Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1096: Nhìn Lại Đạo, Khai Sáng Đạo

Chương 1096: Nhìn Lại Đạo, Khai Sáng Đạo
Thời gian nửa năm, tu vi Hải La khôi phục được Luyện Thần trung kỳ.
Tốc độ nhìn như rất nhanh, nhưng lại còn thiếu rất nhiều.
Đây là Luyện Thần.
Phía trên Luyện Thần có Phản Hư, phía trên Phản Hư có Vũ Hóa, phía trên Vũ Hóa có chín bậc thang thành tiên.
Phía trước cần nửa năm nhưng phía sau lại cần hai năm ba năm.
Hai mươi lăm năm nào đủ?
Trở lại hải vực, Mộc Long Ngọc trực tiếp về tới hải vực của bản thân.
Theo lý thuyết, Hải La đến hải vực của hắn khôi phục tu vi là nhanh nhất, nhưng mà Hải La không còn lại bao nhiêu tu vi, trở về sẽ càng nguy hiểm.
Tất cả điều mấu chốt hiện tại chính là Hải La, Mộc Long Ngọc đương nhiên sẽ không để đối phương có bất kỳ nguy hiểm gì.
"Ngươi cứ ở chỗ này trước đã, ta sẽ mượn nhờ khí vận của ta giúp ngươi. Hiện tại ta muốn đi tìm các Thiên Vương khác." Mộc Long Ngọc nghiêm túc nói.
"Chuẩn bị Loạn Uyên Trận cho bản Thiên Vương." Hải La nói.
Mộc Long Ngọc có chút ngoài ý muốn: "Ngươi thật đúng là dám nha."
"Bản Thiên Vương là người như nào? Vương của ngươi nhìn thấy bản Thiên Vương đều phải kêu một tiếng Thiên Vương." Hải La Thiên Vương cười lạnh nói.
Mộc Long Ngọc không rảnh nói dóc với đối phương, hắn cần mau chóng làm tốt chuyện này.
Bởi vì Giang Hạo, hắn đi thẳng tới Trầm Mộc Đảo, cần chuẩn bị trước khi người của đối phương đến.
Còn về Loạn Uyên Trận, đó là trận pháp dùng để hình thành hải vực, chuyên môn dùng để ngăn Thiên Vương. Người sử dụng cũng chỉ có Thập Nhị Thiên Vương.
Đương nhiên, giữa đồ vật của Thiên Vương có xấu thì cũng có tốt. Nếu có thể không bị ảnh hưởng ở bên trong Loạn Uyên Trận thì sẽ có chỗ tốt to lớn.
Nó đùng là có thể dùng để tăng cao tu vi, nhưng nếu như sơ ý một chút hay không có chuẩn bị cho tốt thì chính là biến khéo thành vụng.
Đi vào hành cung, hắn để cho người ta chuẩn bị Loạn Uyên Trận, phối hợp với Hải La Thiên Vương.
Đối phương nói cái gì chính là cái đó, giờ không phải là lúc tức giận.
Thành tiên mới là chuyện quan trọng thứ nhất.
Phân phó tốt chuyện này, Mộc Long Ngọc liền định đi xem nhà kho một chút, thuận tiện thông báo một chút.
Chỉ là còn chưa xuất phát, Đoan Mộc Ý trông coi nhà kho đã tới.
Chuyện này khiến hắn rất là tò mò, đối phương không có việc gì sẽ không tới gặp hắn.
"Nhà kho xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?"
Nếu như thật sự là vậy thì hỏng, nhất định phải chữa trị tốt trong thời gian ngắn nhất.
Nếu bị hiểu lầm hắn cố ý thu hồi bảo vật sẽ không tốt.
Thời khắc mấu chốt, loại chuyện ngoài ý muốn nhỏ sẽ trở thành trí mạng rơm rạ.
Rất nhanh Đoan Mộc Ý đi tới trước mặt Mộc Long Ngọc. Hắn cúi đầu cung kính nói: "Gặp qua Thiên Vương."
"Nhà kho xảy ra chuyện rồi rồi?" Mộc Long Ngọc hỏi.
Mặc dù hắn đang gấp, nhưng cần biết rõ ràng mọi chuyện trước đã, sau đó tìm ra biện pháp đền bù.
Nhất định phải nhanh.
Chuyện khác chờ về sau lại nói.
Trừng phạt hay không không phải trọng điểm.
Chuyện phía sau mới là trọng điểm.
"Nhà kho đúng là xảy ra vấn đề." Đoan Mộc Ý lập tức cúi đầu nói.
Hắn cũng rất nghi hoặc, cảm giác như không xảy ra chuyện gì cả, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt Mộc Long Ngọc rủ xuống, khí tức xuất hiện biến hóa:
"Là tình huống như thế nào?"
Trong lòng Đoan Mộc Ý thoáng có chút lo lắng, chợt cung kính trả lời: "Là như vậy, đại khái vào nửa năm trước thuộc hạ nghênh đón một người. Khí độ của hắn rộng lớn, giơ tay nhấc chân đều có mênh mông chi ý, nói muốn vào nhà kho của phu nhân."
“Sau đó ngươi liền thả người đi vào?" Giọng nói của Mộc Long Ngọc bình thản.
Đoan Mộc Ý cảm nhận được sự bình tĩnh của Thiên Vương thì trong lòng sợ hãi, giải thích:
"Thuộc hạ đương nhiên sẽ không tùy tiện cho người đi vào, nhưng mà hắn lấy ngọc bội tín vật ra, thuộc hạ không thể không cho người đi vào."
"Ngọc bội tín vật?" Mộc Long Ngọc có chút ngoài ý muốn.
"Đúng, chính là khối ngọc của Thiên Vương, cho nên…" Đoan Mộc Ý thấp giọng sợ hãi: "Xin Thiên Vương thứ tội."
Mộc Long Ngọc chau mày, suy tư hồi lâu mới mở miệng: "Ngươi nói nửa năm trước? Đại khái là ngày nào?"
"Cuối tháng bảy." Đoan Mộc Ý lập tức trở đáp lời.
"Cuối tháng bảy?" Mộc Long Ngọc suy tư một lát, trong lòng chấn kinh.
Khi đó bản thân vừa mới đưa ngọc bội chưa được mấy ngày.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy đáng sợ, nhưng rất nhanh hắn lại bình thường trở lại.
So với việc Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, những thứ này liền không có khoa trương như vậy nữa.
Nhưng mà, hắn vẫn cần xác định một chút.
"Sau khi đi vào hắn đã làm gì?" Mộc Long Ngọc hỏi.
"Chuyện này…" Đoan Mộc Ý có chút do dự, cuối cùng thở dài nói: "Nếu như Thiên Vương rảnh rỗi thì đi một chuyến liền biết."
Không quá bình thường? Mộc Long Ngọc lập tức nhận ra.
Nếu như chỉ là mang đồ đi, Đoan Mộc Ý nhất định sẽ không như thế.
Lúc trước Giang Hạo đúng là có nói cần đi vào một chuyến, nhưng chưa từng nói là muốn đi vào để làm gì.
Hắn lý giải thành là muốn mang đồ bên trong đi.
Nhưng hôm nay xem ra tuyệt đối không phải là mang đồ đi.
Một lát sau.
Nhà kho trước.
Mộc Long Ngọc kiểm tra trận pháp, trước đó từng có người đi vào.
Đúng là khối ngọc bội kia.
Nói cách khác, khối ngọc bội kia chỉ tốn thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã vượt qua bộ châu, đi vào hải ngoại.
Hắn chưa từng suy nghĩ nhiều, cất bước đi vào nhà kho.
Đoan Mộc Ý theo ở phía sau.
Vừa mới đi vào, Mộc Long Ngọc liền nhìn thấy vô số giá sách, trên kệ trưng bày các loại bảo vật. Mỗi một món giống như đều được ánh sáng chiếu tỏ, không nhuốm bụi trần, có thể thấy rõ ràng đường vân.
Nhưng mà tình cảnh này lại làm cho Mộc Long Ngọc cảm thấy lạ lẫm.
Giống như tất cả mọi thứ đều bị thay đổi vậy.
Nhưng cẩn thận quan sát, lại phát hiện đồ vật vẫn là những vật kia.
Đã xảy ra chuyện gì? Mộc Long Ngọc có chút ngây ngẩn cả người.
Đoan Mộc Ý rũ mắt, lúc hắn đi vào cũng sợ ngây người.
Tất cả mọi thứ đều là hắn trưng bày, cho nên hắn nhớ rất kỹ.
Tất cả mọi thứ đều không có mất đi, tất cả đều là bảo vật lúc đầu.
Chỉ là, mỗi một món đồ giống như đều đã biến thành mới.
Tro bụi, vết rỉ, vết máu, vết bẩn, tất cả đều biến mất.
"Đây là?" Mộc Long Ngọc mở miệng.
"Đúng vậy, giống như Thiên Vương thấy, tất cả mọi thứ đều còn, nhưng mà mỗi một món đồ đều đã mất đi vết máu, vết rỉ, ô uế." Đoan Mộc Ý cúi đầu nói:
"Thuộc hạ cũng không biết người kia rốt cuộc đã làm cái gì. Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì nhà kho không có bất kỳ tổn thất nào, không chỉ như thế thuộc hạ còn có phát hiện hớn."
"Phát hiện lớn?" Mộc Long Ngọc tò mò.
"Thiên Vương đi theo ta." Đoan Mộc Ý nói xong liền đi ở phía trước dẫn đường.
Sau đó, hắn đứng trước một tấm bình phong, trong thư tịch ghi chép có một bút đỏ.
"Đây là hắn lưu lại?" Mộc Long Ngọc hỏi.
"Đúng, không chỉ có mỗi cái này, phía sau còn có rất nhiều, chữ viết có nặng nhẹ khác nhau. Vì để tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn, thuộc hạ đã mang bình phong đi ra ngoài, nỗ lực dò xét nguyên nhân trong hơn nửa tháng. Thời gian không phụ người có lòng, thuộc hạ cuối cùng cũng có phát hiện." Đoan Mộc Ý nhìn bình phong kích động nói:
"Căn cứ theo sự kiểm trắc của thuộc hạ và một số cường giả, phát hiện trong bình phong này khả năng ẩn giấu huyền cơ, cực có thể là lực lượng truyền thừa."
Truyền thừa?
Mộc Long Ngọc hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Nếu thật sự là như thế, như vậy đối phương tới để làm cái gì?
Hỗ trợ giám định bảo vật sao?
Hay là hắn đang mượn nhờ bảo vật cổ lão, cảm thụ tiên ý viễn cổ?
Mượn nhờ đạo của người khác, khai sáng đạo của mình?
Hắn đang nhìn lại đạo, sau đó khai sáng đạo?
Nghĩ đến đây, Mộc Long Ngọc sững sờ, chẳng lẽ…
Người này chính là người muốn mang theo bọn hắn thành tiên?
Mộc Long Ngọc quan sát toàn bộ nhà kho, lâm vào trầm tư. Đối phương không lấy cái gì, còn đặc biệt hỗ trợ phân biệt bảo vật.
Mộc Long Ngọc hắn thúc ngựa cũng không so kịp khí phách người này.
Trong lúc nhất thời, hắn lại càng thêm tò mò về người thần bí này.
Rốt cuộc là hạng người gì, lại muốn đi làm người đầu tiên từ xưa tới nay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận