Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1134: Đương Nhiên Là Giết Hết Phân Nửa Người Tu Chân Giới

Chương 1134: Đương Nhiên Là Giết Hết Phân Nửa Người Tu Chân Giới
Không phải Cửu Thiên Chiến Giáp.
Sau khi cảm nhận được Công Đức Đỉnh xuất hiện biến hóa, Giang Hạo liền biết, đây không phải là Cửu Thiên Chiến Giáp. Mà lại theo như ánh mắt của hắn, hạt châu này thật sự không đơn giản, có vô tận khí vận ở bên trong.
Khác với Công Đức Đỉnh, nhưng lại cực kỳ tương tự.
Là cái gì?
Việc liên quan tới Công Đức Đỉnh, lại có quan hệ với bản thân, hắn không dám chần chờ, lập tức lựa chọn giám định. Thần thông mở ra.
【 Hoang Hải Châu: Thần vật ra đời nhờ hấp thụ khí vận hưng suy bên trong vùng biển vô tận, trong đó có khí vận mênh mông như là hải vực, có thể trấn áp hải vực một phương, là biểu tượng cho cường giả hải vực, mang theo nó có thể tùy ý xuyên qua hải vực, thậm chí tiến vào Uyên Hải. Phong ấn nó rời xa hải vực, có thể ức chế sự thân thuộc đối với Hải tộc. Để nó vào bên trong Sơn Hải Công Đức Đỉnh, có thể giúp Công Đức Đỉnh bộc phát uy năng to lớn. 】
Hoang Hải Châu?
Giang Hạo chấn kinh.
Lại là thần vật tương tự với Công Đức Đỉnh? Thứ đồ này sao lại rơi vào trong tay mình?
Hắn biết được vật này từ chỗ Hồng Vũ Diệp, nhưng mà vẫn luôn không có tin tức.
Nhìn thấy thời gian còn lại của bản thân không nhiều, hắn đúng là có ý định đi tìm, nhưng mà vẫn luôn đợi thời cơ. Không ngờ tới tông môn lại trực tiếp đưa tới.
Đây là ý gì?
Sao có thể đưa thần vậy như này cho một nhân vật nhỏ như mình được?
Không bình thường.
Hơn nữa lý do đưa tới là gì? Thật sự là vì Thiên Hương Đạo Hoa? Không có khả năng.
Nếu như không phải là bởi vì chuyện này, vậy cũng chỉ có một loại khả năng. Đó chính là tông môn biết hắn cần vật này. Hoặc có thể nói tông môn biết người ở sau lưng hắn cần.
Biểu hiện của bản thân tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp không bình thường, bọn họ chắc chắn không tin trên người mình không có chút bí mật nào, khả năng lớn nhất chính là sau lưng của hắn có người.
Thế nhưng cho dù
Chỉ có một khả năng, tông môn chắc chắn rằng hắn cần vật này, hoặc là người ở sau lưng hắn cần.
Thế nhưng là Bạch Trưởng lão vừa mới thành tiên, thật sự có thể phát hiện ra chuyện sao? Nếu như không phải Bạch Trưởng lão thì sẽ là ai?
Chỉ trong nháy mắt, Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao nhất của tông môn. Trong nháy mắt này, hắn cảm giác nơi đó có một đôi mắt thâm thúy đang nhìn hắn.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Hắn vốn cho rằng sau khi mình thành tiên thì chỉ cần cẩn thận tông môn một chút sẽ không tồn tại nguy hiểm gì.
Nhưng theo như tình huống bây giờ thì Chưởng giáo cũng không phải là đã chết giống như mọi người nghĩ. Có lẽ đang ngồi ở trên cao bày mưu nghĩ kế cũng nên.
Xem ra, Hồng Vũ Diệp không có hành động thiếu suy nghĩ, có nhất định khả năng cũng là đang kiêng kị Chưởng giáo?
Sau đó Giang Hạo nhớ tới suy đoán của mình lúc trước, có chút xấu hổ.
Kẻ yếu trong mắt cường giả, có đôi khi không khác gì một tên hề, khắp nơi đều là trò cười.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo bắt đầu tỉnh táo lại, có một số việc không nên nói nhiều. Nói càng nhiều càng có thể thể hiện ra bản thân nhỏ yếu, vô năng.
Trầm mặc có đôi khi là sương mù tốt nhất, những người khác không cách nào nhìn ra quá nhiều thứ.
Sau khi bình phục bất an trong lòng, Giang Hạo thu hồi Hoang Hải Châu.
Chưởng giáo vẫn luôn không có động tĩnh gì lại ngoi đầu lên vào thời điểm này, chắc là có tính toán của mình. Bản thân lâm vào trong vòng xoáy như này cũng tốt, ít nhất phải lấy được đồ.
Về chuyện tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể chờ đợi sau đó.
Mặc kệ gặp phải chuyện gì, chuyện bản thân muốn làm đều chỉ có một.
Đó là nghĩ biện pháp sống sót.
Mà Hoang Hải Châu là thần vật giúp hắn có thể sống sót trước mắt. Lần này hắn chỉ ở tại Linh Dược Viên khoảng nửa ngày liền trở về.
Trong sân, hắn lấy Hoang Hải Châu ra, đang suy nghĩ xem nên sử dụng như thế nào.
Trong giám định có nói chỉ cần đặt ở bên trong Công Đức Đỉnh là đủ.
Lúc này Sơn Hải Công Đức Đỉnh cũng bị đem ra, sau khi mở rộng, Giang Hạo cẩn thận đặt Hoang Hải Châu ở trong đỉnh. Sau khi hạt châu tiếp xúc với đỉnh, cả hai xuất hiện cộng hưởng.
Sau đó, nước Hoang Hải Châu bắt đầu tràn ra, lấp đầy Sơn Hải Công Đức Đỉnh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Lúc này, đỉnh có khí thế mênh mông, tiếng sóng biển bên tai không dứt.
Giang Hạo thấy thế liền thu nhỏ nó vào trong mi tâm. Giờ khắc này, hắn cảm giác thân thể có khí tức bàng bạc, hơn nữa mỗi một tấc da thịt đều ổn định hơn rất nhiều.
Giang Hạo biết, bản thân có lẽ đã có thêm thời gian.
Chờ đến ngày mai sẽ giám định một chút.
Thoáng cái đã đến giờ Tý.
Giang Hạo liền sử dụng thần thông đối với bản thân.
【 Trạng thái: Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc và Đồng Tâm Chưởng của Hồng Vũ Diệp, đồng thời dính vào bên trong vòng xoáy nhân quả của Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Có công đứa mênh mông của Sơn Hải Công Đức Đỉnh và khí vận bàng bạc của Hoang Hải Châu gia thân, bảo trì sự cân bằng với vòng xoáy nhân quả. Nếu như không làm gì sau ba mươi hai năm công đức sẽ hao hết, dùng Sơn Hải Ấn Ký gia trì Công Đức Đỉnh có thể tăng cường lực lượng. 】
Giang Hạo thấy thế liền nhẹ nhàng thở ra, nhiều thêm mười một năm.
Nói cách khác, bản thân có đủ thời gian để đợi Hải La Thiên Vương khôi phục tu vi.
Dù tấn thăng một lần nữa cần hao phí năm năm thời gian thì bản thân cũng có thể đợi được Hải La.
Như thế hắn liền có thể an tâm học tập, tăng cường bản thân.
Về việc nguyên nhân tông môn tặng đồ, bản thân tạm thời không quản được, cũng không có gan đi dò xét.
Đi được tới đâu hay tới đó vậy.
Hiện tại cứ học tập trận pháp trước, chờ sau khi học được kha khá, có lẽ muốn rời khỏi tông môn, tiến về hải ngoại.
Hắn cũng cần chân chính cảm thụ thế giới bên ngoài một chút.
Hi vọng có thể có chỗ lĩnh ngộ.
---
Bắc Bộ.
Bầu trời nắng chói chang.
Sở Tiệp đi lại bên trong lực lượng hỗn loạn.
Nơi này vốn là núi rừng sơn thanh thủy tú, nhưng mà lại có một khí tức đen nhánh tràn ra từ trong nước, cuốn lên xung quanh, mang đến hư hại, khiến người xung quanh lâm vào nguy hiểm.
Sở Tiệp đi ra từng bước một, lực lượng dưới chân đang không ngừng khuếch tán, trong lúc nhất thời lực lượng lấy nàng làm trung tâm bắt đầu biến hóa, từ cuồng bạo trở nên bình tĩnh.
Con chim màu trắng bay ở xung quanh, cảnh giác bốn phía. Sở Tiệp đi thật lâu, cuối cùng dừng lại ở đầu nguồn con sống.
Là một cự thạch.
Nơi này có máu tươi xích hồng hiển lộ rõ ràng.
"Tiền bối, làm thế nào mới có thể tiêu trừ oán niệm của ngài đây?" Sở Tiệp mở miệng dò hỏi.
"Ngươi chôn cùng ta." Trong tảng đá xích hồng truyền ra giọng nói trầm thấp.
Sở Tiệp lắc đầu.
"Dối trá, nếu đã không làm được thì hỏi ta làm gì?" Tảng đá xích hồng cười nhạo.
"Vãn bối chỉ là muốn chọn cái khác, cũng không muốn một vị trấn áp."
"Vì thỏa mãn cảm giác chính nghĩa, lòng hư vinh của ngươi?"
Sở Tiệp trầm mặc chốc lát rồi nói:
"Ta cũng không nhất định là chính nghĩa."
Nghe vậy, tảng đá xích hồng sững sờ: "Khí tức trên người ngươi đang nói cho ta, ngươi là chính nghĩa, là chó săn của Tiên Môn."
Sở Tiệp lần nữa lắc đầu, mở miệng nói: "Ta chỉ là thuận thế mà làm, chuyện có lợi cho phần lớn mọi người, nhìn như chính nghĩa nhưng thực ra lại đang đứng trong phần lớn mọi người."
"Vậy sao?" Tảng đá cười lạnh, nói: "Nếu như vậy ngươi có phải là sẽ được tất cả mọi người kính yêu hay không?"
"Cũng không thể." Sở Tiệp mỉm cười nói:
"Ta đứng ở dưới ánh sáng, làm chuyện mà phần lớn mọi người cho là chính nghĩa, nhưng mà quá chói mắt lại quá yếu ớt, cũng không được người ta thích. Cũng giống như là tiền bối, rất nhiều người đều cho rằng ta dối trá, không biết lượng sức, dựa vào cái gì."
"Vậy ngươi còn muốn đứng ở dưới ánh sáng?" Tảng đá xích hồng hỏi.
"Muốn, ngoại trừ ta không có mấy người có tư cách đứng ở dưới ánh sáng, cũng nhất định phải có người đứng ở dưới ánh sáng."
"Ngươi là bị ép buộc?"
"Ta là tự nguyện."
"Nực cười." Tảng đá thanh lạnh lùng nói:
"Cho nên ngươi chính là đứng ở dưới ánh sáng để chỉ trích lỗi lầm của ta? Bởi vì ta ảnh hưởng tới sinh linh xung quanh? Ngươi thương hại bọn hắn như vậy, vì sao lại không cảm thấy ta đáng thương?"
"Nếu tiền bối đã có thực lực như thế này, tại sao lại muốn nhằm vào sinh linh vô tội mà lại không đi tìm người nhằm vào ngươi?"
"Bởi vì ta không phải là đối thủ của bọn họ."
"Lý do của vãn bối cũng rất đơn giản, bởi vì bọn họ phần lớn đều là người vô tội."
Tảng đá trầm mặc hồi lâu, nói: "Trả lời ta một vấn đề, nếu khiến cho ta hài lòng, ta tự nguyện tán đi."
Sở Tiệp đứng tại chỗ, góc áo lay động theo gió: "Mời tiền bối hỏi."
"Nếu có một ngày ngươi bước chân lên đỉnh cao, nắm giữ quyền sinh sát của chúng sinh thiên hạ, lúc này vạn tộc cùng nổi lên, linh khí thiên địa dần dần trở nên khô kiệt, cần giết hết hơn phân nửa vạn tộc mới có thể ổn định thiên địa, ngươi sẽ chọn như thế nào?" Giọng nói của tảng đá xích hồng tiếp tục truyền ra:
"Đương nhiên, nếu như ngươi lựa chọn tự thiêu thì cũng có thể tranh thủ một chút thời gian cho thiên địa."
"Ta là Thiên Đạo Trúc Cơ." Sở Tiệp đáp.
"Cho nên, ngươi sẽ đứng trên đỉnh cao kia hay là đứng về phía người bên này?" Tảng đá hỏi.
Sở Tiệp trầm mặc.
Tảng đá xích hồng cũng không vội mà muốn câu trả lời.
Ba ngày sau.
Sở Tiệp chậm rãi mở miệng: "Nếu như là tiền bối thì sao?"
Tảng đá đỏ cười ha ha một tiếng, nói: "Ta? Ta đương nhiên là trực tiếp giết hết một nửa số người. Ta sống là được, sống chết của những người kia thì có liên can gì tới ta? Vậy người thì sao?"
Sở Tiệp lắc đầu: "Vãn bối không có đáp án."
"Lòng dạ đàn bà." Tảng đá khinh thường nói.
"Vãn bối chỉ là cảm thấy giết cũng không phải là biện pháp tốt nhất." Sở Tiệp nói.
"Như vậy thì có biện pháp gì tốt hơn?” Tảng đá hỏi.
Sở Tiệp ngẩng đầu nhìn chân trời, nói:
"Ít nhất phải cho sinh linh vạn vật một cơ hội tranh đoạt."
Giọng nói rơi xuống, tảng đá đỏ sững sờ, giống như tiếp nhận xung kích to lớn. Ngay sau đó, tảng đá xuất hiện vết rách, khí tức tràn ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
"Lòng dạ đàn bà."
Sau khi tảng đá truyền ra âm thanh liền hoàn toàn tan thành mây khói.
Lực lượng thuần túy đi tới trước mặt Sở Tiệp, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay nàng. Khí vận giữa thiên địa hội tụ từng chút một.
Sở Tiệp thấy thế liền xử lý lực lượng một cách thỏa đáng rồi đặt ở trong nước.
"Nếu như nơi này đã tiếp nhận cực khổ bực này, vậy thì các ngươi có tư cách thu hoạt được cơ duyên này."
Làm xong những việc này, nàng cười nói với Nguyệt Luân:
"Chúng ta lên đường thôi, ta cảm giác có người quen ở phía trước, đi gặp một chút."
---
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
"Cơ sở còn chưa học mà đã muốn học tập những thứ này? Có chút cao thâm."
Bên trong tầng năm, Mịch Linh Nguyệt có chút lo lắng, thiên phú trận pháp của Vương của Hải La thật sự có chút…
"Tiền bối cứ việc dạy là được." Giang Hạo nói.
Trận pháp này là hắn xin được từ chỗ Hồng Vũ Diệp.
Hôm qua Hồng Vũ Diệp lại tới, dường như vô cùng tò mò đối với biến hóa xảy ra trên người hắn. Khi biết được là Hoang Hải Châu, nàng còn nói tông môn có chút coi trọng hắn.
Lời này khiến Giang Hạo thoáng có chút lo lắng.
May mà bản thân bày tỏ nhất định sẽ đứng về phía đối phương, thuận thế hỏi thăm nếu như thành tiên sẽ cần dùng đến trận pháp gì. Hồng Vũ Diệp liền trực tiếp cho hắn trận pháp này.
Giang Hạo cảm giác có quan hệ nhất định với Hoang Hải Châu, nhưng chỉ là suy đoán, cũng không dám quá chắc chắn.
Làm vật sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Sau khi đạt được trận pháp, hắn liền hỏi nếu thỉnh giáo người khác liệu có bị nhìn ra hay không.
Hồng Vũ Diệp cũng không trả lời, chắc là sẽ không quá rõ ràng.
Hắn vốn định tự phân tích rồi mới đến thỉnh giáo, nhưng mà trình độ trận pháp của bản thân có hạn, không phân tích được gì, có chút quẫn bách.
Sau đó, Trang Vu Chân và Thi Hải lão nhân đều nhìn trận pháp một chút. Sau khi mọi người thương lượng thì tiếp tục bắt đầu dạy học.
Giang Hạo nghe rất nghiêm túc, không dám có chút lười biếng nào.
Không chỉ có như thế, hắn còn nhớ kỹ, chờ sau khi trở về sẽ tiếp tục học tập.
Có thần thông, dù thiên phú của hắn có hơi kém thì tiến độ cũng không tệ.
Không tới ba năm, chắc là có thể nắm giữ hoàn toàn.
Ba năm sau, Sơn Hải Ấn Ký của hắn cũng không xê xích gì nhiều, có thể thử tấn thăng, sau đó lại tìm Thánh Chủ, hấp thu một phần thần hồn.
Dành thời gian hai năm tăng cường Công Đức Đỉnh là sẽ có thể ra ngoài rồi, chuẩn bị bước cuối cùng để thành tiên.
Hắn cần hoàn thành mọi chuyện cần thiết trong năm năm, sau đó nghĩ biện pháp nhận một nhiệm vụ ra ngoài dài hạn. Nếu như thành tiên liền trở về, nếu như thành tiên thất bại… sẽ không về được nữa.
Sau khi đi ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo liền thấy Ngân Sa sư tỷ, sắc mặt nàng có chút mỏi mệt.
Cũng đúng, gần nhất khai chiến cùng Đại Thiên Thần Tông, người Vô Pháp Vô Thiên Tháp bề bộn nhiều việc.
Hơn nữa, nhân số tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp có chút nhiều, lại phải đưa một vài người ra ngoài.
"Bên phía sư đệ có phòng trống không?" Ngân Sa tiên tử đột nhiên hỏi.
Giang Hạo có chút không rõ: "Sư tỷ có ý gì?"
"Nhân số tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp có chút nhiều, có ít người không thích hợp đưa tới quặng mỏ, cần nhìn chằm chằm một chút, đương nhiên cũng là kế hoạch của chúng ta." Ngân Sa tiên tử có chút ngượng ngùng nói.
Giang Hạo đương nhiên là không có cách nào trong chuyện này.
Quá phiền toái.
Cũng dễ dàng rước lấy mầm tai vạ.
"Sư đệ đừng vội từ chối." Ngân Sa sư tỷ nói: "Đương nhiên không phải là người xa lạ gì, là Băng Tinh. Nàng vốn là người của Đại Thiên Thần Tông, chắc là sẽ có người liên hệ nàng, mà nàng hình như chỉ có một người bạn."
Nghe vậy, Giang Hạo hiểu rõ:
"Sư tỷ là muốn thông qua con thỏ để liên hệ với người của nàng?"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng không dễ làm, dù sao không phải ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp." Ngân Sa tiên tử nói khẽ.
Nếu như là những người khác, Giang Hạo đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng mà Băng Tinh…
Lúc bản thân đưa phù lục hình như đã từng hứa hẹn với nàng, rtước đó cũng giống như thế.
Cuối cùng hắn cúi đầu nói: "Ta thử một chút, nhưng mà nàng là bạn của con thỏ, nếu như lập công, hi vọng có thể giao chuyện xử trí cho con thỏ.”
"Được." Ngân Sa tiên tử cười gật đầu.
Ngày kế tiếp.
Băng Tinh rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tiến vào Đoạn Tình Nhai, đến Linh Dược Viên hỗ trợ.
Sau khi biết con thỏ quản lý Linh Dược Viên, nàng không có nửa điểm bài xích, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ, cũng hiểu rõ đây chính là thù lao của giao dịch.
Nàng đã hoàn thành giao dịch, cho nên đạt được thù lao này.
Giang Hạo nhìn lại từ xa, trong lòng thở dài một tiếng.
Cuối cùng Băng Tinh cũng không trốn thoát vận mệnh bị lợi dụng, không chỉ như thế, nàng còn thầm cảm ơn.
Có đôi lúc Giang Hạo sẽ cảm thấy bản thân mình có chút tàn nhẫn.
Băng Tinh ở lại Linh Dược Viên hỗ trợ giống như là người bình thường.
Nàng có chút không dám tới gần con thỏ, sợ con thỏ ghét bỏ, cũng lo lắng mình làm con thỏ mất mặt.
Giang Hạo chỉ đứng nhìn qua, cũng không có ý định tham gia vào.
Tiểu Li thì đã nhận ra tầm mắt của Băng Tinh. Nàng vèo một cái đi tới bên cạnh Băng Tinh:
"Ngươi có phải là bạn bè trên đường của con thỏ hay không?"
"Hả?" Băng Tinh sững sờ, sau đó gật đầu nói: "Ừm."
"Vậy cái này cho ngươi." Tiểu Li cười rồi lấy một quả bàn đào ra:
"Cái này ăn cực kỳ ngon."
"Ta có thể ăn sao?" Băng Tinh nhìn bàn đào, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
"Có thể ăn." Tiểu Li gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một chút rồi lặng lẽ nói:
"Ta và con thỏ đi hái đó, nếu như ngươi có thể ra ngoài thì sẽ mang ngươi đi cùng. Trình sư huynh và Lâm Tri sư đệ đều không đi, không có người canh giữ ở bên ngoài."
Giang Hạo nơi xa: "…"
Tốt xấu gì cũng nên cách xa hắn một chút rồi lại thương lượng chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận