Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1094: Muốn Thành Tiên Sao? Quá Hạn Không Đợi

Chương 1094: Muốn Thành Tiên Sao? Quá Hạn Không Đợi
Phía sau núi của Thượng Quan nhất tộc.
Nơi này có không ít người bắt đầu bố trí.
Hiện nay là cuối tháng bảy.
Cuối tháng chính là lúc nguyền rủa hiển lộ rõ ràng, bọn hắn cần về đây để áp chế nguyền rủa. Đây là một người thần bí lưu lại cho bọn họ. Rất nhiều người đều không biết người này là ai, nhưng mà điều này chắc chắn là có ích đối với bọn hắn.
Lúc này người bố trí là đệ tử Thượng Quan nhất tộc, thiên phú tu vi nhất định không kém.
Dù sao cũng là chuyện lớn của nhất tộc, tộc nhân bình thường đều không có tư cách đi vào bố trí.
Hai người trẻ tuổi vừa bố trí vừa nói chuyện phiếm.
"Nghe nói chúng ta cần thần phục dưới…" Nam tử trẻ tuổi chỉ chỉ sơn phong, nói: "Thần phục tồn tại ở bên kia."
Một nam tử có chút trầm ổn ngẩng đầu nhìn sơn phong một chút, không nói gì.
"Trước kia là chúng ta không cách nào tấn thăng, cũng chưa từng phát hiện ra chúng ta lại cao minh như vậy. Hiện tại một số cường giả trong tộc lần lượt tăng lên, không chỉ như thế, tốc độ tu luyện của chúng ta đều cực nhanh. Mỗi ngày đều có người đột phá. Lại cho chúng ta một chút thời gian, có thể tranh giành hải ngoại."
Nam tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói:
"Ngươi nói xem chúng ta như này còn cần thần phục ở dưới chân một người hay sao?"
"Chúng ta không cách nào áp chế nguyền rủa." Nam tử trầm ổn nói một câu.
"Ta cảm thấy cao tầng đang chuẩn bị." Nam tử trẻ tuổi nói.
"Chuẩn bị cái gì?" Nam tử trầm ổn hỏi.
"Chuẩn bị tăng cao tu vi, sau đó tìm tới biện pháp áp chế nguyền rủa. Chờ biện pháp này xuất hiện, chính là…" Nam tử trẻ tuổi cười, không tiếp tục nói nữa.
Nam tử trầm ổn gật đầu: "Có lẽ vậy, chúng ta vẫn nên làm tốt chuyện của mình trước đi."
Lúc này, một thân ảnh màu trắng đi qua phía sau bọn họ, cũng không bị phát giác
Người này cầm quạt xếp trong tay, mắt nhìn hai người trò chuyện một lúc rồi dậm chân đi xa.
Chính là Giang Hạo vừa tới hải ngoại.
Hắn không hề chờ đợi, mà là lập tức tới.
Nhìn xem nơi này có thể có thứ mà hắn muốn hay không.
Lại có thu hoạch phong phú hay không.
Nếu như có, với hắn mà nói là một chuyện tốt khó lường.
Nếu như không có thì cần tiến vào quặng mỏ lần nữa.
Đây là chuyện không có cách nào khác.
Chuyện thành tiên không thể trì hoãn.
Nếu không sẽ không cách nào tránh thoát kiếp nạn.
Hắn cũng không quá để ý đến chuyện Thượng Quan nhất tộc.
Trợ giúp đối phương chỉ là vì áp chế Cố Trường Sinh trở về mà thôi, hiện tại bọn hắn khônglàm loạn là đủ.
Lúc trước Thượng Quan nhất tộc còn có thể tiếp nhận chuyện làm thuộc hạ của hắn. Nhưng sau khi thực lực bọn hắn nở rộ, tương lai sẽ càng thêm cao minh.
Lúc đó, bọn hắn há lại có thể ở dưới người khác?
Không thể nào.
Một chủng tộc quật khởi, nhất định phải nhảy ra khỏi sự khống chế của người khác.
Trở thành chúa tể một phương chân chính.
Giang Hạo chưa từng có bất kỳ ý nghĩ gì, gần mấy chục năm không có gì bất ngờ xảy ra là đủ.
Sau khi đại thế chi tranh đến, bọn hắn muốn thoát ly liền thoát ly đi.
Cố Trường Sinh cũng khó có thể áp chế, dù sao thì hắn cũng sẽ trở về.
Lúc đó bản thân hắn nhất định đã thành tiên, cũng có năng lực tự vệ nhất định.
Muốn tìm được nhà kho của Mịch Linh Nguyệt phải đến hải vực của Mộc Long Ngọc trước.
Cũng may không khó, trên đường tùy tiện hỏi một người tốt bụng, đều có thể biết được vị trí.
Nhiều lần khó khăn trắc trở.
Sau năm ngày.
Cuối tháng bảy.
Giang Hạo đứng trước một hòn đảo lớn.
Nơi này chính là một hành cung của Mộc Long Ngọc.
Mịch Linh Nguyệt đã sống lâu ở đây, nhà kho cũng ở chỗ này.
"Đảo Trầm Mộc, thuộc hải vực của Mộc Long Ngọc Thiên Vương, có thể xem là chỗ phồn hoa trong các hải vực của Thập Nhị Thiên Vương."
Giang Hạo không khỏi cảm khái, sau đó một đường đi vào bên trong.
Sau khi hỏi thăm một phen, hắn tìm được người quản lý.
Là một vị nam tử trung niên, lúc này đối phương cảm thấy khó có thể tin.
Nhưng tín vật không có bất cứ vấn đề gì.
"Tiền bối muốn mang đồ trong kho hàng đi sao?" Đoan Mộc Ý hỏi.
Giang Hạo nhìn về phía đối phương, lộ ra nụ cười thần bí: "Dẫn đường đi."
Đoan Mộc Ý không dám nhiều lời, chỉ có thể đi ở phía trước dẫn đường.
Hắn không cách nào nhìn thấu người bên cạnh.
Thậm chí không cách nào thấy rõ dung nhan của đối phương, người như thế tuyệt không phải bình thường.
Có tín vật hoàn chỉnh, bản thân không cần thiết tự gây phiền toái cho mình.
Về việc đối phương có mang đồ trong nhà kho đi hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Làm người trông coi không nên quản quá nhiều.
Một lát sau.
Giang Hạo dừng ở trước một nhà kho bị tường lớn vây quanh.
Nhà kho này kết nối với sơn phong, lớn đến khủng khiếp.
"Toàn bộ sao?" Hắn hỏi một câu.
"Toàn bộ." Đoan Mộc Ý gật đầu.
Giang Hạo trong lòng thở dài, thì ra những người này có tiền như vậy.
Khó trách có thể tùy tiện đưa ra mười tiền Cửu Nguyệt Xuân.
Đây là do những năm gần đây không có, nếu có khả năng còn có thể đưa càng nhiều hơn.
Chênh lệch thật to lớn.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút lý giải cảm giác của Sở Xuyên khi đối mặt Sở Tiệp.
Đúng là tầm mắt nhận hạn chế, hai người vốn cũng không cùng một thế giới.
Giang Hạo chưa từng suy nghĩ nhiều, cất bước hướng về phía trước: "Mở cửa đi."
Đoan Mộc Ý vung tay lên, cửa lớn mở ra, mà trước cửa có một trận pháp cấm chế.
"Phía sau phải dựa vào bản thân tiền bối, không có tín vật sẽ không vào được." Đoan Mộc Ý nhắc nhở.
Sau đó, ngọc bội trong tay nở rộ ánh sáng nhạt, ánh sáng này bao trùm hắn, sau đó chìm vào trong cửa lớn.
Giang Hạo mỉm cười, bước chân chưa từng dừng lại.
Đoan Mộc Ý nhìn người đi vào, thở dài.
Thật ra hắn có biện pháp đi vào, nhưng mà có thể không đi vào đương nhiên sẽ tốt lơn.
Thân phận của người đột nhiên xuất hiện này còn phải đợi thương thảo, bản thân nên cố gắng giữ một khoảng cách.
Chỉ có thể chờ đợi Thiên Vương trở về.
Chỉ sợ đồ vật bên trong kho khó mà giữ được.

Nam Bộ.
Hai người đứng trên vòng tròn lớn, lúc này vòng tròn lao vùn vụt với tốc độ cực nhanh.
Thường xuyên tiến vào trận pháp truyền tống, linh thạch bị ném ra như là không cần tiền, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn quay về hải ngoại với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này trên vòng tròn chính là Mộc Long Ngọc và Hải La.
"Dù có nhanh thế nào thì cũng cần hơn nửa năm, đây là dưới tình huống có truyền tống trận. Không thể lãng phí thời gian nửa năm này." Mộc Long Ngọc nhìn về phía Hải La:
"Ngươi cần mau chóng tăng cao tu vi trong nửa năm này."
"Chênh lệch nửa năm này sao?" Hải La hỏi.
"Chúng ta không có thời gian." Mộc Long Ngọc đáp.
"Không có thời gian?" Hải La nhìn về phía Mộc Long Ngọc cười nói:
"Đừng nói là cho thêm nửa năm, cho thêm một trăm năm, ngươi có thể thành tiên sao?"
"Trăm năm?" Mộc Long Ngọc cười lắc đầu:
"Hải La, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, chúng ta chỉ có thời gian hai mươi lăm năm mà thôi, qua hai mươi lăm năm này ngươi muốn thành tiên cũng không có cơ hội nữa đâu. Khi đó nếu như ngươi không phải Đăng Tiên thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây ở Đăng Tiên Đài. Ta biết ngươi biết rất nhiều chuyện, nhưng mà thứ ngươi biết vĩnh viễn chỉ là một mặt tuyệt vọng."
Hải La Thiên Vương nhíu mày.
Mộc Long Ngọc cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của đối phương, mà chỉ nói: "Ngươi cảm thấy vương của ngươi như thế nào?"
"Là vương của ngươi." Hải La đáp lại.
"Cũng được." Mộc Long Ngọc trả lời.
Lời này khiến Hải La có chút ngoài ý muốn.
Mộc Long Ngọc đương nhiên không có ý kiến, hiện tại đối phương có thể giúp hắn liên hệ người thành tiên, còn chỉ rõ con đường giúp vợ hắn, mặt khác còn chiếu cố con của hắn.
Trên đời này không có người nào biết nhiều bí mật của hắn hơn Giang Hạo.
Xưng là vương thì thế nào?
"Ngươi có ý gì?" Hải La hỏi.
Mộc Long Ngọc nhìn qua người trước mắt, nghiêm túc nói: "Hắn có phương pháp thành tiên, hai mươi lăm năm là thời gian hắn đặt ra, quá hạn sẽ không đợi. Hiện tại ta hỏi ngươi, Hải La, muốn thành tiên không? Quá hạn không đợi."
Nhìn thấy Mộc Long Ngọc nghiêm túc như thế, Hải La Thiên Vương cười ha ha một tiếng, bên trong đôi mắt mang theo vẻ lạnh lẽo:
"Nực cười, chuyện cười lớn. Thập Nhị Thiên Vương ngay cả việc chết khi thành tiên còn không sợ, thế mà lại vì thành tiên mà đi tin tưởng một Kim Đan nho nhỏ? Hắn nói có biện pháp thành tiên liền có biện pháp thành tiên? Hắn nói hai mươi lăm năm chính là hai mươi lăm năm? Hắn nói được thì được? Uy nghiêm Thiên Vương của ngươi ở đâu? Kiêu ngạo Thiên Vương ở đâu? Tài nguyên mà ngươi chuẩn bị cho bản Thiên Vương lại ở chỗ nào?"
Mộc Long Ngọc: "…"
Một lúc sau.
Hải La Thiên Vương khoanh chân ngồi trên pháp bảo, bắt đầu khôi phục tu vi.
Mộc Long Ngọc để người ta quan sát, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn không lập tức truyền tin trở về, chính là vì phòng ngừa ngoài ý muốn.
Ngoài trừ nói cho Hải La, hắn không có thông báo tin tức cho bất luận kẻ nào.
Chỉ chờ thuận lợi đưa Hải La đến hải ngoại, mới có thể nói lại cho những người khác.
Nếu không, một khi mà có người chặn ở giữa đường, hắn thì không có nguy hiểm gì, nhưng Hải La khó thì mà nói được.
Một khi thiếu đi một Thiên Vương, mười một Thiên Vương còn lại cũng không có cách nào thành tiên.
Cho nên, hiện tại cứ an tâm chờ đợi, chờ đợi trở lại hải ngoại.
Sau khi trở về còn có không ít chuyện cần làm, cần chạy một chuyến cho thù lao của Giang Hạo.
Đối phương muốn nhìn những bảo vật kia, đại khái là vì rèn đúc.
Không rõ là ai.
Nhưng mà không quan trọng.
Đừng nói là nhìn, dù có lấy đi toàn bộ thì cũng có thể.
---
Dưới hải vực.
Trong một hòn đảo dưới biển sâu, Tự Bạch nhìn lên không trung, trầm mặc không nói.
Hắn ngồi xếp bằng bên bờ hòn đảo, giống như còn cao lớn hơn cả tòa đảo.
Lực lượng trong cơ thể phun trào, giống như đang chờ đợi thời điểm nở rộ.
"Xem ra ngươi sắp đến lúc rồi." Một nữ tử áo lam cầm hạt châu trong tay đi tới.
Tiên váy nhẹ nhàng dập dờn trong gió, gương mặt động lòng người, trong đôi mắt thanh tịnh lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt. Mái tóc đen dày như là thác nước rủ xuống bên hông, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Nàng hơi cảm khái đối với người trước mắt.
Thiên chi kiêu tử không gì hơn người này.
Tự Bạch lắc đầu: "Còn chưa tới thời điểm, tiên duyên chưa tới."
"Đạo hữu có tin tức sao?" Nữ tử áo lam hỏi.
"Không có tin tức tốt." Tự Bạch lắc đầu.
"Xem ra Thập Nhị Thiên Vương không có hi vọng thành tiên, cần nghĩ ra con đường khác." Nữ tử áo lam rũ mắt suy tư chốc lát rồi nói:
"Đạo hữu có biện pháp không?"
"Có thì có, nhưng mà sẽ tổn thương cực lớn đối với tiên tử." Tự Bạch nói rõ.
"Đại thế chi tranh sắp đến, khí vận Thập Nhị Thiên Vương chính là trói buộc lớn nhất đối với Thập Nhị Thiên Vương. Không cách nào thành tiên thì phải tìm phương pháp khác, cần chuẩn bị sớm. Huống hồ những ngày qua có người Đại Thiên Thần Tông truyền đến mật tín, nói Thập Nhị Thiên Vương tuyệt không có khả năng thành tiên." Vẻ ưu thương trong mắt nữ tử áo lam nồng hơn rất nhiều.
Thành do Thiên Vương, bại cũng do Thiên Vương.
"Không phải nói có Thiên Vương khác đang đi tìm đường ra sao?" Tự Bạch hỏi.
Tiên tử áo lam lắc đầu: "Nếu như hi vọng dễ dàng tìm về như vậy thì tại sao trong vô số năm qua lại chưa từng có Thiên Vương thành tiên?"
"Thánh Hiền Chi Tâm, Thiên Đạo Trúc Cơ của Tiên tông đều nói là hải ngoại có khí tức đặc thù và ánh sáng xuất hiện. Chắc là có cơ duyên lớn ở đây, chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên có lẽ còn có một tia cơ hội." Tự Bạch nói.
Hắn mất tích chưa từng rời đi, cũng có một phần là vì nguyên nhân này.
Nữ tử áo lam rũ mắt, chưa từng mở miệng.
Có lẽ chỉ có tự mình trải qua, mới có thể hiểu rõ khó khăn đến cỡ nào.
Gần như là tuyệt vọng.
Cho nên nhất định phải tìm đường lui, nếu không đại thế chi tranh đến, Thập Nhị Thiên Vương chính là thịt cá trên bảng.
Đây là điều không thể chịu đựng.
"Nghe nói Vạn Vật Chung Yên chỗ biển sâu xuất hiện biến động lớn, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó." Nữ tử áo lam nhắc nhở.
Nghe vậy, Tự Bạch mỉm cười nói: "Nhân vật quan trọng của Vạn Vật Chung Yên tạm hoãn trở về."
Nữ tử áo lam chấn kinh.
Đối phương rõ ràng đã biết được chuyện này?
Làm như thế nào mà biết được?
"Xem ra tin tức của đạo hữu vẫn linh thông như trước đây."
"Trùng hợp biết được mà thôi." Tự Bạch cười lắc đầu.
"Vạn Vật Chung Yên còn có không ít người đi Bắc Bộ, nghe nói mục đích của bọn hắn là đạt được tứ đại dị thú." Nữ tử áo lam nói.
Tự Bạch có chút ngoài ý muốn.
Xem ra Vạn Vật Chung Yên đang rảnh tay, có lẽ sẽ lại giày vò ra một số việc.
Bắc Bộ có khả năng sẽ loạn hơn.
Lúc này nữ tử áo lam tiếp tục nói: "Bọn hắn cũng phái người ra vào bên phía Tây Bộ, nhưng mà chỉ là lẻ tẻ một chút, không cách nào tra được toàn bộ. Nhưng mà người của ta đã đi đến Tây Bộ, có lẽ có thể có một ít thu hoạch."
"Làm phiền tiên tử rồi." Tự Bạch nói cảm tạ.
"Nếu như Thập Nhị Thiên Vương không cách nào thành tiên, liền dựa vào đạo hữu." Nữ tử áo lam nghiêm túc nói.
Tự Bạch chưa từng do dự, gật đầu nói: "Được, Tự mỗ sẽ dốc hết toàn lực."
---
Sau khi tiến vào nhà kho, Giang Hạo nhìn thấy không gian thật lớn, có vô số giá sách.
Mỗi một ngăn phía trên đều trưng bày một món đồ, nhìn bình thường, không có bất kỳ sóng linh khí gì.
"Nơi này tổng cộng có ba tầng, là hướng xuống. Không biết tầng thứ ba có phải là cũng có nhiều đồ như vậy hay không."
Giang Hạo vừa nghĩ vừa đi đến phía trước một món đồ.
Là linh kiếm rỉ sét.
Phía trên có một bản thư tịch.
Ghi chép về chuôi kiếm này.
"Huyền Thiết Kiếm, ba trăm năm trước được Thiết Ngọc Tông chế tạo, không mũi nhọn, nặng nề. Phương pháp rèn đúc là phương pháp bọn hắn tinh luyện Huyết Ẩm Kiếm, thích hợp rèn đúc chùy, cường độ…
Giang Hạo phát hiện nơi này giới thiệu vô cùng kỹ càng.
"Thật sự lợi hại, tri thức liên quan đến thợ rèn cần rộng như vậy sao?"
Giang Hạo buông thư tịch xuống, không khỏi cảm khái.
Sau đó, hắn lấy hắn lau ra, bắt đầu rút kiếm lau.
Bởi vì có không ít vết rỉ, cho nên lau cần thời gian.
Hắn không có vội vàng, mà là không nhanh không chậm lau, bảo đảm sẽ không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Chỉ là lau xong, kiếm đều sáng hơn không ít, nhưng lại không có cái bọt khí nào.
"Ba trăm năm còn chưa đủ lâu sao?"
Giang Hạo thầm thở dài.
Sau đó, hắn đi đến giá thứ hai, lần này là một cây đao, cũng có vết rỉ loang lổ.
Nhìn qua giới thiệu, phương pháp rèn đúc đến từ một ngàn năm trước.
Lần này lau xong, một bọt khí màu trắng rơi xuống.
【 Tinh thần +1 】
"Có thu hoạch."
Chỉ cần có thu hoạch liền tốt, phía sau ít nhiều gì cũng có.
Dù sao lúc này mới bắt đầu, phía trước đều luôn là bình thường nhất.
Phía sau còn có rất nhiều thứ.
Không biết phải lau mấy tháng.
Mấy tháng, Giang Hạo cũng không sốt ruột, mà là bắt đầu từng món món một.
Lau mười cái, ra một bọt khí màu lục.
【 Linh kiếm +1 】
Giang Hạo chưa từng dừng lại, tiếp tục lau.
Lúc đêm khuya.
Hắn lau tới món thứ năm mươi.
Là một tấm chắn.
Lau đến một nửa, một bọt khí màu lam rơi xuống.
【 Tu vi +1 】
"Bắt đầu xuất hiện rồi."
Giang Hạo trong lòng vui mừng.
Tiếp tục lau.
Lúc lau đến một lần cuối cùng, lại một bọt khí màu lam rơi xuống.
【 Khí huyết +1 】
Hai cái bọt khí, có thể thấy được cái tấm chắn này không đơn giản.
Nhìn kỹ, trong đó có ẩn chứa một chùm sáng, giống như truyền thừa.
Hắn tiện tay ký hiệu một vòng tròn tương ứng lên trên thư tịch.
Sau đó xác định thời gian, để lại một cái Tử Hoàn rồi trở lại trong sân, tiến về tưới nước vào ngày thứ hai.
Sau đó, hắn lại tới nhà kho, tiếp tục lau.
Bọt khí nơi này cần phải lấy, nhưng cũng không thể từ bỏ Thiên Hương Đạo Hoa.
Mặc dù tồn tại nguy hiểm nhất định, nhưng trong thời kì này, nguy hiểm như vậy cũng phải chấp nhận.
---
Một bên khác, Tây Bộ.
Nhan Nguyệt Chi nhìn ánh trăng, do dự một chút rồi lại hướng về phía hậu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận