Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1153: Thành Tiên Rốt Cuộc Có Bao Nhiêu Khó Khăn

Chương 1153: Thành Tiên Rốt Cuộc Có Bao Nhiêu Khó Khăn
Đầu tháng sáu.
Đào tiên sinh đi ra khỏi Thiên Hạ Lâu.
Thân thể to con của hắn đi trên đường, người bình thường nhìn vào đều sẽ cảm thấy đây chắc là một hung thần ác sát. Chỉ là hắn lại mặc một áo choàng đạo nho, theo kiểu thư sinh, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Khí chất nho nhã phối hợp với thân hình to con đúng là làm cho người ta chú ý.
Chu Thâm nhìn thấy Đào tiên sinh ra, lập tức nghênh đón.
Đường Nhã cũng cảm thấy tò mò: "Đào tiên sinh không phải là đang bế quan sao?"
"Đã đến lúc, nhất định phải xuất quan." Đào tiên sinh vừa cười vừa nói.
Hắn chợt nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Xích Thiên tiền bối đâu?"
"Đoạn thời gian trước nói là gặp được huynh trưởng, muốn một chút linh thạch. Hiện tại đã xài hết rồi nên đang đi khắp nơi để tìm huynh trưởng." Đường Nhã nói.
"Xích tiền bối đúng là một người thẳng thắn." Chu Thâm nói.
"Vẫn là ngươi nói chuyện êm tai hơn." Lúc này, một nam tử mặc áo choàng màu nâu đi ra từ trong hư không, dường như có chút tiếc nuối.
Hắn rơi xuống trước mặt Đào tiên sinh, nói: "Đào tiên sinh muốn đi đâu?"
"Xích tiền bối." Đào tiên sinh cung kính hành lễ.
Chu Thâm và Đường Nhã ở bên cạnh cũng hành lễ theo.
"Thập Nhị Thiên Vương muốn thành tiên, ta muốn đi qua xem một chút." Đào tiên sinh đáp.
"Thập Nhị Thiên Vương sắp thành tiên?" Xích Thiên thoáng có chút ngoài ý muốn:
"Thật hay giả vậy? Trên đời này có người có thể khiến Thập Nhị Thiên Vương thành tiên sao?"
"Thật." Đào tiên sinh giải thích:
"Lần này chắc là thật sự có khả năng nhất định, nhưng mà cuối cùng có thể thành tiên hay không thì không được biết."
"Có người muốn làm người đầu tiên sao?" Xích Thiên hỏi.
"Có." Đào tiên sinh gật đầu.
Nghe vậy, Xích Thiên híp mắt lại nói: "Vậy thì đúng là nên đi qua nhìn một chút." Đào tiên sinh khẽ gật đầu.
Có rất nhiều người biết chuyện này, cho nên nhiều thêm mấy người cũng không ảnh hưởng đến cái gì. Bởi vì có Xích Long trợ giúp, bọn hắn rất nhanh đã đi tới hải vực của Thập Nhị Thiên Vương. Khi đi tới, Xích Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, chau mày nói:
"Nơi này đúng là không được bình thường, tinh thần của Thập Nhị Thiên Vương đã đạt đến đỉnh phong."
"Tiền bối, ngươi nói xem người làm người đầu tiên từ trước tới nay sẽ là ai?" Đường Nhã tò mò hỏi.
Bọn hắn đã tra xét rất lâu, nhưng đều không có tin tức gì. Mức độ thần bí của người này cao đến không hợp thói thường.
Đừng nói là bọn hắn, cho dù là Thập Nhị Thiên Vương cũng không biết đây là ai.
Đào tiên sinh nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được phương vị của mình.
"Không biết, nhưng mà trận pháp này không đơn giản." Xích Thiên lập tức nhìn ra mánh khóe.
Trận pháp này được chuẩn bị cho thành tiên, hơn nữa còn không phải là trận pháp bình thường. Xem ra đối phương thật sự là dự định mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.
Hành động vĩ đại như thế, đương thời thật sự có người dám thử sao?
Phải biết một khi thất bại chắc chắn sẽ bị khí vận của Thập Nhị Thiên Vương phản phệ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía các phương vị khác, chau mày: "Còn có dạng cường giả này tới, người của Thư Viện sao?"
Hắn có không ít hảo cảm đối với Thư Viện, dù sao đó chính là tông môn của bạn tốt. Đối phương có bối phận không nhỏ ở trong đó, chỉ là vẫn luôn không trở về mà thôi.
Hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy bọn hắn tới.
Bản thân đi khắp tứ bộ, nhưng vẫn luôn chưa tới Tây Bộ, cũng không rõ ràng tình huống bên kia. Nhưng mà, những người kia đều không đơn giản, cuộc sống chắc là rất tốt.
Cùng lúc đó, trung tâm hải vực yên tĩnh lại.
Sự dao động của sóng biển giảm xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, không chỉ như thế, dạng trạng thái này kéo dài đến toàn bộ hải vực.
Tựa như vùng biển này đều biết hôm nay là thời gian đặc thù, muốn an tĩnh chờ đợi một ngày này đến.
Lúc này, Bích Trúc đã đi tới bên trên phương vị.
Ở sau lưng nàng có một chiếc thuyền, trên thuyền đương nhiên là ba người Cảnh Đại Giang và Xảo Di đang đứng thẳng.
Một bên khác, Tự Bạch đứng ở trên phương vị, cau mày nhìn về phía sau. Hắn cảm giác được thi khí, xem ra Lâu Mãn Thiên đã tới. May mà đối phương chỉ là một đạo phân thân, nếu không mà ra tay thì sẽ có vấn đề lớn.
Thân ở phương vị, hắn cảm giác có một bên đang trống không, không biết ai sẽ chiếm vị trí cuối cùng này. Hiện nay chỉ thiếu Thập Nhị Thiên Vương và người muốn thành tiên kia.
Rốt cuộc là ai thành tiên.
Mặc dù hắn có chút suy đoán nhưng lại không thể xác định. Người thành tiên thần bí đến mức khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Soạt!
Vào lúc mọi người đều có tâm sự, đột nhiên có tiếng nước chảy xuất hiện.
Trung tâm hải vực xuất hiện mười hai cột nước, từng thân ảnh xuất hiện ở phía trên các cột nước. Người tới chính là Thập Nhị Thiên Vương.
Thập Nhị Thiên Vương đứng ở trên mười hai cột nước lại có loại cảm giác kỳ quái. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết vì cái gì, cảm giác tinh khí thần đạt đến độ cao trước giờ chưa từng có, dường như chỉ cần mười hai người tề tụ là có thể thành tiên bất cứ lúc nào.
Cũng không phải là một người có loại cảm giác khao khát này, mà là mỗi một người đều có. Bọn hắn nhìn về chân trời, trong lòng có một loại xúc động.
Muốn phóng lên tận trời, cố gắng vượt qua kiếp thành tiên.
Đám người nhìn nhau, Đào Mộc Tú đột nhiên nói: "Dùng tinh thần thử một chút đi?"
Bọn hắn sẽ không làm loạn, nhưng mà nếu không thử một chút lại cảm thấy không cam tâm.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy người đã đông đủ liền có thể tấn thăng.
Đám người do dự, một giọng nói ngột ngạt truyền đến: "Không nên xâm nhập."
Những người khác gật đầu.
Giờ khắc này, Thập Nhị Thiên Vương cùng nhau ngẩng đầu, bọn hắn nhắm đôi mắt lại, điều động lực lượng của thân thể. Ngay sau đó, mây đen trên bầu trời trải rộng.
Xích Long hơi kinh ngạc: "Thập Nhị Thiên Vương đúng là mạnh, lại muốn tự mình thành tiên, nhưng mà trạng thái của bọn hắn đúng là đã đạt tới độ cao trước nay chưa từng có. Thiên thời địa lợi nhân hoà, gần như mọi thứ đều đứng về phía bọn hắn. Không thử một chút xác thực là không cam tâm."
"Sẽ thành công sao?" Đào tiên sinh tò mò hỏi.
"Đương nhiên là sẽ thất bại, rất nhiều Thiên Vương đều đã có cảm giác như vậy, đều không ngoại lệ muốn thử, nhưng cuối cùng đều là thất bại. Nhưng mà mười hai người này dường như chỉ là cẩn thận thăm dò mà thôi." Xích Thiên cười nói:
"Nếu như cấp tiến một chút thì bọn hắn sẽ phải hối hận, bởi vì có khả năng bỏ lỡ trạng thái tốt nhất. Về phần hiện tại, bọn họ nhiều lắm là đang cảm thụ loại cảm giác bất lực khi trời sụp kia một chút thôi."
Tự Bạch, Bích Trúc đều là kinh ngạc, người còn chưa tới, bọn hắn đã bắt đầu cố gắng thành tiên.
Cùng lúc đó, tâm thần của Thập Nhị Thiên Vương tựa như bay vọt lên trời cao vô tận, chỉ cần bay ra ngoài liền có hi vọng thành tiên.
Ngay từ đầu bọn hắn rất thuận lợi, nhưng sau khi nhìn thấy sắc trời thì cảm giác trời sập mênh mông liền xuất hiện. Bọn hắn như là một mảnh đá vụn bên trong trời sập, trực tiếp bị trời sập bao trùm.
Ngay sau đó sơn hải vô tận hiện ra, trấn áp xuống.
"Ta ngược lại muốn xem xem, sơn hải này rốt cuộc lớn đến bao nhiêu." Ánh mắt Đào Mộc Tú lóe lên, nhanh chóng hướng lên bên trên.
Từng mảnh từng mảnh sơn hải hiện ra, khi hắn lấy áp lực vô biên để nhìn trộm toàn cảnh của sơn hải thì cả người không khỏi sửng sốt.
Trong mắt của hắn đúng là sơn hải, mà ở phía sau sơn hải này là một mảnh sơn hải vô tận không có điểm dừng, không cách nào nhìn trộm.
Thứ hắn thấy trên bầu trời chỉ là một góc nhỏ bé trong đó mà thôi.
Chuyện này…
Làm sao có thể?
Thành tiên phải phá vỡ mảnh sơn hải này?
Đừng nói hắn, cho dù có thêm một trăm một ngàn người nữa đến đều không đủ.
Oanh!
Trung tâm trong hải vực, Thập Nhị Thiên Vương tiếp nhận uy áp lớn lao, rơi xuống từ trên cột nước. Bọn hắn cùng nhau mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ rung động.
Nếu như trước đó bọn hắn không thể cảm nhận được độ khó khi thành tiên thì hiện tại đã có thể phát hiện được.
Căn bản là không có khả năng.
Đối mặt với sơn hải như thế, ai có thể dẫn bọn hắn thành tiên? Mười hai người đều đã nhận ra việc thành tiên rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.
Vào lúc bọn hắn đang cảm thấy vô cùng chấn động, hải vực đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh trở lại, sau đó có tiếng bước chân truyền tới từ xa.
Có người đang tới gần nơi này.
Mỗi một bước chân rơi xuống, nước biển đều có chút rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận