Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1125: Để Cho Bọn Họ Tới

Chương 1125: Để Cho Bọn Họ Tới
Thiên Âm Tông.
Bách Hoa Hồ.
Một thân ảnh màu trắng nhanh chóng tới gần, sau đó rơi xuống trước đình. Nàng cung kính cúi đầu không dám nhìn thẳng vào thân ảnh trong đình.
Thân ảnh màu đỏ kia chỉ là ngồi ngay ngắn ở trước bàn đang mang đến cho nàng áp lực lớn này. Mọi hành động đều mang theo khí tức khiến cho người ta nhìn không thấu, gần đây càng là như vậy.
"Gặp qua chưởng giáo."
Bạch Chỉ cung kính mở miệng, thuận thế nói rõ mục đích đến: "Đông Bộ có tin tức truyền về."
"Tin tức tốt?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Bạch Chỉ.
Một cái nhìn này tựa như là thủy triều mênh mông ép đến.
"Đúng vậy." Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra.
Lần này nếu là tin tức xấu thì cần gì phải thông báo. May mà đám người ở hải ngoại không khiến cho nàng thất vọng.
"Nói đi." Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
"Đã đạt được Hoang Hải Châu, đang trên đường trở về." Bạch Chỉ nói thẳng về tin tức lần này.
Nghe vậy, đôi mắt Hồng Vũ Diệp khẽ nhúc nhích, dường như có chút ngoài ý muốn.
"Lấy được rồi?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ là không có hỏi thăm tình huống cụ thể, hiện tại đang trên đường trở về. Thuộc hạ vốn định đi đón, nhưng lo lắng động thái quá lớn sẽ bị người ta để mắt tới, tạm thời không dám vọng động. Tin tức này đang được giữ bí mật, nhưng màa cũng dễ dàng bị người ta nhìn trộm. Biện pháp duy nhất chính là làm vài việc gì đó để thu hút sự chú ỹ của những người này." Bạch Chỉ tìm lời rồi nói:
"Gần đây bởi vì chuyện bình chướng tinh thần mà Đại Thiên Thần Tông nhất định sẽ đối địch với chúng ta. Thuộc hạ đã suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy phối hợp không phải biện pháp tốt. Bọn hắn dễ dàng được đằng chân lên đằng đầu. Cho nên, ta định dùng phù lục phá vỡ bình chướng tinh thần làm thẻ đánh bạc cho cuộc giao dịch lần này. Trừ phi đối phương muốn cá chết lưới rách với chúng ta, nếu không thì sẽ có khả năng hòa hoãn. Mà bây giờ, chúng ta đúng lúc cần một cái cớ để động thủ. Sau đó lại phái các mạch chủ khác ra đuổi bắt người của Đại Thiên Thần Tông, thật ra là phái người đón người trở về. Chỉ là nếu làm như vậy khả năng sẽ xuất hiện xung đột lớn với Đại Thiên Thần Tông, sau này cần phải đề phòng nhiều hơn."
Bạch Chỉ không dám quyết định chuyện này, theo lý thuyết thì không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng mà Chưởng giáo lại vô cùng quan tâm đến món đồ này Nếu như cứ tùy ý để đám người kia trở về như vậy, không ai biết được liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Thiên m Tông có rất nhiều kẻ địch. Một khi bị phát hiện ra cái gì đó, tất nhiên sẽ làm to chuyện.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là thu hút tầm mắt, ám độ trần thương. Cái giá là trở mặt cùng Đại Thiên Thần Tông.
Trước đó chỉ là Phong Hoa đạo nhân và Hồ Nguyệt Tiên, mặc dù vấn đề bình chướng tinh thần là vấn đề lớn, nhưng dù sao cũng là vấn đề phù lục, không phải là không có chỗ thương lượng. Hiện tại lại là bình chướng tinh thần, lại là truy sát diện rộng, không thể lương thiện.
Nhưng bây giờ muốn tìm những người khác, cơ bản là không có khả năng.
Không có đối thủ thích hợp.
Tùy tiện xách ra một cái, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Hồng Vũ Diệp nhìn qua phía trước người, nói khẽ: "Đi làm đi."
"Vậy Đại Thiên Thần Tông thì sao?" Bạch Chỉ hỏi.
"Để cho bọn họ tới." Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Bạch Chỉ mừng rỡ trong lòng. Nàng chưa từng hoài nghi Chưởng giáo.
"Đúng rồi, Nam Bộ gần đây có một số hiện tượng kỳ quái, một số đồ vật phủ bụi đã lâu dần xuất hiện." Bạch Chỉ có chút khó hiểu.
"Không cần suy nghĩ nhiều, Nam Bộ cũng sắp loạn." Hồng Vũ Diệp nhắc nhở.
Bạch Chỉ thoáng có chút kinh ngạc.
Bắc Bộ loạn, Nam Bộ cũng sắp loạn sao?
Không có suy nghĩ nhiều, cứ làm xong chuyện trước mắt đã rồi lại nói.
Sau đó, Bạch Chỉ rời khỏi Bách Hoa Hồ.
Nàng lập tức triệu tập các mạch chủ khác, tuyên bố kế hoạch phía sau. Nhưng mà trực tiếp trở mặt cùng Đại Thiên Thần Thần Tông khiến người khác có chút lo lắng.
"Bạch Trưởng lão, trở mặt với Đại Thiên Thần Tông liệu có bị Đại Thiên Thần Tông đả kích hay không? Dựa vào thực lực của chúng ta hiện tại thì rất khó địch lại bọn hắn." Khổ Ngọ Thường nói.
Những người khác cũng là lo lắng như thế.
Bạch Chỉ nhìn qua tất cả mọi người, nói với vẻ cao thâm khó lường: "Để cho bọn họ tới.".
---
Hải ngoại.
Bầu trời đầy sao, gió biển thổi nhẹ.
Giang Hạo cất bước đi trên mặt biển, lúc ngẩng đầu nhìn thấy một đạo thần hồn đang bay ở trên không, phía sau là một đám người của Đại Thiên Thần Tông.
Hắn có chút cảm khái: "Hiền đệ, ngươi đúng là có thể chạy."
Người hắn nói chuyện cũng không phải là người trên bầu trời, mà là Thánh Chủ ở bên cạnh.
Bởi vì kết làm huynh đệ với Lý Khải, Giang Hạo cũng chỉ có thể coi hắn là Lý Khải. Thánh Chủ cũng không thèm để ý chuyện này.
Xưng hô không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với hắn.
"Vậy ngươi không đi lên giúp một chút?" Thánh Chủ hỏi.
"Hiền đệ cao minh như vậy, vi huynh đi lên không phải là gây thêm phiền phức hay sao?" Giang Hạo nhếch miệng cười nói.
Thánh Chủ nhìn qua Giang Hạo cười nói:
"Nếu như biết ta cao minh, ngươi tại sao lại muốn tới tìm ta? Đại đạo hai bên, chúng ta đi con đường của mỗi người, sau này không can thiệp vào chuyện của nhau."
"Lời này của hiền đệ sai rồi." Giang Hạo mở quạt xếp ra, nói: "Mâu thuẫn giữa huynh đệ dù có lớn thì đó cũng là huynh đệ, sao có thể mỗi người đi một ngả được?"
Trong lòng Thánh Chủ cười lạnh, logic cường đạo.
Đại Thiên Thần Tông loạn, Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại xem ra tông môn có thể an ổn một đoạn thời gian. Sau khi trở về, hắn vẫn có thể tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường.
Nhưng chuyện khác đành chờ về sau lại nói.
Cũng không biết đám người Hồ Nguyệt Tiên sẽ lựa chọn như thế nào.
Giang Hạo không tiếp tục suy nghĩ nhiều chuyện này làm.
Chuyện có thể làm đều đã làm, cuối cùng sẽ như thế nào thì cứ như thế đó đi.
Lại qua hai ngày.
Giang Hạo nhìn thấy một tòa núi lớn, ấn ký ở ngay trong núi lớn.
Chỉ là liếc mắt một cái hắn liền nhíu mày.
Tìm hiểu Vô Danh Bí Tịch mấy chục năm, hắn đều có lý giải nhất định đối với linh khí và đại thế.
Ngọn núi này có Long khí.
"Hắc Long." Thánh Chủ mở miệng nói: "Nơi này có khí tức hắc long."
"Hắc Long?" Giang Hạo có chút tò mò.
"Thiên Linh tộc và Thiên Thánh tộc là chủng tộc thiên quyến, hai phe sẽ có ma sát lẫn nhau. Mà Chân Long nhất tộc và Hắc Long nhất tộc cũng tương tự, bọn hắn đều là Long tộc, cho nên nhất định có tranh đoạt. Loại tranh đoạt này cao hơn Thiên Linh tộc và Thiên Thánh tộc nhiều. Ở thời đại kia của chúng ta, Hắc Long tộc bại bởi Chân Long tộc." Thánh Chủ nói.
"Tại sao bọn hắn lại đánh nhau?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Thiên Thánh tộc và Thiên Linh tộc là lý niệm không hợp.
Một bên cảm thấy mình cao cao tại thượng không cần thiết phải làm cái gì, một bên khác lại cảm thấy chủng tộc ti tiện chỉ có thể cúi đầu hoặc là biến mất, cho nên mới đánh nhau.
"Nào có nhiều lý do như vậy?" Thánh Chủ suy nghĩ một chút rồi nói: "Khả năng là tranh đoạt xem ai mới là Long tộc chân chính."
Giang Hạo cảm khái, chỉ là vì điều này sao?
Các chủng tộc và nhân loại đúng là khác biệt rất lớn.
"Thật ra còn có một loại khả năng." Thánh Chủ nhớ ra cái gì đó, nói: "Hắc Long thích thôn phệ long mạch, nhờ vào đó để trưởng thành."
Vấn đề này liền lớn, Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà không có suy nghĩ nhiều.
Nơi này đã có Long tộc, hơn nữa còn là rồng của thời đại rất xa xưa, chắc là sẽ biết biết về Thương Uyên Long Châu.
Không nghĩ tới người kia đào quáng còn đào được Long tộc. Đúng là cơ duyên thâm hậu.
"Vào xem một chút đi." Giang Hạo cười nói.
Thánh Chủ chỉ có thể đuổi theo.
Lúc này đoàn người Tả Đạo Minh đã tiến vào mấy cửa ải, đang hướng về chỗ sâu.
Càng hướng vào bên trong, Long khí càng dày đặc.
"Nơi này khả năng có truyền thừa, hơn nữa Long khí còn nồng đậm như thế, có khả năng giúp đỡ Tả sư huynh hoàn thiện bản thân, thoát khỏi tử kiếp." Một vị tiên tử vừa cười vừa nói.
Tả Đạo Minh cũng nghĩ như vậy.
Bọn hắn đã tìm Chân Long rất lâu, từ Đông Bộ tìm tới hải ngoại. Hiện nay cuối cùng đã tìm được.
Nếu thuận lợi thì sẽ có thể phá bỏ gông xiềng của số mệnh.
Lúc này bọn hắn dừng lại, đi tới trước một cổng chính đen nhanh, phía trên khắc họa thân ảnh Chân Long.
"Đây chính là cánh cửa cuối cùng." Tả Đạo Minh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận