Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1147: Gặp Lại Vạn Vật Chung

Chương 1147: Gặp Lại Vạn Vật Chung
Nam Bộ.
Đông Thành Châu Phủ.
Giang Hạo ngồi xe ngựa hướng về phía thành trì.
Đây cũng không phải là xe ngựa bình thường, mà là dùng Linh thú, xe đang nhanh chóng tiến lên, chỉ là nhìn bình thường mà thôi.
Ngựa thật sự quá mắc.
Giang Hạo muốn lấy thân phận của một người bình thường để thể nghiệm cuộc sống một chút, cho nên hắn làm một thương nhân, buôn đi bán lại.
Không kiếm được tiền, làm thương nhân tháng thứ hai, cũng bởi vì bán sai đồ mà hao tổn một nửa. Thời gian nửa năm, hắn gần như mất cả chì lẫn chài.
Giang Hạo thoáng có chút ngây người. Hắn tưởng tượng rất tốt, thế nhưng lúc thực hành mới phát hiện không hề dễ như tưởng tượng.
Mà bây giờ còn có thể tiếp tục làm thương nhân, cũng không phải do hắn lợi hại như nào, mà là hắn tùy ý mua chút đồ, vốn cho rằng có thể hồi vốn là được, ai ngờ cuối cùng lại kiếm lời.
Thứ bán chạy nhất chính là son phấn.
Nơi sản sinh là thâm sơn, ngăn cách với tiểu trấn bên ngoài, không có đặc sản gì, chỉ có son phấn là không tệ.
Hắn nghĩ bụng sẽ mua một chút son phấn đi ra ngoài bán.
Hắn vốn cho rằng đồ ở các thành trì lớn hẳn là cực kỳ ghê gớm, nhưng mà son phấn lại hoàn toàn không bằng cái trấn nhỏ kia.
Trong lúc nhất thời, khách hàng nối liền không dứt. Điều này đã khiến hắn kiên trì tới hiện tại, nếu không đã sớm đổi cái khác rồi.
"Xem ra ngươi không chỉ không giỏi về trận pháp mà chuyện làm ăn cũng không được." Một nữ tử kéo rèm xe ngựa lên, nói.
Là Hồng Vũ Diệp.
Những năm này, nàng không nói nhiều, nhiều khi đều là trầm mặc, chỉ là an tĩnh đi theo và quan sát.
"Tiền bối nói đùa, có cực ít người cái gì cũng biết." Giang Hạo cười nói:
"Vãn bối dù sao cũng chỉ là một người bình thường."
"Rất nhiều suy nghĩ của ngươi đều được, nhưng mà không thích hợp với thành trì xung quanh." Hồng Vũ Diệp nói.
Ban đầu, Giang Hạo vốn muốn dạy người ta thay đổi hình thức thương nghiệp, nhưng sự thật cũng không được.
Hắn muốn dùng thức ăn hoàn toàn mới để chinh phục người xung quanh, đáng tiếc vẫn là không được. Người ăn được thì không thích, người thích thì ăn không nổi.
Bọn họ thích là bởi vì chưa từng ăn thịt, chất thịt khác biệt, gia vị khác biệt, hoàn toàn không phải là một chuyện.
Giang Hạo rũ mắt thở dài nói: "Là vãn bối không biết tự lượng sức mình."
"Hiện tại thế nào? Dự định bán cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Lúc này Giang Hạo có một khoản tiền, hắn cũng không biết muốn bán cái gì.
"Vào thành xem đã, thuận tiện quan sát tình huống của các thôn trấn xung quanh luôn." Giang Hạo nói.
Hắn không có kinh nghiệm buôn bán, cũng không có thiên phú gì. Nhưng mà vẫn muốn thử xem, cũng chỉ tùy tiện thử một chút.
Sau nhiều lần trằn trọc.
Lại qua một năm mới.
Năm thứ sáu.
Sáu mươi tuổi.
Đầu tháng hai.
Giang Hạo đã thua lỗ sạch tiền. Hắn có chút gấp gáp, bản thân hắn cũng không phải bởi vì kinh doanh không được mà thua lỗ, mà là vì cạnh tranh với người khác, lọt vào cạm bẫy của người ta, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
"Ngươi không nhìn ra mấy trò vặt kia sao?" Hồng Vũ Diệp dò hỏi.
Giang Hạo cũng không tức giận, thở dài một tiếng nói: "Đã nhìn ra."
"Vậy ngươi còn nhảy vào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ừm, bởi vì dù không nhảy vào cũng bán không được, lương thực ở trong tay quá đáng tiếc, cho nên ta đã bán giá thấp cho mấy người cùng khổ kia." Giang Hạo lắc đầu thở dài nói:
"Lương thực lần này rất nhiều, bọn hắn không dung được ta, cho nên muốn ép ta bán với giá thấp, sau đó thu mua lương thực của ta. Chờ ta không còn nữa, đối phương một nhà độc đại, đương nhiên có thể tăng giá gấp bội để kiếm về. Ta không có khả năng không bán lương thực, chỉ có thể nhảy vào. May mà không bị người của bọn hắn mua đi với giá thấp.”
Giang Hạo lên xe ngựa, lái xe rời đi, nhẹ giọng cười nói: "Tiền bối, ta phát hiện dù ta có kinh doanh thế nào đều có sự khác biệt với những thương nhân chân chính."
"Khác nhau chỗ nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ta chung quy lại vẫn là ta, người sáu mươi tuổi Nguyên Thần sơ kỳ, hao tổn với ta mà nói cũng không phải là trí mạng, bởi vì đây không phải là toàn bộ." Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, cảm khái:
"Đánh cược tất cả, thua chính là thua, mặc dù nội tâm của ta có chút dao động, nhưng sẽ không loạn."
"Nếu có một ngày ngươi muốn thành tiên, như vậy người thành tiên chính là ngươi sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo nghe vậy thì rũ mắt, hình như suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lái xe rời đi.
"Nghe nói phía trước có một tòa thành lớn, còn có tiên nhân phi thăng, chúng ta đi xem một chút." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp đi ra từ trong xe, ngồi ở bên cạnh Giang Hạo, nhìn về phía trước. Nàng thường xuyên ngồi ở chỗ này nhìn phong cảnh bên ngoài. Giang Hạo ban đầu có chút lo lắng, sau đó cũng dần quen thuộc.
Hắn vẫn không dám mạo phạm người bên cạnh, nhưng mà đã quen thuộc với rất nhiều chuyện.
Quen thuộc thật sự là đáng sợ.
Nếu như hiện tại mà là một mình tiến về hải ngoại, hắn thậm chí sẽ cảm thấy không quen.
Năm ngày sau.
Giang Hạo đi tới trước thành trì lớn kia.
Nơi này người đến người đi nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Tường thành có thể nói là cao nhất Nam Bộ hiện tại, không chỉ như thế, trong đó chất chứa lực lượng bàng bạc. Nhưng mà lực lượng ẩn giấu nhiều năm, dường như không cách nào bị dẫn động.
"Tòa thành này không đơn giản, đáng tiếc không có người nào biết được sự bất phàm của nó."
Nếu như khí tức ẩn tàng này bộc phát, nhất định sẽ có vô số tông môn tới, sẽ không để nó tùy ý vận chuyển giống như các thành trì phổ thông.
Đi trên đường phố, Giang Hạo nghe thấy tiếng rao hàng, nhìn thấy khung cảnh phồn hoa.
Cảnh tượng như vậy không gặp nhiều.
Thời gian trôi qua từng giờ, thế cục Nam Bộ cũng xuất hiện rung chuyển.
Rất nhiều khu vực xảy ra dị biến, hỗn loạn không ngừng quét sạch xung quanh.
"Tiền bối muốn mua chút gì không?" Trên đường đi, Giang Hạo vừa che dù vừa hỏi.
Ánh nắng tươi sáng, hắn đang che nắng cho Hồng Vũ Diệp.
"Ngươi còn có tiền?" Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo một chút, hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo nói khẽ:
"Tiền mua đồ cho tiền bối thì vẫn phải có."
"Lá trà thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo không còn nói tiếp.
Những năm này đã hao hết tất cả Cửu Nguyệt Xuân, chỉ có thể uống chút lá trà bình thường.
Lúc này Giang Hạo nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt, dự định đi mua một chút.
Chỉ là vừa mới tới, một người đàn ông trẻ tuổi cũng xuất hiện.
Hai người cùng đứng trước cửa hàng bánh ngọt.
Giang Hạo nhìn về phía hắn, nháy mắt có một loại cảm giác nguy cơ.
Đây là một nam tử ngoài ba mươi, có chút râu ria, cũng không có khí tức tu vi gì. Nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy cơ vô hình, hơn nữa còn mang đến cho Giang Hạo một loại cảm giác rất tinh tường.
"Ngươi cũng thích bánh ngọt? Bánh ngọt ở đây đúng là không tệ." Đối phương mở miệng cười nói.
Sau đó, hai người mua bánh ngọt.
"Ngươi tên gì?" Đối phương không hề rời đi.
"Tiền bối thích gọi ta là gì đều được." Giang Hạo thu hồi bánh ngọt, nhẹ giọng trả lời.
"Vậy ta gọi ngươi là Tiếu đạo hữu?" Nam nhân mỉm cười hỏi.
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc nhưng mà cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là bình thản gật đầu: "Tiền bối thì sao?"
"Ngươi có thể gọi ta là Vạn Vật Chung." Nam tử đáp.
"Vạn tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
"Chúng ta nói chuyện chút đi?" Vạn Vật Chung vừa ăn vừa đi về phía trước.
Bước đi của Giang Hạo cũng không dừng lại, sóng vai mà đi.
"Ngươi tò mò không?" Vạn Vật Chung mở miệng.
"Tiền bối chỉ cái gì?" Giang Hạo nghi hoặc.
"Ta đột nhiên tìm được ngươi, phải biết ngươi đã che đậy thiên cơ, dung nhập thế tục, muốn tìm được cũng không dễ dàng." Vạn Vật Chung nói.
"Nhưng vẫn không thể tránh khỏi tiền bối, không phải sao?" Giang Hạo nhẹ giọng cười nói.
"Có lẽ tất cả đều chỉ là trùng hợp." Vạn Vật Chung mở miệng cười:
"Lần này tìm ngươi thật ra là có mấy lời muốn hỏi ngươi một chút." Vạn Vật Chung đi từ đường phố huyên náo vào trong một ngõ nhỏ an tĩnh, chẳng có mục đích gì.
"Tiền bối muốn hỏi cái gì?" Giang Hạo dò hỏi.
Bản thân bị tìm ra, quả thật có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà đối phương hình như cũng không có ác ý, chí ít bây giờ nhìn qua là như này.
"Nghe nói ngươi là người của Vạn Vật Chung Yên." Vạn Vật Chung hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, cũng không giải thích nhiều.
"Ngươi tại sao muốn gia nhập Vạn Vật Chung Yên?" Vạn Vật Chung thuận miệng hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Không có lý do gì cả, chỉ là muốn gia nhập mà thôi."
"Không muốn mang đến sự an bình vĩnh cửu cho thế giới?" Vạn Vật Chung hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Ta không có lý tưởng rộng lớn như vậy."
"Lý tưởng rộng lớn sao?" Vạn Vật Chung tự giễu cười nói: "Không nên cảm thấy cực đoan, vô tri sao?"
Giang Hạo trầm mặc.
Hắn an tĩnh đi trong ngõ hẻm.
Lúc này trong ngõ nhỏ có đám trẻ đang chơi đùa, còn có một bà lão mang theo cái bọc quần áo chậm rãi đi tới.
Vạn Vật Chung ôn hòa mở miệng:
"Vạn Vật Chung Yên sẽ không bị lý giải, cũng không có khả năng bị lý giải. Đối với những người có cuộc sống tốt mà nói, chúng ta chính là kẻ đáng ghét nhất giữa thiên địa này. Bản thân không muốn sống, lại muốn mang theo tất cả mọi người cùng chết. Không phải sao?”
"Để ý tới hay không thì có ích lợi gì chứ? Người có cuộc sống hạnh phúc cũng sẽ không thể hiểu được cuộc sống của người đau khổ. Mà người hạnh phúc cũng sẽ không giải thích cho bọn hắn." Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
Hắn nhìn người đi lại trong ngõ nhỏ, rũ mắt.
Có đôi khi cách nhau một bức tường chính là hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Có người giàu có sung túc, có người nghèo rớt mùng tơi. Sự khác biệt giữa bọn hắn có lẽ không phải là bởi vì bên nào cố gắng hơn, vẻn vẹn chỉ là sự lựa chọn khác biệt trên quyết định nào đó. Từ đó cuộc đời rẽ sang những hướng khác nhau.
Đây là vì cái gì?
Có đôi khi Giang Hạo cũng không hiểu, đây là vì sao. Bởi vì vận mệnh sao? Hay là bởi vì nhân quả? Hoặc là đại thế thiên địa? Cũng có thể chỉ đơn thuần là người không đủ thông minh, không đủ cố gắng?
"Thối bà bà, ngươi thối quá, có phải lại chui từ góc xó xỉnh nào ra hay không?" Trong ngõ nhỏ, một số đứa trẻ bắt đầu lên tiếng chê bai.
Bọn chúng che mũi, thậm chí còn dùng đồ vật ném bà lão.
Lúc này, bà lão ở trong góc cúi đầu, cẩn thận hướng về phía trước.
"Thúi chết."
Một hòn đá ném qua, trùng hợp rơi trúng tay bà lão, bà bị đau một tiếng, quần áo trong tay rơi xuống đất.
Bọc quần áo lăn trên mặt đất, y phục rơi tứ tán.
"Y phục thối quá, thật là bẩn, oa, đi mau, đi mau."
Mấy đứa trẻ lớn tiếng kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Bà lão cúi đầu ngồi xuống, bắt đầu xếp lại quần áo. Vào lúc nàng động thủ, một nam nhân đột nhiên ngồi xuống hỗ trợ thu thập giúp nàng.
"Bà bà không sao chứ?" Vạn Vật Chung mở miệng hỏi.
"Không, không có việc gì, công tử không cần như thế." Bà lão nhìn Vạn Vật Chung, có chút sợ hãi nhận lấy đồ trong tay đối phương.
"Không ngại." Vạn Vật Chung lắc đầu, hỗ trợ thu thập quần áo:
"Ta mang quần áo về giúp ngươi.”
"Không, không cần." Bà lão không dám tới quá gần Vạn Vật Chung, dường như lo lắng đối phương sẽ ngửi thấy mùi gì đó không dễ ngửi.
"Chỉ đưa đến cổng." Vạn Vật Chung ôn hòa nói.
Sau đó, Vạn Vật Chung hỗ trợ đưa đồ đến trước cửa nhà bà lão, sau đó mới rời đi.
Giang Hạo nhìn xem, cũng đi theo.
Cho đến khi rời đi, hắn mới xác định, đối phương là thật tâm muốn giúp bà lão mà không phải là giả vờ giả vịt, cũng không phải là cố ý hành động, mà là bản năng.
"Rất bất ngờ sao?" Vạn Vật Chung nhìn Giang Hạo, hỏi.
"Đúng là có một chút." Giang Hạo gật đầu.
Trong nhận thức của hắn, Vạn Vật Chung không phải là người như này. Thứ đối phương muốn chính là sinh mệnh thiên địa tàn lụi.
"Thứ ta muốn là vạn vật chung yên, cũng không phải là làm ác." Vạn Vật Chung trả lời một câu.
"Có khác nhau sao?" Giang Hạo hỏi.
"Vẫn có một chút." Vạn Vật Chung cười nói:
"Con đường này có rất nhiều người, bọn hắn đã phải trải qua hai loại cuộc sống cực đoan. Có người hoành hành bá đạo, có người tiếp nhận bất hạnh. Chuyện ta muốn làm không phải là khiến cho bọn hắn thống khổ, mà là biến bọn hắn thành cùng một loại người, kết thúc nỗi thống khổ của bọn hắn. Chúng sinh bình đẳng."
Giang Hạo rũ mắt, cũng không tán đồng.
"Tiền bối cảm thấy có thể thực hiện được sao?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng không thể, chuyện này quá khó khăn, cả đời đều khó mà hoàn thành." Vạn Vật Chung nói.
"Vậy sao tiền bối lại phải làm?"
"Không thể hoàn thành liền không làm? Vậy tại sao con người phải thành tiên? Trong truyền thuyết Nhân Hoàng trấn áp vạn cổ, những người khác trong thời đại kia đã từ bỏ sao? Bọn hắn đều không từ bỏ. Lúc đó trên đời còn chưa xuất hiện người như Nhân Hoàng, sao ta có thể từ bỏ sớm được?"
"Nếu như xuất hiện thì sao?"
"Vậy thì càng không thể từ bỏ, điều đó đã nói rõ đại thế đến, tất cả đều có khả năng."
Giang Hạo không còn tiếp tục mở miệng nữa, bản thân hắn không có cách nào rung chuyển chuyện mà Vạn Vật Chung muốn làm.
Bọn hắn một đường đi tới, đi ra ngõ nhỏ, đi tới trước một dòng sông. Hai người dừng lại trong một cái đình.
"Nghe nói ngươi có quen biết với rồng?" Vạn Vật Chung hỏi.
"Tiền bối muốn hỏi gì?" Giang Hạo cũng không trả lời.
"Rồng bên trong Cổ Lão Chi Địa đã bắt đầu xao động, động tác của bọn hắn rất lớn, muốn làm chút gì đó. Mà ngoại trừ bọn hắn, Hắc Long cũng đang dần dần thức tỉnh." Vạn Vật Chung ngồi xuống pha trà, sau đó nói:
"Bọn hắn đã biết được chuyện Tổ Long Chi Tâm, mà ngươi đã từng đi vào Uyên Hải tiếp xúc Tổ Long Chi Tâm. Bọn hắn sẽ tìm ngươi."
"Tiền bối đến để nhắc ta đề phòng bọn hắn?" Giang Hạo hỏi.
"Không, ta muốn ngươi chuyển lời giúp ta một câu." Vạn Vật Chung nói khẽ: "Mặc dù chúng ta ở cùng một nơi, nhưng lại không cách nào gặp nhau."
"Ta sẽ được cái gì đây?" Giang Hạo hỏi.
"Có thể đạt được rất nhiều tin tức từ Vạn Vật Chung Yên, nếu ngươi muốn làm người tốt thì có thể truyền tin tức ngoài, muốn làm người xấu thì có thể lợi dụng tin tức để giết người." Vạn Vật Chung vừa cười vừa nói.
"Không sợ kế hoạch của các ngươi thất bại sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Tiểu đả tiểu nháo mà thôi." Vạn Vật Chung bình thản nói.
Giang Hạo trầm mặc, cuối cùng lắc đầu: "Không đủ."
"Đại thế sắp mở ra, ta có một biện pháp có thể giúp ngươi không bị tìm tới ở dưới đại thế." Vạn Vật Chung mở miệng lần nữa, ngừng một lúc, hắn bổ sung một câu:
"Hai điều kiện gộp chung một chỗ."
Nghe vậy, Giang Hạo mỉm cười nói: "Được, tiền bối muốn truyền lời gì?"
"Nói với bọn hắn là, thiên thư truyền thừa Long tộc đang ở chỗ của ta." Vạn Vật Chung vừa cười vừa nói.
Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Vạn Vật Chung lúc này mới nói: "Ngươi nói xem chúng ta có phải là đã từng gặp nhau rồi hay không?"
Giang Hạo cười không nói.
"Có lẽ rất nhanh thôi ta sẽ nghe được tin tức liên quan tới ngươi." Vạn Vật Chung vừa cười vừa nói, cuối cùng hóa thành hư không.
Chờ đối phương rời đi, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở ra. Đối phương tới quả thật có chút ly kỳ.
Lúc này Hồng Vũ Diệp cũng ngồi trên ghế ngồi.
"Tiền bối biết Vạn Vật Chung làm sao để tới đây không?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Hồng Vũ Diệp cũng không trả lời.
Giang Hạo không xác định được đối phương là không biết hay là vì lý do khác, hoặc là nàng cố ý thả cho Vạn Vật Chung tới. Đương nhiên, chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Đoạn đường này hắn đã gặp rất nhiều chuyện, chuyện cần làm chính là bình ổn tất cả mọi chuyện, để cho mình càng thêm bình tĩnh, có nội tình thành tiên.
Có lẽ làm vậy sẽ buồn tẻ không thú vị, nhưng hắn bắt buộc phải khô khan lắng đọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận