Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1120: Tiếu Tam Sinh: Sau Này Chúng Ta Sẽ Gọi Nhau Là Huynh Đệ

Chương 1120: Tiếu Tam Sinh: Sau Này Chúng Ta Sẽ Gọi Nhau Là Huynh Đệ
Bạch Dịch biết lời nói của đối phương là thật.
Bản thân nếu muốn đi lên, trừ khi có đầy đủ cơ duyên, nếu không thì sẽ không có cách nào lên đỉnh trong thời gian ngắn. Nhưng mà, hắn có nhiều thời gian, có thể từ từ sẽ đến.
Hắn tưởng rằng muốn gặp được cơ duyên không dễ dàng, hiện tại xem ra bản thân đã gặp được.
Quả nhiên, đi theo Thượng An đạo nhân không bao lâu, hắn cảm thấy không gian xuất hiện vặn vẹo. Bản thân hình như tiến vào thông đạo đặc thù, lập tức tiến vào bên trong tầng mây vô tận. Sau một ngày, bản thân ở phía dưới tầng mây, trên trời có áp lực.
Ba ngày sau, phía dưới đã không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Bảy ngày sau, ánh nắng bắt đầu biến mất.
Sau mười lăm ngày, tinh quang dần dần nở rộ.
Cũng chính vào ngày hôm đó, Bạch Dịch nhìn thấy phía trên ngọn núi có một tế đàn. Cái tế đàn này chính là phần cuối của ngọn núi này.
"Đến rồi sao?" Bạch Dịch có chút hoảng hốt.
"Vận khí không tệ, theo như phỏng đoán của ta trước đó thì ít nhất cũng cần nửa năm, không nghĩ tới sau khi đạo hữu tham dự vào lại chỉ cần nửa tháng." Thượng An đạo nhân cảm khái.
Bạch Dịch khiêm tốn cười.
Hắn biết vị tiền bối này chỉ đang nói lời khách sáo, bản thân căn bản là không có cách nào ảnh hưởng tới nơi này.
"Đạo hữu không nên suy nghĩ nhiều, đúng là do ngươi, công pháp trên người ngươi hoặc là những vật khác có thể ảnh hưởng tới nơi này. Nếu không thì không được phép đi lên." Thượng An đạo nhân nói.
"Là cái gì?"Bạch Dịch thoáng có chút tò mò.
"Có lẽ là cơ duyên gặp phải trước kia, đạo hữu vừa nhìn liền biết không tầm thường." Thượng An đạo nhân mỉm cười nói.
Bạch Dịch không có suy nghĩ nhiều.
Nếu như đã không thể nghĩ ra thì không cần thiết phải suy nghĩ nhiều làm gì.
Nhưng mà, lần này đi lên bản thân có không ít cơ duyên.
Tu vi cũng nhận được sự rèn luyện, mặt khác trên đường đi hắn cảm thấy mình có thể lĩnh ngộ thuật pháp mới. Sau khi trở về, có lẽ có thể ngẫm lại một chút.
Nhưng mà, nhiệm vụ trước mắt vẫn là phải đi lên trước, cầm được đồ vật. Đây đại khái chính là thần vật mà tông môn vẫn luôn muốn tìm.
Chỉ là người trước mắt thật sẽ trực tiếp giao cho mình sao?
Bạch Dịch không tin.
Trên đời này sao có thể có người như vậy được?
Đối phương có xác suất lớn là đang lợi dụng hắn để chống lại nguy cơ nào đó, sau đó lấy thần vật đi. Như này mới bình thường.
Đương nhiên, bất kể có phải hay không, hắn đều chuẩn bị kỹ càng. Bất kỳ kết quả gì đều là khả năng.
Một lát sau.
Hai người thành công đạp vào cầu thang tế đàn.
Chẳng biết tại sao, bọn hắn cảm thấy có một loại cảm giác hướng xuống. Nhưng trên thực tế rõ ràng là đang hướng bên trên.
Không chỉ có như thế, bọn hắn thậm chí còn nghe được tiếng sóng biển.
Giải thích duy nhất chính là thần vật có chút cao minh.
"Đi lên xem một chút đi." Thượng An đạo nhân ôn hòa nói.
Trên đường đi đến không có bất kỳ trở ngại gì, lúc này trong tế đàn rộng lớn có bày một cái hộp, phía trên có một phong chữ.
Thượng An đạo nhân đi qua, cầm cái hộp lên, nhẹ nhàng lau đi.
Phong chữ dần dần biến mất.
Hắn thấy vậy thì cảm khái: "Quả nhiên, phong ấn đã không còn ý nghĩa."
"Tiền bối không mở ra xem sao?" Bạch Dịch hỏi.
Thượng An đạo nhân gật đầu, sau đó từ từ mở hộp ra. Tiếng sóng biển đột nhiên truyền ra.
Trong nháy mắt, Bạch Dịch có cảm giác như bản thân đang ở trên biển lớn vô tận.
Rất nhanh, hắn liền thanh tỉnh lại, lại nhìn hộp, phát hiện phía trên có một hạt châu màu xanh nước biển, bên trong có sóng nước phun trào, thật giống như một hải vực bị thu nhỏ. Hải triều phun trào, đánh thẳng vào biên giới hạt châu.
"Đây chính là thần vật?" Bạch Dịch hơi kinh ngạc.
Hắn cũng không có nhìn ra vật này có chỗ nào cao minh.
Đặc thù duy nhất đại khái chính là sóng biển bên trong hẳn là thật, nếu như phóng ra thì nhất định là đại sát khí.
"Vật này tên là Hoang Hải Châu, có một vùng hải vực Hoang Cổ, hấp thu khí vận hưng suy của hải vực, có thể trấn áp bảo hộ hải vực một phương." Thượng An đạo nhân cười rồi khép hộp lại.
Sau đó, phong chữ biến mất lại xuất hiện lần nữa.
Làm xong những thứ này, hắn đưa đồ cho Bạch Dịch: "Đây là của đạo hữu, ta chủ yếu là muốn đến tế đàn để cảm ngộ thiên địa một chút, dùng để tu luyện. Nếu như đạo hữu không vội, có thể cùng nhau cảm thụ tạo hóa giữa thiên địa một chút."
Bạch Dịch thu hồi thần vật, không hề chần chờ: "Vậy đành quấy rầy rồi."
"Nhiều người càng náo nhiệt." Thượng An đạo nhân cười nói.
Sau đó, khí tức của hắn khuếch tán bốn phía, trong lúc nhất thời phong vân biến ảo.

Giang Hạo buổi sáng quản lý linh dược tại Linh Dược Viên, xế chiều đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp học tập trận pháp. Trang Vu Chân, Mịch Linh Nguyệt, Thi Hải lão nhân đều đang dạy hắn.
Dù sao cũng là trận pháp cơ sở, những người này đều có thể dạy.
Giang Hạo học rất chân thành, thế nhưng thời gian mấy ngày cũng không thể thay đổi được gì, cần học tập quanh năm suốt tháng. Thiên quá của hắn đối với trận pháp thực sự rất bình thường.
Hắn phải nghĩ biện pháp để nhằm vào việc học tập mới được, nếu không thì hai mươi mấy năm căn bản không đủ cho hắn học tập.
Vì phải học tập và làm những chuyện khác, hắn liền không cách nào mỗi giờ mỗi khác đều gia trì cho Sơn Hải Công Đức Đỉnh được.
Đành phải tìm Thánh Chủ trợ giúp.
Cuối tháng tám.
Giang Hạo nhận nhiệm vụ, dự định đi Thiên Thanh Sơn một chuyến.
Bản thân còn có thân phận ở bên kia, đi vào không khó lắm.
Nhưng mà, hắn cảm thấy gần đây Thánh Chủ sinh động hơn không ít, còn là sinh động ở gần Thiên m Tông. Nhất là nhằm vào hắn.
Cực có thể là vì Thiên Hương Đạo Hoa.
Thiên Thanh Sơn.
Trong đình viện.
Lý Khải, trưởng lão ngoại môn của Thiên Thanh Sơn.
Hắn lúc này nghe người phía trước trình bày xong thì chau mày: "Người đều không thấy?"
"Đúng, tất cả đều không thấy, chắc là bị giết hoặc là bị bắt." Một nam tử trung niên thấp giọng e ngại nói.
"Người đi vào phía sau thì sao?"Lý Khải hỏi.
"Cũng đã biến mất." Nam tử trung niên chảy mồ hôi lạnh.
Nghe vậy, Lý Khải rũ mắt.
Hắn biết được vị trí của Thiên Hương Đạo Hoa, muốn lấy phương thức của mình để lấy được nó. Vốn cho rằng chỉ cần nhìn trộm được Thiên Hương Đạo Hoa, liền có thể dùng lực lượng thần hồn cưỡng ép cướp đi.
Hắn vẫn là có lòng tin về điểm ấy.
Thế nhưng, người phái đi căn bản đều không được.
Khi hắn đưa tầm mắt đi qua, trận pháp đã bị phá hư.
Những người khác càng không có bất kỳ tác dụng gì.
Về việc tự mình đi…
Chỗ kia không hợp với bát tự của hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể đi qua.
Thế nhưng, muốn nhanh chóng ngưng tụ thần hồn, hoàn chỉnh giáng lâm, cần Thiên Hương Đạo Hoa trợ giúp. Dù là còn chưa thành thục thì cũng có lợi ích to lớn đối với hắn.
Thiên Thánh Giáo mấy lần đi vào đều không đạt được chỗ tốt, hiện tại lại để Thiên Thánh Giáo động thủ đã không thích hợp, chỉ có thể dùng thủ đoạn hiện tại.
Thế nhưng đều không có hiệu quả.
Hơn nữa, Đại Thiên Thần Tông còn nhìn chằm chằm vào hắn. Lá gan của những người này đúng là lớn.
Nhìn chằm chằm vào thần hồn của hắn, đúng là không biết lượng sức. Thật sự cho rằng hắn dễ bị bắt như vậy sao?
Nhưng mà, thủ đoạn của bọn hắn quả thật không tệ.
"Trưởng lão, ta cảm thấy tùy tiện đi vào cũng không thích hợp, có thể đợi đến lúc đối phương chiêu mộ đệ tử rồi đi qua. Nhưng mà chuyện này cần một chút thời gian, nhưng à hành động nhất định thuận tiện." Nam tử trung niên nói.
"Cần thời gian bao lâu?" Lý Khải hỏi.
Đại thế sắp đến, hắn nhất định phải giáng lâm nghênh đón bản thể trước lúc đó. Nếu không thì mở đầu sẽ thua người ta một bậc.
"Xem vận khí, nhiều thì mấy chục năm, ít thì mấy năm." Nam tử trung niên nói.
Lý Khải suy tư hồi lâu, cuối cùng nói:
"Đi an bài đi."
Có hi vọng dù sao cũng tốt hơn là không có.
Cũng đành phải như thế.
"Đúng rồi, có một nhóm đệ tử cần trưởng lão đi dạy bảo, là một số đệ tử tông môn vừa mới trở về, là nhiệm vụ của nội môn." Nam tử trung niên lại nói.
"Biết rồi." Lý Khải thở dài một tiếng.
Nhưng mà, hắn cũng không bài xích loại nhiệm vụ này, dạy bảo càng nhiều người, người dưới tay sẽ càng nhiều. Luôn có người nào đó có thể mang đến đầy đủ cơ duyên cho hắn.
Sau khi để cho người ta lui ra ngoài, hắn liền đi về phía nơi tụ tập của những đệ tử kia, xem xem lần này có người nào có ích hay không.
Chỉ là vừa mới đi vào, hắn liền nhíu mày. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác có cái gì đó không đúng.
"Gặp qua Lý Trưởng lão."
Vào lúc hắn muốn dò xét, âm thanh vang vội vang lên.
Lý Khải quay đầu nhìn sang.
Lần này có tổng cộng mười hai đệ tử.
Mỗi người đều có chút bình thường, xem ra muốn tìm được một khối ngọc thô cũng không dễ dàng.
"Xem ra các ngươi đều biết ta, nếu đã như vậy thì ta cũng không tự giới thiệu nữa, hôm nay sẽ nói cho các ngươi một chút phương pháp tu luyện." Lý Khải khoanh chân ngồi tại chỗ cao nhất, nhìn người phía dưới, nói: "Trước tiên nói một chút về vấn đề trong tu luyện đi."
"Tiền bối trước Trúc Cơ đã làm thế nào để tăng lên Trúc Cơ?" Một vị tiên tử hỏi.
"Chuyện này đơn giản." Lý Khải bắt đầu giải thích.
Vấn đề không ít, nhưng mà hắn đều có thể giải đáp, dường như cũng vô cùng hưởng thụ quá trình này.
Cho đến khi người cuối cùng mở miệng: "Tiền bối, thần hồn chiếm cứ thân thể của người khác sẽ có tác dụng phụ gì không?" Câu hỏi đột nhiên khiến Lý Khải rất ngạc nhiên, sau đó hắn nhìn về phía vị đệ tử cuối cùng.
Dáng vẻ thanh niên, Luyện Khí viên mãn.
"Ngươi tên là gì?" Lý Khải đột nhiên hỏi.
"Vãn bối gần đây có tự sửa lại tên cho mình, gọi là Tiếu Tam Sinh." Thanh niên mở miệng nói.
Nghe được cái tên này, khóe mắt Lý Khải giật một cái, sau đó nói:
"Bao nhiêu tuổi?"
"Bốn mươi sáu." Giang Hạo cảm khái.
"Bốn mươi sáu Luyện Khí viên mãn?" Lý Khải nhếch miệng cười nói:
"Bản tọa không dạy được đệ tử như ngươi. Ngươi đi đi, mang theo lệnh bài của ta đi đến sơn phong khác, bọn hắn sẽ thu nhận ngươi."
"Đa tạ tiền bối, chỉ là ta muốn hỏi tiền bối một chút, làm như thế nào mới có thể tìm được người tốt giống như tiền bối." Thanh niên hỏi.
"Đi sơn phong khác đi, bọn hắn sẽ trả lời ngươi." Lý Khải nghiêm túc nói.
"Tiền bối, Thiên Thanh Sơn chỉ có một mình ngài thôi sao." Tiếu Tam Sinh cũng không hề rời đi.
"Ngươi không chịu kết thúc đúng không?" Mặt Lý Khải đen lại, nói:
"Lần một lần hai coi như xong, còn tới lần thứ ba là có ý gì? Cho là ta dễ bắt nạt như vậy sao? Giữa chúng ta có thù lớn như vậy sao? Làm ta giáng lâm, thiên địa đều sẽ chúc mừng ta. Ngươi cần gì phải đối đầu với ta?"
Nghe vậy, Giang Hạo nhếch miệng cười.
Hắn dùng thân phận Giang Thiên để tới đây.
Thành công tiến vào tông môn, sau đó tìm được Lý Khải, đặc biệt ở chỗ này chờ đối phương tới giảng giải tu vi.
Hắn đã bày ra m Dương Tử Hoàn, đối phương không thể trốn thoát.
Nhưng mà, đối phương có thể biết được đây là lần thứ ba, điều này khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Phải biết lần trước cũng có m Dương Tử Hoàn ngăn trở.
Theo lý thuyết là không cách nào truyền tin tức ra ngoài. Chỉ có thể nói rõ thần hồn của Thánh Chủ không được bình thường lắm.
"Lần trước ngươi đã nói chúng ta là bạn bè, bạn bè giúp đỡ cho nhau không phải là điều nên làm sao?" Giang Hạo vừa cười vừa nói.
"Giúp đỡ nhau?" Lý Khải cười nói:
"Ta và ngươi giúp đỡ nhau?"
"Quả nhiên là bạn bè." Giang Hạo nở nụ cười.
Thánh Chủ rũ mắt, sau đó nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
"Ta sắp chết rồi." Giang Hạo nhìn người trước mắt, nói:
"Cần thần hồn Thánh Chủ mới có thể tiếp tục sống sót, thần hồn chính là thánh dược kéo dài sinh mệnh cho ta. Cho nên chỉ có thể hi sinh bạn bè vì ta."
Thánh Chủ: "…"
"Ta nhìn ngươi thế nào cũng không giống người sắp chết. Ngươi muốn thần hồn Thánh Chủ?" Lý Khải hỏi.
Giang Hạo gật đầu.
"Vậy ngươi cầm đi đi." Lý Khải móc một phần thần hồn Thánh Chủ ra từ bên trong trữ vật pháp bảo, nói: "Phần này cho ngươi."
Giang Hạo: "???"
Tiếp nhận thần hồn, Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi, đây đúng là một phần thần hồn Thánh Chủ, muốn tiêu hóa cần tốn một trăm vạn linh thạch.
"Vậy có linh thạch không?" Giang Hạo vô thức hỏi.
"Ngươi…" Thánh Chủ khó thở:
"Khinh người quá đáng."
Nói xong, hắn lấy ra một trăm vạn linh thạch: "Chỉ có từng này, nếu còn đòi hỏi nữa thì ta tình nguyện dẫn bạo những vật này."
Ngạch…
Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi. Người này quả nhiên là bạn thân.
Thần hồn cho, linh thạch cũng cho, điều này khiến hắn có chút ngại ngùng.
Suy nghĩ kỹ một chút thì bản thân và Thánh Chủ đúng là không có mối thù truyền kiếp gì. Cũng chỉ vì hắn nhằm vào Diệu sư tỷ nên mình mới động thủ với hắn.
Gần đây đối phương không đến đó, cũng coi như không ngại.
Đương nhiên, đi sẽ càng tốt hơn.
Bản thân sớm đã bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ đối phương nhảy vào.
Đáng tiếc, đối phương vẫn luôn không chịu đi.
Giang Hạo yên lặng thu hồi đồ vật, nói:
"Ta nhận người bạn thân như ngươi, lần sau gặp nạn ta lại tới tìm ngươi."
Lý Khải: "…"
Sỉ nhục, đời này hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Giang Hạo nhìn người trước mắt này, suy tư một lúc rồi nói:
"Sau này chúng ta sẽ gọi nhau là huynh đệ, ngươi gọi ta Tiếu huynh, ta gọi ngươi Lý đệ."
Lý Khải: "…”
Sỉ nhục lại được gia tăng lần nữa.
Hắn nhất định phải giết người trước mắt, chỉ chờ một cơ hội thích hợp.
"Vi huynh nghe nói ngươi bị người của Đại Thiên Thần Tông để mắt tới, có việc này sao?" Giang Hạo nghiêm túc mở miệng.
"Thật sự có việc này, một đám hoàn toàn không biết gì cả về thần hồn. Bọn hắn nhìn như muốn bắt thần hồn của ta, nhưng trên thực tế đều nằm trong sự khống chế. Muốn thoát đi cũng không khó." Lý Khải khinh thường mở miệng.
"Gần đây Đại Thiên Thần Tông càng ngày càng quá đáng, vi huynh cảm thấy có thể cho bọn hắn một chút giáo huấn, để thần hồn của Lý đệ cho bọn hắn thấy chút sắc mặt." Giang Hạo nghĩa chính ngôn từ nói.
"Có thể từ chối không?" Lý Khải hỏi.
Hắn đương nhiên biết người trước mắt đang muốn mượn hắn để khai đao.
Rõ ràng là người này có mâu thuẫn với Đại Thiên Thần Tông, hiện tại lại muốn dùng hắn để di chuyển mục tiêu của đối phương.
"Ngươi là huynh đệ của ta, không cần phải nói loại lời khách sáo này." Giang Hạo nói.
Lý Khải: "…"
"Không tin tưởng người huynh trưởng này sao?" Giang Hạo hỏi.
"Một tháng." Lý Khải nghiêm túc nói: "Một tháng sau sẽ có một số thần hồn vừa mới bị bắt sẽ thoát đi, đúng lúc sẽ mang đến phiền phức cho bọn hắn."
"Được." Giang Hạo cười to ba tiếng, nói: "Sau này nếu có việc thì cứ việc tìm vi huynh."
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, Lý Khải cảm nhận được dao động kỳ quái kia đã biến mất.
Quả nhiên, vừa rồi bản thân có muốn chạy trốn cũng không thể thoát đi.
Mà những người khác dường như đều vừa mới tỉnh lại, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Khải rũ mắt, cuối cùng quyết định hợp tác với Tiếu Tam Sinh.
Người này nguy hiểm, thế nhưng đáng để hợp tác.

Xế chiều hôm đó.
Trên ngọn núi nào đó tại Nam Bộ, Hồ Nguyệt Tiên đang an tĩnh chờ đợi, chờ đợi những người khác trong tông môn tới.
Bọn hắn muốn đi Thiên m Tông một chuyến.
Phong Hoa đạo nhân cũng ở bên cạnh, lần này hắn dự định cùng tiến vào.
Chỉ là, Hồ Nguyệt Tiên vốn đang an tâm chờ đợi đột nhiên nhăn mày.
"Sao thế?" Phong Hoa đạo nhân lập tức hỏi.
Hồ Nguyệt Tiên trầm giọng nói: "Tiếu Tam Sinh nói phần lễ vật thứ hai đang trên đường đến, một tháng sau sẽ tới."
Trong lúc nhất thời, Phong Hoa đạo nhân kinh hãi.
Lại có lễ vật, lần này là cái gì? Bọn hắn có chút lo lắng.
Nhưng mà ngẫm lại cảm thấy căn bản là không có khả năng.
Tiếu Tam Sinh còn có thể làm cái gì, còn có cái gì có thể kinh động được bọn hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận