Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1132: Thiên Âm Tông Có Thể Mở Mạch Thứ Mười Ba

Chương 1132: Thiên Âm Tông Có Thể Mở Mạch Thứ Mười Ba
Mặc dù gần đây có một chút châm chọc khiêu khích, nhưng Giang Hạo cũng không có để ở trong lòng. Thứ này qua một thời gian ngắn sẽ biến mất, không cần thiết phải để ý.
Nếu như mỗi lần đều để ý, như vậy bản thân cần gì phải nhẫn nhịn tại nơi này?
Hắn có thể đi hái sao trên trời, trèo lên đỉnh núi, đi làm Tiếu Tam Sinh độc nhất vô nhị.
Nếu như đã không đi thì trong lòng nên coi nhẹ rất nhiều đồ vật.
Danh tiếng cũng không mang đến tổn thương gì, cũng không phải tốn quá nhiều công sức vì nó.
Đại thế đến, những này người không thể chú ý đến phía bên mình.
Dù luôn có người ở trong tông môn, mấy trăm năm hoặc là mấy ngàn năm về sau thì cũng chỉ là một nắm cát vàng.
Cần gì phải so đo quá nhiều
Giang Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là tiếp tục quản lý linh dược.
Chỉ là không bao lâu, bên người liền xuất hiện một vị nữ tử.
Nàng mặc một bộ váy màu lam, tự nhiên hào phóng, tựa như tỷ tỷ nhà bên, bên cạnh là một nam tử khí độ bất phàm.
Trai tài gái sắc.
Chỉ là hắn có chút bất đắc dĩ.
"Mục sư huynh, Diệu sư tỷ." Nhìn thấy hai người, Giang Hạo đứng dậy cung kính nói.
"Sư đệ, ngươi có phải rất khó chịu hay không?" Diệu Thính Liên hỏi.
"Lời này của sư tỷ là có ý gì?" Giang Hạo hỏi.
"Sư tỷ biết trong lòng ngươi cảm thấy khổ, mặc dù sư tỷ không hiểu nhiều lắm, nhưng biết nên bổ sung như nào." Diệu Thính Liên nghiêm túc nói:
"Lần này sư tỷ sẽ không tìm mấy sư muội sư tỷ không xứng với đệ giống như trước đó nữa. Lần này đều là một số người có tính cách tốt xuất thân tốt, hoặc là có rất nhiều linh thạch. Sư đệ xem một chút đi."
Diệu Thính Liên nói xong liền lấy tranh của tiên tử thứ nhất ra:
"Người thứ nhất chính là Luyện đan sư Nguyên Thần của Chúc Hỏa Đan Đình, Tư Tư sư muội. Nàng Kim Đan hậu kỳ, là Luyện đan sư Nguyên Thần, hiện nay cách Nguyên Thần chỉ có nửa bước. Tính cách tốt, dung mạo không phải là tốt nhất. Nhưng mà điều này cũng không thể che giấu được gia tài bạc triệu của nàng."
Giang Hạo: "…"
Gia tài bạc triệu.
Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Bản thân là người tục như thế sao?
Một vạn tám linh thạch mình cũng không thể xài hết, gia tài bạc triệu thì có ích lợi gì?
Hơn nữa còn không phải của hắn.
Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu:
"Sư tỷ, bỏ đi thôi, ta thật sự không có ý định tìm đạo lữ."
"Nhận thức một chút, cũng không phải bắt buộc phải làm đạo lữ với đối phương đương. Chỉ có đi qua con đường này, sau này ra ngoài mới sẽ không bị các yêu nữ khác lừa gạt. Có thể tìm được đạo lữ là tốt nhất, tìm không thấy coi như tích lũy kinh nghiệm, mở mang kiến thức." Diệu Thính Liên nghiêm túc nói.
Giang Hạo: "…."
Sư tỷ đúng là vô cùng dụng tâm.
Đáng tiếc bản thân không thích hợp, bất kỳ nữ tử gì dù là mị thể thì cũng khiến cho lòng hắn dậy sóng, cho nên sẽ không tồn tại khả năng bị người ta lừa gạt.
Đương nhiên, bản thân hắn cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
"Sư đệ tu vi gì rồi?" Mục Khởi đột nhiên hỏi.
Lúc đầu Diệu Thính Liên còn muốn nói điều gì, nhưng mà bị đánh gãy, cũng đành thôi. Nàng đúng là không có đặc biệt xem xét tu vi của Giang Hạo.
"Nguyên Thần sơ kỳ." Giang Hạo cười trả lời.
Nghe vậy Diệu Thính Liên sửng sốt nói: "Cái gì?"
"Nguyên Thần sơ kỳ." Giang Hạo trả lời lần nữa.
"Nghe rõ chưa?" Mục Khởi nhìn về phía Diệu Thính Liên, giống như đang hỏi, rõ chưa? Nếu như còn chưa rõ thì có thể hỏi lại.
"Cho nên ngươi không phải là thủ tịch dự tuyển, thật ra không phải là bởi vì Hàn Minh sư đệ xuất quan? Mà là bởi vì tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ rồi?" Diệu Thính Liên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Không phải? Diệu Thính Liên hơi nghi hoặc một chút.
Giang Hạo lần nữa giải thích:
"Sư tỷ tính sai một chuyện, ta vẫn là thủ tịch dự tuyển."
"Thế nhưng thủ tịch dự tuyển không phải là Hàn Minh sao?" Diệu Thính Liên hỏi. Chỉ là nàng lại lập tức nghĩ đến cái gì đó:
"Ngươi đã thắng?"
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Mấy ngày trước, hắn có đến Nhiệm Vụ Đường một chuyến, sau đó tìm sư tỷ giao nhiệm vụ, hi vọng nàng có thể giúp đỡ tìm người làm nhân chứng.
Mọi chuyện cũng rất thuận lợi.
Danh tiếng của bản thân tại Chấp Pháp Phong không tệ, hơn nữa vốn còn là thủ tịch dự tuyển. Lần khiêu chiến này không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Thắng hiểm.
Đối phương thở dài một cái, tâm phục khẩu phục.
Nhất là khi Giang Hạo đặc biệt đả thông kinh mạch bị chặn đã lâu của đối phương.
Đối phương muốn tấn thăng chắc là sẽ không cần bao lâu.
Điều này có thể đè mức oán hận của đối phương đến thấp nhất, sẽ không làm mấy chuyện quá cực đoan.
Diệu Thính Liên có chút chấn động, nhìn Giang Hạo, nói: "Sư đệ bao nhiêu tuổi?"
"Bốn mươi có bảy." Giang Hạo thầm thở dài.
Gần nửa trăm rồi.
"Bốn mươi bảy?" Diệu Thính Liên có chút cảm khái, sau đó thu chân dung lại:
"Ta phải tìm một lần nữa Những này người không xứng với sư đệ."
Giang Hạo: "…"
Thôi, coi như ít nhiều có thể đuổi được Diệu sư tỷ đi, cũng coi như là một chuyện tốt.
Về việc nàng có giữ bí mật hay không, Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra.
Nhưng mà hình như qua mấy tháng nữa thì Diệu sư tỷ sẽ bế quan thì phải.
Giang Hạo mừng rỡ, cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Sau đó, hắn không nghĩ nhiều những chuyện khác nữa, mà là bắt đầu quản lý Linh Dược Viên, ban đêm chính là thực hiện Sơn Hải Ấn Ký.
Ngày qua ngày.
Giang Hạo không cảm thấy buồn tẻ, chỉ là đang tranh thủ mỗi một ngày.
Một tháng sau.
Cuối tháng mười hai.
Con thỏ trở về.
Lâm Tri bị thương, rất nặng.
Chỉ là bước đi mà mỗi một bước đều mang theo thống khổ lớn lao.
Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết cũng không trở về cùng hắn. Bọn hắn tách ra đào vong, hai người kia cũng không có gì đáng lo ngại.
Ngoại trừ việc bọn hắn có pháp bảo hộ thân ra, còn có một một nguyên nhân trọng yếu. Đó chính là Lâm Tri đã âm thầm dẫn đi không ít nguy hiểm.
Con thỏ chỉ đứng quan sát, nhìn xem Lâm Tri bị đuổi giết, bị trọng thương, mãi cho đến Lâm Tri đi bộ đi về tới nơi.
Lâm Tri cũng biết thỏ gia đang âm thầm quan sát, nhưng mà không có cầu cứu.
"Tại sao lại không cầu cứu?" Giang Hạo vừa hỗ trợ chữa thương vừa hỏi.
"Thỏ gia đã nói với ta, ta nhất định phải tự bước đi trên con đường tương lai của mình, hiện tại nếu như không tự bước đi, tương lai sẽ càng khó khăn. Thỏ gia còn nói với ta, ta kiên trì càng lâu thì con đường tương lai sẽ càng rộng rãi hơn. Tất cả thống khổ và công kích đều sẽ thành trợ lực của ta." Lâm Tri nói.
"Suýt nữa bị thương đến căn cơ rồi." Giang Hạo dùng Hồng Mông Tử Khí đả thông kinh mạch cho đối phương.
Sau đó, hắn nghe kể lại đại khái quá trình.
Lâm Tri bọn hắn trở về nửa tháng liền rời đi. Nhưng mà nửa đường gặp một khu rừng cây kỳ quái, ba người đều chiếm được một chút chỗ tốt.
Nhất là Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết, tu vi tinh tiến rất nhiều, cách Kim Đan không còn xa. Chỉ là không đợi bọn hắn cao hứng, trong rừng cây đã có quái vật truy kích bọn hắn. Những quái vật này ban đầu rất yếu, sau đó càng ngày càng mạnh.
Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết chủ động dẫn tất cả quái vật đi, để Lâm Tri đi trước. Mà Lâm Tri lo lắng cho bọn hắn nên đã âm thầm dân đi một phần.
Hắn một đường chạy trốn hơn nửa năm, lúc này mới về tới tông môn.
"Đều là bạn bè trên đường, sẽ không đùa thật, chỉ là thí luyện đơn giản." Con thỏ ở một bên ngạo nghễ nói.
Giang Hạo biết, rừng cây này có thể là khởi đầu của hỗn loạn.
Chỉ là…
Giang Hạo dò xét thần hồn Lâm Tri, có người lưu lại ấn ký cho hắn.
Lúc này Lâm Tri đã tốt hơn rất nhiều, hắn giao đồ trong tay mình cho Giang Hạo.
"Ta lấy được bảy quả, ta đã ăn một quả, còn lại là cho sư huynh, thỏ gia, Tiểu Li sư tỷ, Trình Sầu sư huynh, Mộc Ẩn sư đệ, còn có một quả là cho Băng Tinh tiền bối."
Giang Hạo nhìn đống quả liền biết ấn ký này là ở đâu ra.
Những quả này… đúng là không tệ.
Có thể tôi luyện thần hồn, phía sau sẽ có trợ giúp rất nhiều cho việc tấn thăng. Nhưng mà đối phương chắc là sẽ tìm đến.
Sau khi nhận lấy quả, Giang Hạo để Lâm Tri đi nghỉ ngơi, tạm thời lưu lại Đoạn Tình Nhai, không cần đi quặng mỏ, ở lại Đoạn Tình Nhai tiếp nhận áp lực khác vậy.
Mấy ngày đó, Giang Hạo đều sẽ chữa trị vết thương cho Lâm Tri.
Mộc Ẩn thì thường xuyên niệm kinh bên cạnh đối phương, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, Tiểu Li cũng quay về rồi.
Tình hình của bọn họ cũng không tốt hơn Lâm Tri là bao.
Trình Sầu bị thương, mặc dù không có nặng như vậy, nhưng mà linh khí khô kiệt. May mà là đã trở về, nếu không không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào. Nếu như lại tiếp tục tiêu hao, con đường tương lai sẽ bị hủy hoại.
Giang Hạo chỉ có thể dùng tử khí khai thông cho hắn.
Mặc dù trên người Tiểu Li không nhìn thấy vết thương nhưng cũng vô cùng chật vật. Lực lượng Thương Uyên Long Châu đã hao hết từ lâu.
Có thể thấy được nguy hiểm lần này lớn như nào.
"Sư huynh, có một tên nói muốn ăn ta, còn nói ăn ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ta tức giận, đánh nó, nó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó không biết hút ra thứ gì lợi hại. Đánh mà không sợ." Tiểu Li vô cùng tức giận:
"Chúng ta đánh với nó rất lâu, vẫn luôn không có cách nào. Cũng may lúc đó ta có nhắc đến tên thỏ gia, mặc dù nó không phải là bạn bè trên đường của con thỏ, nhưng vẫn cho con thỏ một chút mặt mũi."
Giang Hạo nghe mà có chút ngoài ý muốn. Hắn nhìn về phía Trình Sầu.
Thì ra là sau khi Tiểu Li nói ra tên con thỏ, trên bầu trời có một tấm bùa chú bay tới đánh chết con quái vật kia.
Cái kia chắc là phù lục của Hồng Vũ Diệp.
"Thời gian đại khái là lúc nào?" Giang Hạo hỏi.
"Khoảng hai tháng." Trình Sầu trả lời.
Mới hai tháng sao? Trong lòng Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Thời gian Hồng Vũ Diệp ném phù lục ra ngoài cũng không ngắn, lâu như như vậy mới tìm được Tiểu Li sao? Xem ra phù lục tìm người cũng không dễ dàng.
Chờ sau khi chữa thương ổn thỏa, lại hỏi thăm một ít chuyện, Giang Hạo liền để Trình Sầu đi nghỉ ngơi.
Tiểu Li thì không cần quản nhiều.
Đương nhiên, cái câu ăn Tiểu Li là chuyện thiên kinh địa nghĩa khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn muốn biết tình huống cụ thể, nhưng mà không thể hỏi được gì từ chỗ Tiểu Li. Trình Sầu biết đến cũng ít, đành phải thôi.
Hắn muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng, muốn để Hắc Long gặp Tiểu Li một lần, có lẽ có thể nhìn ra cái gì đó.
Nhưng giờ không phải lúc.
Chờ Hắc Long tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì mới ổn thỏa.
Mấy ngày sau đó đều là chữa thương.
Qua nửa tháng vết thương của mọi người đã khôi phục hơn rất nhiều..
Còn về số quả kia, Giang Hạo vẫn đặt ở trên người, chờ người của đối phương tới.
Ấn ký vẫn luôn tồn tại, đối phương chắc là sẽ không bỏ qua Lâm Tri.
Hai phe này ra ngoài đúng là mang đến cho hắn không ít phiền toái.
Hi vọng sau này bọn họ đi ra ngoài cũng đừng trở về nữa.
Đương nhiên, Tiểu Li trở về còn có chỗ tốt, đó chính là quả trên Bàn Đào Thụ giảm bớt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, hái lúc nào hắn cũng không biết. Nàng hình như rất thích lén lút hái.
Thời gian trôi qua từng ngày, lại qua một năm.
Giang Hạo giám định bản thân, thời gian còn lại vẫn là 23 năm.
Nói cách khác Sơn Hải Ấn Ký có tác dụng.
Chính là hắn đã bốn mươi bảy.
Sau đó, Giang Hạo lại đi hải ngoại một chuyến, lau một chút bảo vật, sau khi tích lũy được chín mươi mấy điểm liền trở về.
Nếu như chất lượng của mấy nhà kho phía sau đều không quá kém thì muốn góp nhặt đến Đăng Tiên viên mãn chắc là cũng không khó.
Lại ba tháng trôi qua.
Đầu tháng ba.
Giang Hạo nhìn bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bốn mươi bảy 】
【 Tu vi: Đăng Tiên cấp 7 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết: 100/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 100/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 1/3(không thể thu hoạch được) 】
"Đã có thể tấn thăng."
Trong khoảng thời gian này, hắn không có làm gì nhiều, chỉ là không ngừng thực hiện Sơn Hải Ấn Ký, cũng biết rất ít về chuyện ở hải ngoại.
Nhưng mà Đại Thiên Thần Tông xác thực không có làm cái gì.
Lúc trước hắn ngây thơ cho rằng chuyện này sẽ không làm lớn chuyện.
Thế nhưng…
Mấy tháng này hắn phát hiện Đại Thiên Thần Yông không có động tĩnh gì, nhưng mà Thiên m Tông lại làm to chuyện.
Đuổi bắt đệ tử Đại Thiên Thần Tông khắp nơi, chỉ cần cùng có liên quan tới Đại Thiên Tinh Thần gần như đều đuổi bắt không từ thủ đoạn. Nếu như chỉ là tranh chấp nhỏ của đệ tử bình thường thì cùng thôi đi, thế nhưng mà các Mạch chủ đều xuất động.
Giang Hạo thiếu chút còn bị kêu đi.
Động tĩnh như thế thật sự khiến cho người ta khó hiểu.
Rốt cuộc là có xung đột lợi ích lớn như nào mà có thể khiến cho Thiên m Tông có dũng khí lật bàn với Đại Thiên Thần Tông? Với tình thế trước mắt, Thiên m Tông tuyệt đối không phải là đối thủ của Đại Thiên Thần Tông.
Nếu không phải hắn có gây cho Đại Thiên Thần Yông thêm một chút phiền toái, lúc này có khả năng đã bạo phát đại chiến rồi.
Đương nhiên, động tác của Thiên m Tông hiện tại cách đại chiến bộc phát cũng không còn xa.
"Thực sự không thể nào hiểu được bọn hắn tại sao lại muốn đánh nhau." Giang Hạo thở dài.
Nhưng mà những năm này hình như đều là như vậy, Thiên m Tông bắt người bốn phía, động một chút chính là đại chiến. Bọn họ đã động thủ với các tông môn như Thiên Thánh Giáo, Thánh Đạo, Thiên Thanh Sơn, Huyền Thiên Tông, Lạc Hà Tông, hải ngoại… ít nhất một lần. Trong mấy chục năm này, tông môn không yên ổn một chút nào.
Mặc dù động tĩnh không nhỏ, nhưng mà cũng không có chân chính ảnh hưởng đến Giang Hạo. Chỉ là Linh Dược Viên bận rộn hơn rất nhiều, nhưng đều trong phạm vi chịu được. Nhất là người Linh Dược Viên trở nên nhiều hơn.
Hắn còn lâu mới được bận rộn như vậy.
Mặt khác, hai tháng này không có người nào nhắc tới chuyện thủ tịch dự tuyển của hắn nữa. Bởi vì đã có không ít người biết chuyện thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần sơ kỳ đã thay người.
Hắn không chỉ tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ, thậm chí trực tiếp trở thành thủ tịch dự tuyển. Điều này khiến rất nhiều người kinh ngạc. Danh tiếng của hắn bắt đầu trở nên lớn hơn, hắn cũng không biết liệu có rước lấy phiền phức gì hay không.
Nhưng mà có khí thế trước đó của Hàn Minh sư đệ, chỗ của hắn cũng còn tốt.
Lại kiên trì tấn thăng thêm mấy lần nữa, bản thân chắc là có thể khởi xướng khiêu chiến.
Sau đó, hắn làm việc từng bước, chờ đợi thời gian phản ứng.
Lại qua ba tháng.
Đầu tháng sáu.
Chỗ của Giang Hạo không có biến hóa gì lớn, hắn cũng thường xuyên nhìn Mật Ngữ Thạch Bản.
Thời gian Quỷ tiên tử nói chuyện trở nên ít hơn, bên phía nàng bắt đầu có biến hóa mới. Liễu cũng không nhắc đến chuyện gì của hải ngoại.
Đại bộ phận đều cần chờ tụ hội.
Mà tại Bách Hoa Hồ, Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Bạch Chỉ.
Lúc này Bạch Chỉ có chút kích động:
"Chưởng giáo, đám người Bạch Dịch đã tiến vào trong phạm vi của chúng ta, phần lớn người đều đang trên đường, hành động ẩn nấp."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ, bình thản nói:
"Ngươi tự mình đi một chuyến."
"Vâng." Bạch Chỉ gật đầu.
Nàng lần này cần đi ra ngoài.
Đại Thiên Thần Tông có Hồ Nguyệt Tiên, nàng không đi không ổn thỏa.
Nhưng mà, đều làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Đại Thiên Thần Tông lại không có phản kích gì quá lớn, hơi khác so với dự đoán.
Khả năng có âm mưu trong đó, nàng nhất định phải tự mình đi lấy đồ về.
Chỉ là nàng chưa kịp rời đi, Hồng Vũ Diệp đột nhiên mở miệng:
"Đã nghĩ tới chuyện ban thưởng chưa?"
"Vẫn còn đang suy tư." Bạch Chỉ lắc đầu.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt bình tĩnh nói:
"Nếu như hắn muốn thì có thể mở mạch thứ mười ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận