Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1135: Nữ Ma Đầu: Quên Mất Hắn Đang Tiếp Nhận Thống Khổ

Chương 1135: Nữ Ma Đầu: Quên Mất Hắn Đang Tiếp Nhận Thống Khổ
Thời gian trôi qua từng giờ, Giang Hạo không có đặc biệt để ý đến chuyện Băng Tinh.
Sau mấy ngày chú ý, hắn cũng không thấy có vấn đề gì, sau đó liền để Trình Sầu và con thỏ trông nom.
Về việc hỏi ra người liên hệ với nàng, tạm thời không có bàn giao.
Dù sao Băng Tinh vừa mới được thả ra, người của Đại Thiên Thần Tông sẽ không tìm đến nàng nhanh như thế.
Mà Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không phải chỉ thả ra Băng Tinh, còn có những người khác nữa.
Đều là người Đại Thiên Thần Tông.
Duy chỉ có Trang Đông Vân vẫn luôn bị giam giữ tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp, có lẽ nàng có giá trị cao hơn.
Nhân số nhiều sẽ không người nào biết được Băng Tinh đang bị người nhìn chằm chằm.
Nhưng mà gần đây tông môn đã bắt đầu thu liễm lại, không ít người đều lui trở về.
Hai tháng sau, tất cả truy kích đều dừng lại.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, như thế xem ra tông môn sẽ không làm loạn nữa.
Có đôi khi hành vi của tông môn quá mức cực đoan, khiến hắn có chút lo lắng.
Phong Hoa đạo nhân vẫn muốn nhìn xem cực hạn của Thiên m Tông, lần này nếu như Đại Thiên Thần Tông tới thì thật sự có thể sẽ kiểm tra ra được cực hạn.
May mà Thánh Chủ là một người tốt, ngăn cản Đại Thiên Thần Tông.
Chỗ của bản thân cũng an ổn hơn rất nhiều.
Giữa huynh đệ quả nhiên là có cảm tình.
Giang Hạo không tiếp tục lo lắng những chuyện khác nữa, mỗi ngày không phải là quản lý linh dược thì chính là học tập trận pháp và gia trì Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Trong khoảng thời gian này, tin tức hỗn loạn bên ngoài cũng không có giảm bớt.
Dường như thời gian mà hắn thu hoạch được cũng không thể nghịch chuyển sự thật rối loạn.
Giữa tháng chín.
Giang Hạo lại lấy trái cây mà Lâm Tri mang về ra.
Ấn ký bộc phát sáng rực, người kia chắc là đang ở gần Thiên m Tông, cũng không biết lúc nào sẽ đến.
Những ngày qua hắn cũng thường nhìn Mật Ngữ Thạch Bản.
Quỷ tiên tử chắc là đã thoát khỏi cảnh khốn khó, hình như gặp được người quen, về những chuyện khác thì không rõ.
Tinh cũng sẽ trò chuyện một chút về cơ duyên, hắn đạt được không ít thứ tại Thiên Thủy Hàn, đáng tiếc duy chỉ có không có Thể Thuật Long tộc.
Những chuyện khác chính là nói chuyện phiếm.
Giang Hạo cũng không để ý nhiều.
Nhưng mà những người này đã nhàn rỗi hơn trước đó rất nhiều.
Trương tiên tử bận rộn một chút, có người đang nhằm vào người của nàng, không thể không ra ngoài xử lý. Nàng thỉnh thoảng còn nhắc tới, hiện tại muốn gặp tiền bối Thư Viện lại càng thêm khó khăn, chỉ là trình bày đơn giản, cũng không phàn nàn cái gì.
Ngay từ đầu Giang Hạo không rõ.
Hắn nhớ mình đã từng thấy Trương tiên tử, tiền đồ vô lượng, sao người Thư Viện lại không muốn gặp nàng được? Nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ, hắn mới phát hiện Trương tiên tử tìm bọn hắn hình như đều không có chuyện gì tốt.
Người Thư Viện đúng là không muốn thấy mấy chuyện như vậy.
Hắn từng gặp mấy người, chỉ cần là tồn tại cường đại mà bản thân không hiểu đều trở thành đại tiền bối trong miệng bọn hắn.
Không nghiêm cẩn một chút nào.
Bọn họ ghét bỏ Trương tiên tử như thế, cũng hợp tình hợp lý.
Hôm nay Giang Hạo rời đi Linh Dược Viên trước thời gian, đón ánh nắng đi cạnh bờ sông. Thời tiết hình như đã nóng hơn trước đó rất nhiều, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến cái gì.
Chỉ là lúc đi đến trước sân, hắn nhìn thấy một con chó lớn màu tuyết trắng đang đứng đấy, đang cảnh giác bốn phía.
Nhìn thấy hắn đến, con chó trắng lập tức trợn mắt muốn mở miệng kêu gâu gâu.
Nhưng mà Giang Hạo khẽ liếc mắt, đối phương bị dọa cho không dám mở miệng, núp ở trên mặt đất kêu ô ô.
Giang Hạo đi qua người nó.
Lúc đi vào trong sân, liền thấy Tiểu Li đang nhón chân hái bàn đào, con thỏ đứng trên đỉnh đầu nàng chỉ điểm giang sơn.
"Trái bên này ngọt hơn."
"Không hái cái này, để thêm hai ngày đã."
"Phải nhanh, chủ nhân sắp…"
Con thỏ lòng có cảm giác mà nhìn ra phía ngoài một chút, sau đó tiếng nói im bặt.
Tiểu Li còn đang nghi hoặc, sau đó cảm thấy bầu không khí không đúng liền nhìn thoáng qua bên ngoài. Vừa nhìn thoáng qua tay nàng liền run lên mấy lần, người đều không có đứng vững.
Một lát sau.
Tiểu Li cúi đầu, hơi bất an đứng bên cạnh bàn.
Giang Hạo ăn đào vừa được hái, trầm mặc không nói gì.
Cuối cùng hắn lấy ra một bản vẽ trận pháp, nói với Tiểu Li: "Biết không?"
Tiểu Li cẩn thận tiếp nhận trận pháp, gương mặt vốn còn có chút lo lắng, nhưng mà lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nàng vẽ lung tung trên mặt đất, gật đầu lại lắc đầu, lau lau rồi lại vẽ trên mặt đất, lặp đi lặp lại ba lần. Sau đó, nàng để trận pháp ở trên bàn, nói:
"Sư huynh, ta biết."
Giang Hạo: "…"
Sau đó hắn liền nhìn Tiểu Li dùng tay vẽ trên mặt bàn vẽ.
Sau đó, trận pháp xuất hiện một chút ánh sáng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Tiểu Li nhìn Giang Hạo với vẻ mặt mong chờ, dường như đang chờ đợi được khích lệ.
Giang Hạo: "…"
Hắn thầm thở dài một tiếng, nói câu trái lương tâm: "Rất tốt "
Thật ra hắn nhìn không hiểu.
Sau đó, đám Tiểu Li rời đi.
Mới vừa đi ra khỏi cửa đã nghe thấy giọng của Tiểu Li.
"Tiểu Uông, mày không có tiền đồ, lại không gọi ta."
"Ngao ô ~ "
"Không cho ngươi thịt ăn."
"Ngao ô ~ "
Giang Hạo khẽ lắc đầu, sau đó tiếp tục lĩnh hội trận pháp.
Hắn cẩn thận kiểm tra một chút, trận pháp quả thật bị dẫn động trong nháy mắt.
Xem ra, Tiểu Li không phải là có tạo nghệ trận pháp cao minh thì chính là thiên phú tuyệt đỉnh. Nếu như là cái sau, như vậy thiên phú của Tiểu Li khả năng còn cao hơn Mịch Linh Nguyệt.
Là đại sư trận pháp chân chính.
Ngày đêm giao thế, phong vân biến ảo.
Hai tháng sau.
Giang Hạo vẫn đi tới đi lui giữa Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Linh Dược Viên và chỗ ở. Trong khoảng thời gian này, tông môn yên tĩnh trở lại, lần nữa tiến vào trạng thái nghỉ ngơi lấy lại sức.
Rất nhiều năm trước, tông môn đã nói là muốn tu dưỡng, thế nhưng mỗi lần không đến mấy năm đều có hành động lớn. Thiên m Tông là tông môn hiếu chiến nhất trong các tông môn xung quanh, không có cái thứ hai.
Có lẽ đây chính là tông môn mới sinh, có sức sống vô tận.
Giữa tháng mười một.
Giang Hạo nghe được tin tức về Thi Thần Tông, nói là người của bọn hắn đi tới tông môn. Giang Hạo hiểu rõ, là đồ của Tinh đã tới.
Sau đó, hắn đi tìm Khuất Trọng.
Giống như lúc đi tìm Man Cốt, chưa từng lộ diện, chỉ là cầm đồ đi.
Một tuần sau, bọn hắn rời đi.
Khuất Trọng phát hiện đồ trên người mình biến mất, ngay từ đầu còn có chút lo lắng, nhưng mà rất nhanh liền nghĩ thông suốt.
Sau đó, hắn liền rời đi.
Giang Hạo ngồi trong sân, nhìn xem vật trong tay.
Trong hộp là vỏ trứng, ngoài ra còn có một mảnh vảy rồng, phía trên ẩn chứa lực lượng gợn sóng.
Hắn nhẹ nhàng chạm thử, lại có nước xuất hiện, là dùng linh khí biến thành, vảy rồng có linh khí, bản thân chỉ cần chạm thử là được rồi.
"Đồ chơi nhỏ." Giang Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau khi giám định và xác định không có vấn đề gì liền dự định đưa cho tiểu Li, làm đồ trang trí.
Hắn vốn đang định cất đồ vào, một thân ảnh màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện. Giang Hạo liền vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ: "Tiền bối."
"Tình trạng của ngươi càng ngày càng tốt." Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, tóc dài đến eo nhẹ nhàng lắc lư. Tầm mắt nàng lúc này rơi xuống người Giang Hạo, mang theo chút ý cười.
"Đều nhờ phúc của tiền bối." Giang Hạo thuận miệng nói.
Tán thành sự trợ giúp của người khác sẽ luôn không sai.
"Ngươi đây đang làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Chăm sóc hoa cho tiền bối." Giang Hạo đáp.
"Ngoại trừ chuyện này ra?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Còn có cái này." Giang Hạo lấy cuộn da của Long tộc ra.
"Tu vi của ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Bởi vì tu luyện trong thời gian ngắn nên cũng không có biến hóa thực chất, cho nên vãn bối đang thử lý giải trận pháp. Sau này nếu có thể thành tiên thì cũng có thể dùng." Giang Hạo cúi đầu nói.
"Học xong chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối thiên tư ngu dốt."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, có chút ngoài ý muốn:
"Xem ra ngươi đúng là thiên tư ngu dốt."
"Học xong trận pháp ngươi muốn làm gì?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Muốn làm gì?
Giang Hạo thật ra đã suy nghĩ chuyện này từ lâu.
Do dự một chút, hắn nói rõ: "Muốn đi ngoài xem một chút."
"Đi ra ngoài xem một chút?" Hồng Vũ Diệp lặp lại một câu.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu nói khẽ:
"Vãn bối ở chỗ này rất lâu, muốn nhìn phong cảnh phía ngoài một chút. Ngắm nhìn mưa phùn ngày xuân, ve kêu ngày hè, là rụng gió thu, tuyết trắng mênh mang."
"Muốn đi đâu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đi hải ngoại, xuyên qua vạn thủy thiên sơn, gặp ngũ hồ tứ hải một lần." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, chưa từng mở miệng.
Giang Hạo cũng không có suy nghĩ nhiều, giờ vẫn chưa phải là lúc đi ra ngoài.
Hắn còn cần tiếp tục tham ngộ trận pháp hai năm, hắn học có chút chậm. Hơn nữa, trước đó hắn còn phải xử lý xong một số chuyện.
Người để mắt tới Lâm Tri, rồng mà Tiểu Li gặp phải.
Làm xong những chuyện này, hắn mới có thể ra ngoài.
Đương nhiên, cần tông môn đồng ý, cũng cần Hồng Vũ Diệp gật đầu. Nếu không, bản thân đi không được xa.
Khi hắn đi bộ đến hải ngoại, có lẽ chính là lúc hắn thành tiên.
Hồng Vũ Diệp để Giang Hạo pha trà, lúc trời tối liền rời đi.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu lĩnh hội trận pháp.
Hắn tạm thời buông xuống rất nhiều chuyện, trận pháp cực kỳ trọng yếu, nhất định phải mau chóng học được.
Hắn chưa có thu hoạch truyền thừa Long tộc, cũng không sốt ruột.
Chờ nhàn rỗi đã.
---
Mặt trăng treo trên trời cao, Tiểu Li ngồi dưới cây táo vừa nhìn bầu trời vừa ăn táo trắng trên cây.
"Không biết A Bà và A Công là hai ngôi sao nào." Tiểu Li bĩu môi:
"Bọn họ liệu có nhìn thấy ta hay không?"
Nàng vừa tự nói vừa đi ra dưới cây, đi tới dưới bầu trời trống trải, cảm thấy như này A Công A Bà sẽ có thể thấy nàng.
"Tiểu Li đã trưởng thành, sẽ không đói bụng nữa. A Công A Bà chắc chắn sẽ rất cao hứng."
Tiểu Li có chút uể oải mở miệng nói với bầu trời. Nàng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy nhớ A Công A Bà.
"Ta gần đây lại bắt đầu nằm mơ." Tiểu Li nhìn lên bầu trời, nói:
"Ta không thích nằm mơ."
"Ngươi mơ thấy cái gì rồi?" Một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Tiểu Li vội vàng quay đầu nhìn lại, là một thân ảnh màu đỏ tóc dài tới eo, ở dưới ánh trăng lại càng thêm nổi bật.
"Tẩu tử." Tiểu Li kích động nhảy dựng lên, sau đó chạy tới.
Chỉ là nàng lập tức ý thức được bản thân gọi sai, liền lại sửa lời nói: "Sư tỷ."
Nàng vừa nói vừa lấy một quả táo trắng đưa tới.
Hồng Vũ Diệp đưa tay tiếp nhận, nói: "Ngươi nằm mơ rồi?"
"Ừm." Tiểu Li gật đầu:
"Ta không nhớ rõ mình đã mơ cái gì, nhưng mà lúc A Công A Bà rời đi ta đã nằm mơ, hiện tại ta chỉ có một người thân là sư huynh."
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên cạnh, nói: "Ý ngươi là sư huynh của ngươi gặp nguy hiểm?"
Tiểu Li lập tức lắc đầu: "Sư huynh mới sẽ không gặp nguy hiểm, sư huynh là người lợi hại nhất mà ta từng gặp."
Hồng Vũ Diệp mỉm cười, nói:
"Gần đây có ăn no không?"
"Có nha, đói bụng ta sẽ đi nhà ăn." Tiểu Li cười nói.
Từ sau khi có huynh trưởng, nàng không còn phải chịu đói nữa.
"Đói bụng thì phải nói, như vậy mới không phải chịu đói." Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời, bình thản nói:
"Nhưng mà có một số người quá kiên cường lại quá an tĩnh, khiến cho người ta dễ dàng quên mất hắn đang tiếp nhận thống khổ."
"Ai đang tiếp nhận thống khổ?" Tiểu Li tò mò hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn nàng, cũng không mở miệng.
Lúc này, nàng nhìn về phía Thương Uyên Long Châu ở trên cổ Tiểu Li, vươn tay nhẹ nhàng nâng nó lên.
Lúc này Long Châu xuất hiện hào quang nhỏ yếu, đang bài xích Hồng Vũ Diệp. Nếu như không phải bên trong không có lực lượng quá mạnh thì bài xích sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Ba!
Tiểu Li đưa tay vỗ vỗ Thương Uyên Long Châu. Trong lúc nhất thời, lực lượng bài xích nhanh chóng giảm xuống, nhỏ bé không thể nhận ra.
"Hạt châu không nghe lời, đánh hai lần là được." Tiểu Li nghiêm túc nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua thiếu nữ ngây thơ trước mắt, thu tay về, nói:
"Ở Thiên m Tông có vui không?"
"Vui nha." Tiểu Li nghe vậy thì lập tức cảm thấy hưng phấn:
"Trình sư huynh đối với ta rất tốt, Lâm Tri sư đệ, Sở Xuyên sư đệ, còn có Mộc Ẩn sư đệ đều rất tốt, nhưng mà bọn họ đều cần ta đánh bọn họ. Con thỏ là tốt nhất. Còn có Mục Khởi sư huynh, Diệu sư tỷ, Hàn sư huynh, còn có Bạch Dịch sư huynh. Bạch Dịch sư huynh kỳ kỳ quái quái, không rên một tiếng thì sẽ đưa ta đan dược, bảo ta phải tu luyện thật tốt. Nói chân truyền phải có dáng vẻ chân truyền, không nên làm cho sư phụ đau đầu. Còn có sư phụ luôn khiến người ta buồn ngủ, sư phụ cần gì phải dong dài chứ. Còn có Phong sư huynh ở nhà ăn, mỗi lần ta ăn nhiều hắn đều trừng ta, có đôi lúc còn đi tìm sư huynh cáo trạng. Hiện tại ta không thích hắn."
Hồng Vũ Diệp nhìn Tiểu Li, lúc nói đến những người này, nàng chưa từng dừng lại chút nào, nói liên tiếp rất lâu, nói về điểm tốt của bọn hắn, cũng nói về điểm xấu của bọn hắn.
Nhưng mà, nàng đều không nhớ quá kỹ mấy điểm xấu, chỉ nhớ kỹ người khác tốt, ngoài ra chuyện mình làm không tốt cũng sẽ nhớ kỹ.
Hồng Vũ Diệp ăn táo, an tĩnh lắng nghe.
Cho đến đêm khuya, Tiểu Li nằm ở trên đùi nàng ngủ thiếp đi.
Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trên người có một loại cảm giác thanh lãnh, làm cho không người nào có thể tới gần. Đôi mắt nàng thâm thúy bình thản, không thể nhìn thấu suy nghĩ ở trong đó.
---
Cuối tháng mười hai.
Giang Hạo đang lĩnh hội trận pháp bỗng cảm nhận được Thạch Bản chấn động.
Lại đến lúc tụ hội.
Hắn thở phào một cái, lại có thể biết được tin tức ở các nơi khác.
Hiện nay Thiên m Tông đã an tĩnh lại, hắn đều cảm giác như bên ngoài cũng an tĩnh như vậy. Nhưng mà, tin tức mà Trình Sầu mang về lại khiến hắn cảm thấy bên ngoài nguy hiểm.
Nói rất nhiều nơi xuất hiện lực lượng biến hóa, rõ ràng là chỗ đang bình thường lại đột nhiên xuất hiện lực lượng xương khô, đệ tử đi vào không thấy đi ra.
Đương nhiên, vài chỗ có ẩn chứa cơ duyên.
Rất nhiều đệ tử Ma Môn đều tăng lên với tốc độ cực nhanh.
Đã bắt đầu loạn, nhưng mà cơ duyên luôn tồn tại cùng nguy hiểm.
Sau khi xác định đêm nay sẽ tụ hội, Giang Hạo liền lấy cuộn da ra, là thời điểm bắt đầu tiếp thu truyền thừa thứ hai.
Giang Hạo bỏ vỏ trứng vào, liền nhìn thấy một con rồng đang di chuyển trong cuộn da.
Trên thân rồng có rất nhiều vảy, mỗi một vảy đều có phù văn huyền ảo. Trong nháy mắt nhìn thấy, Giang Hạo ghi tạc tất cả mọi thứ ở trong mắt.
Vào lúc long ảnh sắp tiêu tán, hắn lập tức phóng thích Chưởng Trung Càn Khôn.
Giam cầm truyền thừa, ít nhất có thể dùng lại lần nữa.
Lúc này Giang Hạo nhắm đôi mắt lại, bắt đầu lý giải Hóa Long Quyết.
Ban đêm.
Hắn mở mắt ra, phát hiện Hóa Long Quyết cũng không phải là hóa rồng như ý nghĩa của nó. Đây là một loại phương pháp tôi luyện thân thể có liên quan tới rồng. Nhưng xét đến cùng là sự khống chế đối với khí huyết.
Bản thân không cần học Hóa Long Quyết, nhưng mà phải hiểu, cuối cùng dung nhập vào trong hành động. Như là Nhân Hoàng Kiếm Quyết, một kiếm phổ thông đều là cực hạn.
"Có thể giao dịch cùng Liễu."
Giang Hạo kiểm tra lại thời gian một chút, phát hiện lại là hơn một năm không có tụ hội.
Nhớ lại nội dung tụ hội trước đó, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở ra, đúng là không có gì đặc biệt cần để ý.
Chờ đến đúng giờ, Giang Hạo liền tiến vào bên trong Thạch Bản, bắt đầu tụ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận