên không bao lâu sau.
Bích Trúc và Xảo Di tới.
Bích Trúc đi vào quầy hàng lấy một khối ngọc bội ra, hỏi thăm nguyên do.
Biết được chuyện đã xảy ra, Bích Trúc nở nụ cười: "Thì ra là Lan Thiên sư tỷ, nhiều năm như vậy không gặp, sao nàng lại chật vật như vậy rồi? Thi Thần Tông xảy ra chuyện rồi sao?"
Trong lúc nhất thời Bích Trúc cảm thấy hứng thú.
So với những chuyện hủy thiên diệt địa kia, vẫn là loại chuyện nhỏ nhặt này thích hợp với nàng hơn. Dù sao nàng cũng mới mười tám tuổi, không đảm đương nổi chuyện lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận