Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1108: Nữ Ma Đầu: Ngươi Sẽ Lấy Kiểu Đạo Lữ Như Thế Nào

Chương 1108: Nữ Ma Đầu: Ngươi Sẽ Lấy Kiểu Đạo Lữ Như Thế Nào
Giang Hạo rời khỏi ngọn núi.
Hắn đã nói chuyện của Hồ Nguyệt Tiên cho Hiên Viên Thái. Đối phương có thể chống cự hay không thì phải xem thực lực Huyền Thiên Tông như thế nào. Nếu như không cách nào chống cự, Giang Hạo cũng không có cách nào.
Đại Địa Hoàng Giả cần tiếp nhận kiếp nạn này.
Không có Hoàng Giả nào là trốn ở phía sau hậu trường mà trưởng thành cả.
Muốn trở thành Hoàng Giả danh xứng với thực thì phải có quyết tâm và thực lực phá vỡ muôn vàn khó khăn.
Đại Địa Hoàng Giả cũng được, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng tốt.
Chỗ ỷ lại của bọn hắn không phải chỉ là bốn chữ đơn thuần.
Mà là tín niệm, ý nghĩ của mình.
Người khiếp đảm, người vô tri, người ngu muội, cho bọn hắn bốn chữ này, lại có thể thế nào?
Giang Hạo biết rõ bản thân e ngại nguy hiểm phía ngoài, cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện có quan hệ với những thứ này.
Ngoài ra, lần này tới chưa thể nhìn thấy long hồn bên trong Hiên Viên Kiếm, đúng là có chút đáng tiếc.
Thân là rồng mới sinh, thứ biết được cũng không nhiều.
Mặc dù có thể hiểu rõ tình huống đại khái của Long tộc, thế nhưng đối phương lại không biết gì cả về hướng đi của Long tộc và Thương Uyên Long Châu.
Rồng mới không có bất kỳ giá trị gì.
Đương nhiên, hắn cũng có thu hoạch, đó chính là đạt được bản đồ của Huyền Thiên Tông, lại lấy được lệnh bài. Có thể hoạt động tự do bên trong phạm vi có giới hạn, sẽ không ai nhằm vào hắn.
Mặt mũi của Đại Địa Hoàng Giả tại Huyền Thiên Tông cũng không nhỏ.
Con về cường giả, đương nhiên là đã sớm tới, nhưng chỉ đứng quan sát bọn hắn nói chuyện mà chưa từng đi ra.
Theo như Giang Hạo suy đoán, những người kia muốn để Đại Địa Hoàng Giả một mình đảm đương một phía mà không phải là gắt gao bảo hộ.
Đi vào trong đình cạnh một bên hồ, Giang Hạo pha Cửu Nguyệt Xuân cho Hồng Vũ Diệp.
"Tiền bối, ngài ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm kiếm tin tức về Phong Hoa đạo nhân cho tiền bối.” Giang Hạo vừa cười vừa nói.
Hồng Vũ Diệp cũng không từ chối. Nàng ngồi xuống rồi nâng chung trà lên, bắt đầu uống trà.
Giang Hạo thấy thế thì mừng rỡ trong lòng, như thế liền không cần lo lắng cái gì nữa. Hắn nhanh chóng rời đi, đi tìm người mình phát hiện lúc trước.
Sau khi dùng thần thông giám định, cho ra thân phận của bốn người.
Sau khi xác định vị trí của bốn người, hắn liền quay về trong đình.
"Có đầu mối?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Có, nhưng mà còn cần chờ đợi, chờ cá mắc câu." Giang Hạo cười nói, sau đó liền bắt đầu ngồi xuống uống trà, khi trở về hắn còn đặc biệt mua chút điểm tâm ngojy của Huyền Thiên Tông.
Lần này tùy tiện ra ngoài, hắn có chút lo lắng cho Linh Dược Viên.
"Ngươi đang lo lắng chuyện chỗ ở?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
"Ngươi đang bồi dưỡng người của Linh Dược Viên?"
"Lo lắng linh dược bị hao tổn, sư môn trách cứ, dễ dàng bị phạt đi quặng mỏ, sẽ không cách nào trồng Thiên Hương Đạo Hoa cho tiền bối." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, sau đó nói:
"Ngươi đang bồi dưỡng người của Linh Dược Viên?"
"Trình Sầu sư đệ?" Giang Hạo hỏi.
Thấy đối phương không có mở miệng, hắn liền tiếp tục nói:
"Cũng không tính là vậy, Trình Sầu sư đệ là một người không tệ, biết cố gắng, mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng lại có ưu điểm là hiểu rõ bản thân."
"Ngươi cảm thấy phần cuối của hắn sẽ ở đâu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Muốn Kết Đan chắc là có một ít độ khó, nhưng không phải là không có hi vọng Còn về phần cuối?" Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:
"Về chuyện sau này…" Giang Hạo thở dài một tiếng. nói:
"Ai có thể biết được tương lai? Chỉ có nắm chặt cơ hội tức thì mới có thể đi càng xa, Trình Sầu sư đệ chắc là cũng hiểu đạo lý nào, cho nên bước tiến của hắn rất ổn, không có lộn xộn chút nào."
"Như vậy ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Ta?" Giang Hạo có chút không rõ ràng cho lắm.
Hắn quả thực không biết mình phần cuối ở nơi nào. Nhưng mà hắn muốn tiếp tục sống.
Sống bao lâu?
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Ngươi cảm thấy phần cuối của ngươi ở đâu?"
"Vãn bối không biết." Giang Hạo lắc đầu.
Nhật nguyệt giao thế, bốn mùa thay đổi, thương hải tang điền, vật đổi sao dời, trường sinh cửu thị.
"Ngươi muốn tiếp tục sống?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Trường sinh cửu thị?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, chưa từng mở miệng.
"Tiếp tục sống sót, tương lai ngươi sẽ như thế nào?" Hồng Vũ Diệp uống trà thuận miệng hỏi.
Sẽ rất mạnh đi, Giang Hạo trả lời trong lòng.
Còn về những cái khác thì hắn cũng không hiểu biết.
Có lẽ sẽ nhìn người bên cạnh dần dần chết già. Tất cả đều là quá khứ mây khói.
Trình Sầu, Lâm Tri, Sở Xuyên, Tiểu Li, con thỏ, nhìn từng người bọn hắn rời đi, yên lặng bên trong năm tháng dài đằng đẵng.
Người trào phúng hắn, cừu thị hắn, căm hận hắn, đều sẽ mai táng trong con sông này.
Chỉ có một mình hắn đi ngược dòng nước dọc theo dòng sông.
Tương lai như này chắc là sẽ có mấy phần tịch mịch.
"Nếu như có thể tiếp tục sống sót, ngươi định tìm một đạo lữ như thế nào?" Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, cuối cùng lắc đầu. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy.
Bởi vì chuyện sống sót quá khó khăn, hắn đã phải dốc hết toàn lực.
Cho dù là như thế, tương lai vẫn là một vùng tăm tối.
Nhìn như hắn đã chuẩn bị rất nhiều cho việc thành tiên, nhìn như có thể thuyết phục những người khác một cách đơn giản.
Thế nhưng, hắn căn bản không biết mình cần đối mặt với những chuyện gì khi thành tiên.
Chỉ là, hắn không thể không đi làm, không thể không đi đối mặt.
Dù hoàn toàn không biết gì cả về con đường phía trước, hắn cũng nhất định phải nhìn trời, đạp tiên lộ.
"Có lẽ chờ đến ngày ấy, vãn bối liền hiểu." Giang Hạo đáp.
Hiện tại nên nghĩ chuyện hiện tại thì hơn.
Hồng Vũ Diệp cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ là uống trà ăn bánh ngọt.
Giang Hạo thì an tĩnh chờ đợi Hồ Nguyệt Tiên hành động.
Ba ngày sau.
Giang Hạo mở mắt ra, mỉm cười nói:
"Con cá đã động, xem ra cần phải chuẩn bị một chút đường lui cho nàng."
Giang Hạo nói xong liền đứng dậy cáo biệt Hồng Vũ Diệp.
Qua một lúc, hai nam hai nữ xuất hiện ở phía ngoài đình.
Bọn hắn hôn mê ngã xuống đất.
Vì để cho con cá cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn, hắn còn hỏi Hồng Vũ Diệp trận pháp có thể che giấu và đặt bốn người ở bốn vị trí. Bọn hắn sẽ không thể nhìn và cảm nhận được lẫn nhau. Nhưng đều có thể nhìn thấy hai người trong đình.
Như thế chắc là sẽ khiến cho con cá kinh hỉ.
---
Dưới ngọn núi của Đại Địa Hoàng Giả.
Mấy đệ tử đi theo phía sau tiền bối, hướng lên trên núi.
"Đợi chút nữa lúc kiểm tra trận pháp đều phải cẩn thận một chút. Mặt khác, mỗi người đều là một tiết trận pháp, không thể tùy tiện vượt quyền." Nam tử trung niên nhắc nhở.
"Vâng." Chúng đệ tử gật đầu.
Lúc này, trong đám người, nữ đệ tử trẻ tuổi được phân ở vị trí thứ nhất. Sau khi nàng ở lại, những người khác liền tiếp tục đi tới.
"Đã tiến vào, chờ bọn hắn an vị, sẽ có thể đi lên." Trong lòng của nàng có ý cười.
Xem ra, muốn tới gần Đại Địa Hoàng Giả thuận lợi hơn dự đoán nhiều.
Một lát sau.
Tất cả trận pháp xuất hiện chấn động.
Có một khoảnh khắc trận pháp sẽ mất đi hiệu lực. Cho nên nàng cần đi vào trong nháy mắt này.
Rất thuận lợi.
Trong nháy mắt, lỗ hổng cũng không có nửa phần trở ngại.
Sau khi tiến vào, nàng đổi y phục, là y phục của phòng luyện đan.
Rất nhanh, nàng đã đi tới trên ngọn núi.
Đại Địa Hoàng Giả ở ngay chỗ này.
Quả nhiên, Hiên Viên Thái bị nàng phát hiện.
"Để bên này đi, sư huynh đang lĩnh ngộ." Hiên Viên Hòa nói.
Đối phương chưa từng từ chối, mà là đi đến vị trí.
Lúc này, Đại Địa Hoàng Giả ngồi khoanh chân trong đình, đang tu luyện.
"Đệ tử đưa đan dược?" Lúc này, Hiên Viên Hòa nhìn người tới, hỏi.
"Đúng vậy." Đối phương gật đầu.
"Được rồi." Hiên Viên Hòa nhìn đối phương, nói:
"Có thể nói được rồi, ngươi là ai."
Ngạch? Hồ Nguyệt Tiên có chút ngoài ý muốn: "Sư tỷ là có ý gì?”
"Hồ Nguyệt Tiên?" Hiên Viên Hòa hỏi lại.
Trong nháy mắt, xung quanh bắt đầu có khí tức rơi xuống, cực kì cường đại.
Hồ Nguyệt Tiên biết mình bị bại lộ.
Nhưng mà tại sao?
Chưa từng chần chờ, nàng bước ra một bước, muốn tới gần Đại Địa Hoàng Giả, hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Ầm ầm!
Vào lúc nàng bước về phía trước, trận pháp to lớn xuất hiện, ngăn cản nàng.
"Phong ấn nàng." Một vị lão giả kêu to.
"Đáng tiếc, rõ ràng đã sắp thành công." Hồ Nguyệt Tiên thở dài.
Nhưng mà, vào lúc những người khác cảm thấy không có gì đáng ngại, một vệt ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở trên đường, mũi nhọn tinh thần hướng về phía Đại Địa Hoàng Giả.
Oanh!
Chỉ trong chớp mắt, mũi nhọn tinh thần này đã bao trùm Đại Địa Hoàng Giả.
"Xong rồi." Hồ Nguyệt Tiên mỉm cười.
"Quả nhiên là muốn tước đoạt thần hồn." Lúc này, giọng nói của một nam tử trung niên truyền đến.
Hiên Viên Thái ban đầu cũng dần dần biến mất, biến thành dáng vẻ trung niên.
Trong tay hắn có bảo vật, che lại thần hồn.
Thấy cảnh này, Hồ Nguyệt Tiên chau mày. Nàng không thể nào hiểu được đối phương đã làm thể nào mà nhìn thấu, nhưng mà không có thời gian, phong ấn tới.
Phong!
Lực lượng cường đại trấn áp tới.
Mà nữ đệ tử cũng lập tức khôi phục lại bình thường.
Nam tử trung niên bước tới phía trước kiểm tra, sau đó chau mày: "Chạy trốn, đúng là thủ đoạn hay. Tu vi của người này rất cao, xác thực có thể là Hồ Nguyệt Tiên. Nếu như là nàng thì chắc chắn còn có chuẩn bị ở sau."
"Sư bá không cần lo lắng." Hiên Viên Hòa nghiêm túc nói:
"Đã có người để mắt tới nàng, chắc là sẽ không để nàng rời đi như vậy đâu."
"Ngươi nói là Tiếu Tam Sinh?" Nam tử trung niên hỏi.
"Đúng vậy, hắn đã chủ động nói cho chúng ta biết, như vậy chính là không hi vọng đối phương thành công. Mặt khác, hắn còn muốn bản đồ của các chỗ khác, bởi vậy có thể thấy hắn muốn đi bắt người." Hiên Viên Hòa nói:
"Chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.”
"Các ngươi đúng là bảo hổ lột da." Nam tử trung niên thở dài nói.
"Lựa chọn của sư huynh." Hiên Viên Hòa bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, bất kể có ăn thiệt thòi hay không, cũng phải để chính hắn đưa ra quyết định, hi vọng hắn đúng." Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà, cho đến trước mắt thì Hiên Viên Thái đều đúng, cho dù bọn họ muốn nhiều lời cũng không tiện mở miệng.
---
Một bên khác.
Trước đình, một vị nam tử tỉnh lại.
Trốn ra được, xem ra các ấn ký khác không xảy ra vấn đề.
Chỉ là, nàng hơi nghi hoặc một chút, tại sao đối phương lại biết được.
"Tỉnh rồi sao?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Hồ Nguyệt Tiên sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đình có một nam tử đang vừa uống trà vừa nhìn nàng.
Gương mặt quen thuộc kia khiến cho nàng giật mình.
Nàng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp thối lui, đổi một người khác.
Thành công.
Nhưng khi nàng mở mắt, phát hiện trước mắt vẫn là một nam tử uống trà, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa:
"Thời gian đã qua nhiều ngày, tiên tử từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Hồ Nguyệt Tiên không dám lưu lại, lại đổi.
Vẫn là thành công, nhưng mà chỉ là đổi một góc độ khác nhìn về phía đình.
Giang Hạo quay người nhìn về phía sau lưng, nhếch miệng cười: "Tiên tử đúng là thích chơi trốn tìm, có muốn chơi một lần nữa hay không?"
Hồ Nguyệt Tiên chưa từng chần chờ, tiến hành di chuyển một lần cuối cùng.
Quả nhiên, chưa từng xuất hiện ngoài ý muốn, vẫn nhìn thấy người nam nhân kia.
"Ngươi đúng là khiến người ta bất ngờ, đáng tiếc ta cũng không phải là nhất định phải mượn nhờ bọn hắn, hoàn toàn có thể rời đi."
Hồ Nguyệt Tiên nói xong liền muốn rời khỏi, chỉ là vẻ mặt của nàng lập tức thay đổi.
"Ngạch?" Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút:
"Tại sao ngươi lại không biết chứ? Lần trước ngươi không phải vì trốn không thoát nên mới chết sao? Làm sao lần này vẫn tự tin rằng mình có thể chạy thoát như vậy? A, ta nhớ ra rồi, lần trước không có truyền tin tức trở về, cho nên bản thể không biết. Ngươi cũng không biết. Là vấn đề của ta, lỗi của ta.”
Tiếng cười của Giang Hạo truyền ra, không kiêng nể gì cả, tràn đầy trêu tức.
Hồ Nguyệt Tiên có chút khó có thể tin nổi. Nàng vẫn cho rằng sợi thần hồn lúc trước của bản thân là bị đối phương lập tức chém giết, cho nên không có tin tức gì truyền về.
Thì ra là bị giam cầm ở chỗ này.
Rốt cuộc là thứ gì cầm cố nàng lại?
"Đây là thủ đoạn gì?" Hồ Nguyệt Tiên hỏi.
"Thủ đoạn gì?" Giang Hạo suy tư rồi nói:
"Nghe qua Đoạn Đại Thiên Tinh Thần Pháp chưa? Một chiêu này của ta chuyên trảm phân thân Đại Thiên Tinh Thần. Thật không khéo, chúng ta là địch."
Hồng Vũ Diệp bên cạn quay đầu lại nhìn Giang Hạo, ánh mắt có chút quái dị, sau đó tiếp tục uống trà.
"Đoạn Đại Thiên Tinh Thần Pháp?" Hồ Nguyệt Tiên có chút khó có thể tin nổi: "Không có khả năng, thế gian này không có loại pháp này."
"Không có?" Giang Hạo cười nói: "Hiện tại không phải đã có rồi sao? Lại nói, thế gian có phương pháp tạo tiên sao?"
Nghe vậy, Hồ Nguyệt Tiên kinh hãi: "Làm sao ngươi biết?"
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, có cái gì mà không thể biết?" Giang Hạo ung dung uống trà nói:
"Lần này chào hỏi tiên tử, cũng không có ý định gì khác, chỉ muốn hỏi một chút Phong Hoa đạo nhân ở đâu. Nàng có chút hiểu nhầm về ta, ta muốn giải thích một chút, để nàng buông bỏ thành kiến trong lòng."
"Đạo hữu nói đùa, ta sao có thể biết được Phong Hoa đạo nhân ở chỗ nào?" Hồ Nguyệt Tiên mỉm cười nói:
"Nhưng mà, ngươi biết chuyện tạo tiên, chắc là đối với chuyện này cũng rất có hứng…"
"Trả lời sai rồi." Giang Hạo đánh gãy lời nói của Hồ Nguyệt Tiên, có ý tốt nhắc nhở:
"Lần trước, một sợi thần hồn của ngươi cũng trả lời như vậy, cho nên nàng chết rồi.
"Lần này ngươi cũng phải chết.”
Thần Uy, Tinh Thần Chi Hỏa.
Hồ Nguyệt Tiên thầm kinh hãi, sau đó vô tận thống khổ truyền đến. Nàng lớn tiếng nói:
"Ngươi chẳng lẽ không muốn biết chuyện tạo tiên sao?"
"Muốn nha, vậy ngươi nói đi, ta nghe, nhìn xem có tác dụng gì hay không. Nếu hữu dụng thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi." Giang Hạo thuận miệng nói.
"Linh cảm tạo tiên bắt nguồn từ Thập Nhị Thiên Vương. Thập Nhị Thiên Vương muốn thành tiên cần phải có người mang theo. Cho nên, chúng ta muốn bắt chước loại hình thức này, một người mang theo những người khác thành tiên. Ngươi có lẽ không tin, nhưng có thể đến Long quật ở hải ngoại xem một chút. Không bao lâu nữa, bên kia sẽ có người bắt đầu thử nghiệm." Hồ Nguyệt Tiên lo lắng nói:
"Như này đã đủ chưa? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta có thể mang ngươi đi vào."
"Đúng là lợi hại, đều đã bắt đầu thử nghiệm rồi." Giang Hạo có chút cảm khái, sau đó nói:
"Nhưng mà vẫn còn không đủ, ngươi vẫn phải chết."
"Ngươi lật lọng." Hồ Nguyệt Tiên cả giận nói.
Nghe vậy, Giang Hạo cười ha ha:
"Ngươi không nhớ rõ ta là ai sao? Ta là Tiếu Tam Sinh nha."
Oanh!
Hồ Nguyệt Tiên hoàn toàn bị đốt cháy ở dưới Tinh Thần Chi Hỏa.
---
Trong đêm
Đám người Hiên Viên Thái đi tới trong đình.
Phát hiện nơi này có bốn đệ tử tông môn, xung quanh còn có dấu vết tinh thần bị đốt cháy.
Nam tử trung niên kiểm tra một chút, trên người những người này đều có ấn ký của Hồ Nguyệt Tiên. Nói cách khác, sợi tinh thần khống chế ấn ký kia đã biến mất. Nhưng tất cả đều đã mất đi hiệu lực.
"Tiếu Tam Sinh cao minh như vậy từ lúc nào thế?"
Hiên Viên Thái trầm mặc.
Những người này căn bản là không có cách nào lý giải được sự cao minh của Tiếu Tam Sinh.
---
Nam Bộ, phía trên một ngọn núi.
Hồ Nguyệt Tiên nhìn về phương xa chau mày.
Tình huống giống hệt như lúc trước, lại là Tiếu Tam Sinh?
Nàng không tin.
Sau đó, nàng dành ra mấy ngày đi nghe ngóng tin tức ở xung quanh Huyền Thiên Tông.
Quả nhiên là Tiếu Tam Sinh.
"Đúng là muốn chết, xem ra hắn quyết tâm muốn là địch với Đại Thiên Thần Tông.
"Phải diệt trừ hắn trước khi đại thế tiến đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận