Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1119: Thượng An Đạo Nhân Trợ Giúp

Chương 1119: Thượng An Đạo Nhân Trợ Giúp
Sau khi Hồng Vũ Diệp rời đi, Giang Hạo liền khôi phục cuộc sống bình thường. Hắn vẫn nhớ chuyện Thiên Thanh Sơn có thân ảnh Thánh Chủ.
Trưa hôm đó hắn tìm đến Mộc Ẩn.
Thời gian gần đây hắn quá thư thái, lại cảm thấy nhàm chán.
"Phật pháp rất nhàm chán sao?" Giang Hạo đi vào bên cạnh hắn, hỏi.
"Sư huynh." Mộc Ẩn đứng dậy cung kính nói:
"Phật pháp đúng là rất nhàm chán."
"Vậy muốn học đạo pháp không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Đang học tập." Mộc Ẩn cười nói, cuối cùng hắn hỏi một câu:
"Đám Thỏ gia lúc nào mới trở về?"
"Sắp rồi." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
Đêm qua Hồng Vũ Diệp hỏi hắn chuyện Tiểu Li, sau đó ném ra một tấm bùa chú. Có khả năng là đang giúp Tiểu Li. Cho nên không bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở về.
"Như vậy thì tốt." Mộc Ẩn chắp tay trước ngực, chờ mong bọn hắn trở về.
“Có hiểu về Linh Dược Viên không?" Giang Hạo vừa nói vừa đi về phía Linh Dược Viên.
Mộc Ẩn nhu thuận đi theo: "Từng nhìn Trình Sầu sư huynh quản lý, hiểu rõ một chút."
"Nếu như cảm thấy quá nhàm chán thì có thể đến Linh Dược Viên làm việc." Giang Hạo nói.
"Có thể tìm hiểu Phật pháp không?" Mộc Ẩn tò mò hỏi.
"Không thể sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Có thể sao?" Mộc Ẩn lại hỏi.
Giang Hạo cười cười nói: "Ta nghe nói thế giới của một bông hoa, còn nghe nói chúng sinh bình đẳng, ngươi nói hoa và người có khác nhau sao?"
Nghe vậy, Mộc Ẩn sững sờ.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết đáp lại như thế nào.
Giang Hạo không có nhiều lời, chỉ là nói: "Có muốn học không?"
"Phật pháp?" Mộc Ẩn hỏi.
"Thuật pháp, đan dược, rèn đúc, trận pháp, phù lục, những thứ này thì sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
Mộc Ẩn lắc lắc đầu nói:
"Ta không có nhiều thời giờ như vậy, muốn mau chóng lĩnh hội Phật pháp, lấy đạo tu phật."
Giang Hạo cũng không có keo kiệt, nghiêm túc nói:
"Ngươi tu Thiên m Bách Chuyển đến đâu rồi?"
"Chuyển thứ ba." Mộc Ẩn nói.
"Tốt, ta sẽ giảng giải chuyển thứ ba này cho ngươi." Giang Hạo nói.
Nếu đã muốn học tập từ chỗ Mịch Linh Nguyệt, như vậy dạy con trai của nàng xem như hồi báo.
Vừa giảng chính là đến trưa.
Mộc Ẩn nghe như si như say, hắn nhìn Giang Hạo, có chút khó có thể tin nổi. Đến trưa, hắn cảm thấy mình có rất nhiều cảm ngộ.
Không chỉ như thế, tu vi đều có buông lỏng, tựa như không bao lâu nữa sẽ là Trúc Cơ trung kỳ.
"Sau này lúc ta giảng giải phương pháp tu luyện cho Trình Sầu, nếu như ngươi rảnh rỗi thì có thể tới nghe." Giang Hạo nhắc nhở.
Mộc Ẩn đứng dậy cung kính hành lễ.
Sau đó Giang Hạo rời đi, tiến về Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nơi này nhiều người hơn một chút.
Chắc là một số người bị bắt trở lại mà Ngân Sa sư tỷ nói tới, để đảm bảo an nguy cho tông môn, phòng ngừa ngoài ý muốn xuất hiện.
Chắc là tông môn vẫn còn chưa khôi phục đỉnh phong.
Mấy lần đại chiến, cộng thêm các loại nhiệm vụ, để bọn hắn có chút mỏi mệt.
Xem ra, Đại Thiên Thần Tông tới, khả năng tông môn lựa chọn giao người là rất cao. Xem ra cần phải đưa chút lễ vật cho Đại Thiên Thần Tông.
Giang Hạo đi tới tầng thứ năm. Lúc này người nơi này ít đi một chút.
Đám người bị nhốt trong chiếc lồng đã không còn, chỉ còn mỗi Trang Đông Vân.
Lúc này đối phương thất hồn lạc phách, bên trong đôi mắt không còn ánh sáng như trước đó.
"Bình chướng tinh thần của nàng đã bị phá." Mịch Linh Nguyệt nói.
"Bị Băng Tinh phá, hình như là dùng Trị Liệu Phù." Đề Đăng đạo nhân nói.
"Trị Liệu Phù bình thường chắc chắn là không thể nào phá được." Nhan Thường nghiêm túc nói:
"Trị Liệu Phù trên người nàng chắc chắn không tầm thường, hơn nữa không chỉ có một tấm, còn có một tấm đã bị Chưởng Môn mơi này mang đi."
Bạch Trưởng lão?
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn đúng là cho hai tấm Trị Liệu Phù. Vì để phòng vạn nhất.
Không nghĩ tới, dùng một tấm, còn có một tấm bị mang đi.
Lúc này Băng Tinh tựa ở bên tường nhìn chằm chằm Giang Hạo, không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Hạo một đường đi đến trước mặt Trang Đông Vân.
"Tiền bối, có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?" Giang Hạo hỏi.
Bây giờ trong lòng Trang Đông Vân có e ngại, như thế liền có thể uy hiếp. Nếu như đối phương không muốn trả lời thì có thể giám định một chút. Nhìn xem có thể tìm ra biện pháp uy hiếp hay không.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Trang Đông Vân mặt không thay đổi hỏi.
"Muốn hỏi một chút xem trong Thiên Thanh Sơn người nào là Thánh Chủ." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ không trả lời, hoặc là sẽ châm chọc khiêu khích. Nhưng mà, Trang Đông Vân thản nhiên nói: "Lý Khải, trưởng lão ngoại môn."
"Thực lực rất mạnh sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không mạnh, nhưng mà không bắt được, hắn nắm giữ đại địa chi thế, một khi thất bại sẽ có thể chạy trốn." Trang Đông Vân nói, không có chút ý nghĩ phản kháng nào.
Bình chướng tinh thần vỡ vụn khiến nàng có chút tuyệt vọng.
Giang Hạo không thể lý giải loại ký thác tinh thần này, nhưng với hắn mà nói là một chuyện tốt.
"Đa tạ tiền bối, tiền bối có cái gì muốn ăn không?" Giang Hạo thi lễ khách khí nói.
"Có thuốc độc sao? Có thể hạ độc chết người." Trang Đông Vân nhìn qua người trước mắt chăm chú hỏi.
Giang Hạo rũ mắt thở dài nói:
"Để tiền bối thất vọng rồi."
Hắn đương nhiên không có cách nào mang độc dược đến, trừ phi Vô Pháp Vô Thiên Tháp gật đầu. Nếu không chính là tìm phiền toái cho bản thân.
Giang Hạo nói xong thì đi về phía Mịch Linh Nguyệt.
"Lại có vấn đề gì sao?" Mịch Linh Nguyệt có chút khẩn trương mà hỏi.
Giang Hạo cúi đầu khách khí nói: "Có vấn đề về trận pháp muốn thỉnh giáo tiền bối."
"Trận pháp?" Mịch Linh Nguyệt lại cười: "Chuyện này thì ngươi tùy tiện hỏi, ta rất am hiểu. Ta dám ở đây đánh cược, tạo nghệ trận pháp của toàn bộ người ở tầng này cộng lại cũng không bằng ta."
Giang Hạo cảm khái, đối phương thật là tự tin.
"Ha ha." Thi Hải lão nhân cười lạnh nói:
"Nhóc con tuổi tác không lớn mà khẩu khí không nhỏ."
"Tiền bối, vậy chúng ta nhìn xem ai dạy tốt hơn?" Mịch Linh Nguyệt tự tin nói.
Thi Hải lão nhân cũng cảm thấy hứng thú.
Hắn không hứng thú dạy người khác, nhưng mà Giang Hạo thì có thể.
Người ở sau lưng hắn cao minh như vậy, dạy sẽ không bôi nhọ hắn.
"Ta cũng biết không ít thứ, sư đệ muốn học không?" Đề Đăng đạo nhân nói.
"Học cách nhắm mắt đi đường?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Có thể dạy mở mắt đi đường." Trang Vu Chân bồi thêm một câu.
"Hắn không dạy được cách mở mắt đi đường." Thi Hải lão nhân cười lạnh nói.
Đề Đăng đạo nhân: "…"
Bởi vì thiếu đi con mắt, lại bị chế nhạo như vậy.
Hi vọng bọn họ không có một ngày bị mù, nếu không sẽ phải đến thỉnh giáo bản thân.
Giang Hạo không để ý đến những người này, mà là bắt đầu hỏi thăm cơ sở trận pháp.
"Cơ sở?" Mịch Linh Nguyệt ngây ngẩn cả người:
"Đã nhiều năm như vậy, ngươi không có tiến bộ?"
Trang Vu Chân cũng có chút kinh ngạc:
"Không đến mức đó chứ, dù ngươi phần lớn thời gian đều dành để tu luyện thì trận pháp cũng không nên kém như vậy. Tu vi tăng lên, ít nhiều phải tiếp xúc với một số trận pháp. Một số thời khắc muốn tấn thăng, không thể không sử dụng trận pháp, hiểu rõ là chuyện tất nhiên."
Giang Hạo rũ mắt.
Bản thân dành tất cả thời gian để tu luyện, lĩnh ngộ, lĩnh hội cảnh giới, chế phù.
Thật sự hoàn toàn không dành thời gian tìm hiểu trận pháp.
Rèn đúc, luyện đan đều là như thế.
Người không có khả năng học hết tất cả mọi thứ. Chỉ cần chọn trọng điểm học tập là đủ.
Cảnh giới của hắn tăng lên rất nhanh, an toàn của bản thân cũng coi như là ổn định. Nếu không phải vì thành tiên, tạm thời hắn cũng sẽ không tiếp xúc với trận pháp.
Sau này luôn có thời gian.
Đáng tiếc là hắn không đợi được lâu như vậy. Hiện tại không học tương lai muốn thành tiên sẽ có lực cản. Thành tiên cần gì, hắn đều cần phải học tập. Nếu không hậu quả khó mà đoán trước.
Trận pháp, tâm cảnh, tu vi, cảm ngộ… hắn cần phải hiểu hết.
Nhưng mà nhiều như vậy, thời gian hai mươi năm đủ sao?
Mặc kệ có đủ hay không, đều cần toàn lực ứng phó.
Không có bất kỳ lựa chọn gì, dưới chân chỉ có con đường này…
---
Năm ngày sau.
Đông Bộ.
Trong một động phủ của Minh Nguyệt Tông, một nam tử mặc áo trắng ngồi xếp bằng, hắn tựa như một pho tượng không có chút sinh khí nào. Lúc này, xung quanh có ánh sáng tinh thần hội tụ lên cỗ thân thể này.
Hồi lâu sau, ánh sáng triệt để dung nhập vào thân thể.
Thân thể vốn khuyết thiếu sinh cơ, đột nhiên giống sống lại.
Biên độ hô hấp chậm rãi xuất hiện, lực lượng khí tức cũng theo đó mà tới. Bình ổn một lát, hắn chậm rãi mở mắt ra. Khóe miệng mang theo một chút ý cười:
"Xem ra là đã thành công, đáng tiếc cỗ Tự Tại Thân này chỉ có thể dùng một lần."
Hắn chậm rãi đứng lên, đi ra phía ngoài.
Lực lượng trong thân thể đang dần khôi phục. Tất cả đều là một lần duy nhất.
Lực lượng cũng chính là nguyên bản, sử dụng hết chính là sử dụng hết.
Hắn đi từng bước một ra ngoài động phủ, cảm nhận được ánh nắng ôn hòa.
"Thời tiết Đông Bộ đúng là tốt hơn hải ngoại." Tự Bạch lắc đầu, cười rời đi.
Hắn ngự kiếm đi tới trước sơn môn.
"Gặp qua sư huynh sư tỷ." Tự Bạch cung kính hành lễ với người trông coi.
"Ồ?" Tiên tử hơi kinh ngạc:
"Sư đệ tại sao lại trở lại? Nhưng mà không phải bản thể."
"Cần làm việc nên trở lại, đúng rồi, có một số việc cần sư huynh sư tỷ hỗ trợ." Tự Bạch nói khẽ:
"Không biết người Thi Thần Tông đã tới chưa?"
"Người Thi Thần Tông sẽ đến?" Nam tử có chút tò mò.
"Sẽ đến." Tự Bạch mỉm cười nói: "Bọn hắn sẽ mang tin tức của Sở sư muội đến, nếu bọn hắn xuất hiện thì sư huynh nhớ đưa tin cho ta."
"Sư đệ muốn đi đâu?" Hai người có chút không rõ.
"Đi Thiên Thủy Hàn một chuyến, có lẽ có thể cho sư huynh sư tỷ một chút lễ vật." Tự Bạch một mặt ôn hòa.
"Lễ vật?" Tiên tử có chút để ý.
Tự sư đệ nói có lễ vật, chắc là sẽ không bình thường. Hai người bày tỏ sẽ chờ đợi tin tức tốt của Tự Bạch.
---
Một bên khác.
Bên trong một thành trì cách Minh Nguyệt Tông khá xa, Khuất Trọng hơi xúc động.
Chuyến đi này cũng không được yên bình.
Bọn hắn nhìn ra vài chỗ có chút không bình thường, giống như có thứ gì đó ẩn tàng xuất hiện. Bọn hắn suy đoán, loạn của Bắc Bộ sắp ảnh hưởng đến đây.
"Dưới tình huống như vậy, thật sự có thể đạt được viện trợ sao?" Nam tử trung niên nhìn về phía Khuất Trọng.
"Sẽ." Khuất Trọng gật đầu.
Hiện nay hắn chỉ có thể trả lời như vậy.
Hi vọng vị tồn tại không biết tên kia sẽ không để cho hắn thất vọng.
Thật ra hắn cũng cảm thấy là không có khả năng. Những người này sở dĩ chịu đến đây, hoàn toàn là bởi vì sư phụ của hắn. Đến lúc đó, nếu như không đạt được cái gì thì người nguy hiểm chính là hắn.
Mấy ngày nữa sẽ đến Minh Nguyệt Tông, hắn vốn nghĩ là người kia sẽ có an bài tại Đông Bộ. Không nghĩ tới cho đến bây giờ đều không có bất kỳ tình huống đặc biệt gì.
Như vậy thì chỉ có thể tiếp tục.
"Khuất Trọng, nếu như cuối cùng mà là phí công vô ích, ngươi biết hậu quả của việc trêu đùa Trưởng lão chứ." Một vị tiên tử trầm giọng nói.
"Ta đương nhiên là hiểu loại chuyện này." Khuất Trọng nhăn mày.
"Nếu có biện pháp thật ra tốt nhất, chí ít chúng ta có thể về tông môn." Một nam tử cảm khái nói.
Trong lúc nhất thời đám người trầm mặc.
Thật ra có không ít người đều nghĩ như vậy.
Đến Đông Bộ cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu chỉ dựa vào tín dự của sư phụ Khuất Trọng, bọn hắn sẽ không khăng khăng tới đây. Bọn hắn lựa chọn tin tưởng, là bởi vì bọn hắn đều hi vọng là thật.
Như này, mọi người sẽ có thể trở về tông môn.
Trước kia rời đi tông môn không ai cảm thấy cần vội vàng trở về, nhưng bây giờ thì khác. Bọn hắn muốn trở về bình định vấn đề của tông môn.
"Mấy ngày sau liền biết kết quả." Nam tử trung niên thở dài nói.
Nghỉ ngơi một lát, bọn hắn tiếp tục hướng về phía Minh Nguyệt Tông.
---
Thiên Uyên.
Bạch Dịch nghỉ ngơi mấy ngày, càng cảm thấy pho tượng kia không bình thường.
Ngồi đả tọa bên cạnh nó sẽ ẩn ẩn có cảm giác lĩnh ngộ, một số nan đề trong tu luyện trước đó hình như đều có thể có một lời giải đáp. Hơn nữa, hắn đã hơi nhận ra khí tức.
Đây cũng không phải là pho tượng thật sự, mà là một người ngồi khoanh chân tại đây.
Tiền bối gì?
Trong lòng Bạch Dịch kinh ngạc, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều nữa. Tu vi của người này tuyệt đối cao hơn hắn nhiều.
Không thể ở lâu.
Một khi đối phương tỉnh lại, bản thân dữ nhiều lành ít.
Chỉ là lúc Bạch Dịch sắp hướng lên trên, pho tượng xuất hiện chấn động. Tiếng tạch tạch truyền đến.
Vô số vết nứt xuất hiện trên người pho tượng.
Bạch Dịch kinh hã nhưng cũng biết mình đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi. Nếu không tất có đại họa.
Soạt! Khối băng không ngừng rơi xuống.
Gương mặt sau lớp băng cũng hiển lộ ra.
Sau khi Bạch Dịch nhìn thấy dung mạo của đối phương thì mày nhăn lại. Dung mạo của người này cực kỳ xấu xí, trên mặt có một chút vặn vẹo, dường như có quá khứ bi thảm.
Người ta thường nói tâm sinh tướng, chỉ nhìn tướng mạo của người này thôi đã biết tuyệt đối không phải người tốt.
Bạch Dịch chấn động trong lòng.
Hắn không cách nào tưởng tượng được người trước mắt sẽ hung tàn đến cỡ nào, cũng không dám mạo phạm.
Nhưng mà, điều làm hắn ngoài ý muốn chính là, khí tức đối phương lại vô cùng nhu hòa, không giống với Ma Môn.
Lúc này đối phương mở mắt ra, cũng phát hiện ra hắn.
"Vãn bối Bạch Dịch, bái kiến tiền bối." Bạch Dịch cúi đầu cung kính nói.
Đối mặt với cường giả như này, vẫn nên thành thật một chút thì hơn, nếu không thì người chết chính là mình.
Đông Bộ quả thật là cường giả vô số.
Nam Bộ gần như không gặp được tiền bối nào đáng sợ như vậy.
"Đạo hữu cũng là đi lên từ phía dưới?" Thượng An đạo nhân sờ sờ mặt, lại lập tức hỏi: "Không có hù đến đạo hữu chứ?"
"Tiền bối nói đùa." Bạch Dịch cung kính trả lời.
Hắn cảm thấy vị tiền bối trước mắt này hình như có chút khác biệt với dự đoán của hắn, cũng không phải là người hung tàn gì cả.
Không phải người trong Ma môn?
Đùng là lãng phí gương mặt kia.
"Tại hạ Thượng An, đến từ Hạo Thiên Tông." Thượng An đạo nhân nói ra lai lịch của bản thân, như thế đối phương chắc là sẽ an tâm hơn nhiều.
Hạo Thiên Tông chính là Tiên tông.
Bạch Dịch kinh ngạc, Thượng An đạo nhân?
Hắn có nghe qua người này, là một tồn tại truyền kỳ.
Không ngờ tới, người kiểu này lại ở ngay bên cạnh hắn.
"Ngươi muốn đi lên?" Thượng An đạo nhân hỏi.
"Đúng vậy." Bạch Dịch gật đầu.
"Nghe nói phía trên có một hạt châu, hiện tại để ở trên đó cũng là một loại lãng phí. Nếu như đạo hữu muốn, ta sẽ cùng đạo hữu đi lên lấy hạt châu kia." Thượng An đạo nhân khách khí nói.
"Tiền bối còn không biết ta thuộc tông môn gì nữa là?" Bạch Dịch thoáng có chút ngượng ngùng cười nói. Bản thân chính là Ma Môn.
"Không quan trọng." Thượng An đạo nhân ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao, nói:
"Đi lên chính là có duyên, là ai cũng không có quan trọng như vậy."
Bạch Dịch kinh ngạc, rộng lượng như vậy.
"Tiền bối không muốn món đồ phía trên sao?" Hắn hỏi.
"Không có ích đối với ta." Thượng An đạo nhân nói.
Sau đó, hai người bắt đầu tiếp tục hướng lên trên.
Trên đường đi, trên người Thượng An đạo nhân sẽ có sinh cơ khuếch tán, tẩm bổ cho thân thể của Bạch Dịch, giúp hắn có thể leo lên dễ dàng hơn.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng mà Thiên Uyên không thấy phần cuối.
"Đi theo ta, muốn dùng phương thức bình thường để leo lên nơi này thì dù có dùng mấy trăm năm cũng chưa chắc đã có thể leo lên. Nhưng chỉ cần đi đường tắt chính xác thì chỉ cần mấy ngày cũng đủ để tiến về chỗ cao nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận