Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1146: Mời Bốn Vị Nhảy Một Điệu

Chương 1146: Mời Bốn Vị Nhảy Một Điệu
Chuyện tìm Tiếu Tam Sinh nhìn như bình thường, trên thực tế khiến người ta cảm thấy kỳ quái, nhất là đại nhân vật muốn tìm.
Bọn họ cũng không quá xác định đại nhân vật của Vạn Vật Chung Yên là cường giả như nào, nhưng mà trước đó bọn hắn vốn không để ý tới Tiếu Tam Sinh. Hiện nay đột nhiên muốn tìm, bọn họ không tin là không có mục đích đặc thù.
Đào tiên sinh nghe xong không biết nghĩ tới điều gì.
"Nếu như tìm được, không biết sẽ như thế nào." Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, cũng không có để ý quá nhiều.
Hiện nay hắn muốn thông báo đều đã không còn kịp rồi.
Tỉnh đã bế quan, không cách nào liên hệ được nữa.
Dù là tụ hội thì đối phương đều không nhất định sẽ xuất hiện.
"Người bên trên Bích Vân Các đâu rồi?" Đào tiên sinh đổi chủ đề.
"Người ở phía trên vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng mà nghe nói sẽ đến trong hai ngày này, hắn là khách quen." Đường Nhã nói.
"Khách quen?" Đào tiên sinh tò mò lại hỏi: "Có nói nguyên nhân hắn không đến trong thời gian dài như vậy không?"
"Nói là linh thạch không đủ, đang tích lũy linh thạch." Đường Nhã nói.
Nghe vậy, Đào tiên sinh nở nụ cười.
Hắn xem sách thánh hiền, trong lòng đã có rất nhiều tính toán.
Sau đó liền bắt đầu chờ đợi.
Nhưng mà không đến bao lâu, Đường Nhã liền nhắc nhở: "Đào tiên sinh, hắn tới."
Chỉ thấy một nam tử mặc đạo bào đỏ như lửa đạp không mà đến, rơi thẳng xuống phía trên Bích Vân Các, không có người nào nhìn về phía hắn, mà hắn cũng không có để ý tới cái khác, trực tiếp hướng lên tầng chín.
Sau khi nhìn thấy hắn, Đào tiên sinh cũng đứng lên: "Ta đi một chút."
Giọng nói rơi xuống, hắn bước ra một bước.
Hắn cũng rơi xuống boong tàu, sau đó đi lên tầng chín.
Bọn hắn đều có tư cách lên tầng chín, người trước là khách quen, người sau là có đủ linh thạch. Hắn không dùng thân phận của Thiên Hạ Lâu.
Lần này hắn chỉ muốn giao hảo với đối phương, không cần lôi Thiên Hạ Lâu vào làm gì.
Tầng chín.
Nam tử đạo bào màu đỏ đã đổi một bộ quần áo, một bộ áo trắng tựa như thư sinh.
"Tiên tử, lần này vị cô nương nào có rảnh vậy?" Hắn cười hỏi, cầm quạt xếp trong tay.
"Xích đạo hữu nói đùa, ngài đã tới thì vị tiên tử nào cũng đều rảnh." Hồ tiên tử cười nói.
Nghe vậy, đối phương không có cao hứng mà còn thở dài:
"Vị tiên tử kia lịch sự tao nhã không?"
Lịch sự tao nhã, sẽ dễ dàng đánh gãy.
"Tâm tình gần đây hình như không phải là rất tốt." Hồ tiên tử có chút khó xử nói.
"Ha ha, chắc là vậy rồi, vậy ta không quấy rầy bốn vị kia nữa." Xích đạo hữu có chút tiếc nuối.
Lúc này, hắn đi đến phía trước hàng chữ kia: "Hồ tiên tử từng gặp qua người này chưa?"
Người kia lắc đầu. Nàng có chút hối hận. Bởi vì nàng phát hiện người này không đơn giản chút nào, khi bọn hắn truyền tình huống nơi này đến Thiên Hạ Lâu, phát hiện người bên kia cũng không để ý đến chữ viết mà là để ý tới cái tên đó.
Đan Thanh Hà.
Cũng chính vào lúc kia, nàng mới biết được Đại tiên sinh của Thiên Hạ Lâu tên là Đan Thanh Hà. Mà sau khi Đại tiên sinh biết người để lại chữ viết họ Cổ, trực tiếp bảo người ta không cần phải để ý đến. Bởi vậy có thể thấy được, người để lại chữ viết cao minh như nào. Mà nàng khi đó rõ ràng lòng có khinh thường. Nếu không phải vì người kia không so đo thì hậu quả của bản thân nàng đã khó mà đoán trước.
"Xích đạo hữu nhận biết người này?" Hồ tiên tử rất là tò mò.
Xích đạo hữu nhìn chữ viết, nói: "Chữ viết không giống."
Hồ tiên tử có chút không rõ.
Lúc này, Đào tiên sinh đi tới. Hắn nhìn thấy vị Xích đạo hữu kia.
Dáng vẻ hai lăm hai sáu, giữa mi mục có một cỗ khí khái hào hùng, cực kì bất phàm. Khí tức quanh người vờn quanh, khiến người ta cảm thấy là tu vi Đăng Tiên.
Thế nhưng từ tin tức đạt được từ chỗ Tỉnh, nếu như tin tức chuẩn xác thì người này đang che giấu tu vi. Hắn cầm quạt xếp trong tay, có chút dáng vẻ bất cần đời của công tử văn nhã.
Xích đạo hữu đã nhận ra tầm mắt, quay đầu nhìn qua. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đào tiên sinh mỉm cười nói:
"Lúc ta nhìn thấy đạo hữu cảm giác như gặp cố nhân, có một yêu cầu quá đáng."
"Yêu cầu quá đáng?" Xích đạo hữu có chút hứng thú nói: "Là yêu cầu quá đáng như nào?"
Nghe vậy, Đào tiên sinh không vội mà trả lời, mà chỉ nói: "Đạo hữu cảm thấy trong bốn vị tiên tử ở lầu chín, vị nào có thể lọt vào tầm mắt của đạo hữu?"
"Đương nhiên bốn người kia đều có thể." Xích đạo hữu cười trả lời.
"Ta nghe nói Bích Vân Các có một quy tắc, đó chính là linh thạch đạt đến số lượng nhất định sẽ có thể mời bốn vị tiên tử cùng nhảy một điệu cho mình." Đào tiên sinh nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện như thế đúng không?"
"Đúng là có." Xích đạo hữu nói với vẻ hơi đáng tiếc:
"Nhưng mà hình như chưa từng có người nào có được vinh hạnh đặc biệt bực này."
"Đây chính là yêu cầu quá đáng của tại hạ." Đào tiên sinh lấy trữ vật pháp bảo ra, nói:
"Ta đã chuẩn bị xong linh thạch, hi vọng có thể mở mang kiến thức một chút loại vinh hạnh đặc biệt này. Mà tại hạ lại không phải là người bên trong đạo này, hi vọng đạo hữu có thể thay ta hoàn thành. Không biết đạo hữu có thể nể mặt một chút hay không?"
Hồ tiên tử nghe vậy thì giật mình.
Xích đạo hữu càng là kinh ngạc: "Mời ta?"
Đào tiên sinh gật đầu: "Mời đạo hữu."
Nghe vậy Xích đạo hữu chau mày, nói: "Yêu cầu quá đáng này đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn."
Đào tiên sinh ném trữ vật pháp bảo trong tay ra, Xích đạo hữu vững vàng tiếp được. Hắn nhìn linh thạch ở bên trong, hít sâu một hơi.
"Ngươi có thể gọi ta là Xích Thiên." Bên trong đôi mắt của Xích Thiên có ánh sáng vô tận:
"Đêm nay ta mời bốn vị tiên tử ca một khúc, ngày mai chúng ta chính là bạn bè, chúng ta ngày mai gặp."
Nghe vậy, Đào tiên sinh nhẹ nhàng thở ra.
---
Giang Hạo rời đi không bao lâu liền cảm thấy trước ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, là Hồng Vũ Diệp sắp tới. Lần này, hắn không cảm nhận được sự thống khổ nữa, tùy ý để Đồng Tâm Chưởng thiêu đốt đến hầu như không còn.
Cùng một thời gian, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện.
Lúc nhìn thấy nàng, trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù quãng thời gian sau đó khả năng không có Đọa Tiên tộc, nhưng vẫn có những nguy hiểm khác. Có thể có cường giả đồng hành cũng không phải là chuyện xấu. Cũng không phải là hắn trông cậy vào Hồng Vũ Diệp động thủ, mà là đối phương có thể che đậy thiên cơ, dung mạo cho hắn. Chuyện động thủ cho tới bây giờ đều là chính hắn.
Trước đây là thế, hiện tại vẫn là như vậy.
"Ngươi dư định đi chuyến này như nào?" Hồng Vũ Diệp mở miệng hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Trước cứ tùy tiện đi một chút đã."
"Lấy thân phận gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo suy tư hồi lâu mới nói: "Đều có thể, chỉ là đi một chút, quan sát một chút, thuận tiện đi đường."
Hắn không biết trong chuyến này mình sẽ gặp được cái gì, cũng không biết có bao nhiêu phiền phức sẽ tìm tới hắn.
Thân phận gì đều có thể, nhưng mà bất luận là thân phận gì cũng có thể không phải là bất kỳ thân phận gì. Hắn chỉ là muốn nhìn xem, cũng không phải là muốn làm ra hành động vĩ đại kinh người gì cả.
"Trạm thứ nhất muốn đi chỗ nào?" Hồng Vũ Diệp đi đến trước mặt Giang Hạo, lúc này một tay nàng đặt ở trước ngực Giang Hạo.
Lực lượng phát ra, Đồng Tâm Chưởng lại bị khắc ấn lên lần nữa.
Giang Hạo cũng không có phản kháng, đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không có cái gì cả. Chờ tất cả kết thúc, hắn mới nói: "Đi Lạc Thành một chuyến đi."
Lạc Thành, nơi hắn sống khi còn nhỏ.
Khi hắn lần nữa bước vào Lạc Thành, không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Sắp năm mươi năm rồi.
Nơi này đã không còn vết tích trước đó, lần trước tới thì đang còn có một chút.
Đáng tiếc theo năm tháng chuyển dời, mọi thứ cũng đã thay đổi.
"Hình như không giống nhau lắm." Hồng Vũ Diệp mặc một chiếc váy màu đỏ, dáng người ưu nhã, bên trong ánh mắt không thể nhìn ra hỉ nộ.
"Đúng vậy, hoàn toàn khác nhau." Giang Hạo đi trên đường, nói khẽ:
"Đã qua năm mươi năm, tòa thành này đã trải qua rất nhiều chuyện, lần trước vẫn là khung cảnh cô đơn, hiện nay đã phồn hoa hơn rất nhiều."
Lúc này trên đường người đến người đi, tiếng rao hàng nối liền không dứt. Đây cũng không phải là Lạc Thành trước đó.
Giang Hạo một đường đi tới nơi đã từng quen thuộc. Nhưng mà nơi này lại không còn tràng cảnh trước đó. Sâm nhà trong ngõ hẻm sớm đã biến thành nơi ở khổng lồ.
"Nơi này đã từng là nhà của vãn bối." Giang Hạo quỷ thần xui khiến mở miệng.
"Sân nhà ngươi đúng là rất lớn." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Giang Hạo sửng sốt một chút, khẽ cười nói: "Tiền bối nói đùa, trước đó nơi này có không ít sân nhà, chỉ là đã bị dỡ bỏ và biến thành dáng vẻ hiện tại."
"Ngươi đang hoài niệm?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Có một chút." Giang Hạo gật đầu.
Hắn không phải là một người tuyệt tình, dù là cuộc sống khi còn bé không được quá tốt, nhưng mà nơi này vẫn là nơi chôn nhau cắt rốn của hắn. Dù đã không còn người ở lại, hắn cũng hi vọng nơi này tồn tại. Nhưng hiện nay đã không còn cái gì nữa.
Đương nhiên, nếu như nhà gỗ ở Đoạn Tình Nhai bị hủy đi, hắn chắc là cũng sẽ có cảm xúc giống nhau. Đây là chuyện không biết làm thế nào.
"Ngươi có phụ mẫu huynh đệ tỷ muội?" Hồng Vũ Diệp đứng ở bên cạnh Giang Hạo, quan sát sân nhà.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Đã từng có phụ mẫu, lúc ta rời đi không có huynh đệ tỷ muội."
Mẹ ruột hắn qua đời vì khó sinh, sau ba tháng, mẹ kế tới.
Thời gian năm năm, bọn họ hình như cũng không có con cái gì cả, chỉ có một mình hắn. Phía sau có hay không thì hắn không được biết, chắc là có đi. Bọn họ tóm lại cần phải có người dưỡng lão.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Hạo thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Hắn chắc là sẽ không trở lại nơi này nữa. Hắn đã tới đây rất nhiều lần rồi.
Trước kia còn có cái để tưởng niệm, hiện tại nơi này không thấy người đã từng, cũng không thấy nơi ở quen thuộc.
Sau khi Giang Hạo rời đi liền bắt đầu hành tẩu ở các thành trì xung quanh. Hắn chỉ là đi ngang qua, không có dừng lại.
Thỉnh thoảng hắn sẽ gặp được một số việc, đều là chuyện của dân chúng bình thường, có bị người khi nhục, thậm chí là trọng thương. Thế nhưng không người nào có thể ra mặt cho bọn họ.
Giang Hạo thỉnh thoảng sẽ rơi xuống một tia chớp, thỉnh thoảng chỉ là lắc đầu rời đi.
Ngoài ra, phần lớn chính là mấy việc nhỏ lặt vặt. Có huynh đệ tỷ muội tranh đoạt gia sản trong nhà, bà nói bà có lý, ông nói ông có lý. Giang Hạo dừng lại nghe hồi lâu. Cho đến khi Hồng Vũ Diệp hỏi hắn ai nói có đạo lý hơn, Giang Hạo mới quay người rời đi, nói:
"Quan thanh liêm khó can thiệp vào chuyện gia đình."
Ngừng một lúc, hắn lại bổ sung một câu: "Ta quen thuộc với người nào hơn thì sẽ cảm thấy người đó có lý."
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục mở miệng.
Thời gian một năm, Giang Hạo đi khắp tất cả thành trì xung quanh, vẫn không tìm được thứ mà bản thân muốn tìm.
Tay hắn cầm quạt xếp, nhẹ nhàng lắc đầu rồi tiếp tục tìm kiếm.
Lúc vừa đi ra, khí chất hắn bất phàm. Một năm sau, khí tức hắn có chút nội liễm.
Hiện nay hắn đi trên đường đã không còn khí chất không giống bình thường kia nữa. Tựa như người đọc sách phổ thông đi trên đường, dần dần dung nhập vào trong đó, nhìn không ra bất kỳ tu vi hay bất kỳ điểm đặc biệt gì.
Lại qua một năm, Giang Hạo cảm giác trên người mình có một vòng nặng nề.
Thời gian hai năm, hắn đã đi gần phân nửa U Minh Phủ, nhưng mà vẫn không tìm được thứ muốn tìm.
Năm thứ ba.
Năm mươi sáu tuổi.
Đầu tháng hai.
Giang Hạo đứng trước một thôn xóm, quay đầu nhìn con đường sau lưng, không khỏi cảm khái: "Tiền bối, chúng ta đã ra ngoài rất lâu rồi?"
"Ngươi muốn tiếp tục đi về phía trước sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo trầm mặc một lát, lần nữa hướng về phía trước.
Năm thứ tư.
Năm mươi bảy tuổi.
Đầu tháng ba.
Sau khi Giang Hạo rời khỏi một tòa thành, lại quay đầu: "Tiền bối, lại qua một năm."
"Còn muốn tiếp tục không?" Hồng Vũ Diệp hỏi lần nữa.
Giang Hạo tiếp tục hướng về phía trước, lần này hắn không còn trầm mặc nữa, mà chỉ nói:
"Nghe nói mùa đông phía trước là một bầu trắng xóa, vãn bối chưa từng được chứng kiến."
"Ta đã từng thấy." Hồng Vũ Diệp nói.
"Là như thế nào?" Giang Hạo không khỏi hỏi.
"Ngươi nhìn thấy thì sẽ biết thôi." Hồng Vũ Diệp nói.
Lại qua một năm.
Năm mươi tám tuổi.
Đầu tháng một.
Giang Hạo nhìn tuyết trắng mỏng manh, nói: "Tuyết hình như không giống lắm, cảnh tượng tuyết trắng đầy trời cũng không xuất hiện."
"Còn muốn đi ngắm tuyết nữa không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không cần, có nhiều thứ không cần phải khăng khăng truy cầu, con đường này còn rất dài, không cách nào phân tâm." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
"Tiếc nuối sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiếc nuối, nhưng mà nhân sinh ai có thể viên mãn đây?" Giang Hạo nhìn Hồng Vũ Diệp, mỉm cười nói:
"Mặc kệ là tu sĩ hay là người bình thường thì hầu như đều có đầy tiếc nuối."
Giang Hạo cất bước trong gió tuyết, trên đường đi, hắn bung dù che tuyết cho Hồng Vũ Diệp:
"Tuyết nhỏ một chút cũng tốt, mùa đông sẽ không quá lạnh, người chết cũng ít đi. Có đôi khi mỹ cảnh trong mắt người khác lại là thanh đao đoạt mạng của một nhóm người khác."
Bắt đầu từ năm này, Giang Hạo không còn cố ý đi tới đi lui ở xung quanh nữa.
Mà là một đường hướng về phía hải ngoại.
Bọn họ gặp qua rất nhiều người, nhưng mà mỗi người nhìn thấy bọn họ đều sẽ không quay đầu.
Quá bình thường.
Trong mắt mọi người, hai người như là một thành viên trong đám người bình thường, không cần thiết phải nhìn nhiều.
Năm thứ năm.
Năm mươi chín tuổi.
Đầu tháng tư.
Giang Hạo không chỉ gặp được người bình thường, mà đã bắt đầu gặp được một số người tu hành.
Nam Bộ đã bắt đầu loạn, khắp nơi đều có những thứ kỳ quái xuất hiện, khiến cho rất nhiều người không thể không rời khỏi quê hương. Một số yêu thú chui ra từ trong đất khiến cho thôn xóm xung quanh không thể không sớm rời đi.
Giang Hạo nhìn bọn hắn bao lớn bao nhỏ rời khỏi cố hương, trầm mặc hồi lâu rồi đi tới trước mặt yêu thú.
Đối phương nhìn chằm chằm vào người trước mắt, sau đó liền muốn động thủ. Nhưng mà ánh trăng vẩy xuống, yêu thú phá thành mảnh nhỏ.
Một ngày này, ánh trăng chiếu rọi cả ngọn núi, tựa như kỳ quan, bên trong ánh sáng nhiều thêm một thân ảnh, khiến bách thú e ngại.
Sáng sớm, đám người thoát đi được nửa đường bỗng phát hiện ngọn núi đã khôi phục yên lặng như cũ. Mọi người người reo hò, vui đến nỗi chảy nước mắt.
Giang Hạo đã rời khỏi ngọn núi lớn này, hắn quay đầu nhìn thoáng qua người đứng phía sau, trong lòng có chút cảm khái.
"Có đôi khi thứ bọn hắn muốn không phải là vinh hoa phú quý, chỉ là một nơi an thân."
"Không còn tiếp tục yên lặng làm một kẻ phàm nhân sao?"
"Tiền bối nói đùa, cái gọi là nhập trần, chỉ có không cần lực lượng, như thế nào mới có thể tính là nhập trần?"
"Ngươi cảm thấy cái gì là nhập trần?"
"Tu sĩ cũng là một phần giữa trần thế, cuốn vào trong đó chính là vào phàm trần, mà không phải làm một phàm nhân mới là nhập trần."
---
Trên một hòn đảo tại hải ngoại.
Nơi đây có lượng lớn người tụ tập, xung quanh có thi thể yêu thú, thi thể hải quái, còn có lượng lớn thi thể nhân loại. Mà ở giữa hòn đảo là một hạt châu màu đen, trong đó có một thân ảnh như ẩn như hiện.
"Đưa ta đi Nam Bộ, cứ hướng về phía Nam là được, ta có thể gặp được hắn."
Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu chấp hành.
Đám người ở gần trung tâm nhất mang theo hạt châu nhanh chóng rời đi.
Một bên khác, Đào tiên sinh đạt được tin tức.
Chú ý lâu như vậy Vạn Vật Chung Yên cuối cùng cũng có động tĩnh, bọn hắn đi đến Nam Bộ.
"Vạn Vật Chung lại sắp ra ngoài rồi?" Xích Thiên cười nói:
"Hắn thật đúng là sinh động, nhưng mà mệnh hắn đúng là cứng rắn, chết rồi lại sống."
Đào tiên sinh có chút kinh ngạc, hắn biết Vạn Vật Chung là ai. Nhưng mà nhân vật như vậy lại thả ra ảnh hưởng, còn là đi Nam Bộ.
Đây là đi tìm Tiếu Tam Sinh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận