Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1154: Đạp Nát Đăng Tiên Đài

Chương 1154: Đạp Nát Đăng Tiên Đài
Sau khi Giang Hạo nhìn thấy Xích Điền liền đi bộ về phía trung tâm hải vực. Hắn muốn để cho tâm của mình bình tĩnh trở lại.
Những gì trải qua trong mười lăm năm này không có khắc cốt minh tâm như vậy, nhưng mà lại khiến cho cả người hắn dày đặc hơn không ít. Có độ dày, mới có khả năng mở tiên lộ.
Hắn không biết mình có thể làm được đến mức độ nào, cho nên cũng sẽ phiền muộn, bất an. Lần thứ nhất thành tiên, còn không phải là thành tiên như bình thường.
Hắn sợ hãi sẽ thất bại, lo lắng cực khổ.
Lần này, thứ hắn có thể dựa vào quá ít, chỉ hi vọng tất cả đều có thể thuận lợi.
Nhưng mà loại hi vọng này nhất định chỉ là hi vọng.
Người đầu tiên từ xưa đến nay nói làm liền làm được sao?
Trong khoảng thời gian này, Giang Hạo đi trong hải vực ucar Thập Nhị Thiên Vương, chợt cảm giác hải vực xuất hiện biến hóa, dường như đã đạt đến đỉnh phong viên mãn.
Hắn biết tám phần là Hải La đã hoàn thành tấn thăng.
May mà trước đó đã để người ta giao trận pháp cho Đào Mộc Tú, người làm việc cho hắn đương nhiên là Xích Điền. Đối phương vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.
Sau đó, hắn lại tham gia tụ hội một lần, thông báo phương vị cụ thể và thời gian cụ thể.
Tháng sáu, chính là ngày thành tiên.
Hiện nay đã là tháng sáu.
Giang Hạo đã tới gần trung tâm hải vực.
Lúc đến, hắn cảm nhận được tinh khí thần của Thập Nhị Thiên Vương phóng lên tận trời.
Hỏi Hồng Vũ Diệp mới biết, là Thập Nhị Thiên Vương đang thử dò xét thành tiên.
Hiện nay, kỳ ngộ của bọn hắn đã đạt đến đỉnh phong, cho nên có ảo giác có thể thành tiên. Quả nhiên, bọn hắn thất bại.
May mà chỉ là thăm dò, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện phía sau, Giang Hạo liền có thể bị ép cho không cách nào thành tiên. Kia đúng là bi ai vô tận.
Muốn làm gì cũng không làm được.
Quả nhiên, một khi vận mệnh bị khóa lại một chỗ với người khác, kiểu gì cũng sẽ xảy ra ngoài ý muốn. Nếu như có thể, hắn muốn một người thành tiên, một người đắc đạo.
Đi con đường của mình, không bị bất kỳ kẻ nào đả động.
Sau khi bọn hắn thất bại, Giang Hạo đã tiến vào trung tâm hải vực. Hắn điều chỉnh trạng thái, cố gắng cộng hưởng với hải vực.
Nếu như là thường ngày thì có lẽ không cách nào làm được, nhưng có Hoang Hải Châu, mảnh biển này sẽ cho hắn một chút mặt mũi. Mà trong nháy mắt hải vực cảm nhận được Hoang Hải Châu thì đột nhiên yên tĩnh trở lại. Thậm chí là đang chờ Giang Hạo tiến về trung tâm hải vực.
Lúc này Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nói khẽ: "Tiền bối, vãn bối muốn đi tấn thăng một chút.”
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Hồng Vũ Diệp chỉ là nhìn qua Giang Hạo.
Giang Hạo mỉm cười: "Nghĩ kỹ rồi, chuyện nên làm vãn bối đều đã làm, người nên gặp cơ bản đều đã gặp, có lẽ không viên mãn, nhưng đã đầy đủ."
Hồng Vũ Diệp chưa từng mở miệng, chỉ là nhìn qua người trước mắt.
Sau đó, Giang Hạo hơi hành lễ, làm xong những chuyện này hắn mới đi về phía trung tâm hải vực. Toàn thân hắn xuất hiện biến hóa, tay cầm quạt xếp, tựa như thư sinh.
Chính là dáng vẻ của Tiếu Tam Sinh.
Lúc này, bộ pháp của hắn nhẹ nhàng, mỗi một bước đều khiến cho hải vực rung động.
Ngoài ra, Giang Hạo không còn áp chế bất kỳ khí tức gì, tiên ý thuộc về hắn bắt đầu khuếch tán. Hải vực xuất hiện đại đạo gợn sóng, nhìn như bình tĩnh nhưng lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Giờ khắc này, Giang Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng, tiên ý của bản thân đang khuếch tán, tựa như mặt trời chói mắt chiếu sáng tứ phương.
Tất cả tầm mắt của cường giả xung quanh đều sẽ hướng về phía hắn. Đây chính là vạn chúng chú mục, đây chính là Tiếu Tam Sinh hắn. Tiếu Tam Sinh hắn muốn thành tiên, há có thể một thân một mình thành tiên? Nếu như động tĩnh phải lớn, vậy thì sẽ lớn đến không hợp thói thường.
Làm người đầu tiên từ xưa đến nay.
Trong nháy mắt Giang Hạo bước vào hải vực, dị động liền bắt đầu. Tất cả mọi người đều đã nhận ra. Ngay sau đó là tiên ý mênh mông.
Khiến người ta cảm thấy như đang có một vị tiên nhân đang đi về phía bên này.
Song khi bọn hắn nhìn về phương xa thì mới phát hiện, người tới cũng không phải là tiên nhân, mà là Tiếu Tam Sinh mà mọi người đều biết.
Tự Bạch thở ra một hơi, dường như đã đoán trước được.
Bích Trúc cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng rất tò mò không biết Tiếu Tam Sinh này rốt cuộc là ai. Là người của Tỉnh, hay là bản thân Tỉnh?
"Đăng Tiên Đài liền có tiên ý bực này? Quả nhiên là đại tiền bối của Thư Viện ta trọng tu." Cảnh Đại Giang kích động đứng lên.
Dù nói gì thì đây cũng là đại tiền bối của Thư Viện bọn họ, nếu không hắn và người khác sẽ không xong đâu.
Trên đời này nào có mấy người được như ba người bọn hắn, từ bỏ ưu thế của đại thế chi tranh để chạy khắp nơi? Nếu không phải vì đại tiền bối Thư Viện, bọn hắn há có thể tự nguyện từ bỏ ưu thế khi đại thế đến?
Nghĩ như vậy, chính Cảnh Đại Giang đều tin tưởng chắc chắn.
Người kinh ngạc nhất cũng không phải là người khác, mà chính là Xích Thiên thân là hiền đệ.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy Tiếu Tam Sinh bước ra từng bước một, mỗi bước của hắn đều mang theo một loại huyền diệu, cộng hưởng cùng hải vực, khiến đại đạo chấn động.
Hắn chắp tay mà đi, khí thế bàng bạc, uyên sâu giống như biển.
Chỉ qua mấy hơi thở, Tiếu Tam Sinh đã đi tới trên không của trung tâm hải vực. Hắn đứng lơ lửng trên không, quan sát Thập Nhị Thiên Vương.
"Tiếu Tam Sinh?" Đào Mộc Tú chấn kinh.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người tới lại là Tiếu Tam Sinh.
Người muốn dẫn dắt bọn hắn thành tiên không phải là người khác, mà chính là Tiếu Ram Sinh trước đó luôn không được bọn hắn coi trọng.
"Thả lỏng tinh thần của các ngươi." Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.
Thập Nhị Thiên Vương nhìn xung quanh một chút, cuối cùng không có từ chối.
Giờ khắc này, Giang Hạo có thể cảm nhận được khí vận của Thập Nhị Thiên Vương có một lỗ hổng, một khi đi vào rồi muốn đi ra liền khó khăn.
Nhưng mà hắn không chần chờ chút nào, lập tức bước ra một bước, đi tới trên không Thập Nhị Thiên Vương.
Giờ khắc này, lôi đình bùng nổ.
Sóng biển cuồn cuộn, sóng ngầm cuồn cuộn. Mười hai hải vực truyền đến tiếng chấn động vô biên.
Vào khoảnh khắc Giang Hạo tiến đến, tất cả hải vực bắt đầu sôi trào, giống như mỗi một hải vực đều cảm nhận được tiên ý của Giang Hạo. Thành tiên gần ngay trước mắt.
Thập Nhị Thiên Vương cũng đã nhận ra được biến hóa trước nay chưa từng có. Nếu như vừa rồi bọn hắn cảm thấy mình có thể thành tiên, như vậy giờ khắc này bọn hắn cảm thấy tiên lộ đã xuất hiện ở dưới chân.
Bọn người Hải La kích động, đây chính là phương pháp thành tiên chính xác?
Chỉ là rất nhanh bọn hắn liền nghĩ đến những gì vừa mới nhìn thấy. Đây mới chỉ là bắt đầu, toà sơn hải vô tận kia mới là trở ngại của bọn hắn.
Lúc sóng vai cùng khí vận của Thập Nhị Thiên Vương, hắn cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có. Khí vận của Thập Nhị Thiên Vương quả nhiên có thể áp chế vấn đề thân thể của hắn.
Mặc dù không biết có thể áp chế bao lâu, nhưng mà có lẽ sẽ đủ cho hắn thành tiên.
Giờ khắc này, hắn ngẩng đầu nhìn trời, cảm ngộ những năm này bắt đầu xuất hiện trong lòng hắn. Mỗi một lựa chọn trong đời người đều sẽ xuất hiện kết quả khác nhau.
Có người e ngại lựa chọn, có người sau khi lựa chọn lại cảm thấy hối hận, bắt đầu trông cậy vào nếu như. Mà bây giờ hắn lựa chọn thành tiên, mang Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.
Điều này nhìn như là lựa chọn, thật ra cũng không phải là lựa chọn, mà là con đường hắn cần phải trải qua trong đời người.
"Để con đường duy nhất này mở ra một cánh cửa đặc biệt."
Giang Hạo nỉ non tự nói, lúc này dưới chân hắn xuất hiện một cầu thang vô cùng to lớn. Giang Hạo nhìn cầu thang sau đó tiến lên một bước.
Sau khi bước chân rơi xuống, cầu thang truyền đến tiếng tạch tạch. Ngay sau đó, vô số vết rách trải rộng bốn phía.
Giọng nói của Giang Hạo vang lên lần nữa: "Phía sau cánh cửa chính là tiên lộ của ta."
Oanh!
Giọng nói vừa rơi xuống, Đăng Tiên Đài vỡ vụn. Giang Hạo nhảy lên một cái, bay thẳng vào mây trời.
Giọng nói mênh mông của hắn truyền khắp tứ phương: "Lúc này không thành tiên còn định chờ đến khi nào?"
Thập Nhị Thiên Vương không chút do dự, đạp nát Đăng Tiên Đài rồi nhảy lên. Tiên lộ còn chưa hiện ra rõ ràng, nhưng mà bọn hắn không có lựa chọn nào khác.
Giang Hạo cảm nhận gió biển, đây là con đường duy nhất của hắn, cũng là con đường không cách nào quay đầu. Giống như nhân sinh của hắn, không có nếu như.
Điều may mắn duy nhất chính là đường ở ngay dưới chân hắn. Cho nên, không có người nào có thể ngăn cản hắn hướng về phía trước.
Lúc này, tầm mắt Giang Hạo nhìn ra xa, ngay sau đó Thiên Đao xuất hiện trong tay hắn.
Yên lặng mười lăm năm, chỉ vì hôm nay.
Thiên Đao lên.
Thiên Đao xuống.
Ầm ầm!
Chém ra một đao, đao ý mênh mông bổ ra chân trời.
Lôi đình oanh minh, tiên lộ chợt hiện ra.
Một đao, mở tiên lộ.
Trong nháy mắt tiên lộ xuất hiện, thiên địa oanh minh chấn động tứ phương. Đại đạo dần dần xuất hiện.
Kinh động khắp hải ngoại.
---
Thiên m Tông.
Tiểu Li đang thủ hộ bàn đào đột nhiên sững sờ, tim không hiểu sao lại đập nhanh.
Nàng có chút hốt hoảng nhìn về phía con thỏ: "Con thỏ, liệu sư huynh có xảy ra chuyện gì hay không?"
Con thỏ nhìn Tiểu Li, nhảy lên trên nhánh cây, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi lợi hại hay là chủ nhân lợi hại?"
"Đương nhiên là sư huynh lợi hại." Tiểu Li nghiêm túc nói.
"Vậy ngươi có gặp nguy hiểm không?" Con thỏ hỏi.
"Không có." Tiểu Li trả lời.
"Vậy chủ nhân lợi hại hơn ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?" Con thỏ lại hỏi.
Nghe vậy Tiểu Li dường như nghĩ thông suốt cái gì đó, nói: "Cho nên sư huynh sẽ không có nguy hiểm gì đúng không?"
"Đúng thế." Con thỏ gật đầu.
"Thật hay giả vậy?" Tiểu Li kích động mà hỏi.
"Thỏ gia lấy thành tín đối xử với mọi người, bạn bè trên đường đều biết thỏ gia chưa từng gạt người. Thỏ gia đã từng lừa ngươi chưa?" Con thỏ ra vẻ nghiêm chính hỏi.
Tiểu Li lắc đầu.
Con thỏ ngạo nghễ nói: "Lớn tiếng nói cho ta, thỏ gia đã từng gạt ngươi chưa?"
"Chưa từng." Tiểu Li kiên định nói.
"Nếu như đã không có, như vậy chủ nhân có gặp nguy hiểm hay không?" Con thỏ hỏi.
"Không gặp nguy hiểm." Tiểu Li hưng phấn nhảy dựng lên.
Không có nguy hiểm liền tốt. Nàng không cần lo lắng nữa.
"Vậy ta đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi sao?" Tiểu Li hỏi.
Con thỏ gật đầu.
"Nhưng mà…" Tiểu Li xoa xoa hốc mắt, nói: "Ta cảm thấy bất an."
"Đó là do ăn ít, ăn nhiều liền không sao." Con thỏ nói xong liền mang theo Tiểu Li đến nhà ăn.
---
Cùng lúc đó, hải ngoại chấn động.
Thiên địa bị một đao bổ ra.
Đây cũng không phải là lấy thực lực bổ ra, mà là lấy tiên lộ bổ ra. Tiên lộ như khe hở nối liền trời đất, làm cho tim người ta đập nhanh.
Vô số người đều nhìn qua cảnh tượng kinh thiên kia.
Nam Cung Nguyệt sững sờ quan sát, biết đây là dấu hiệu Thập Nhị Thiên Vương thành tiên. Nhưng mà nàng cũng không biết tình huống cụ thể.
"Đi qua nhìn một chút." Xuyên Nguyệt nói.
Bọn hắn cũng biết Thập Nhị Thiên Vương sắp thành tiên, nhưng cũng không có tin tức cụ thể. Bởi vì những năm này bọn hắn chỉ làm một chuyện, không có thời gian đi nghe ngóng những chuyện khác.
Trên mặt biển, Lâu Mãn Thiên ngắm nhìn tiên lộ, cực kỳ chấn động: "Mở tiên lộ, hơn nữa còn không phải là mở tiên lộ theo cách bình thường, quả nhiên, hải ngoại chuẩn bị xuất hiện động tĩnh kinh thiên động địa."
Lâu Mãn Thiên nói xong liền nhanh chóng hướng về phía tiên lộ.
Một bên khác, một nam tử tay nâng hạt châu trong suốt đang quan sát tiên lộ.
Lúc này, một thân ảnh đi ra từ trong hạt châu, chính là Vạn Vật Chung có giao dịch cùng Giang Hạo. Hắn có chút khó có thể tin nổi, cuối cùng khóe miệng lộ ra nụ cười:
"Thiên hạ cường giả vô số, thiên chi kiêu tử tầng tầng lớp lớp, luôn người mới thay thế người cũ. Đúng là không thể khinh thường, chỉ cần cho bọn hắn thời gian, cho bọn hắn kỳ ngộ, không cần làm cái gì, bọn hắn cũng sẽ quấy cho long trời lở đất. Đi gặp người này, nhìn xem cuối cùng có thể trở thành người đầu tiên từ trước tới nay hay không." Vạn Vật Chung cất bước đi tới.
Lúc này, Giang Hạo cầm Thiên Đao trong tay, đi vào trước tiên lộ. Hắn nhìn qua khe hở như là tiên lộ, bước ra một bước, lúc này trên bả vai hắn có gợn sóng xuất hiện, áp lực vô tận ép ở trên người hắn.
Đây là khí vận tới từ Thập Nhị Thiên Vương.
Cùng lúc đó, công đức trên người hắn bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, đây là hệ lụy sau khi hắn đạp phá Đăng Tiên Đài để thành tiên.
Tấn thăng tất nhiên sẽ gây nên dao động.
Đương nhiên, hắn cũng không chút do dự, trực tiếp rút ra tất cả tu vi và khí huyết.
Giờ khắc này, lực lượng vô tận và khí huyết tràn ngập thân thể.
Áp lực lớn lao trong nháy mắt bị lực lượng khổng lồ này xông phá.
Giang Hạo nhìn tiên lộ sau đó bước ra một bước, như là một vệt ánh sáng lướt qua trời cao, đi đến trước tiên lộ.
Thập Nhị Thiên Vương phía dưới theo sát phía sau.
Chỉ là lúc đi lên lại phát hiện Giang Hạo đột nhiên dừng chân, có chút ngoài ý muốn. Trong lúc bọn hắn đang cảm thấy tò mò thì đột nhiên nhìn thấy tiên lộ bị bóp méo một chút. Hơn nữa, không biết tại sao đại đạo lại dường như dừng lại.
Giang Hạo cũng đã nhận ra dị biến, nhưng mà tên đã lên dây không bắn không được.
Lúc vừa mới bổ ra tiên lộ, hắn cảm thấy bản thân mình có thể thành tiên, dù là mang theo Thập Nhị Thiên Vương thì cũng có hi vọng. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được một loại cảm giác cực kỳ quái dị.
Dường như thiên địa không cho phép hắn thành tiên.
Hắn không biết đây là vì sao, nhưng mà hắn không thành tiên không được.
Tiên lộ ở ngay dưới chân, không có lý do gì mà không đi.
Khi hắn đạp lên tiên lộ, thiên địa chấn động, khí vận vô hình phảng phất như đang vờn quanh hắn, muốn giúp hắn một tay.
Chỉ là càng hướng lên trên, loại vặn vẹo kia lại xuất hiện lần nữa.
Giang Hạo cầm Thiên Đao trong tay, trảm xuống vặn vẹo, trong chốc lát vặn vẹo vỡ vụn.
Giang Hạo lần nữa cất bước.
Càng hướng lên trên, tiên khí trên người hắn càng ngày càng nồng hậu dày đặc.
Lúc này, vặn vẹo càng ngày càng nhiều, nhưng mà Thiên Đao nơi tay, lực lượng vô tận đang không ngừng bộc phát. Áp lực vô tận rơi xuống đều không thể ngăn cản bước đi của Giang Hạo.
Hắn thế như chẻ tre, gánh vác khí vận của Thập Nhị Thiên Vương, chưa từng dừng lại.
Công đức đã không còn thiêu đốt, mà là dùng khí vận của Thiên Vương để giảm bớt áp lực của bản thân.
Lúc này, đám người Mộc Long Ngọc đã đi tới trên tiên lộ. Bọn hắn cảm giác chỉ cần tiếp tục hướng lên trên thì sẽ có khả năng thành tiên.
Loại cảm giác thành tiên kia càng ngày càng rõ ràng.
Chỉ là rất nhanh, bọn hắn đột nhiên cảm nhận được tiên khí biến mất. Ngẩng đầu lần nữa thì phát hiện Tiếu Tam Sinh đã dừng lại. Mà bọn hắn cũng đã nhìn thấy nguyên nhân hắn dừng lại.
Trong chớp mắt, mọi người đều ngây ra như phỗng.
Người phía dưới quan sát đều cảm thấy khó có thể tin nổi.
Xích Thiên không thể tin được: "Làm sao có thể? Tiên lộ rõ ràng đã được mở ra, tại sao lại đứt?”
Tiên lộ bị đứy đoạn.
Lúc Giang Hạo quét ngang tất cả vặn vẹo, tiên lộ đột nhiên bị đứt mất, như là trời cao đang chơi đùa với hắn.
Hắn đứng ở trước tiên lộ, không thể tiến thêm được nữa.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua bóng lưng kia, trầm mặc không nói.
Chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên vốn cũng không có dễ dàng như vậy, chứ đừng nói đến việc Giang Hạo mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên. Tiên lộ bị đứt, không phải là không có khả năng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới lại đứt một cách như vậy.
Giữa thiên địa có một cỗ lực lượng đang gia trì cho hắn, nhưng mà cũng có một cỗ lực lượng đang chán ghét mà vứt bỏ hắn, không cho phép hắn thành tiên.
Giang Hạo đứng ở trước tiên lộ, trầm mặc không nói.
Tiên lộ của hắn bị đứt mắt, đứt mất với một loại phương thức không thể nào hiểu được.
Trong nháy mắt này, không có tiên lộ gia trì, tiên khí trên người hắn lập tức trở nên tán loạn. Ngay sau đó khí vận Thiên Vương bắt đầu phản phệ.
Uy áp của tiên lộ chấn nhiếp xuống.
Thiên địa giống như đang đổ sụp, uy áp đại đạo phô thiên cái địa mà xuống.
Phốc!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Vào lúc Giang Hạo muốn phản kháng, uy áp đột phá tất cả phòng ngự, đụng vào tim hắn. Lực lượng không cách nào phòng ngự kia nghiền nát khí thế của hắn, đánh hắn một chưởng rớt xuống trời cao.
Tất cả những gì hắn vừa mới làm tựa như là một tờ giấy mỏng manh không chịu nổi một kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận