Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1106: Nữ Ma Đầu: Một Kim Đan Như Ngươi Đã Nghĩ Đến Vấn Đề Thành Tiên?

Chương 1106: Nữ Ma Đầu: Một Kim Đan Như Ngươi Đã Nghĩ Đến Vấn Đề Thành Tiên?
"Sư đệ, ngươi đều không hài lòng về những người này?" Diệu Thính Liên có chút khó có thể tin nổi:
"Ngươi xem vị sư muội Yên Vân Phong này, tu vi Kim Đan, thiên phú tối thượng đẳng, tính cách nhu thuận cũng yêu thích trồng hoa cỏ. Nàng cũng không thích cuộc sống hỗn loạn, nếu như có thể gả cho một người an ổn tu luyện, nàng sẽ không từ chối. Nhất là người không chủ động gây chuyện như sư đệ đây. Tuyệt phối. Nhưng mà, dáng người hơi kém chút, nhưng mà vị sư muội Chúc Hỏa Đan Đình này không phải rất ổn sao? Dáng người không có chút khuyết điểm nào, một lòng muốn luyện đan, mặc dù không biết giúp chồng dạy con, nhưng mà cùng sư đệ hỗ trợ lẫn nhau, tính cách cũng không có vấn đề gì. Băng thanh ngọc khiết. Là một lựa chọn tốt."
Giang Hạo nghe, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Trong ma môn thật sự có lương phối tốt như vậy sao?
Sao cứ cảm giác nnh] Ma Môn có rất nhiều tiên tử đều không có loại cực đoan kia? Là Diệu sư tỷ không có phát hiện, hay là đặc biệt không nói? Hay là đã chọn lựa ra cá thể đặc biệt từ trong đám người cực đoan kia? Có lẽ là vậy.
Giang Hạo không cách nào biết được. Nhưng mình xác thực không cách nào đồng ý. Dù không có Hồng Vũ Diệp, bản thân cũng không sẽ tìm đạo lữ, ít nhất bên trên ý nghĩ là như này.
Mà bây giờ vận mệnh của hắn đang long đong, tương lai không xác định, càng không có khả năng có bất kỳ liên quan gì đến người khác.
Một người yên lặng, không có cái gì là không tốt cả.
Diệu sư tỷ quá nhiệt tình.
Nhưng hắn lại có thể làm gì chứ?
Nói mình thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc, hay là nói mình không còn sống lâu nữa?
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể từ chối.
Nhưng từ chối nhiều lần như vậy, không có bất kỳ tác dụng gì.
Sự nhiệt tình của
Giang Hạo từ chối, nhưng Diệu Thính Liên luôn cảm thấy không đúng lắm. Nàng nhìn sư đệ trước mắt, suy tư chốc lát rồi nói:
"Sư đệ chẳng lẽ không thích ngây thơ? Thích khoe khoang? Ví dụ như để lộ thân mình, nhìn qua liền có thể cảm giác được ưu điểm của đối phương."
Giang Hạo: "…"
"Cũng đúng, nếu như sư đệ thích loại này, đúng là không tiện mở miệng. Nếu đã như này, lần sau sư tỷ ta sẽ tìm kiếm giúp ngươi." Diệu Thính Liên nghiêm túc nói.
"Sư tỷ không cần suy đoán như thế." Giang Hạo lắc đầu thở dài.
"Yên tâm đi, cứ trông chờ vào sư tỷ." Diệu Thính Liên tự tin nói: "Hiện tại ta đã là Nguyên Thần, mặt mũi thì vẫn phải có."
Giang Hạo: "…"
Không đợi hắn từ chối, Diệu sư tỷ lần này đã dẫn đầu rời đi, khiến hắn cực kì bất đắc dĩ.
Giang Hạo cũng không quan tâm nhiều, tiếp tục quản lý linh dược.
Chờ Trình Sầu trở về, hắn muốn ra ngoài một chuyến.
Nhưng mà, đêm nay có thể tiếp xúc với Khuất Trọng trước, xem đối phương có thể giúp hắn làm việc hay không.
Không thích hợp thì dễ tính.
Quỷ tiên tử đi Bắc Bộ, chắc là lựa chọn tốt nhất.
Tu vi Khuất Trọng yếu, lại không cách nào liên hệ với hắn.
Không cần thiết phải để hắn đi Thiên Thần Tháp hoặc là Cổ Kiếm Nhai, mà có thể làm những chuyện khác.
Năm con rồng, Long sào đầu thứ nhất đã tìm ra, con thứ ba ở Cổ Kiếm Nhai có Quỷ tiên tử đi, con thứ tư ở Nhân Hoàng Điện qua mấy ngày nữa hắn sẽ tự đi một chuyến.
Những việc này đều không cần để ý, chuyện cần để ý là con thứ hai ở Thiên Thủy Hàn Đông Bộ, con thứ năm ở Uyên Hải hải ngoại.
Uyên Hải không cần phải nói, Khuất Trọng không được.
Nhưng mà con thứ hai có thể để hắn đi thử xem.
Chỉ là Đông Bộ… lấy thực lực Luyện Thần của hắn muốn qua đó thực sự là khó khăn.
Trừ khi có người dẫn đội từ Nam Bộ tiến về Đông Bộ.

Trong đêm.
Sau khi Giang Hạo xác định được vị trí của Khuất Trọng liền đi vào.
Mơ hồ có thể nghe được bên trong có tiếng trò chuyện.
Đại khái là ba người.
Chỉ là trong nháy mắt Giang Hạo cất bước, âm thanh liền biến mất.
Nhật Nguyệt Hồ Thiên mở ra.
Lúc này Giang Hạo mới chính thức tiến vào sân.
Lúc này, trong sân là một nam tử khoảng hai lăm hai sáu tuổi, hắn có chút mờ mịt mà nhìn xung quanh, nhưng mà quanh thân có linh khí phun trào.
Cực kì ẩn nấp, có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
"Rõ ràng là Thần Thi, ngươi đúng cẩn thận." Giọng nói của Giang Hạo vang lên.
Lúc này, khí tức Luyện Thần sơ kỳ của đối phương bộc phát, công kích mà tới.
Ầm!
Một thanh trường thương như rồng ra biển.
Keng!
Trường thương bị một cái quạt xếp nhẹ nhàng ngăn cản.
Mặc kệ người trước mắt điều động lực lượng như thế nào đều không thể lay động chút nào.
"Thật mạnh, phân thân này chắc là có thể so với một phần của chân thân ngươi đấy. Ngươi đang cố ý để cho người ta cảm thấy đây là chân thân của ngươi?" Giang Hạo không thể không bội phục đối phương.
Có lẽ trong mắt những người khác thì đây chính là bản thể.
"Tiền bối là ai?" Khuất Trọng lui về sau một chút.
"Cái này cho ngươi." Giang Hạo tiện tay ném ra một quyển sách.
Chính là bí thuật thứ ba.
Sau khi nhìn thấy nội dung, sắc mặt Khuất Trọng thay đổi mấy lần, có chút không rõ.
"Ngươi là ai?"
"Có quan trọng không?"
"Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Ngươi biết chuyện Bắc Bộ loạn không?"
Đối phương trầm mặc một lát, chắc là đều biết.
"Xem ra các ngươi đều biết, không muốn trở về?" Giang Hạo hỏi.
"Vô dụng." Khuất Trọng lắc đầu nói:
"Chúng ta trở về không thay đổi được cái gì.”
Đúng là thế thật.
Mặc dù những người này cao minh, nhưng mà so với toàn bộ Thi Thần Tông thì lại lộ ra vẻ bình thường.
Tất cả cũng không có bao nhiêu người.
"Các ngươi có nghĩ đến đi Đông Bộ tìm viện binh không?" Giang Hạo cười hỏi.
"Đông Bộ tìm viện binh?" Khuất Trọng hơi kinh ngạc.
"Đông Bộ có Hạo Thiên Tông, có Minh Nguyệt Tông, Bắc Bộ đại loạn, tà thi Thi Thần Tông quấy phá. Bọn hắn không có lý do gì mà không giúp các ngươi." Giang Hạo nói.
"Không thể nào." Khuất Trọng lắc đầu nói:
"Người nên đi đều đã đi, dù chúng ta có đi cũng không tìm được người hỗ trợ. Không có bất kỳ tác dụng gì."
Đối phương nói sự thật, người Hạo Thiên Tông nên đi cơ bản đều đã đi. Người đi qua tìm viện binh đều chưa chắc đã có thể tiến vào Hạo Thiên Tông.
Minh Nguyệt Tông cũng là như thế.
Giang Hạo suy tư một lát sau đó lấy ra một tờ giấy, sau khi viết xuống mấy chữ thì xếp gọn lại, ngay sau đó đắp Sơn Hải Ấn Ký lên: "Mang cái này đến Minh Nguyệt Tông, có lẽ bọn hắn sẽ nguyện ý giúp các ngươi. Ngươi cứ việc đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta. Chỉ là ngươi có biện pháp để Thi Thần Tông đến Đông Bộ không?" Khuất Trọng tiếp nhận phong thư, cảm thấy chẳng khác gì là tự mình làm loạn cả.
Đối phương có biện pháp?
Làm sao có thể, nếu như người trước mắt này thật sự lợi hại như vậy, cần gì tới tìm hắn.
"Ta thật ra có biện pháp thuyết phục tiền bối tông môn, nhưng mà…"
Khuất Trọng nhìn người trước mắt, nói: "Tiền bối muốn cái gì?"
Muốn cái gì? Giang Hạo thật ra cũng không biết.
Nhưng hắn chỉ muốn đưa người đến Đông Bộ trước, cần phải có người giúp hắn đến Thiên Thủy Hàn lấy đồ.
Tinh tại hải ngoại, dù hắn có biện pháp truyền tin tức trở về, nhưng cũng không tiện để cho người ta đến Thiên Tuế Hàn lấy đồ rồi lại đưa đồ.
"Đi trước đi, phía sau đương nhiên sẽ có người tới tìm ngươi." Giang Hạo nói.
Chỉ cần đi Minh Nguyệt Tông thì sẽ có thể tìm tới.
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo liền biến mất tại chỗ.
Trong thoáng chốc, Khuất Trọng cảm giác hoàn cảnh xung quanh xuất hiện vặn vẹo. Ngay sau đó, hắn nhìn về phía cái bàn bên cạnh, hai đồng môn lúc nãy không thấy giờ lại thình lình ngồi ở chỗ đó.
Bọn hắn vẫn ngồi đó, chỉ là đột nhiên phát hiện Khuất Trọng đứng ở một bên.
Hai người bày tỏ không hiểu.
Người kia thì càng thêm chấn kinh.
Thủ đoạn của người này rốt cuộc là bực nào?

Giang Hạo quay về chỗ ở.
Thủ đoạn vừa rồi không tính là gì cả.
Chỉ là tu vi mạnh, khống chế đối với linh khí và tinh thần càng thêm cao minh, đương nhiên có thể làm được chuyện đó. Dù khống chế có bình thường, thì mượn nhờ thần thông Thần Uy cũng có thể làm được.
Còn về lá thư này.
Chỉ viết chuyện Thiên Đạo Trúc Cơ tiến về Bắc Bộ.
Tinh nhất định sẽ truyền tin tức này trở về, tác dụng đối với Thi Thần Tông không phải là rất lớn.
Làm như thế chỉ là mặt ngoài, thuận tiện để bọn hắn tiến về Đông Bộ mà thôi.
Hắn muốn thành tiên, nhưng cũng muốn biết rõ chuyện Long tộc.
Đương nhiên, cũng có thể thử thu hoạch truyền thừa.
Từ Nhân Hoàng Kiếm Quyết có thể thấy được, mặc dù không cần học tập những truyền thừa khác, nhưng chúng đều có giá trị tham khảo nhất định.
Đương nhiên, trước khi trở về hắn có giám định qua. Mặc dù đối phương có rất nhiều nghi hoặc, nhưng mà tạm thời có thể sử dụng.
Chuyện bên này sắp xếp xong xuôi, liền đến chuyện Hiên Viên Thái.
Chỉ chờ Trình Sầu tấn thăng thành công.
Nhớ tới Trình Sầu, Giang Hạo liền thở dài.
Trình sư đệ đủ cố gắng, tâm tính cũng tốt, nhưng lại thiếu sự lịch luyện, dù có thể trở thành Kim Đan thì con đường tương lai nhất định cũng rất khó đi.
Mỗi hai ba năm làm nhiệm vụ tông môn một lần cũng không có tác dụng quá lớn đối với hắn.
Bản thân có thể dạy hắn rất nhiều, nhưng lĩnh ngộ từ trong chiến đấu lại không cách nào dạy được.
"Ngươi đang tự hỏi cái gì?" Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giang Hạo liền vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Người tới chính là Hồng Vũ Diệp.
Đã nhiều tháng rồi không gặp đối phương.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Người kia rũ mắt, cười nói:
"Tu vi của ngươi đã tinh tiến?"
"Nhờ phúc của tiền bối, đúng là tinh tiến một chút. Muốn đạt đến Nguyên Thần trong mấy năm này cũng không phải là không được." Giang Hạo nói.
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp ngồi cạnh Bàn Đào Thụ, hỏi.
"Bốn mươi lăm." Giang Hạo có chút không muốn trả lời.
Mình bất tri bất giác đã bốn mươi lăm, không còn trẻ chút nào.
Trở thành dáng vẻ trung niên như đã từng nhận biết.
Thời gian đúng là không buông tha cho con người.
"Bốn mươi lăm tấn thăng Nguyên Thần." Hồng Vũ Diệp ra hiệu Giang Hạo pha trà.
Hắn mỉm cười, lấy Cửu Nguyệt Xuân ra.
Hắn hôm nay đã có đủ nhiều lá trà.
Thật ra lúc này cầm đi bán là tốt nhất.
Một tiền có thể bán hơn hai vạn, qua bốn năm năm chỉ có thể bán hơn một vạn, gần hai vạn.
Nhìn Cửu Nguyệt Xuân, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn, cười lạnh:
"Xem ra ngươi có trà ngon, trước đó là không nỡ lấy ra?"
“Tiền bối nói đùa, đây là lá trà mà vãn bối cửu tử nhất sinh mới đạt được, chuyên dùng để hiếu kính tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
"Ồ?" Hồng Vũ Diệp nhếch miệng lên: "Cửu tử nhất sinh đạt được? Xem ra ngươi đúng là tận tâm tận lực vì lá trà."
"Vãn bối tuyệt không dám lơ là chuyện của tiền bối." Giang Hạo đáp.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp cười nói:
"Tìm được Phong Hoa đạo nhân chưa? Có manh mối về lai lịch của Thương Uyên Long Châu chưa? Chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản cũng có tin tức rồi?"
"Quả thật có chút tin tức." Giang Hạo đáp.
"Ồ?" Hồng Vũ Diệp nhướng mày, có chút ngoài ý muốn: "Là cái gì?"
"Vãn bối gặp được một người tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp, có lẽ có thể thông qua nàng để tìm ra Phong Hoa đạo nhân, chỉ là cần chút thời gian. Mặc dù còn không biết về tin tức Thương Uyên Long Châu, nhưng lại có tin tức của Long tộc. Vãn bối thuyết phục Vạn Vật Chung tạm hoãn trở về, chính là vì để Long tộc trở về trước hắn một bước. Bọn hắn hình như đều ở Cổ Lão Chi Địa. Mà Mật Ngữ Thạch Bản thì có liên quan tới Vạn Vật Chung Yên. Đào Mộc Tú Thiên Vương thân là một trong Thập Nhị Thiên Vương chính là một thành viên quan trọng ở trong đó. Vãn bối đã nghĩ biện pháp tiếp xúc đối phương, chính là vì giúp tiền bối hỏi ra người sau lưng của hắn."
Vẻ mặt Giang Hạo thành thật, mang theo cung kính.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, cười lạnh hai tiếng, cuối cùng nói: "Giúp ta làm việc, thật sự là khuất tài."
Giang Hạo cúi đầu, cũng không hiểu đối phương có ý gì.
"Gần đây có tụ hội?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn lấy thư tịch ra, giao cho đối phương. Sau đó, hắn bắt đầu nói về chuyện tụ hội.
Tụ hội lần thứ nhất cũng không có chuyện gì đặc biệt.
Nhưng mà lúc nói đến nữ Thiên Vương, Hồng Vũ Diệp có hỏi một câu.
Giang Hạo chỉ có thể lắc đầu, nói không rõ ràng chuyện cụ thể. Hơn nữa, đó chỉ là tin đồn, có thể có chút sai lệch với sự thật.
Quả nhiên, Hồng Vũ Diệp chỉ để ý chuyện này.
Sau đó chính là lần tụ hội thứ hai.
Hắn nhắc đến nguyên nhân Bắc Bộ đại loạn, còn nói những chỗ khác cũng sẽ loạn.
Hắn muốn hỏi Hồng Vũ Diệp một chút, chuyện này có phải thật hay không. Nam Bộ sẽ loạn thành cái dạng gì.
"Sơn Hải Công Đức Đỉnh vô số năm qua đã trấn áp rất nhiều thứ, đột nhiên bị tiêu hao, đương nhiên sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện. Các phương đều sẽ xuất hiện chấn động." Hồng Vũ Diệp nói xong thì nhìn chằm chằm Giang Hạo một cái:
"Còn nhớ rõ ngươi từng nhắc tới chuyện thành tiên không? Nếu như khi đó trùng hợp gặp phải tình cảnh các phương bộc phát, khí vận chấn động thì đối với ngươi mà nói cũng là một loại khảo nghiệm."
Giang Hạo nghe vậy liền sững sờ, trong lúc nhất thời có chút đau đầu.
Nhưng mà, hắn tấn thăng tại hải ngoại, theo lý thuyết hải ngoại chắc là loạn cuối cùng.
Nói cách khác, cho đến lúc mình thành tiên thì hải ngoại vẫn an ổn, như này sẽ không ảnh hưởng tới.
Hai mươi sáu năm, loạn đến hải ngoại cần khoảng hai mươi năm.
Lại bị Hải La cản trở.
"Ảnh hưởng rất lớn?" Giang Hạo hỏi.
"Khó mà nói được, xem vận khí." Hồng Vũ Diệp trả lời.
Vận khí…
Thứ Giang Hạo hiện tại không thể dựa vào nhất chính là vận khí.
"Có biện pháp nào không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp cười như không cười nói: "Ngươi còn chưa Nguyên Thần mà đã quan tâm đến chuyện thành tiên."
"Phòng ngừa chu đáo, sau này nếu như có cơ hội thành tiên, cũng có thể giúp tiền bối làm việc tốt hơn." Giang Hạo cung kính nói.
"Ngươi thật đúng là có tâm." Hồng Vũ Diệp nhếch miệng, nói khẽ:
"Ngươi nghe nói qua Hoang Hải Châu chưa?"
"Tương tự như đám Ách Vận Châu sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp khẽ lắc đầu:
"Đương nhiên không phải, Hoang Hải Châu tương tự với Sơn Hải Công Đức Đỉnh. Đây là một hạt châu sinh ra tại Thâm Hải, còn cổ xưa hơn Sơn Hải Công Đức Đỉnh nhiều. Nó đã từng là biểu tượng của cường giả trong biển, che chở vùng biển vô tận, dần dà lại càng thêm cao minh. Nhưng cuối cùng nó lại bị hải vực hạn chế, không cách nào so sánh cùng Sơn Hải Công Đức Đỉnh. Nhưng muốn thay thế Sơn Hải Công Đức Đỉnh trấn thủ một phương thì cũng không khó."
Nhưng mà, thay thế một phương chính là chỉ cần thu hoạch được hạt châu này, bản thân hắn ít nhất sẽ có thêm khoảng năm đến mười năm.
Đương nhiên, dùng như thế có chút lãng phí.
Chỉ cần lúc thành tiên để nó trấn thủ hải ngoại là đủ.
Cũng không biết liệu có trợ giúp gì đối với việc hắn thành tiên hay không.
Hắn hỏi, nhưng mà Hồng Vũ Diệp lắc đầu. Không biết là không có hay là không rõ.
Sau đó, Giang Hạo còn nói chuyện Đại Địa Hoàng Giả.
"Ngươi muốn đi Huyền Thiên Tông?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Hắn muốn đi lấy vỏ trứng.
"Vậy đi thôi." Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, nói.
Ngạch?
Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Hiện tại?
"Hiện tại không được?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
"Đương nhiên là nghe tiền bối." Giang Hạo không dám từ chối.
Chỉ là…
Hắn còn chưa uống trà, cứ để như vậy có chút lãng phí.
Lúc hắn đi ra ngoài sân, phát hiện con thỏ chẳng biết đã bị treo ở bên ngoài từ lúc nào.
Chờ hắn rời khỏi, nước trà tám phần sẽ là của nó.
Dù nó hiện tại không ăn, chờ Tiểu Li tới.
Hai người bọn họ chắc chắn sẽ lén lút uống hết.
Hơn hai vạn linh thạch.
Cứ như vậy…bị lãng phí.
Giang Hạo thầm thở dài.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp gấp gáp như vậy, không biết là vì cái gì.
Muốn gặp con rồng kia một lần, hay là muốn nhìn hậu đại Nhân Hoàng một chút, hay là Hiên Viên Kiếm?
---
Huyền Thiên Tông.
Một vị tiên tử đi trên đường nhỏ trong sơn môn.
"Huyền Thiên Tông cũng không khó tiến vào như vậy." Hồ Nguyệt Tiên mỉm cười.
Chuyện đầu tiên cần làm sau khi tiến vào chính là để lại ấn ký, phòng ngừa bị phát hiện.
Nhưng mà Huyền Thiên Tông chắc là sẽ không có một Tiếu Tam Sinh khác.
Cho dù là Tiếu Tam Sinh cũng không có khả năng phát hiện ra nàng như lần trước.
Còn Đại Địa Hoàng Giả.
"Đúng là hơi khó tiếp xúc một chút, nhất là khi bên cạnh hắn còn có rồng, nhưng mà cũng cần mấy ngày. Lại chuẩn bị một chút chắc là có thể."
Nàng rất cẩn thận, nhưng lúc nên xuất thủ thì chắc chắn sẽ không kéo dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận