Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1107: Thiên Tứ Lương Duyên

Chương 1107: Thiên Tứ Lương Duyên
Hồ Nguyệt Tiên nhanh chóng biến mất ở cuối đường. Nàng muốn đi tìm kiếm người thích hợp để làm ánh mắt của nàng. Không chỉ như thế, lúc cần thiết còn có thể trở thành công cụ trong tay nàng. Không thể quá mạnh, nhưng cũng không thể quá yếu.
Theo lý thuyết, một người như nàng mà nhằm vào tiểu bối tu vi như thế sẽ làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn.
Thế mà như vậy thì sao?
Con đường tu tiên vốn là như thế.
Nàng có truy cầu của bản thân, những người này là tiểu bối cũng được, trưởng bối cũng được, chỉ cần có thể trở thành công cụ của nàng, như vậy là ai cũng như nhau cả.
Qua một ngày, nàng đã tìm xong tất cả mọi người.
Lần này vẫn là bốn người, cộng với người hiện tại là năm.
Hiện tại chính là phối hợp để nàng tiến vào chỗ của Đại Địa Hoàng Giả.
Lấy đi một vài thứ, nếu như có thể lợi dụng Hiên Viên Kiếm một chút đương nhiên là càng tốt.
Bây giờ còn thiếu một cơ hội.
Có lẽ ba năm ngày sau, cơ hội sẽ tới.
Phải biết người của nàng cũng có thể đi vào.
Thân phận kém một chút, nhưng mà thân phận đủ sạch sẽ, không dễ bị phòng bị.
---
Ban đêm.
Giang Hạo đứng ở bên ngoài Huyền Thiên Tông.
Nhìn xem trận pháp hộ tông, hắn thoáng có chút đau đầu. Hắn không am hiểu mấy cái này. Mặc dù tu vi không tệ, nhưng mà muốn vô thanh vô tức đi vào căn bản là không có khả năng.
Nếu như một thân một mình thì có thể mượn dùng thân phận người khác, hoặc là dùng phương thức của hắn lẫn vào.
Nhưng Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh, làm như vậy không biết đối phương có ý kiến gì hay không.
"Tiền bối dự định làm sao để đi vào?" Giang Hạo hỏi.
Tạo nghệ về trận pháp của đối phương chắc là cực kỳ ghê gớm.
"Ngươi hỏi ta?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không lên tiếng nữa.
Như thế xem ra vẫn là phải nhìn bản thân, vậy thì bất kỳ phương pháp nào chắc là cũng sẽ không chọc giận đối phương.
Hắn thở dài một tiếng, tìm được hai đệ tử Huyền Thiên Tông.
Người không tệ, có thể mượn tín vật thân phận.
Không chỉ như thế, còn nói rõ làm thế nào để lẩn tránh.
Tóm lại là có thể dễ dàng tiến vào, điều đáng tiếc duy nhất chính là hai người chỉ có Luyện Khí, không biết tình huống cụ thể bên trong.
Tu vi của người trông coi sơn môn không tệ, may mà người cũng không tệ, không hề kiểm tra.
Bọn họ vốn định tiến vào, thế nhưng một đạo trận pháp đột nhiên đảo qua.
Kiểm tra thí điểm ngẫu nhiên.
Giang Hạo: "…"
Hắn thử ẩn nấp khí tức.
Vận khí không tệ, không có bị phát hiện.
Thế nhưng, trận pháp vẫn nhận ra cái gì đó, xuất hiện chấn động. Trong nháy mắt, lượng lớn người bị điều động, bắt đầu nghiêm ngặt loại bỏ.
Giang Hạo thở dài, cuối cùng chìm vào bên trong ánh sáng, biến mất ở dưới bụi trần.
"Xem ra biện pháp đi vào của ngươi rất bình thường." Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười.
"Tiền bối nói đùa, Huyền Thiên Tông đã sắp trở thành đại tông môn, vãn bối chỉ là Kim Đan. Có thể không bị trực tiếp khóa chặt, đã là vạn hạnh rồi." Giang Hạo cúi đầu nói.
Hồng Vũ Diệp cũng không có nói thêm gì, nàng nhìn về phía phương xa nói: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Trực tiếp đi tìm Hiên Viên Thái là được, hắn chắc là sẽ gặp ta." Giang Hạo nói.
Nếu đã vào được thì mọi chuyện phía sau liền dễ dàng.
Hiên Viên Thái không phải một người vô tri.
Chắc là sẽ không từ chối hắn.
Còn về những người khác của Huyền Thiên Tông thì hắn không biết.
Đại Địa Hoàng Giả dù sao cũng là Đại Địa Hoàng Giả, những người khác không giống vậy.
Chỉ là trên đường đi qua, hắn nhìn thấy một nữ tử hình như đang làm việc dưới ngọn núi. Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, Giang Hạo có chút kinh ngạc.
"Có chút quen mắt." Hắn vô thức mở miệng.
"Nhìn quen mắt?" Hồng Vũ Diệp mỉm cười nói:
"Nàng cũng là một phần kế hoạch của ngươi?"
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo vội vàng giải thích:
"Là khí tức của đối phương, hình như có quan hệ với Đại Thiên Thần Tông. Vãn bối tu Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp, có thể phát giác một chút. Người này ta rõ ràng chỉ cảm giác quen thuộc, mà không cách nào xác định có phải là thành viên Đại Thiên Thần Tông hay không. Như vậy chỉ có một khả năng. Đó chính là thủ đoạn của Hồ Nguyệt Tiên, chỉ để lại ấn ký."
Nếu như là trước đó, Giang Hạo chắc chắn sẽ không cách nào xác định, thế nhưng sau khi chứng kiến Hồ Nguyệt Tiên, thì suy đoán như vậy chắc là không sai. Nếu như đoán sai cũng không ngại.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, không cách nào trực tiếp giám định. Không thể xác định suy đoán của mình.
Nhưng mà đại khái vẫn là Hồ Nguyệt Tiên, căn cứ theo tin tức, nàng muốn tới tìm Đại Địa Hoàng Giả.
Có suy đoán, Giang Hạo cũng không vội.
Nhưng mà vẫn phải gặp mặt đối phương một chút.
Cứ làm xong chuyện chính trước đã.
Dù sao cũng phải để Hồ Nguyệt Tiên cảm nhận được sự nhiệt tình của mình.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn giương lên, nhưng mà trước khi gặp mặt đối phương thì cần giám định một chút.
Phải tìm cơ hội.
Nếu không thì sẽ phải chạy khắp toàn bộ Huyền Thiên Tông, hơn nữa còn dễ dàng xuất hiện cá lọt lưới.
Hồng Vũ Diệp cũng không có để ý.
Những người này hình như đều là râu ria đối với nàng, dù có thể mang đến manh mối cho nàng thì cũng là như thế.
"Tiền bối cảm thấy Đại Thiên Thần Tông tạo tiên cuối cùng sẽ như thế nào?" Giang Hạo vừa đi vừa hỏi.
Hắn biết Đại Thiên Thần Tông muốn tạo tiên, nhưng thành tựu cuối cùng như thế nào thì không được biết.
"Ngươi cảm thấy bọn hắn tại sao lại muốn tạo tiên?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại.
"Tại sao?"
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Người người có thể thành tiên?"
"Nếu như thành công thì sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Lông mày Giang Hạo nhíu lại.
Nếu như thành công, không nhắc tới việc đối phương là dạng tiên gì. Cho dù là tiên vừa mới tấn thăng hay là yếu nhất thì cũng rất lợi hại.
Tất cả mọi người là tiên, chính là phá vỡ quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nếu như thành công và mở rộng, như vậy sau này trong Tu Chân Giới yếu nhất đều là tiên nhân.
Đây còn là Tu Chân Giới sao?
Là Tiên Giới.
Suy nghĩ đáng sợ này khiến Giang Hạo cảm thấy rung động.
"Ngươi nói bọn hắn là vì cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vì thiên hạ?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi tin không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo cười nói:
"Đó chính là hành động vĩ đại mà từ trước tới nay không có người nào có thể so sánh được."
Nếu như thật sự có thể hoàn thành thì có thể thay đổi hoàn toàn thế giới.
Thế nhưng có khả năng sao?
Cảm giác không có khả năng, nhưng lỡ như thì sao?
Đương nhiên, bọn hắn nhất định không phải vì thiên hạ.
Nếu như vì có thể hoàn thành tạo tiên, để bọn hắn giết chết phần lớn người, bọn hắn cũng sẽ động thủ.
Giang Hạo không nghi ngờ chút nào.
Trong lúc nhất thời, hắn hơi cảm khái.
Rất nhiều người hình như đều có ý nghĩ và tín ngưỡng của mình.
Thánh Đạo vì thiên hạ đại đồng, không có hạn chế về thiên phú, người người có cơ hội thành rồng, nghịch thiên mà đi.
Long Thiên vì thiên hạ bẩn thỉu, vì vô số người cực khổ khai sáng thế giới mới, muốn thay đổi thế giới cũ, người người bình đẳng, người người hạnh phúc.
Vạn Vật Chung Yên là cực đoan nhất, muốn ép thiên hạ biến thành một loại người, thống khổ giống nhau, tuyệt vọng giống nhau, không phân khác biệt, thực hiện Vạn Vật Chung Yên.
Đại Thiên Thần Tông hình như là cao minh nhất, muốn hoàn thành tạo tiên. Nếu như có thể khiến cho người người có thể thành tiên, để Tu Chân Giới trở thành Tiên Giới, vậy thì lại càng cao minh.
Còn về Đọa Tiên tộc, Thiên Thánh Giáo, Thiên Linh tộc, hình như đều không có ý nghĩ ảnh hưởng đến đại cục thiên hạ.
Đương nhiên, đây mới là bình thường.
Mặc dù những người kia cao minh, nhưng kết quả cuối cùng đều không tốt.
Bởi vì không để ý tới sinh tử của tất cả mọi người, sinh linh đồ thán, không nhìn tất cả hiện hữu. Bọn hắn đều có ý tưởng, nhưng đều không được tán đồng.
Tương tự, bọn hắn đều không để ý đến một chuyện.
Đó chính là bọn họ không cách nào nhất thống Tu Chân Giới.
Nếu như bọn hắn là Nhân Hoàng thì chuyện muốn hoàn thành đã sớm hoàn thành.
Nhưng Nhân Hoàng có thực lực như vậy, lại không làm chuyện như vậy, đương nhiên là có đạo lý của hắn.
Giang Hạo không biết nguyên do.
Nếu như hắn có năng lực, đại khái cũng sẽ như Nhân Hoàng, đưa ra lựa chọn tương đương.
Trấn áp Thánh Đạo, phong ấn Long Thiên.
Nếu như hắn là Cổ Kim Thiên, cũng sẽ giết Vạn Vật Chung.
Còn về Đại Thiên Thần Tông, hình như còn chưa gây nên chuyện gì lớn. Nhưng mà thấy thế nào cũng không bình thường.
Hắn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, không phải là vì hắn có thể so với Nhân Hoàng, mà là hắn chỉ là người bình thường.
Hoặc có thể nói gửi hi vọng ở thế giời bình thường.
Hắn không có suy nghĩ thay đổi thế giới, nếu như không biết mang đến bao nhiêu nguy hại thì cũng sẽ không ngăn cản những người khác thay đổi thế giới.
Nhưng nếu như khiến hắn không cách nào sống sót, thì hắn sẽ ra tay để sống sót.
"Người Đại Thiên Thần Tông tại sao lại có tự tin tạo tiên?" Giang Hạo hơi nghi hoặc.
"Ngươi có thể nhìn thấy trung tâm khống chế tinh thần của Đại Thiên Thần Tông không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi lắc đầu.
Đừng nói là hắn, cho dù là Thập Nhị Thiên Vương, hoặc là Bạch Chỉ Trưởng lão mạnh hơn cũng không thể.
Có thể thấy được thủ đoạn của Đại Thiên Thần Tông không tầm thường.
Cũng đúng, Đại Thiên Tinh Thần phân thân đã không bình thường.
Bọn hắn vừa đi vừa nói chuyện, nửa đường Hồng Vũ Diệp không nói gì nữa.
Giang Hạo cũng không đạt thêm được chút tin tức nào.
Mà so sánh với Đại Thiên Thần Tông, Giang Hạo tò mò về ảnh hưởng của Công Đức Đỉnh đối với Nam Bộ hơn. Nhưng mà Hồng Vũ Diệp vẫn không có mở miệng. Như thế, hắn cũng không thể biết được.
Chỉ có thể chờ đợi thời gian.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo đứng trước sơn phong, vào lúc Hồng Vũ Diệp cảm thấy tò mò không biết hắn sẽ dùng phương thức gì để thông báo cho người ở bên trong, Giang Hạo liền cất bước đi tới trước mặt hai người trông coi.
"Người nào?" Người trông coi chính là hai cường giả Luyện Thần, hơn nữa cách đó không xa còn có một cường giả Vũ Hóa.
Giang Hạo nhìn bọn hắn, mỉm cười nói:
"Hi vọng hai vị thông báo một tiếng, nói là thủ hộ giả Long tộc tới gặp Đại Địa Hoàng Giả."
"Thủ hộ giả Long tộc?" Cường giả Luyện Thần hơi kinh ngạc, lập tức lùi về sau nhìn lại.
Nam tử trung niên lúc này đã đi tới trước mặt Giang Hạo. Hắn có chút cảnh giác.
"Cường giả Long tộc?" Hắn đương nhiên không có khả năng tin tưởng.
Giang Hạo nhếch miệng lên, sau đó khí tức thuộc về Chân Long xuất hiện ở trên người hắn, một thân ảnh cự long như ẩn như hiện ở trên bầu trời phía sau hắn.
Đây là người bạn Chân Long để lại cho hắn.
Đó là một Chân Long vô cùng cường đại.
Không có lực lượng, chỉ có uy thế.
Nhưng mà đã đủ rồi.
Cảm nhận được khí tức Chân Long, nam tử trung niên kinh hãi.
"Đi gọi Hiên Viên Thái đi, hắn nhìn thấy ta sẽ biết được tất cả." Giang Hạo mỉm cười nói.
Nam nhân trung niên gật đầu. Hắn truyền tin tức đi.
Hai đạo, một đạo tiến về phía Hiên Viên Thái, một đạo tiến về phía cường giả tông môn.
Giang Hạo nhìn thấy nhưng cũng không thèm để ý, chỉ là an tĩnh chờ đợi.
Một lát sau.
Trên ngọn núi có người nhanh chóng hướng về phía dưới, còn có khí tức Chân Long.
Giống như tin tức
Không cần nghĩ cũng biết là bởi vì khí tức Chân Long của hắn.
Quả nhiên, chỉ qua mấy hơi thở, đã có thân ảnh xuất hiện.
Là một thân ảnh màu xanh lục, lực lượng của nó bao lấy hai người. Chính là Hiên Viên Thái và Hiên Viên Hòa.
Lúc này, bọn hắn đã nhận được tin tức.
Chỉ là lúc nhìn thấy Giang Hạo, bọn hắn ngây ngẩn cả người.
"Hiên Viên đạo hữu, đã lâu không gặp." Giang Hạo mở miệng cười.
"Là ngươi." Hiên Viên Thái nhìn qua người trước mắt.
Có lẽ những người khác không biết, nhưng mà hắn hiểu được, người trước mắt cao minh cỡ nào. Một mình tiến vào vùng đất hiểm ác, đánh đâu thắng đó, quang mang vạn trượng. Một khắc đó, hắn thậm chí còn cho rằng đối phương chính là Nhân Hoàng.
"Là ta." Giang Hạo cười nói.
"Tiền bối, mời vào bên trong." Hiên Viên Thái cúi đầu cung kính nói.
Sự cung kính của hắn không có nửa phần làm bộ.
Hiên Viên Hòa có chút ngoài ý muốn.
Nàng cũng nhận biết người trước mắt, là Tiếu Tam Sinh.
Sư huynh thân là Đại Địa Hoàng Giả, tại sao lại khách sáo với người này như vậy?
Không chỉ là khách sáo, càng nhiều hơn là tôn kính.
Tại sao lại như vậy?
Giang Hạo cũng không có khách sáo, cất bước đi vào bên trong.
Con rồng màu lục nhìn Giang Hạo, hơi nghi hoặc một chút.
Đến trên núi, nó mới mở miệng:
"Tại sao vừa rồi lại không có khí tức kia? Vừa rồi khí tức Chân Long không phải là phát ra từ trên người ngươi sao?" Giọng nói non nớt, còn nhỏ hơn cả Tiểu Li.
Như là đứa trẻ.
Có lẽ còn là nữ hài.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, cười nói:
"Đó là khí tức của một người bạn của ta, hắn muốn truy tìm mộng tưởng của bản thân. Chỉ là vào thời khắc cuối cùng hình như đã từ bỏ vì ta."
Giang Hạo nói xong có chút cảm khái.
Khi đó Thiên Không Chi Long rõ ràng đã đi đến Cửu Thiên, nhưng cuối cùng lại trở về. Trở về giúp hắn áp chế tất cả.
"Từ bỏ vì ngươi?" Rồng hơi nghi hoặc một chút.
"Đúng vậy." Giang Hạo lấy viên đá truyền thừa của Thiên Long ra, nói khẽ:
"Tương lai sẽ có một ngày, ta sẽ mang theo truyền thừa của hắn tiến vào Cửu Thiên, giúp hắn hoàn thành mộng tưởng."
Rồng nghe thấy là rồng khác, liền thất vọng núp ở một bên, không còn phản ứng đến Giang Hạo.
"Tiền bối tới để mượn kiếm?" Hiên Viên Thái hỏi.
Lúc này, nước trà đã pha xong.
"Đương nhiên không phải, ta tới để lấy một chút vỏ trứng." Giang Hạo nhìn về phía rồng, nhẹ giọng mở miệng.
"Cái này sao?" Hiên Viên Thái lấy ra một mảnh.
Giang Hạo tiếp nhận, cười nói:
"Chính là cái này, nếu như đã đạt được thì ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tức."
"Tin tức gì?" Hiên Viên Thái hỏi.
Hắn không cho rằng người trước mắt cần thiết phải lừa gạt mình. Đương nhiên, đối phương dù sao cũng là người của Vạn Vật Chung Yên. Có lẽ hắn có suy nghĩ riêng của mình về lý lẽ phải trái. Nhưng những chuyện khác có lẽ đều là làm theo sở thích.
Nhưng bất kể như thế nào, bản thân không thể không tôn kính. Đồng thời, dưới tình huống có lựa chọn, hắn không muốn đứng ở phía đối lập với người trước mắt.
"Biết Đại Thiên Thần Tông không?" Giang Hạo hỏi.
"Đương nhiên." Hiên Viên Thái gật đầu.
"Biết một người tên là Hồ Nguyệt Tiên không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Không biết." Hiên Viên Thái lắc đầu.
"Nàng đã tới đây, chẳng mấy chốc sẽ mượn nhờ thân thể đệ tử tông môn các ngươi để đi vào ngọn núi này, chắc là trong mấy ngày nay. Mục đích của nàng là Đại Địa Hoàng Giả." Giang Hạo mỉm cười nói.
Hiên Viên Thái giật mình.
Hiên Viên Hòa cũng khẩn trương.

Thiên m Tông.
Đoạn Tình Nhai.
Mục Khởi trở về từ quặng mỏ, lúc đi vào trong sân thì phát hiện Diệu Thính Liên đang ngồi nghiên cứu thư tịch.
Hắn không lên tiếng, cất bước đi đến rồi ngồi xuống ở phía đối diện.
Hồi lâu sau.
Diệu Thính Liên mới nhíu mày, duỗi lưng một cái: "Mục Khởi sao còn chưa có trở lại?"
"Đang nói đến ta sao?" Mục Khởi hỏi.
Nghe vậy, Diệu Thính Liên sững sờ, bị dọa cho nhảy về sau.
Sau khi thấy rõ người tới, nàng kéo tay của đối phương, nói: "Ngươi khẳng định không có nghe thấy lời ta vừa mới nói."
Mục Khởi cầm quyển sách lên nhìn qua, tò mò nói:
"Thuật Thiên Diễn?"
"Đúng vậy, Mính Y sư muội tặng cho ta, dùng để suy tính thiên cơ. Ta phát hiện Mính Y sư muội không tệ, không có uổng công cứu." Diệu Thính Liên vừa cười vừa nói.
"Sao đột nhiên lại muốn học cái này?" Mục Khởi cảm thấy quái dị.
"Ta nghĩ thông suốt một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ta tìm kiếm nữ tử tại tông môn, nhiều nhất là lương phối, thượng đẳng. Mà những người này đều chỉ có điều kiện, tính cách… chỉnh thể mà nói thì cũng không có gì hơn."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta cảm thấy với điều kiện này sẽ không cách nào làm cho sư đệ gật đầu, như vậy còn có một thứ khiến hắn nhất định sẽ không lắc đầu."
"Là cái gì?"
"Thiên ý."
Diệu Thính Liên cầm thư tịch, nói với vẻ mặt trang nghiêm:
"Đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi có chín, ta phải tìm kiếm đối tượng "số một" cho sư đệ. Thiên Tứ lương duyên."
Mục Khởi: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận