Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 111: Nữ Ma Đầu Đột Nhiên Xuất Hiện

Chương 111: Nữ Ma Đầu Đột Nhiên Xuất Hiện
Trên đường Giang Hạo trở về, sẽ thỉnh thoảng gặp phải mấy người.
Những người này đều âm thầm bàn luận đôi lời.
Nói hắn thật may mắn.
Đừng nói bọn họ nghĩ như vậy, cho dù là hắn cũng nghĩ như vậy.
Chưởng giáo vẫn luôn bế quan, lại có thể đột nhiên ra tay.
Điều này làm hắn không khỏi nhớ tới lời Trưởng lão Bạch Chỉ nói lúc trước, bảo sẽ có người đưa phần thưởng cho hắn.
"Cho nên Thiên Hương Đạo Hoa là do Chưởng giáo bảo ta trồng?"
Trong lòng Giang Hạo có vài suy đoán nhưng không dám xác định.
Có đúng hay không, đối với hắn chẳng có gì khác nhau.
Đối với hắn, bất kể là Trưởng lão Bạch Chỉ hay Chưởng giáo đều như nhau.
Đều không thể trêu vào.
Trong chốc lát.
Hắn trở lại trong viện của mình.
Vừa rồi, Liễu Tinh Thần đã nói, lệnh trông giữ đối với hắn đã bị huỷ bỏ.
Hắn ngoại trừ không thể rời khỏi tông môn, những chuyện khác đều không hạn chế.
Giang Hạo ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trong sân, lấy ra Thiên Lý Na Di Phù.
Hắn vốn tưởng hôm nay sẽ dùng tới, không ngờ lại không cần.
Hắn nhớ lại, phát hiện trong sóng triều lần này, mình ngoại trừ trốn đi thì không có cách nào khác.
Hắn vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Giang Hạo quay đầu nhìn sân, chợt đứng dậy và bắt đầu quét sân.
Cho dù không bẩn, hắn cũng muốn quét dọn một lúc.
Không tại sao cả.
Hắn chỉ muốn cho mình bình tĩnh trở lại. Ngày hôm nay hắn không ngừng nhảy nhót giữa trốn đi thật xa cùng với bình yên vô sự.
Bây giờ chuyện đã lắng xuống, trái tim luôn lo lắng của hắn cũng được thả lỏng.
Hắn chuẩn bị rất nhiều thứ, chuẩn bị thủ đoạn trốn đi, chuẩn bị đối mặt với đủ loại truy sát.
Mấy ngày này, hắn vẫn bình tĩnh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn trong trạng thái đề phòng.
Một khi thả xuống, sẽ rất khó bình tĩnh trở lại được.
Hắn giơ tay ra, phát hiện không ngờ vẫn còn khẽ run rẩy.
Cẩn thận suy nghĩ lại, mình ngoại trừ thăng cấp hơi nhanh, các phương diện khác đều rất bình thường.
Tâm trí, tư tưởng kém hơn những cường giả chân chính rất nhiều.
Thực lực mê người sẽ khiến cho người ta theo bản năng quên mất những thiếu sót khác của mình.
Đột nhiên có một mùi thơm ngát truyền tới, không phải là mùi trong sân.
Điều này làm cho trái tim hắn chợt lạnh giá, quay phắt đầu nhìn lại.
Phát hiện có một người ngồi bên bàn gỗ trong sân. Nàng ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn về phía Bàn Đào Thụ trước mặt.
Hồng Vũ Diệp.
Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Không ngờ đối phương sẽ đến vào hôm nay.
Thật ra hắn cũng từng nghĩ, nếu mình bắt đầu bỏ chạy, nàng có thể xuất hiện không.
Nếu xuất hiện sẽ hỏi tình hình hay hỏi hoa của nàng đâu rồi.
Cẩn thận suy nghĩ, có lẽ nàng sẽ hỏi có phải ngươi thích chạy trốn không.
Tuy nhiên, hắn không thể biết được đáp án, bởi vì chuyện này đã lắng xuống.
"Nhìn dáng vẻ này của ngươi là không nhớ rõ mùi trên người ta." Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo hỏi.
"Tiền bối hiểu nhầm." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói:
"Mùi thơm trên người tiền bối khác với trước, lần này xen lẫn với rất nhiều loại mùi hoa."
Hắn nói thật, tuy sự xuất hiện của đối phương làm cho hắn không ép được trái tim đang run rẩy hôm nay.
Thiên Tuyệt Cổ Độc mất đi hiệu lực, hắn chỉ có thể dựa vào tâm cảnh của mình để duy trì sự tỉnh táo.
May mà không xấu mặt.
Hồng Vũ Diệp quay đầu không nhìn Giang Hạo nữa, mà ngồi lặng lẽ ở bên cạnh bàn.
Gió thổi xung quanh, làm cho mọi thứ đều có vẻ rất bình yên.
Giang Hạo cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói:
"Trông hoa của ta cho tốt, sau đó chuẩn bị sẵn sàng đi theo ta tới thành trấn.
Nếu không ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận của ta đâu."
Vừa dứt lời, Giang Hạo đã nhìn thấy Hồng Vũ Diệp đang ngồi bên bàn gỗ hóa thành bóng đỏ biến mất.
Chẳng biết đi đâu.
Nàng rời đi như thế, làm cho Giang Hạo cảm thấy kỳ lạ.
Lần này, nàng thậm chí chưa từng liếc nhìn Thiên Hương Đạo Hoa.
Lúc này, Giang Hạo nhìn tay của mình, phát hiện nó đã trở lại bình thường.
Hắn hít sâu một hơi, chúc mừng mình một tiếng.
"Lại vượt qua được một kiếp."
Hắn cũng tìm Liễu Tinh Thần thương lượng về chuyện qua thành trấn.
Hắn không biết lửa giận của Hồng Vũ Diệp thế nào.
Nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu.
Chọc giận nàng không phải là hành động sáng suốt.
...
Buổi trưa.
Con thỏ trở về.
"Không phải ngươi đã xuống núi sao?" Giang Hạo ngồi ở trên chiếc ghế gỗ hỏi.
Con thỏ đứng ở trên bàn, ném cái vòng rồi nói đầy vẻ thản nhiên:
"Ta cảm thấy phải quay về bảo bọc chủ nhân, sau này chủ nhân đi theo ta lăn lộn là được rồi, như vậy bằng hữu trên đường đều sẽ cho chủ nhân chút mặt mũi."
Giang Hạo mỉm cười, không nói gì.
Rốt cuộc tại sao con thỏ muốn xuống núi, lại vì sao đi còn quay về, hắn cũng không chắc lắm.
Nhưng mà, con thỏ này miệng đầy những lời dối trá, lời nó nói ra căn bản đều là giả.
Ngược lại, yêu cầu có thể là thật sự.
Ví dụ như muốn cái vòng.
"Chủ nhân, sau này ngài sẽ ăn thịt người sao?" Con thỏ lộ ra dáng vẻ nhớ lại mà sợ:
"Hôm nay, lúc ta xuống núi đi ngang qua một nơi, một nam lột sạch một nữ và tuyên bố sẽ ăn nàng.
Nữ kia đau khổ cầu xin, sau đó nam kia muốn tha cho nàng, nhưng nữ kia còn không vui."
Giang Hạo: "..."
Hắn nhớ tới Hồng Vũ Diệp. Không tại sao cả, bởi vì tâm lý của mình chỉ hoạt động bình thường đối với nàng.
Người khác không hề có sức hấp dẫn đối với hắn.
Trong giây lát, hắn cảm giác hơi bi thương.
"Sau này đừng nhìn lén mấy chuyện đó nữa. Ngày nào đó ngươi sẽ chết đấy." Giang Hạo dặn con thỏ.
"Ta nhìn thấy ở trong rừng cây." Con thỏ nói.
Giang Hạo: "..."
Thiên Âm tông không cởi mở như vậy mới phải chứ? Người của Thiên Hoan các sao?
Cũng không có khả năng lắm.
"Sau đó, nam kia bị nữ kia ăn từng miếng tới hết, nội tạng bắn ra đầy đất, quá thô lỗ." Con thỏ nhìn Giang Hạo nói tiếp:
"Lúc chủ nhân ăn nữ phải cẩn thận đấy, đừng để bị ăn ngược lại."
Giang Hạo nghe vậy thì hơi sửng sốt. Hình như chuyện con thỏ nhìn thấy thấy không giống như hắn nghĩ.
"Nàng phát hiện ra ngươi không?" Hắn hỏi con thỏ.
"Cảm nhận trên đường đều nể mặt Thỏ Gia, đều giả vờ không nhìn thấy ta." Con thỏ nghiêm túc nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Nếu lời con thỏ nói là sự thật, như vậy nữ tử này đã giết người.
Nếu là đệ tử của Thiên Âm tông, vậy không bao lâu nữa người của Chấp Pháp đường sẽ tham gia.
Cho dù nàng ăn sạch người.
Cũng vậy thôi.
Tuy nhiên, người nào dám to gan lớn mật giết người ở trong Thiên Âm tông vậy?
Giang Hạo lo lắng người này giống như hắn, che giấu thứ gì đó.
Nếu lần này vẫn là giết người quan trọng, vậy hắn cũng sẽ bị người này hại mất.
Dù sao Liễu Tinh Thần không biết vô tình hay cố ý đã nhắc tới chí bảo của tông môn, Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Một khi thứ này bị mời ra, vậy kẻ giết người gần như trốn không thoát.
Giang Hạo do dự một lúc, quyết định mấy ngày nữa sẽ đi tìm Liễu Tinh Thần.
Xem có tin tức gì không, thuận tiện hỏi xem làm thế nào ra ngoài.
Bây giờ còn không vội. Chuyện thăng cấp chỉ trong mấy ngày này, việc cấp bách bây giờ là phải trở nên mạnh mẽ trước đã.
Ngày tiếp theo.
Giang Hạo đứng ở cửa viện hít sâu một hơi.
Ngày hôm nay, hắn sẽ trở lại cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi bình thường.
Thuận tiện bắt đầu kiếm lấy linh thạch.
Trước mắt, hắn còn sót lại mấy chục viên linh thạch.
Giang Hạo đi tới Linh Dược viên, phát hiện Trình Sầu ra ngoài đã hơn nửa tháng, không biết quay về từ bao giờ.
"Chào Giang sư đệ." Diệu Thính Liên đánh tiếng với Giang Hạo.
Dạo này, nàng đang ở lại trong Linh Dược viên giúp đỡ.
Không biết nàng nhổ ở đâu một đâu linh dược, vẫn đang trồng.
"Chào Diệu sư tỷ." Giang Hạo khách sáo nói.
Vị sư tỷ này thường tự quen, cũng không biết có mục đích gì khác không.
"Sư đệ có rảnh không? Ta có một số việc muốn hỏi ngươi." Diệu Thính Liên hòa nhã nói.
Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp:
"Là chuyện có liên quan tới sư huynh Mục Khởi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận