Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1099: Lấy Tỏa Thiên Thu Phục Thánh Đạo

Chương 1099: Lấy Tỏa Thiên Thu Phục Thánh Đạo
Nam Bộ, U Vân Phủ.
Tiểu trấn vô danh.
Trong sân của một viên ngoại giàu có.
Nam Cung Nguyệt ngồi trên ghế ngồi, thở dài một tiếng nói:
"Mặc dù chúng ta đã đạt được không ít đồ vật, cũng đã nhận được thiên phú Tiên Tộc lúc trước, nhưng vẫn là không được, không cách nào dung nhập và sử dụng nó hoàn toàn."
Bên cạnh nàng còn có hai người, một vị là lão ẩu Nam Cung Hoa, một là nam tử trung niên Đoan Mộc Hà.
"Đã qua lâu như vậy rồi, đúng là chỉ còn kém một bước cuối cùng, hiện tại chỉ có thể đi Thiên m Tông một chuyến." Đoan Mộc Hà nói.
"Trước đó Thiên m Tông khá dễ tiến vào, hiện tại thì không nói được rồi. Chủ yếu là bọn hắn đã cảnh giác chúng ta hơn rất nhiều, nhất là Hải Vụ Động, rất khó đi vào lần nữa." Nam Cung Hoa thở dài một tiếng.
Người phụ trách chuyện Hải Vụ Động lần trước gần như đã chết hết.
Người phụ trách Nguyện Huyết Đạo cũng là như thế.
Nếu như những người này còn sống thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Không biết là người nào sát hại những người này." Đoan Mộc Hà bất đắc dĩ thở dài.
"Người Thiên m Tông cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ, vẫn nên cẩn thận thì hơn, lần này để ta đi cho. Ta hiểu rõ bọn hắn hơn các ngươi, dù có thất thủ cũng không nhất định sẽ ở lại bên trong." Nam Cung Nguyệt nói.
Nàng từng đi vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đã có thể ra ngoài lần thứ nhất, liền có thể đi ra lần thứ hai.
"Nhớ mang theo đồ." Đoan Mộc Hà nói xong liền để một đoàn ánh sáng lên bàn.
Lúc này, bên trong ánh sáng có một cỗ lực lượng, để thiên phú không cách nào bị sử dụng.
Vào lúc Nam Cung Nguyệt muốn mang đồ đi, đột nhiên có giọng nói truyền đến từ bên trên, mang theo ý cười rõ ràng: "Tìm được các ngươi rồi."
Sau khi giọng nói xuất hiện, Nam Cung Nguyệt lập tức thu hồi đồ vật.
Đoan Mộc Hà lập tức bạo phát lực lượng.
Nhưng mà, một bàn tay vô hình xuất hiện từ trên không trung, trấn áp mà xuống.
Oanh!
Kim quang trên người Đoan Mộc Hà phóng đại, đánh nát bàn tay vô hình này.
Sau đó, hắn muốn mang người rời đi.
"Đừng trốn, tình huống nơi này không đúng." Nam Cung Hoa nhắc nhở.
"Tiền bối đúng là lợi hại, mới đó đã phát hiện." Tiếng cười truyền đến từ trên cao.
Thân ảnh với dáng vẻ thư sinh chậm rãi rơi xuống.
Hắn đứng pr trên tường, nhìn xuống từ trên cao.
Điều khiến người ngoài ý muốn chính là không cách nào thấy rõ mặt mũi người này.
Cho dù là Đoan Mộc Hà cũng là như thế.
Không dùng được biện pháp gì, cũng không thể nhìn trộm được.
"Các hạ là ai?" Đoan Mộc Hà hỏi, chuẩn bị tâm lý động thủ bất cứ lúc nào.
"Ta là ai?" Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:
"Một người muốn khiêu chiến chuyện không thể nào, trước khi khiêu chiến, ta vẫn không nên bại lộ tên của ta cho thỏa đáng. Nhưng mà không cần lo lắng, các ngươi rất nhanh thôi sẽ nghe được tên của ta. Thời điểm đó ta sẽ vang dội cổ kim."
"Các hạ tự tin như vậy, đương nhiên không phải hạng người hời hợt, không biết tìm tới Thánh Đạo chúng ta làm cái gì?" Nam Cung Hoa khách khí hỏi.
Giang Hạo quạt quạt xếp, tựa như đang suy tư, một lúc sau mới mở miệng: "Bởi vì muốn cầu cạnh các ngươi đó."
"Ồ?" Đoan Mộc Hà sửng sốt: "Không biết là có chuyện gì?"
"Nghe nói Thánh Đạo các ngươi có thể điều khiển thiên phú cướp đoạt lực lượng, vô cùng tâm đắc trong việc khôi phục tu vi. Ta muốn nhờ các ngươi hỗ trợ khôi phục tu vi của một người, càng nhanh càng tốt. Đúng rồi, các ngươi có được xem là lợi hại bên trong Thánh Đạo không?" Giang Hạo ôn hòa mở miệng.
Nếu như không phải là người lợi hại, hắn hi vọng đối phương có thể chỉ đường cho hắn tiếp tục tìm kiếm.
Hải ngoại cũng được, Nam Bộ cũng được, Tây Bộ cũng được.
Chỉ cần có thể đạt được vị trí, hắn đều sẽ đi một chuyến.
"Biết thì biết, năng lực cũng coi như không tệ, chỉ là chúng ta có thể được cái gì?" Nam Cung Nguyệt hỏi.
"Được cái gì? Các ngươi muốn cái gì?" Giang Hạo hỏi.
Nam Cung Nguyệt suy tư một lúc, sau đó lấy thiên phú Tiên Tộc trong tay ra, nói:
"Nơi này là thiên phú của một chủng tộc đặc thù, nhưng mà bên trong có một cỗ khí tức quấy nhiễu thiên phú, khiến chúng ta không cách nào sử dụng. Nếu như ngươi có thể giúp chúng ta áp chế cỗ khí tức này thì chúng ta liền giúp ngươi. Hơn nữa, ngươi cần hạng người cấp bậc gì, chúng ta đều có thể mời đến. Điểm ấy ngươi yên tâm."
Nam Cung Nguyệt không có nói sai, chỉ cần có thể hỗ trợ loại bỏ thì chuyện gì đều có thể làm. Nếu đối phương không làm được, thì bọn họ có thể đoạt lại một chút quyền chủ động.
Nếu không, bây giờ bị áp chế, bọn hắn sẽ hao tổn rất nhiều.
Ai mà biết được người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Ồ?" Giang Hạo có chút hứng thú, sau đó vẫy tay.
Quang cầu thiên phú bay lên, rơi trên tay Giang Hạo.
Đoan Mộc Hà có chút khẩn trương, nhưng mà không có vọng động.
Ba người đều nhìn chằm chằm vào Giang Hạo.
Nếu như đã cần đàm phán thì tạm thời đặt vật này ở trong tay đối phương cũng không có gì.
Dù sao cũng không dùng đến.
Lần này cũng không dễ rời đi.
Nếu như đối phương không nói, vậy liền không nói.
Cá chết lưới rách.
Đương nhiên, đối phương chắc chắn sẽ không cách nào làm được. Như vậy bọn hắn sẽ có lợi trong cuộc trò chuyện phía sau.
Trừ phi đối phương không tử tế.
Khả năng rất cao, nhưng bọn hắn vẫn muốn cược một chút.
Chỉ là, vào lúc bọn hắn cảm thấy đối phương sẽ bảo bọn hắn thay đổi điều kiện, lại nghe được lời nói khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
"Loại bỏ khí tức bên trong? Được thôi." Giọng nói của Giang Hạo vô cùng rõ ràng.
Ngạch?
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nam Cung Nguyệt là kinh ngạc, thứ hai là nói láo, thứ ba chính là đối phương định hành xử tùy theo hoàn cảnh.
Tóm lại chính là muốn kéo dài thời gian.
"Vậy các hạ cảm thấy lúc nào hỗ trợ loại bỏ thì thích hợp?" Nam Cung Hoa hỏi.
"Loại chuyện nhỏ nhặt này còn cần đặc biệt chọn thời gian? Hiện tại làm là được rồi." Giang Hạo không chút khách khí mở miệng.
Nhưng mà câu nói này lại khiến cho trong lòng ba người cảm thấy xem thường, việc nhỏ?
Không nhắc tới nhân tài hiện tại, cho dù là Nhân Hoàng lúc trước cũng không dám có giọng điệu lớn như thế.
"Nếu đã như vậy thì mời đạo hữu hỗ trợ loại bỏ. Sau đó, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực làm việc cho đạo hữu." Nam Cung Nguyệt trịnh trọng nói.
"Được." Giang Hạo mỉm cười, sau đó nâng thiên phú trong tay lên.
Trong nháy mắt quang cầu thiên phú rơi vào trước mặt, lực lượng thuộc về Giang Hạo bắt đầu phát ra.
Ngay sau đó, hắn khép quạt xếp lại, giật giật tay, điểm quạt xếp lên trên quang cầu.
Năng lực, Tỏa Thiên.
Nếu là thiên phú thì chỉ cần dùng Tỏa Thiên khóa lại một lần nữa là được.
Thiên phú bị khóa lại, tạp chất tự nhiên sẽ biến mất.
Giờ khắc này, tử khí phun trào, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Giống như thiên địa đều đang bài xích thuật pháp này.
Mà ba người ở phía dưới đều vô cùng khinh thường, thậm chí muốn nhìn một chút xem người trước mắt muốn làm trò hề gì.
Nhưng mà, sau khi vặn vẹo xuất hiện, bọn hắn ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, con mắt trợn to, lộ ra vẻ rung động. Thân thể càng là đang run rẩy.
Tất cả bọn hắn đều phát hiện ra, đây là… nhưng mà, làm sao có thể chứ?
Không thể nào, trên đời này sao có thể xuất hiện người thứ hai?
Nhưng mà qua một nháy mắt, trong mắt bọn họ lại xuất hiện cuồng nhiệt. Giống như là nhìn thấy đốm sáng tử trong bóng đêm vô tận, chiếu rọi đại địa.
Bọn hắn mừng rỡ, rung động, sùng bái. Nhưng rất nhanh, bọn hắn lại cảm thấy lo lắng, e ngại, ngay sau đó lại chuyển thành kiên định, có thể chết bất cứ lúc nào.
Dưới sự can thiệp của Tỏa Thiên, thiên phú Tiên Tộc hoàn toàn bị Tỏa Thiên khóa lại, khí tức dư thừa kia cũng bị tiêu tán.
Sau khi làm xong, Giang Hạo ném thiên phú trở về, ngạo nghễ mở miệng: "Ba vị, hiện tại có thể giúp ta được chưa?"
Nghe thấy tiếng nói, ba người mới lấy lại tinh thần. Bọn hắn cúi đầu cung kính nói: "Nguyện chết không từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận