Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1105: Tổ Tiên Ngươi Có Cơ Duyên

Chương 1105: Tổ Tiên Ngươi Có Cơ Duyên
Dưới ánh trăng sáng tỏ, đường đi tĩnh mịch, ánh sáng màu bạc chiếu vào vách tường và đường phố, phong thanh dường như kéo dài tiếng bước chân xung quanh.
Thân ảnh thật dài lộ ra dưới ánh trăng sáng tỏ.
Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa xuất hiện, khiến người ta cảm thấy đường đi không phải yên tĩnh như vậy.
Nhan Nguyệt Chi nhìn qua người xuất hiện sau lưng, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ kiêng kị, nhưng cũng không có biến hóa khác.
Trong lòng thở dài một tiếng, nàng cung kính thi lễ gặp mặt: "Gặp qua Lâu tiền bối."
"Xem ra, ngươi biết ta là ai." Lâu Mãn Thiên cười nói.
Dưới ánh trăng, hắn cũng không mang đến cho người ta cảm giác tim đập nhanh
"Thi tổ tiền bối, như sấm bên tai." Nhan Nguyệt Chi mở miệng nói.
"Ngươi đúng là thú vị, biết ta là ai còn có thể bình tĩnh như vậy, là cảm thấy thực lực của ta không đủ, không cách nào làm gì ngươi?" Lâu Mãn Thiên hỏi.
Nhan Nguyệt Chi lắc đầu, đáp:
"Vãn bối đương nhiên là hiểu rõ uy năng của tiền bối, nếu đã như vậy thì cần gì lo lắng quá nhiều? Nếu tiền bối muốn giết vãn bối, dù hoảng sợ thế nào cũng không thể thay đổi kết cục.”
"Nhìn như vậy có vẻ như tâm tính của ta không bằng ngươi rồi?" Lâu Mãn Thiên vừa cười vừa nói.
Nhan Nguyệt Chi lắc đầu, cũng không mở miệng.
Lâu Mãn Thiên không hỏi thăm những chuyện này nữa, mà chỉ nói: "Ta rất hiếu kì, ngươi đã phát hiện ra Thi Tộc tại sao còn muốn giữ bọn hắn lại? Bình thường không phải đều là đuổi tận giết tuyệt hay sao? Nếu không thì sớm muộn gì cũng đưa tới phiền phức cho các ngươi."
"Sớm muộn gì cũng đưa tới phiền phức?" Nhan Nguyệt Chi rũ mắt, thở dài nói:
"Cũng đúng, Thi Tộc đúng là dễ dàng đưa tới phiền phức, nhất là ở bên trong thành trì."
"Vậy tại sao ngươi lại không giết bọn hắn?" Lâu Mãn Thiên hỏi.
"Không vì sao cả." Nhan Nguyệt Chi bình thản mở miệng: "Chỉ là cảm thấy bọn hắn cũng không phải là công cụ, cũng không phải con rối, mà là cá thể độc lập. Cho nên, bọn hắn có thể truy tìm phương pháp sinh tồn của bản thân. Nói một cách đơn giản, bọn hắn có tư cách sống tiếp, mỗi người đều có tư cách này."
"Bọn hắn có tư cách sống tiếp? Tây Bộ truy sát Thi Tộc bao nhiêu năm, ngươi đây là đang nhảy ra nói cho bọn hắn biết ngươi bác ái cỡ nào sao?" Lâu Mãn Thiên cười hỏi.
"Bác ái?” Nhan Nguyệt Chi nhìn người trước mắt nói:
"Tiền bối nói đùa, vãn bối là một người có thành kiến, cho nên cũng không cho Thi Tộc đồ vật quá tốt, chỉ cho bọn hắn cơ sở sinh tồn. Mặt khác, không giết bọn hắn chỉ là bởi vì bọn hắn còn chưa phạm sai lầm. Nếu như phạm sai lầm, vãn bối sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Ngươi sẽ nhìn chằm chằm bọn hắn?" Lâu Mãn Thiên hỏi.
"Đương nhiên sẽ không." Nhan Nguyệt Chi lắc đầu.
"Vậy làm sao ngươi biết bọn hắn có làm chuyện ác hay không?"
"Vãn bối không biết, đó chỉ như là phần lớn sinh linh trong thiên hạ, Tiên tông cũng được, Hoàng tộc cũng tốt. Bọn hắn đều không thể biết được liệu một số người, một ít quần chúng phổ thông trong chủng tộc có làm chuyện ác hay không. Nhưng mà diệt trừ tất cả cũng không thể mang đến an bình. Ác không nhìn chủng tộc, cũng không có khả năng biến mất. Nếu đã như vậy thì mọi người đều như nhau.”
"Lòng dạ đàn bà, Cổ Kim Thiên không đuổi tận giết tuyệt, Tây Bộ có thể có ngày hôm nay? Có thể an bình lâu như vậy? Ngươi cho rằng tại sao các chủng tộc khác lại không dám lỗ mãng? Là bởi vì bọn hắn sợ Cổ Kim Thiên giết tới, hắn một người trấn áp vạn tộc. Như thế nhân tộc khi đó mới có được hào quang rực rỡ. Ngươi thật sự cho rằng Cổ Kim Thiên đi từ Tây Bộ đến Đông Bộ, từ Đông Bộ đến Bắc Bộ, đều chỉ là lướt qua thôi sao? Hắn là một đường giết qua. Nhưng đến chỗ của ngươi lại là chúng sinh bình đẳng? Người người đều có cơ hội sống sót?"
Nhan Nguyệt Chi nhìn qua người trước mắt, cúi đầu thở dài nói: "Đúng vậy, vãn bối lòng dạ đàn bà, vãn bối thành tiên cũng chỉ là tiên nhân bình thường, còn kém thiên chi kiêu tử, không đến được chỗ sâu đám mây. Tiền bối có thể so sánh vãn bối với Cổ tiên sinh, đó là vinh hạnh của vãn bối."
Lâu Mãn Thiên nhìn trước mắt người, hơi kinh ngạc:
"Ngươi đúng là tốt tính, nói ngươi lòng dạ đàn bà, ngươi liền thừa nhận. Ta còn muốn cãi vã cùng ngươi, sau đó mượn cớ giết ngươi. Nào nghĩ đến ngươi lại không tranh cùng ta."
Nhan Nguyệt Chi cúi người: "Đa tạ tiền bối không giết."
"Hỏi ngươi một chút việc, đương nhiên, ta sẽ không hỏi không ngươi."
Lâu Mãn Thiên nói: "Ngươi biết Bắc Bộ xảy ra chuyện gì không?"
"Thần vật biến mất, Bắc Bộ đại loạn, tà thi của Thi Thần Tông khôi phục." Nhan Nguyệt Chi nói.
"Thần vật?"
Lâu Mãn Thiên cau mày nói: "Sơn Hải Công Đức Đỉnh?"
"Đúng vậy." Nhan Nguyệt Chi gật đầu.
Lâu Mãn Thiên ngẩng đầu nhìn trời: "Đại thế chi tranh sao."
Sau đó, trong tay hắn ngưng tụ ra một đạo khí tức, màu đen, phảng phất như chất chứa vô tận huyền bí.
"Cho ngươi cái này, thi khí ban sơ, tất cả Thi Tộc ở Tây Bộ đều sẽ nể mặt ngươi đôi chút, thậm chí nghe hiệu lệnh của ngươi. Mặt khác, có thể dùng cái này để liên hệ với ta, đương nhiên ta cũng có thể liên hệ với ngươi. Ngươi không được bình thường cho lắm, khí vận quanh thân cao minh. Không chỉ như thế, tổ tiên các ngươi chắc là còn có kỳ ngộ bất phàm, khiến ngươi vốn đã không bình thường lại càng thêm chói mắt. Đạt được sự trợ giúp của ta, tương lai của ngươi sẽ đi được càng xa. Ta muốn tranh đại thế chi tranh, nhưng ta biết nhân vật chính của thời đại này nhất định không phải ta. Ngươi có lẽ có thể."
Lâu Mãn Thiên nhìn người trước mắt, nói: "Đương nhiên, ngươi bây giờ dù có muốn từ chối cũng không được."
Giọng nói rơi xuống, thi khí bay đến trước mặt Nhan Nguyệt Chi.
Người kia do dự một chút, cuối cùng vẫn đón lấy.
"Thức thời." Lâu Mãn Thiên cười nói:
"Vậy ta sẽ nói cho ngươi một tin tức, Tây Bộ cũng có tà thi, sau đó chắc là cũng sẽ thức tỉnh. Nhưng mà nó đã là vật trong túi của ta, ngươi cũng có thể sử dụng. Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều có cái giá của nó, tương lai ngươi cần giúp ta. Thuận tiện cũng nói cho ngươi biết một chuyện, Thiên Đạo Trúc Cơ đã tiến về Bắc Bộ.”
Nhan Nguyệt Chi hơi kinh ngạc.
Thiên Đạo Trúc Cơ đi Bắc Bộ. Xem ra là muốn đi Bắc Bộ lịch luyện.
Chỉ là nàng có thể đi đến Bắc Bộ sao?
Mặt khác, đối phương nói tổ tiên có kì ngộ, là có ý gì?

Biên giới Nam Bộ.
Dưới một cái cây to lớn có một căn nhà, lúc này Bích Trúc ngồi trên nóc nhà, nhìn ánh trăng. Hôm nay mặt trăng phá lệ tròn, chỉ là mang theo một chút huyết hồng, tựa như điều chẳng lành. Như là tâm tình của Bích Trúc, cực kì phức tạp.
"Bắt đầu từ khi nào?" Nàng lắc đầu.
Nàng luôn cảm thấy những ngày này bôn ba mệt nhọc, vốn cho rằng có thể nghỉ ngơi, phát hiện chuyện lại còn chưa kết thúc.
Bất đắc dĩ lại phải bôn ba.
Cuối cùng phát hiện dù lại bôn ba thế nào, hình như cũng không cách nào thay đổi được gì.
Nàng nằm xuống, sau đó nhìn mặt trăng, cảm thấy mình còn nhỏ, quản nhiều như vậy làm gì?
Bản thân chỉ là một công chúa nho nhỏ, căn bản không làm được cái gì.
"Cũng đúng Nam Bộ có đại tông, đại tông có tiên nhân."
"Còn có Hoàng tộc hoàng thành, Hoàng tộc còn có một đệ nhất thiên tài, bản thân mình chỉ là một công chúa mười tám tuổi, hoàn toàn không có áp lực." Nghĩ như vậy, nàng liền mặc kệ.
Có quan hệ gì với nàng chứ.
Nàng cũng không phải là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc.
Vừa mới nghĩ thông, Bích Trúc liền thấy một nữ tử đi ra từ trong phòng, ngồi ở trên nhánh cây, nhìn về phía xa.
Là Lan Thiên tiên tử.
Bích Trúc nhìn thấy liền nhảy xuống, vững vàng rơi xuống bên cạnh đối phương.
"Lan Thiên sư tỷ đang suy nghĩ gì vậy?" Bích Trúc cười hỏi.
"Đang nghĩ chuyện tông môn." Lan Thiên tiên tử thấy người tới thì có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ổn định tâm thần.
Nàng không thể nhìn thấu tu vi của người này, không chỉ như thế, năng lực của đối phương vượt qua dự liệu của nàng.
Cho đến nay nàng vẫn không biết người trước mắt rốt cuộc có mưu đồ gì.
Đối phương có thủ đoạn thông thiên, trực tiếp giúp nàng tìm tới bí thuật.
Nàng trúng thi độc, cần bí thuật tu luyện mới có thể giải độc.
Đây là thủ đoạn mà tông môn dùng để đối phó phản đồ.
Nhưng sau khi tà thi khống chế một phần tông môn, liền bắt đầu hạ độc bọn họ, thậm chí là truy sát.
Nàng bị đuổi giết thật lâu.
Đến nay bọn họ vẫn còn truy kích các nàng.
Nhưng mà người trước mắt lại nhiều lần dẫn các nàng thoát đi, không chút hoang mang.
"Mất thì mất thôi, đến lúc đó cứ sống tại Nam Bộ là được. Đúng rồi, Thiên Thi Đan có lẽ không bao lâu nữa sẽ tới tay. Vấn đề của ngươi sẽ hoàn toàn không phải là vấn đề nữa." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
Lan Thiên tiên tử rung động trong lòng. Nhưng không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.
"Đúng rồi, có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút." Bích Trúc đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
"Tiên tử mời nói." Lan Thiên tiên tử nói.
"Tiên tử nghe qua Cổ Kiếm Nhai chưa?" Bích Trúc hỏi.
"Là chỗ thí luyện của tông môn chúng ta." Lan Thiên tiên tử trả lời.
"Có dễ vào không?"
"Dễ vào, dù hiện tại có tà thi ảnh hưởng tông môn, nơi này cũng rất dễ đi vào."
"Vậy là tốt rồi."
"Tiên tử muốn đi vào?"
"Đúng vậy, sau khi chúng ta rời đi, chuyện thứ nhất chính là tiến vào Cổ Kiếm Nhai, những chuyện khác không vội.”
Mặc dù Lan Thiên tiên tử còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
Chuyện mà đối phương xem trọng, bản thân không có lý do gì để từ chối.
Cũng không thể từ chối.
"Còn có một chỗ, Lan Thiên sư tỷ biết Thiên Thần Tháp không?" Bích Trúc lại hỏi. Nàng lần này đi Bắc Bộ cần phải đi hai chỗ.
Một là Thiên Thần Tháp, một là Cổ Kiếm Nhai.
Cổ Kiếm Nhai thì dễ dàng, Thiên Thần Tháp thì không được biết. Nơi này hình như có liên quan tới rồng.
Mà Tỉnh lại hình như có bạn bè ở nơi đó.
"Thiên Thần Tháp?" Vẻ mặt của Lan Thiên tiên tử có chút quái dị: "Tiên tử muốn đi chỗ kia?"
"Không thể đi sao?" Bích Trúc hỏi.
"Cũng không phải không thể đi, chỉ là…" Lan Thiên tiên tử thoáng có chút do dự.
"Sao thế?" Bích Trúc hỏi.
Xem ra, nơi này hình như không đơn giản.
"Nơi này phần lớn là nam tử đi." Lan Thiên tiên tử nói.
"Hả?" Bích Trúc cảm thấy kinh ngạc.
Rõ ràng còn có phân chia nam nữ? Đây là chỗ nào?
"Thiên Thần Tháp được gọi là nơi mua vui của Tu Tiên Giới, người vào trong tháp chính là làm loại giao dịch này. Nếu như tiên tử muốn đi thì cũng không khó." Lan Thiên tiên tử tìm từ rồi mở miệng:
"Tiên tử có loại suy nghĩ này cũng bình thường, nghe nói đúng là có nữ tử tiến vào."
Bích Trúc một mặt kinh ngạc.
Chỗ nào? Nơi mua vui? Rồng sẽ ở nơi này?
Bạn của Tỉnh ở chỗ này sao? Tỉnh cũng là dạng người này? Không nghĩ tới nha.
Nhưng mà sư tỷ, ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Có phải hiểu lầm cái gì đó rồi hay không?
---
Nam Bộ. Thiên m Tông. Hải Vụ Động.
Nam Cung Nguyệt đi trong sương mỳ, nàng bước không nhanh, lại dần dần tới gần chỗ sâu.
Thỉnh thoảng sẽ có một ít xúc tu lướt qua bên cạnh nàng, khiến cho nàng không thể nào né tránh. Đây là chuyện không biết làm thế nào.
Những xúc tu này, có một phần là hành động vô thức.
Cho dù là bọn họ, cũng cần tạm thời tránh mũi nhọn.
Đương nhiên, nếu như gặp được người phụ trách bên này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng mà người phụ trách đã chết một phần, nên không người quản lý.
Nàng đi hồi lâu, thuận theo chỉ dẫn từ sâu trong nội tâm, cố gắng thu hút sự chú ý của vị kia.
Chỗ nơi này thông đến, cho dù là nàng cũng không thể đi đến.
Trừ khi ánh mắt bên trong phóng ra.
Mà có thể đưa lên hay không, thật ra đều phải xem vận khí.
Lúc trước người Thiên m Tông bị vị kia chú ý, bọn hắn cũng cảm giác không rõ.
Phải biết, Thánh Đạo bọn hắn ở chỗ này hồi lâu, bây giờ cũng có người chiếm cứ bên trong, nhưng chưa từng được vị kia chú ý.
Nam Cung Nguyệt ở bên trong không biết bao lâu, nàng cảm giác xúc tu càng ngày càng nhiều, cũng càng thêm sinh động.
Sương mù càng là nồng đậm đến cực hạn.
Chỉ là đột nhiên, nàng có một loại cảm giác bị theo dõi.
Nàng không dám chần chờ, cúi đầu cung kính đi lễ.
"Ngươi nhìn thấy hắn rồi?"
Giọng nói hư ảo vang lên ở trong đầu Nam Cung Nguyệt, tựa như mộng ảo.
Lúc này, khóe mắt Nam Cung Nguyệt ẩn chứa nước mắt.
Đã qua bao nhiêu năm, nàng cuối cùng cũng được nghe giọng nói của vị kia.
Bất tri bất giác, nàng quỳ xuống.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười truyền đến từ trong hư ảo, lại rời đi từ trong hư ảo.
"Đi đi, làm chuyện ngươi muốn làm."
Giọng nói rơi xuống, Nam Cung Nguyệt cảm giác đạo ánh mắt kia biến mất. Mà trong tay nàng truyền đến cảm giác cực nóng.
Ngay sau đó, trong tay xuất hiện một chữ "Đạo".
"Xong rồi."
Nam Cung Nguyệt kích động không thôi, sau đó bắt đầu rời khỏi.
Không biết qua bao lâu, nàng đi ra khỏi Hải Vụ Động, nhìn mặt trời chói chang trên không trung.
Nàng không có chút do dự nào, rời khỏi Thiên m Tông, hướng về phía hải ngoại.
Nàng muốn đến hải ngoại trong thời gian ngắn nhất.
Tất cả Thánh Đạo ở Nam Bộ đều cần trợ giúp nàng một chút sức lực.
Mà Đoan Mộc Hà đang chờ đợi tin tức, sau khi biết Nam Cung Nguyệt rời khỏi Thiên m Tông liền nhanh chóng rời đi.
Tiến về chỗ hắn cần đến.
Sau đó, không còn gặp Nam Cung Nguyệt nữa.
Chỗ có Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hoa sẽ không có Đoan Mộc Hà hắn.
---
Giữa tháng ba.
Tụ hội qua nửa tháng.
Giang Hạo vẫn luôn củng cố cảnh giới, ổn định tâm cảnh.
Những ngày qua, hắn đều đang xử lý Linh Dược Viên.
Trình Sầu thì đang bế quan đột phá Trúc Cơ hậu kỳ.
Qua không bao lâu nữa chắc là sẽ tấn thăng.
"Sư huynh, Trình sư huynh không có vấn đề gì chứ?" Bên trong Linh Dược Viên, Tiểu Li có chút lo lắng hỏi.
"Ừm, con đường hắn đi tương đối ổn định, tiêu hao nhiều một chút là chuyện bình thường." Giang Hạo vừa xử lý linh dược vừa gật đầu.
Tiểu Li vẫn còn có chút lo lắng: "Sớm biết vậy ta sẽ lấy chút đan dược tốt cho Trình Sầu sư huynh."
Giang Hạo gật đầu, đúng là cần thiết như vậy.
Nhưng không phải hiện tại.
Hiện tại Trình Sầu nhất định phải đi trên con đường vững vàng, quá sốt ruột có đôi khi sẽ phản tác dụng.
Càng sốt ruột, Kim Đan sẽ càng khó.
Đây là chuyện đương nhiên.
Ngày này, người Thi Thần Tông đến.
Chính là tiên tử đột phá lần trước.
Nàng nhìn Giang Hạo, cung kính hành lễ.
Sau đó, nàng lấy ra tờ đơn, tìm kiếm linh dược.
Giang Hạo để Tiểu Li hỗ trợ.
Chút chuyện nhỏ này không có vấn đề gì đối với nàng.
Linh Dược Viên mỗi ngày đều sẽ có một số Luyện Khí, Trúc Cơ và Kim Đan ra ra vào vào.
Bọn hắn đều quan sát Giang Hạo.
Trong lúc nhất thời, đám người có chút nóng nảy.
Đã lâu rồi bọn hắn không nhìn thấy Giang sư huynh giảng đạo thuyết pháp.
Bên ngoài Linh Dược Viên, một số đệ tử nhỏ giọng thảo luận tại nơi hẻo lánh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gần đây sư huynh không giảng đạo thuyết pháp?"
"Có phải là vì chúng ta không cho Nguyện Huyết, cho nên Giang sư huynh dứt khoát không giảng nữa?"
"Không, không đến mức đó chứ?"
"Tại sao lại không đến mức? Chúng ta có được chỗ tốt, lại không để lại cái gì. Tại sao Giang sư huynh còn muốn tiếp tục giảng?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ? Hắn tu Nguyện Huyết Đạo, nếu như không giảng đạo thuyết pháp thì lấy đâu ra Nguyện Huyết? Sau này, hắn vì củng cố tu vi, ổn định địa vị thủ tịch dự tuyển nhất định sẽ giảng đạo thuyết pháp, không cần lo lắng. Nếu như chúng ta cúi đầu, sau này sẽ phải cái giá càng lớn."
"Đúng vậy, không cần lo lắng, hơn nữa, người nóng nảy không chỉ có chúng ta, những người khác khẳng định càng gấp hơn. Chờ bọn hắn mở miệng chúng ta sẽ tiếp tục đến ké. Chúng ta đến, bọn hắn bỏ Nguyện Huyết.”
"Mấy vị sư đệ nói có lý." Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Mấy người có chút khó có thể tin nổi, phải biết bọn hắn đã bố trí thuật pháp cách âm, sẽ không bị nghe được mới đúng.
Bọn hắn làm vậy là chuyện đương nhiên, không ai ngốc đến nỗi thảo luận chuyện xấu ở trước mặt người khác.
Mấy người quay đầu, liền thấy một nam một nữ.
Nam khí độ bất phàm, nữ mi mục khẽ cong, mang theo nụ cười.
Diệu Thính Liên hơi động thủ, sau đó mấy người thống khổ kêu to.
"Sau này đừng tới nơi này nữa. Nếu không… đoạt tất cả tài nguyên các ngươi, rút một nửa máu." Diệu Thính Liên cười, khiến mấy người không rét mà run.
Chờ bọn hắn rời đi, Diệu Thính Liên mới phủi tay nói:
"Tâm tính sư đệ thật tốt, biết rõ những người này không đáng để hắn dạy bảo, nhưng vẫn để cho bọn hắn nghe."
"Sư đệ không có để ý đến bọn hắn." Mục Khởi nói.
"Nhưng mà nhìn dáng vẻ của bọn hắn đúng là khiến cho người ta khó chịu, ta không muốn để cho bọn hắn đạt được chỗ tốt."
Diệu Thính Liên vừa nói vừa đi vào bên trong: "Đi thôi, sư muội sư tỷ chuẩn bị hôm nay nhất định sẽ làm cho sư đệ hài lòng."
Mục Khởi lắc đầu đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận