Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1143: Vi Huynh Chuyến Này Đi Là Muốn Vượt Qua Nhân Hoàng

Chương 1143: Vi Huynh Chuyến Này Đi Là Muốn Vượt Qua Nhân Hoàng
Hồng Vũ Diệp rời đi.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bản thân ra ngoài không có bảo hộ gì, chỉ là không biết có đắc tội Hồng Vũ Diệp hay không.
Hai mươi năm, nếu như đối phương nửa đường không thích, bản thân cũng gặp nguy hiểm.
Đây chính là hỉ nộ vô thường của cường giả.
Gần vua như gần cọp.
Giang Hạo thở dài một tiếng, sau đó quyết định giảng giải tu luyện cho Trình Sầu trước.
Mặt khác, vị trí thủ tịch dự tuyển của tiểu Li sắp bị tước đoạt.
Tài nguyên của Trình Sầu cũng sắp bị mất.
Chuyện còn lại đều phải dựa vào sự lĩnh ngộ và cố gắng của hắn.
Hai mươi năm, có khả năng có thể xung kích Kim Đan.
Phải chuẩn bị cẩn thận.
"Sư huynh trở về rồi?" Trình Sầu có chút mừng rỡ.
Giang Hạo gật đầu hỏi: "Có vấn đề gì trong tu luyện không?"
"Có một chút." Trình Sầu gật đầu, sau đó nói:
"Đám người Mộc sư đệ hình như cũng có."
“Cùng gọi tới đi." Giang Hạo nói.
Sau đó, hắn bắt đầu giảng đạo thuyết pháp.
Trình Sầu là vấn đề tu luyện bình thường, mà Mộc Ẩn là vấn đề tâm cảnh, Lâm Tri là vấn đề thuật pháp.
Giang Hạo không quan tâm quá nhiều đến những người khác.
Chạng vạng tối, giảng giải kết thúc, Giang Hạo mới đứng dậy rời đi. Hắn trực tiếp đi đến Chấp Pháp Phong, gặp sư tỷ bàn giao nhiệm vụ.
"Sư đệ đây là tới bàn giao nhiệm vụ?" Sư tỷ giao nhiệm vụ lập tức hỏi.
Giang Hạo gật đầu, giao năm ngàn linh thạch.
"Lần này giao trong một lần duy nhất?" Sư tỷ giao nhiệm vụ có chút ngoài ý muốn.
Trước kia đều chia làm hai lần.
"Đúng vậy, lần này muốn nhận thêm một cái." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
"Muốn nhận trong bao lâu?" Sư tỷ vừa kiểm tra linh thạch vừa hỏi.
"Hai mươi năm.” Giang Hạo trả lời.
Nghe vậy, sư tỷ nhiệm vụ sững sờ. Nàng nhìn người trước mắt với vẻ khó tin, sau đó kinh hỉ nói:
"Sư đệ nên như vậy, để cho người khác thấy rõ thực lực của sư đệ. Người khác không dám nhận hai mươi năm, sư đệ dám. Quả nhiên là người đầu tiên trong tông môn. Chấp Pháp Phong chúng ta hết sức ủng hộ sư đệ. Hai mươi năm rất dài, phong hiểm rất lớn. Nhưng mà tông môn chúng ta cũng không phải là tông môn bình thường, chính là cần người như sư đệ khai thác. Ta sẽ đi tìm Đường chủ phê duyệt, chuyện này cứ để sư tỷ ta lo.”
Sư tỷ giao nhiệm vụ nói xong thì không thèm kiểm tra linh thạch
Không biết vì cái gì, hắn lại có một loại cảm giác như đang làm một vụ mua bán lớn.
Trà cũng không tệ lắm.
Thật ra, lúc đến hắn vốn cho rằng sư tỷ nhiệm vụ sẽ cảm thấy khó xử, nào nghĩ đến lại hưng phấn như vậy. Dáng vẻ có nàng ở đó thì sẽ không có vấn đề gì.
Quả nhiên.
Qua thời gian một chén trà, nàng đi ra ngoài, trực tiếp lấy nhiệm vụ ra.
Nhân vật lớn bên trong thậm chí còn không hề lộ diện.
Điều này khiến Giang Hạo hơi kinh ngạc, Nhiệm Vụ Đường thật là lớn mật.
Người bị treo trên danh sách như hắn lại cứ thả ra như vậy, có thích hợp sao?
Vì linh thạch, đúng thật là không sợ gì cả.
"Sư đệ, ta nói rõ cho ngươi một chút." Nhiệm vụ sư tỷ mặt mày hớn hở:
"Lần này ta vất vả lắm mới thuyết phục được Đường chủ đồng ý, nhưng mà cũng có một số vấn đề nhất định phải để ngươi biết một chút."
Thật vất vả sao? Giang Hạo cúi đầu nhìn ly trà còn chưa uống xong, cười nói: "Sư tỷ, mời nói."
"Đầu tiên hai mươi năm là có thể, tiếp theo chúng ta muốn dùng án lệ của sư đệ, chính là khiến người khác biết được sư đệ muốn làm loại chuyện này." Sư tỷ giao nhiệm vụ nhìn Giang Hạo, nói:
"Đương nhiên, có chỗ tốt, nếu như đồng ý, chúng ta sẽ cung cấp năm vạn linh thạch. Nếu như nhiệm vụ thất bại, linh thạch cần nộp lên cũng được giảm năm vạn.”
"Nếu như thất bại thì cần giao bao nhiêu linh thạch?" Giang Hạo hỏi.
"Bình thường ba tháng ba ngàn, hai mươi năm là hai mươi vạn, nhìn sư đệ cũng không dễ dàng chúng ta sẽ bớt cho sư đệ ba vạn, cũng chính là mười bảy vạn. Lại trừ đi năm vạn chính là mười hai vạn." Nhiệm vụ sư tỷ đáp.
Giang Hạo do dự một chút, cuối cùng lắc đầu. Hắn cũng không muốn quá bị chú ý.
Người khác biết hắn nhận nhiệm vụ, cũng không phải là một chuyện tốt.
Năm vạn linh thạch không đáng, mình có thể đến chỗ Thánh Chủ để mượn.
"Nếu như chỉ nói là có người nhận, không chỉ mặt gọi tên thì sao?" Nhiệm vụ sư tỷ hỏi.
"Cũng năm vạn?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng năm vạn." Nhiệm vụ sư tỷ gật đầu.
"Vậy thì được." Giang Hạo đồng ý.
Một là tiết kiệm tiền, hai là bọn hắn có thành ý như vậy, bản thân không tiện từ chối, không cần thiết phải đắc tội Nhiệm Vụ Đường.
"Vậy thì tốt, còn có một chuyện nữa, nói đến mười hai vạn tiền phạt nếu như thất bại, cần sư đệ nộp lên ba mươi phần trăm, cũng chính là bốn vạn linh thạch."
"Đương nhiên, danh dự của sư đệ ở chỗ chúng ta rất cao, cho nên bốn vạn này có thể giao sau cũng được.” Nhiệm vụ sư tỷ nói.
"Phía sau cùng giao một lúc luôn?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng, nếu như bây giờ giao mà còn hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ cho sư đệ chín vạn linh thạch.” Nhiệm vụ sư tỷ châm chước một lúc rồi nói:
"Hai mươi năm sau, nếu như nhiệm vụ của sư đệ thất bại, chúng ta có thể kéo dài thời gian nộp phạt đến mười năm giúp sư đệ. Cũng chính là trả đủ mười hai vạn linh thạch trong mười năm là đủ. Sư đệ còn có vấn đề gì không?"
Giang Hạo lắc đầu.
Sau đó, chính là lựa chọn nhiệm vụ.
Một, tiến về Đông Bộ, truy sát một tên phản đồ.
Hai, tiến về hải ngoại, chui vào Đại Thiên Thần Tông, làm nằm vùng.
Ba, tìm kiếm ba đệ tử có thiên phú tuyệt hảo, để bọn họ gia nhập tông môn.
Ba nhiệm vụ đều là nhiệm vụ không dễ hoàn thành.
Cuối cùng Giang Hạo chọn cái thứ nhất.
Cái thứ hai phải làm nội ứng, cái thứ ba phải tìm người.
Không tiện.
Duy chỉ nhiệm vụ thứ nhất là có cơ may gặp được, có thể chém giết hắn.
Mặc dù hi vọng cũng xa vời. Nhưng mà, hắn vốn cũng không có dự định hoàn thành.
Mười hai vạn có thể tìm Thánh Chủ mượn.
Sau đó, Giang Hạo rời khỏi Nhiệm Vụ Đường dưới sự đưa tiễn vui vẻ của sư tỷ.
Nhiệm vụ có hiệu lực vào sáu tháng sau.
Chính là khoảng tháng mười hai cuối năm.
Hắn cũng có thể ra ngoài chuẩn bị đồ vật trong sáu tháng này, đây là thời gian mà Nhiệm Vụ Đường cho phép.
Giang Hạo chưa từng do dự, đi đến chỗ Lý Khải.
Không có lá trà, bản thân hắn sẽ vô cùng nguy hiểm trong hai mươi năm này.
Huynh đệ gặp nạn, cũng chỉ có thể tìm đến hắn.
---
Thiên Thanh Sơn.
Lý Khải nhìn về phía người cầm quạt xếp trong tay, chau mày.
"Hơn hai năm không gặp, hiền đệ có khỏe không?" Giang Hạo mở cây quạt ra, cười hỏi.
"Nếu như ngươi không đến thì ta sẽ rất tốt." Lý Khải lạnh lùng nói.
"Vi huynh là đến thăm hiền đệ, hiền đệ không cần lo lắng." Giang Hạo ôn hòa mở miệng.
"Nói đi, lần này ngươi muốn cái gì."
"Hiền đệ nói gì vậy chứ, vi huynh nhiều lần tới, chẳng lẽ đều là đến để yêu cầu này nọ hay sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Lần này không phải."
Nghe vậy, Lý Khải mỉm cười, chỉ là rất nhanh nụ cười liền biến mất, gằn từng chữ một: "Ta không tin."
"Vẫn là hiền đệ hiểu ta." Giang Hạo cười gật đầu:
"Gần đây vi huynh muốn uống trà, nhất là Cửu Nguyệt Xuân vừa mới xuất hiện lại."
Lý Khải lấy hai mươi tiền Cửu Nguyệt Xuân ra, nói: "Chỉ có chút này, lại nhiều hơn nữa thì ngươi cứ giết ta đi."
Nhìn hai mươi tiền Cửu Nguyệt Xuân, Giang Hạo có chút hoảng hốt, có huynh đệ thật tốt. Hắn vốn định mượn mười vạn linh thạch để mua năm tiền.
Thấy Giang Hạo cầm trà còn không đi, trên mặt Lý Khải che kín vẻ lo lắng: "Ngươi còn muốn làm gì?"
"Vi huynh dự định rời đi một chuyến, sẽ không trở lại trong thời gian ngắn, đến chào từ biệt với hiền đệ." Giang Hạo nhìn Lý Khải, cười nói.
"Ngươi muốn đi làm cái gì?" Lý Khải thoáng có chút khẩn trương. Đây là đang muốn làm chuyện gì uy hiếp hắn sao.
Giang Hạo cũng không có suy nghĩ nhiều mà chỉ nói:
"Hiền đệ còn nhớ rõ lời ta từng nói hay không?”
"Lời gì?"
"Trên đời này không có Nhân Hoàng thứ hai, nhưng mà có lẽ sẽ có người vượt qua Nhân Hoàng."
"Có ý gì?"
"Vi huynh chuyến này muốn đi… vượt qua Nhân Hoàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận