Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1138: Vi Huynh Đối Với Ngươi Tốt Chứ?

Chương 1138: Vi Huynh Đối Với Ngươi Tốt Chứ?
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bốn mươi chín 】
【 Tu vi: Đăng Tiên cấp tám 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết: 100/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 100/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 1/3(không thể thu hoạch được) 】
Nhìn xem tuổi tác, Giang Hạo có chút hoảng hốt.
Còn nhớ rõ mùa hè năm đó, bản thân mười chín tuổi. Vận mệnh bắt đầu chuyển hướng từ lúc đó, thì ra bất tri bất giác đã qua ba mươi năm.
Hiện tại dù đã tích lũy đủ tu vi và khí huyết, Giang Hạo cũng không có vội vã tăng cao tu vi. Hắn còn cần lĩnh ngộ trận pháp thêm hai tháng nữa.
Sau đó chính là đi gặp Lý Khải.
Thiên Thanh Sơn.
Lý Khải vốn đang mang theo tâm tình tốt đẹp chỉ bảo cho đệ tử mới, sau khi nghe Giang Hạo giới thiệu, mặt lập tức tối sầm lại, lại tới.
Đúng là âm hồn bất tán.
Lúc này mới qua bao lâu mà đã tới mấy lần rồi?
"Hay là sau này ngươi gọi ta huynh trưởng, ta gọi ngươi hiền đệ. Sau này nếu ngươi đến thì ta sẽ đồng ý với yêu cầu của ngươi, nếu như từ chối ta sẽ tự bạo tại chỗ trợ hứng cho ngươi, thế nào?" Lý Khải nói.
Lời nói này khiến cho Tiếu Tam Sinh có chút kinh ngạc.
"Hiền đệ nói đùa, một ngày làm vi huynh cả đời làm vi huynh, đảo lộn luân lý chính là đại nghịch bất đạo." Giang Hạo nói với vẻ đứng đắn.
"Đảo lộn luân lý?" Lý Khải cười lạnh nói:
"Ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Lúc hắn ra đời, đừng nói là tên Tiếu Tam Sinh này, cho dù là phụ thân hắn, thậm chí là tổ tông đều chưa chắc đã được sinh ra. Người như này mà lại dám bảo mình gọi hắn huynh trưởng?
Không chỉ có vũ nhục hắn, còn chà đạp hắn.
Năm đó vị kia của Thiên Linh tộc cũng không dám nhục nhã chính mình như thế.
Nhân Hoàng cũng không mở miệng bảo mình gọi hắn là huynh trưởng.
Người này…
Không biết liêm sỉ, không coi ai ra gì, cuồng vọng đến cực điểm.
Cuồng vọng đối với người khác thì không có gì, cuồng vọng đối với hắn đó chính là vũ nhục lớn lao. Sao tới giờ vẫn chưa có ai thu thập hắn? Nếu có người làm được chuyện này, nhất định chính là bạn tốt của Thánh Chủ hắn.
"Vi huynh lần này tới chủ yếu là có bốn chuyện." Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
Lý Khải: "…”
Trước kia một chuyện, hiện tại thì hay rồi, bốn chuyện.
"Ngươi thật sự là để mắt tới ta." Lý Khải cười lạnh nói.
Hắn đã quyết định, nếu người này bức ép hắn, hắn sẽ tự bạo tại chỗ, để người này gặp quỷ luôn. Bị tìm tới một cái bản thân sẽ bạo một cái. Khuất nhục như thế còn không bằng không trở lại. Xem ai hung ác hơn ai.
Giang Hạo lắc đầu, cảm thán nói:
"Hiền đệ cũng không phải là người bình thường, trong quá khứ, hiện tại và tương lai cũng không có mấy người có thể so sánh được với ngươi. Những người này có người nào có thể thần thông quảng đại như hiền đệ, mắt trải rộng thương khung đại địa đâu? Lại có người nào có thể có đại thế vô tận, sơn hải chi chủ như hiền đệ?"
"Nếu như ta đã cao minh như vậy, ngươi có phải là nên cho ta chút mặt mũi, bốn chuyện biến thành một chuyện?" Lý Khải hỏi.
"Vi huynh nói chuyện thứ nhất trước." Giang Hạo cười nói:
"Chuyện thứ nhất là nếu như Hắc Long không còn là tiên nữa thì có thể chuộc ra."
Lý Khải trực tiếp ném đầu Hắc Long ra.
Hắn đã chuộc ra từ lâu rồi.
Dù sao ở bên trong một ngày chính là linh thạch, hắn phải nắm chặt thời gian, không thể hao phí quá nhiều.
Giang Hạo tiếp nhận đầu lâu Hắc Long, không khỏi cảm khái: "Hiền đệ thật sự là cao minh."
"Ngươi nói chuyện rất êm tai, ta rất thích. Ngươi vô sỉ hơn mấy người Thiên Linh tộc kia và Nhân Hoàng không biết bao nhiêu lần, nhưng lại nói chuyện êm tai hơn bọn hắn.” Thánh Chủ nói.
"Như vậy vi huynh sẽ nói đến chuyện thứ hai, hi vọng hiền đệ giúp ta đưa một thứ đến tầng chín Bích Vân Các, đặt ở chỗ ta để lại câu nói kia là được." Giang Hạo ngừng một chút, nói bổ sung:
"Qua khoảng thời gian nữa ta sẽ đưa đồ đến đảo Vật Ngữ."
"Còn có chuyện gì nữa?" Thánh Chủ hỏi, chuyện này cũng dễ dàng.
"Chuyện sau đó chính là vi huynh cần một phần thần hồn, cộng thêm một trăm vạn linh thạch." Giang Hạo mở miệng nói ra.
Nghe vậy, Thánh Chủ nhìn chằm chằm người trước mắt, có chút tức giận.
Muốn thần hồn coi như xong, tại sao còn muốn linh thạch? Ngươi không có tay không có chân à, không thể tự kiếm linh thạch sao? Dựa vào cướp đoạt có thể dài lâu được sao?
Dù cho có lâu dài, nhưng mà đoạt của một người mãi cũng không phải là kế lâu dài.
"Ngươi không hiểu kinh doanh." Lý Khải nói.
"Ngươi không hiểu vi huynh." Giang Hạo chậm rãi mở miệng: "Vi huynh sắp…”
"Sắp chết, ta biết." Lý Khải trực tiếp cướp lời.
Trong lòng suy nghĩ ngươi rốt cuộc lúc nào mới chết? Đã nhiều năm như vậy, tại sao còn chưa có chết?
Sau đó, hắn cắn răng ném ra một đạo thần hồn, cộng thêm một trăm vạn linh thạch: "Chuyện thứ tư đâu?"
"Không có." Giang Hạo lắc đầu.
"Không có?" Lý Khải có chút ngoài ý muốn.
"Ngoài ý muốn sao? Kinh hỉ không? Có phải cảm thấy mình kiếm lời hay không?" Giang Hạo khép cây quạt lại, ôn hòa nói: "Vi huynh đối với ngươi tốt chứ?"
Lý Khải: "…”
Thật sự là cám ơn ngươi.
Sau khi xác định mọi chuyện ổn thỏa, Giang Hạo liền biến mất tại chỗ.
Thánh Chủ chau mày.
Lại là như này.
Đối phương vừa đến, hắn liền cảm thấy bản thân không cách nào thoát đi.
Không chỉ như thế, bản thân hắn đã chuẩn bị rất nhiều, muốn giữ đối phương lại, thế nhưng nhiều lần đều không được. Không chỉ như thế, còn không cách nào biết rõ đối phương rời đi như thế nào."
Người này rốt cuộc đã đạt được bảo vật gì? Bảo vật này không đơn giản, hệt như da mặt hắn."
---
Bắc Bộ.
"Cái viện này không tốt." Cảnh Đại Giang chau mày.
Phía trước viện tử là một đường phố, bốn phía là cây xanh vờn quanh, dạo bước trong đó cảm giác như đặt mình vào trong sơn dã. Một cây cầu nhỏ vượt ngang hồ nước, nước xanh dập dờn, chim hót hoa nở. Trong viện lầu nhỏ tinh xảo tao nhã, trong phòng trang trí tinh mỹ, còn có linh khí nồng nặc tràn ngập.
"Cái viện có cái gì không tốt sao?" Lan Thiên tiên tử tò mò hỏi.
"Linh khí quá nồng nặc, vừa nhìn liền biết có vấn đề, chúng ta chuyển sang nơi khác tiếp tục xem." Cảnh Đại Giang nghiêm túc nói.
"Tiền bối chúng ta đã nhìn hơn một năm rồi, hay là chọn cái này đi?" Bích Trúc thử hỏi.
Nàng bị ba người này mang đi khắp nơi nhìn đình viện, hết thành trấn này đến thành trấn khác. Nàng đã rời xa Thiên Thần Tháp rồi, nhưng mà không có biện pháp nào, cường giả Kim Đan chính là kinh khủng như vậy.
"Chúng ta là người có tu vi Kim Đan cao hơn ngươi, sẽ không lừa gạt ngươi." Lão giả râu dài nghiêm túc nói.
"Ta cũng cảm thấy vậy." Bích Trúc cười gật đầu.
Trong lúc nhất thời, nàng có một loại cảm giác bất lực như lúc thân ở Tây Bộ.
Quả nhiên, các bộ chỗ nào đều tốt, nhưng vẫn không thể tốt bằng quê hương Nam Bộ.
"Nhưng mà cái phòng này vẫn cần một chút thiện ý của tiên tử." Cảnh Đại Giang nhìn Bích Trúc, nói.
Xảo Di và Lan Thiên tiên tử đều có chút nghi hoặc.
Bích Trúc cười cười xấu hổ, sau đó ném hai khối linh thạch vào, bổ sung nguyền rủa đáng sợ.
"Tiểu nha đầu thật sự là thiện tâm nha." Lão giả râu dài có chút cảm khái.
Cảnh Đại Giang cũng là gật đầu: "Còn thiện tâm hơn cả trước kia."
Bích Trúc: "…”
"Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tới một chỗ." Lão giả không có râu nói.
Sau khi mấy người rời đi, trong viện truyền đến tiếng thê thảm thống khổ, cuối cùng tan thành mây khói.
Mà Bích Trúc vừa rời đi liền cảm giác khí vận của bản thân lại tốt hơn một chút xíu. Nhưng mà nàng không muốn, nếu lại tiếp tục thì bản thân sẽ xong đời mất.
Nàng sợ nhất là vận khí tốt, bản thân không muốn tiếp nhận chút nào.
Sau đó, tầm mắt nàng rơi xuống trên người Lan Thiên tiên tử.
Ủy khuất ngươi rồi, sư tỷ của ta.
Để loại bỏ các tai nạn, cảm nhận thiện tâm, Bắc Bộ không thể thiếu ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận