Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1144: Năm Mươi Tuổi Đăng Tiên Đài? Cũng Còn Được

Chương 1144: Năm Mươi Tuổi Đăng Tiên Đài? Cũng Còn Được
Vượt qua Nhân Hoàng?
Lý Khải đã nghe câu nói này mấy lần rồi, nhưng mà có khả năng sao?
Cũng không phải là hắn xem thường người khác, chỉ là hắn đã gặp qua Nhân Hoàng. Đó là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Làm thế nào để vượt qua dạng người như này?
Mặc kệ là hắn hay là những người khác, dù là Tiên Tộc trước đó, đối mặt với Nhân Hoàng đều không thể tránh được.
Nhân tộc cũng bởi vậy mà quật khởi, ép vô số người không ngóc đầu lên được.
Từ đây nhân vật chính thiên địa đã thay đổi.
Đây đều là những thay đổi xuất phát từ Nhân Hoàng.
Cho nên nghe Tiếu Tam Sinh nói muốn vượt qua Nhân Hoàng, hắn chỉ là cười lạnh.
"Hiền đệ hình như vẫn chưa tin vi huynh." Giang Hạo cũng không ngại, chỉ nghiêm túc nói:
"Nhưng mà chuyến này của vi huynh cực kì gian khổ, vừa đi chính là mấy chục năm."
"Đây là mười vạn linh thạch, một đường vất vả." Lý Khải chủ động lấy mười vạn linh thạch ra.
Cút đi, mấy chục năm không cần nhìn thấy ngươi nữa.
Giang Hạo cầm linh thạch rơi vào trầm mặc.
Hảo huynh đệ.
Hắn đúng là muốn mượn chút linh thạch.
"Sau này vi huynh gặp nạn nhất định sẽ tìm đến hiền đệ.” Giang Hạo nói xong liền rời đi.
Lý Khải: "…”
Chuyến này gian nan, hi vọng ngươi chết ở giữa đường…
Trở lại trong sân, Giang Hạo có chút cảm khái.
Hắn đã từng gặp rất nhiều người, nhưng mà không một ai khẳng khái được giống như Thánh Chủ.
Suy nghĩ cẩn thận, giữa bọn hắn xác thực không có ân oán gì mà không bỏ xuống được.
Hiểu lầm, hiểu lầm, trước kia đã hiểu lầm huynh đệ rồi.
Về việc Thánh Chủ có tin hắn hay không, những thứ này đều không quan trọng. Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút.
Sau đó, Giang Hạo muốn đi Ma Quật một chuyến, gặp Cổ Kim Thiên.
Nếu như đã muốn rời khải thì cũng nên đi gặp vị kia. Mặt khác cũng muốn hỏi một chút về chuyện Xích Long.
Mặc dù Ma Quật có người trông coi, nhưng m trước kia hắn đều có thể tùy ý tiến vào. Hắn hiện tại thậm chí còn có thể tránh né sự thăm dò của trận pháp.
Bên trong Ma Quật, hắn vẫn có thói quen nhìn ra chỗ sâu. Nơi đó có tinh quang treo ngược, sao trời không có rơi xuống, làm cho người ta tim đập nhanh. Cho dù là bản thân bây giờ cũng không dám xâm nhập vào trong đó để tìm tòi nghiên cứu.
"Ma Quật không bình thường."
Nơi này có Huyết Trì, Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Đây còn không phải là chỗ sâu, một khi tiến vào căn bản không biết sẽ gặp được cái gì.
Trên con đường Huyết Trì, Giang Hạo cất bước mà đi.
Mặc dù bước đi không nhanh, thế nhưng trong thoáng chốc đã đi tới phía trên huyết thủy. Lại qua chốc lát, hắn nhìn thấy một thân ảnh, tựa như tĩnh mịch, không thấy sinh cơ nào. Khi hắn tiếp cận, khi tức đối phương mới hiển lộ ra.
Cảm nhận được đằng sau có người, Cổ Kim Thiên quay đầu nhìn lại. Sau khi hắn nhìn thấy rõ thì nhíu mày: "Đã qua mấy trăm năm rồi?"
Nghe vậy, Giang Hạo lắc đầu: "Tiền bối nói đùa."
"Vậy là một trăm năm?" Cổ Kim Thiên đã xoay người lại.
Giang Hạo vẫn lắc đầu.
"Đổi một câu hỏi khác vậy, ngươi năm nay mấy tuổi?" Cổ Kim Thiên hỏi.
"Tiền bối không phải biết xem sao?" Giang Hạo cũng không có cảnh giác.
Lúc này Cổ Kim Thiên đột nhiên động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía Giang Hạo.
Giang Hạo sao dám lãnh đạm đối với công kích của nhân vật bực này. Hắn cầm quạt xếp trong tay, vận chuyển lực lượng bắt đầu phản kích.
Oanh!
Oanh!!
Quyền qua cước lại, lực lượng chấn động bộc phát, tiếng oanh minh truyền ra.
Thân ảnh của bọn hắn biến mất rồi lại xuất hiện.
Huyết thủy chấn động, tựa như đại địa vỡ ra.
Qua một lúc sau, Giang Hạo lui về phía sau mấy bước, Cổ Kim Thiên cũng trở về vị trí cũ. Hắn rũ mắt không nói gì.
"Thân thủ của tiền bối đúng là rất tốt." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Cổ Kim Thiên xác thực rất mạnh, mặc dù thực lực của đối phương vẫn luôn bảo trì tại Đăng Tiên Đài, nhưng loại mênh mông vô tận kia lại làm hắn e ngại.
Loại lực lượng mênh mông này có thể đập vụ hắn bất cứ lúc nào.
Nếu để cho Cổ Kim Thiên ra ngoài, có người là đối thủ của hắn sao?
Thiện niệm ra ngoài thì cũng thôi đi, nếu như ác niệm ra ngoài… Hậu quả khó mà lường được.
Nếu để cho người của Vạn Vật Chung Yên biết thì việc thả Cổ Kim Thiên ra sẽ là đại mục tiêu của bọn hắn.
Vượt xa Thi Tổ Lâu Mãn Thiên trước đó.
"Ngươi cũng không tệ, năm mươi tuổi Đăng Tiên Đài." Cổ Kim Thiên cười nói.
"Tiền bối quá khen rồi, chỉ là vận khí tốt, so ra còn kém thiên tài." Giang Hạo khiêm tốn nói.
"Cũng đúng, trên đời này nhiều thiên tài như vậy." Cổ Kim Thiên không có nói thêm về chuyện này, mà chỉ nói:
"Lần này ngươi tìm đến chắc không phải chỉ để gặp ta thôi đâu đúng không?"
"Không sai biệt lắm." Giang Hạo đáp.
"Không sai biệt lắm?" Cổ Kim Thiên có chút ngoài ý muốn.
"Vãn bối muốn chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, đến nói lời tạm biệt với tiền bối, thuận tiện hỏi thăm một số việc." Giang Hạo nói.
"Ngươi không phải là chuẩn bị thành tiên sao?" Cổ Kim Thiên nghi hoặc.
"Chính là vì thành tiên." Giang Hạo nói.
Cổ Kim Thiên nghe thế càng nghi ngờ hơn: "Lấy thực lực của ngươi, thành tiên còn cần ra ngoài ma luyện đạo tâm?"
Nghe vậy, Giang Hạo nhìn qua Cổ Kim Thiên cười nói: "Vãn bối không muốn yên lặng thành tiên."
"Không muốn yên lặng thành tiên?" Lông mày Cổ Kim Thiên cau lại: "Ngươi muốn thành tiên thế nào?"
Giang Hạo ngẩng đầu cẩn thận suy tư rồi cười nói: "Tiền bối cảm thấy làm thế nào thành tiên mới tốt?"
Nghe vậy, Cổ Kim Thiên nhìn qua người trước mắt, lúc trước hắn đã có một loại cảm giác nào đó, hiện tại loại cảm giác này càng thêm rõ ràng. Hắn có chút khó có thể tin nổi: "Ngươi muốn mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên?"
Nghe vậy, khóe miệng Giang Hạo lộ ra nụ cười: "Tiền bối cảm thấy thế nào?"
Cổ Kim Thiên thật lâu không nói gì, cuối cùng chỉ nói: "Tạm được."
"Ha ha ha." Giang Hạo cười to ba tiếng.
Trong Huyết Trì vang vọng tiếng cười của Giang Hạo.
Sau khi Giang Hạo cười xong mới mở miệng: "Tiền bối cảm thấy ta nên chú ý những gì?"
"Nhìn trộm." Cổ Kim Thiên nghiêm túc nói:
"Nếu như đã muốn mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, như vậy nhất định sẽ có thanh thế to lớn, ngươi phải thừa nhận sự nhìn trộm của vô số người. Bản thân ngươi cần có năng lực che giấu cường đại, ngoài ra còn cần cường giả che giấu giúp ngươi, nhưng mà vẫn không đủ. Hiện tại đại thế sắp đến, có lẽ sẽ có tồn tại khó lường nhìn trộm ngươi. Mặc dù không cách nào nhìn trộm được toàn cảnh, nhưng chỉ cần có đồ vật đặc thù xuất hiện thì dễ dàng bị phát hiện. Ví dụ như Sơn Hải Công Đức Đỉnh trên người ngươi."
"Vậy nên làm như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Không cần làm như thế nào, tiếp tục dùng cái tên ta cho ngươi che giấu là được, người người đều sẽ cảm thấy người thành tiên chính là Cổ Kim Thiên." Cổ Kim Thiên cười nói.
Giang Hạo trầm mặc.
Như vậy Tiếu Tam Sinh chính là Cổ Kim Thiên?
Hoặc có thể nói Tiếu Tam Sinh là Cổ Kim Thiên hiện thế?
Cũng không có gì cả.
Chỉ cần có thể che giấu bản thân là được.
Nhưng mà phải hỏi Hồng Vũ Diệp một chút, xem xem có thích hợp hay không.
"Ngươi có bao nhiêu chắc chắn?" Cổ Kim Thiên đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo trầm mặc, cuối cùng mỉm cười. Hắn không biết mình nắm chắc được bao nhiêu phần, nhưng mà có thể xác định một chuyện đó là hi vọng xa vời.
Muốn là người đầu tiên từ xưa đến này cũng không dễ dàng. Cũng không phải chỉ cần dựa vào khí thế, dựa vào tín niệm là có thể đạt được.
"Có chuyện cần nhắc nhở ngươi, đến lúc đó nếu như ngươi thành công thì nhất định sẽ dẫn tới phiền phức, cho dù có thân phận của ta thì cũng là như thế. Nếu như ngươi có bối cảnh cường đại thì không sao cả, nếu như không có thì ngươi phải mau chóng rời khỏi hải ngoại." Cổ Kim Thiên có ý tốt nhắc nhở.
"Tiền bối đắc tội rất nhiều người?" Giang Hạo hỏi.
"Đây chỉ là một phần, với tính cách của ta cộng với thiên phú của ngươi sẽ mang tới uy hiếp đối với rất nhiều người, bọn hắn nhất định phải để ngươi chết." Cổ Kim Thiên ngừng một lúc rồi nói:
"Đương nhiên, Thư Viện sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giúp ngươi, nếu như cuối cùng ngươi thực sự không chỗ có thể đi thì có thể đi Thư Viện. Không người nào dám nghi ngờ thân phận của ngươi cả."
Giang Hạo cũng không phải là không tin.
Cách làm của Thư Viện quả thật không giống bình thường cho lắm. Bản thân hắn đi ra ngoài một chuyến liền trở thành đại tiền bối của Thư Viện, mang theo họ của Cổ Kim Thiên thôi đã khiến rất nhiều người e ngại. Nếu như là toàn bộ thì ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn lao.
Nhưng mà đây chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ. Nếu có lựa chọn khác thì hắn cũng sẽ không chọn đến Thư Viện, nhất là dùng thân phận của Cổ Kim Thiên để đi.
Ở lại Thiên m Tông là lựa chọn tốt nhất, mặc dù nơi này có nguy hiểm một chút nhưng mà Thánh Chủ, Cổ Kim Thiên đều ở gần đây. Nếu như không có Quỷ tiên tử thì Cố Trường Sinh cũng ở nơi đây.
Sau khi đạt được đáp án, Giang Hạo hỏi về chuyện Xích Long: "Vãn bối hình như đã thấy thân ảnh của hắn tại nơi nào đó của hải ngoại, không biết phải làm thế nào mới có thể trò chuyện, và liệu có hiểu lầm gì đó hay không?"
"Suy nghĩ của rồng khác với con người, Xích Long nhìn thấy ngươi sẽ lập tức cảm thấy ngươi không phải ta, nhưng mà cũng sẽ lập tức cảm thấy ngươi là ta. Hắn sẽ nhận rõ ngươi không phải ta, nhưng mà thái độ đối với ta như nào thì thái độ đối với ngươi cũng sẽ như thế." Cổ Kim Thiên nói.
Giang Hạo nghi hoặc: "Vì sao?"
"Bởi vì ta đã đưa tên của mình cho ngươi, cũng đủ để nói rõ tất cả, nguyên do trong đó đã không còn quan trọng đối với hắn." Cổ Kim Thiên cười nói:
"Nếu như ngươi cần hắn hỗ trợ thì có thể mở miệng. Đương nhiên ngươi phải nhớ kỹ một điểm." Cổ Kim Thiên nhìn qua Giang Hạo nói:
"Mặc kệ là rồng hay là người thì tình cảm đều là tương đối, không có người hay là những sinh vật khác sẽ nỗ lực vì ngươi không điều kiện."
Giang Hạo nghe vậy thì sững sờ, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, hắn than nhẹ một tiếng nói: "Vãn bối đương nhiên hiểu rõ."
Sau khi ngừng một lúc, hắn lại nói: "Nếu như người khác muốn tiếp xúc hắn thì làm thế nào là tốt nhất?"
"Gặp được hắn ở nơi nào thì mời hắn đi chỗ đó." Cổ Kim Thiên thuận miệng nói.
"Nếu như hắn không đi thì sao?"
"Đó chính là do chỗ kia không tốt."
Giang Hạo gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Suy tư một lát, hắn cười hỏi: "Vãn bối có thể gọi hắn là hiền đệ không?"
Cổ Kim Thiên nhìn người trước mắt hồi lâu, nói: "Không thành vấn đề."
Giang Hạo nhếch miệng lên, không tiếp tục hỏi thăm vấn đề này nữa.
Cổ Kim Thiên thì tò mò nói: "Chuyến này của ngươi sẽ mất khoảng bao lâu?"
"Ai biết được?" Giang Hạo đứng chắp tay: "Có lẽ là hai mươi năm, có lẽ là vĩnh viễn."
Chuyến này, nếu như hắn không thể vượt qua Nhân Hoàng thì chính là xương trắng nơi đất người.
Lại nói chuyện một hồi, Giang Hạo liền rời đi.
Nhìn thân ảnh Giang Hạo biến mất, Cổ Kim Thiên sững sờ hồi lâu: "Năm mươi tuổi Đăng Tiên Đài, hắn đây là muốn phá vỡ sự nhận biết của thời đại. Tại sao Thư Viện vẫn chưa có hành động cao minh gì để trói chặt hắn? Nếu như không chịu bắt lấy thì sẽ không còn kịp nữa."
Nhưng mà hắn đã làm những chuyện mà mình có thể làm, chỉ mong Thư Viện có thể làm ra mấy chuyện có chút tiền đố.
Chỉ cần đối phương gia nhập Thư Viện thì người chói mắt nhất phía dưới đại thế sẽ thuộc về Thư Viện.
---
Trong sân.
Giang Hạo trở về, ngồi ở dưới Bàn Đào Thụ.
Lần này gặp Cổ Kim Thiên biết được làm như thế nào để ở chung cùng Xích Long, cũng tìm được biện pháp tiếp xúc Xích Long.
Hiện nay hắn có hai lựa chọn. Một là dùng thân phận Cổ Kim Thiên. Hai là mời đối phương tới tầng chín Bích Vân Các. Không thể nghi ngờ, hắn cần chọn biện pháp thứ nhất, bởi vì hắn không mời nổi người lên tầng chín Bích Vân Các. Đừng nói là mời, hắn còn không thể lên đó được.
Nếu như đánh nhau còn cần hắn động thủ sao? Xích Long là người có thể xưng huynh gọi đệ với Cổ Kim Thiên, nếu như đánh được thì hắn đã sớm đánh rồi.
Chuyện này cũng không tiện tìm Thánh Chủ.
Dù sao một trăm vạn linh thạch cũng không phải là một con số nhỏ.
Nếu như thật sự ép Thánh Chủ tự bạo thì muốn tìm ra được hắn cũng có chút phiền phức.
Tìm Lý Khải sẽ dễ hơn.
Về việc có nên dùng thân phận của Cổ Kim Thiên thành tiên hay không, hắn đã sớm nghĩ kỹ chuyện này.
Thân phận của Tiếu Tam Sinh bị phát hiện cũng không sao cả, nhưng Sơn Hải Công Đức Đỉnh tuyệt đối không thể bị phát hiện. Mặc dù bị phát hiện sẽ có rất nhiều người bởi vậy mà e ngại bản thân, nhưng mà Vạn Vật Chung Yên sẽ nổi điên.
Phải gọi là điên cuồng xưa nay chưa từng có.
Bọn hắn sẽ vĩnh viễn nhớ thương bản thân, dù là những người khác có giúp hắn, nhưng cũng sẽ lấy các loại nguyên nhân khác để hạn chế hắn.
Tương lai sẽ như thế nào, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.
Cho dù là Tiên Môn thì cũng không hi vọng hắn có tư tưởng kia. Có tư tưởng chẳng khác nào là uy hiếp tất cả mọi người, không có khả năng giữ loại người này lại.
Sau khi tạm biệt Cổ Kim Thiên và Thánh Chủ, chuyện còn lại đều nằm trong tông môn.
Chỉ là, hắn không cách nào mở miệng nói rõ với những người này, chỉ có thể nhắc nhở bọn họ làm tốt những chuyện phía sau.
Nửa tháng sau, Giang Hạo viết một quyển sách.
Là giảng giải đối với Trúc Cơ và những điều quan trọng khi tấn thăng Kim Đan.
Mặt khác hắn còn mua một viên Thiên Hoàn Đan.
Trình Sầu bị con thỏ gọi tới, Giang Hạo liền đưa đồ cho hắn.
"Đây là?" Trình Sầu có chút không rõ.
Sư huynh cho tới bây giờ đều là trực tiếp mở miệng giảng giải, như vậy sẽ dễ tiếp thu hơn. Giờ sao lại đột nhiên viết ra, mặt khác điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là đan dược. Đây là đan dược dùng để tấn thăng Kim Đan. Hiện tại hắn mới Trúc Cơ hậu kỳ.
"Nhận đi, đến lúc sẽ dùng tới." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Bên ngoài tai vách mạch rừng, không tiện đưa đồ.
Ngoại trừ những thứ này, Giang Hạo còn đưa một chút phù lục.
Trong lúc nhất thời, Trình Sầu có chút lo lắng.
Hắn đẩy đan dược trở về, nói: "Sư huynh, không thể chờ ta viên mãn rồi lại cho ta sao?"
Giang Hạo chỉ nhìn hắn, cũng không lấy lại đồ. Do dự một chút, hắn nói: "Nếu như ngươi lo lắng bị người khác cướp đi thì trước hết cứ giao cho con thỏ."
Nghe vậy, Trình Sầu như gặp phải sét đánh, cũng không phải bởi vì chuyện gì khác, mà là… Giang sư huynh hình như sắp đi.
"Không nên suy nghĩ nhiều, ta chỉ là phải đi xa nhà một chuyến." Giang Hạo ôn hòa nói:
"Nhiệm vụ tông môn, chuyến này cần hao phí không ít thời gian."
"Sư huynh sẽ còn trở về sao?" Trình Sầu liền vội vàng hỏi.
Giang Hạo nhìn qua Trình Sầu, cuối cùng gật đầu: "Sẽ."
Trình Sầu nghe thế liền nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy liền tốt.
"Ngươi cũng trông chừng con thỏ và Tiểu Li một chút." Giang Hạo nói.
Trình Sầu tất nhiên là gật đầu. Mặc dù hắn không có cách nào với hai người kia.
"Ta sẽ xuất phát vào nửa năm sau, trong khoảng thời gian này ngươi ổn định tâm thần, đặt tất cả tâm tư vào việc tu luyện, có bất kỳ vấn đề gì đều có thể đến hỏi ta." Giang Hạo nói.
Trình Sầu không có từ chối.
Giang Hạo không có vội vã đi tìm những người khác.
Con thỏ cũng tốt, Tiểu Li cũng được, đều không được trầm ổn như Trình Sầ.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên ở Linh Dược Viên, cũng thường xuyên giảng giải phương pháp tu luyện.
Trong lúc đó, có người tới khiêu chiến thủ tịch dự tuyển với hắn.
Không hề nghi ngờ, bọn hắn đều bại.
Vì để cho bản thân có thể thanh tịnh một chút, Giang Hạo khiêu chiến với thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần sơ kỳ thứ nhất.
Thắng hiểm.
Sau đó, những người khác sẽ không tới khiêu chiến bản thân nữa.
Giữa tháng sáu.
Giang Hạo tìm đến Băng Tinh, nàng đứng ở bên cạnh Tiểu Li, chỉ là lắng nghe, không dám nói lung tung.
Giang Hạo tới khiến những người khác lập tức ngừng trò chuyện.
Băng Tinh bị gọi đi, Tiểu Li có chút lo lắng, sư huynh có phải phát hiện ra cái gì rồi hay không?
"Ngươi chắc là cũng biết, ngươi có thể ở chỗ này là bởi vì Vô Pháp Vô Thiên Tháp có mục đích của mình." Bên trong một góc, Giang Hạo nhìn Băng Tinh, bình tĩnh nói.
Băng Tinh cúi đầu.
"Ngươi ở chỗ này cho đến bây giờ, tu vi chắc là đã khôi phục không ít?" Giang Hạo hỏi.
Tu vi của Băng Tinh khôi phục rất nhanh, hiện nay có thể so với Kim Đan.
Qua một số năm nữa, bên trong Linh Dược Viên không có mấy người là đối thủ của nàng.
"Tiểu Li tương đối đơn thuần…"
"Ta sẽ không hại nàng." Băng Tinh lập tức đáp lời.
Giang Hạo nhìn qua nàng, trầm mặc chốc lát rồi nói: "Ý của ta là nàng không phân rõ rất nhiều chuyện, nếu như ngươi phân rõ thì nhớ phải nhắc nhở nàng."
Nghe vậy, Băng Tinh có chút khó có thể tin nổi.
"Ta, ta có thể bảo hộ nàng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận