Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1155: Chỗ Ta Đi Qua Từ Đây Liền Có Tiên Lộ

Chương 1155: Chỗ Ta Đi Qua Từ Đây Liền Có Tiên Lộ
Tiên lộ gãy mất.
Loại chuyện kinh thiên hãi tục này khiến cho mọi người chấn động.
Xích Thiên nhìn mà trong lúc nhất thời có chút khó chịu. Hắn cũng không hiểu tại sao lại khó chịu. Có lẽ là bởi vì người phía trên chính là bạn vong niên của hắn, lại có lẽ vì cảm thấy bi ai cho đối phương.
Tiên lộ gãy mất, dù cho ngay từ đầu thiên địa có ủng hộ đối phương thì cũng vô dụng.
Hắn đã không thể thành tiên được nữa.
Nói cách khác, phía dưới tiên hắn có khí vận mà người bình thường không cách nào có được.
Nhưng mà tất cả lại dừng bước trước Tiên.
Lúc đối phương mở tiên lộ có thể rung chuyển khí vận của Thập Nhị Thiên Vương, thế nhưng mà…
Như vậy thì sao chứ?
Đường gãy rồi.
"Từ xưa đến nay có ghi chép gì về biện pháp nối liền tiên lộ hay không?" Hắn nỉ non tự nói.
Đáng tiếc không người trả lời, mà chính hắn cũng không thể biết được đáp án. Cho dù hắn có lòng muốn hỗ trợ thì cũng bất lực.
Thiên địa chặn đường cướp của, ai có thể nghịch tiên lộ mà đi?
Vạn Vật Chung đang trên đường tới bỗng nhìn qua trời cao, không biết đang suy tư điều gì.
"Còn muốn tiếp tục hướng về phía trước không?" Một người phía sau hỏi.
Vạn Vật Chung trầm mặc hồi lâu, nói: "Đương nhiên là phải đi, mặc kệ có thành công hay không, hắn đều đáng được tôn kính. Có thể khiến cho thiên địa chặt đứt tiên lộ, đủ để chứng minh tất cả. Kẻ thất bại sẽ không được nhớ kỹ, nhưng mà người khai sáng sẽ được nhớ kỹ. Hắn chính là người khai sáng."
Vạn Vật Chung nói xong liền cười đi về phía trước, trên đường đi, hắn tò mò hỏi một câu: "Thiên địa có biện pháp nào có thể nối lại tiên lộ không?"
Người phục vụ cúi đầu cung kính nói: "Chuyện ngài không biết thì thuộc hạ làm sao có thể biết được?"
"Ta cũng không phải là vạn năng, cũng không phải là vô địch, chỉ là đi xa hơn ngươi một chút trên con đường nào đó mà thôi. Chuyện ngươi có thể biết, ta chưa hẳn đã có thể biết được." Vạn Vật Chung nói.
Người phục vụ cúi đầu, vẻ cung kính trong mắt lại càng thêm nồng đậm.
Lâu Mãn Thiên nhìn lên bầu trời, hắn có chút tiếc nuối, hiện tại động tĩnh đã đủ lớn, thế nhưng hắn chính là cảm thấy tiếc nuối.
Cường giả như này tương lai nhất định sẽ nở rộ quang mang vô tận.
Đáng tiếc lại bị chặt đứt như vậy.
Chính hắn là cường giả, cũng không phải cường giả.
Bởi vì người mạnh hơn hắn không ít, quá khứ, hiện tại và tương lai, mỗi một thời đại đều có.
Nhưng hắn vui lòng khi thấy tràng cảnh như thế.
Hắn không cách nào vô địch, nhưng mà hắn chưa chắc đã không thể đi con đường mà người khác đã đi qua, dù là không được thì cũng có thể biết được phương hướng.
Nếu như trên đường chỉ có một mình hắn thăm dò, vậy thì quá cô độc.
Đương nhiên, hắn cũng chán ghét cường giả, bởi vì bên trên con đường này, hắn từ đầu đến cuối không cách nào là người duy nhất kia.
Bích Trúc nhìn qua trời cao, bên trong đôi mắt mang theo một chút tiếc hận.
Thật ra trong nháy mắt nhìn thấy tiên lộ, nàng đặc biệt muốn đi lên, không chỉ là nàng, những người khác nhất định cũng là như thế.
Thế nhưng lần này là cùng Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, cho nên nàng cũng không sốt ruột, mà là chờ đợi.
Mà vừa chờ đợi một hồi đã thấy chuyện kỳ quái xuất hiện.
Vặn vẹo, vặn vẹo vô tận điên cuồng đánh tới.
Cho nên càng làm cho nàng không dám đi lên.
Vào lúc nàng còn đang suy nghĩ có phải mình lại sắp bỏ lỡ tiên lộ ngay trước mặt nữa hay không thì con đường kia chợt bị gãy ngay ở trước mặt nàng.
Bị gãy cực kỳ đột nhiên, khiến nàng có chút khó có thể tin nổi.
Đào tiên sinh và Tự Bạch cũng là như thế.
Bọn hắn đều đang đợi, nhưng mà thứ chờ được không phải là tiên lộ nở rộ ánh sáng, mà là chặn đường cướp của.
Không thể tưởng tượng nổi.
Đám người Cảnh Đại Giang đã đứng lên. Bọn họ chau mày, thậm chí làphẫn nộ.
"Tiên lộ bị gãy, thiên địa vứt bỏ, đại tiền bối của Thư Viện ta đã làm sai điều gì mà lại bị đối đãi như thế? Thiên địa bất công! Thư Viện ta thân ở giữa thiên địa, không nói đến công tích to lớn hay là công đức như nước thủy triều, nhưng nà chúng ta vẫn luôn nỗ lực rất nhiều vì mảnh thiên địa này. Bây giờ đại tiền bối của Thư Viện chúng ta lại phải chịu đãi ngộ như vậy có khác gì khiến cho Thư Viện ta trở thành Tiên Môn khiến tất cả tà ma e ngại giữa thiên địa này?"
Tiếng rống giận dữ của Cảnh Đại Giang truyền khắp tứ phương, không có chút ý định che giấu chút nào.
Dù đối phương có thất bại, dù đối phương mang theo vận rủi, dù có bị chán ghét, bọn hắn đã nhận định là đại tiền bối thì nhất định chính là đại tiền bối.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp nhìn về phía đám người Cảnh Đại Giang, có chút kinh ngạc.
Thư Viện hình như không giống với những gì nàng nghĩ cho lắm.
Xích Thiên nghe mà dở khóc dở cười.
Có lẽ bọn hắn không biết, vị này thật sự là đại tiền bối của Thư Viện. Nếu không sao bọn hắn lại phải vội vã tỏ thái độ của mình như thế chứ?
Thiên địa chấn động, Giang Hạo bị một chưởng đánh trọng thương.
Loại thương thế kia khiến hắn có chút hoảng hốt.
Thiên uy đột nhiên xuất hiện chấn cho toàn thân hắn đau đớn, máu tươi dường như muốn tràn ra từ mọi ngóc ngách thân thể.
Hắn suýt chút nữa là không ổn định được thân hình và rơi xuống mặt biển.
Một chưởng này khiến hắn hiểu được, thành tiên khó hơn dự đoán rất nhiều.
Loại khó khăn này không chỉ do vòng xoáy khí vận, mà còn do vận rủi và Tỏa Thiên.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, khí vận thiên địa đang trải đường cho hắn, chỉ cần tránh thoát được sự vứt bỏ của thiên địa thì sẽ có khả năng mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.
Thế nhưng, Thiên Cực Ách Vận Châu đã khiến hắn mất đi vận khí tốt.
Vận rủi giáng lâm, sự chán ghét của thiên địa đối với Tỏa Thiên lập tức rơi xuống trên người hắn.
Tiên lộ bởi vậy mà gãy mất.
Hắn trở thành một Đăng Tiên không có tương lại.
Một Đăng Tiên không có cách nào thành tiên.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn trời cao, có một loại cảm giác như bản thân chỉ cần an tâm đứng ở chỗ này, chờ sau đó lui lại một bước thì sẽ không có việc gì.
Một khi hướng phía trước, thứ nghênh đón hắn chính là tiên lộ phản phệ, khí vận phản phệ.
Sự phản phệ này có thể cắn nuốt hắn chỉ trong nháy mắt, sau đó hủy diệt.
Mà nếu như không hướng về phía trước liền mang ý nghĩa thành tiên thất bại.
Hắn có thể cảm nhận được, Thập Nhị Thiên Vương phía dưới đương nhiên cũng có thể cảm nhận được.
Bây giờ hắn không cách nào thoát khỏi khí vận của Thập Nhị Thiên Vương.
Bởi vì người khác có thể lựa chọn sống tạm, mà hắn thì không thể.
"Ta không sống nổi nữa."
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy đắng chát.
Hôm nay không thành tiên, tiện thành nhân.
Nhưng Thập Nhị Thiên Vương nguyện ý cùng hắn tiếp tục mạo hiểm sao?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo rũ mắt. Ánh mắt của hắn không có tinh quang, chỉ có một mảnh khô bại vô tận.
Giọng nói trầm thấp không mang theo bất kỳ cảm xúc gì chậm rãi truyền ra: "Các ngươi muốn hướng về phía trước hay là lui về sau?"
Hướng về phía trước hay là lui về phía sau?
Thập Nhị Thiên Vương hiểu rõ ý của đối phương, đó chính là muốn tiếp tục thành tiên hay là từ bỏ.
Trong lúc những người khác vẫn còn đang suy tư, Hải La là người thứ nhất mở miệng:
"Ngươi đang xem thường bản Thiên Vương sao? Vương của Mộc Long Ngọc nhìn thấy bản Thiên Vương còn phải gọi bản Thiên Vương một câu Thiên Vương. Ngươi hiểu cái gì gọi là Thiên Vương không? Vương của thiên địa lão tử. Ngươi hỏi ta hướng về phía trước hay là lui về phía sau? Ngươi là đang vũ nhục bản Thiên Vương?"
Mộc Long Ngọc cũng gật đầu: "Đạo hữu muốn làm gì thì cứ việc làm, tại hạ không có lựa chọn nào khác."
Đào Mộc Tú lạnh lùng nói:
"Không thành tiên, chúng ta sẽ không cách nào sống sót trong đại thế. Nhìn như có lựa chọn, nhưng thực ra lại phải bước về phía trước."
Thiên uy hiện ra ở trên không, lúc này bọn hắn không hướng lên thì sau này cũng sẽ phải đối mặt.
Nhưng mà người dẫn đường lại không có chút ý định lui lại nào, cho nên bọn hắn cũng không có khả năng lui về phía sau.
Không đi theo đối phương thì còn có thể làm gì đây?
Lúc này, Giang Hạo nhìn qua người phía dưới, quyết tâm của Thập Nhị Thiên Vương làm hắn chấn động.
Xem ra, cũng không phải là một mình mình không còn đường nào có thể đi.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
"Các ngươi nói xem, người đầu tiên thành tiên giữa thiên địa đã thành tiên như thế nào?"
Giang Hạo nhìn như đang hỏi thăm Thập Nhị Thiên Vương, trên thực tế chỉ là nỉ non tự nói.
Hắn lúc này cũng không có chờ đợi Thập Nhị Thiên Vương trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía trời cao:
"Người đầu tiên giữa thiên địa đạp phá Đăng Tiên, hắn có tiên lộ sao? Tiên lộ là do hắn đi ra, hay là tự nhiên xuất hiện ở giữa thiên địa?"
Lúc nói những lời này, Giang Hạo chậm rãi thu hồi Thiên Đao vào trong vỏ đao.
Lúc này, khí tức của hắn đang nhanh chóng hạ xuống, cuối cùng hóa thành vô tận bình thường.
Nhưng vết thương trên thân thể lại nhanh chóng khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Hắn nhìn qua trời cao, trời cao nhất định cũng đang nhìn chăm chú hắn.
Bởi vì từ đầu đến cuối thiên uy chấn động chưa từng dừng lại, dường như đang đưa ra cảnh cáo.
Nhưng mà Giang Hạo chỉ là nhìn qua, bên trong đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì:
"Nếu như ta chính là người thứ nhất thành tiên kia thì thứ ta phải đối mặt chính là giữa thiên địa không có tiên lộ, mà chuyện ta muốn làm cũng chỉ có một…"
Cảm nhận được quyết tâm của Giang Hạo, thiên uy chấn động, áp lực ngập trời trấn áp xuống như sóng biển cuồn cuộn.
Giang Hạo cứ như vậy nhìn qua, nhìn xem thiên uy đến.
Người xung quanh nhìn chằm chằm, cảm thấy dưới áp lực như vậy, Giang Hạo và Thập Nhị Thiên Vương sẽ không thể chống cự được.
Nhưng mà, vào lúc thiên uy trấn áp xuống, thật giống như không cách nào tác động đến Giang Hạo. Hắn chợt nâng tay lên nắm lấy vỏ đao.
Nắm đấm phảng phất như nặng ngàn cân, lấy đao lấy quyền đánh vào phía trên sóng thiên uy.
Ầm ầm!!!
Tiếng va đập thật lớn bắn ra, thiên địa chấn động.
Mà điều khiến cho mọi người rung động chính là mọi việc đều thuận lợi. Thiên uy tầng tầng vỡ vợ dưới một quyền này, bay ngược ra ngoài.
Giang Hạo nhìn qua tất cả, trong mắt không có bất kỳ đường lui nào.
Trong mắt của hắn chỉ có hai chữ…
Vấn Đạo
Thức thứ tư và thức thứ năm của Thiên Đao kết hợp, Vô Hối Vấn Đạo.
Lấy tất cả sinh mệnh, vấn đạo thành tiên.
Nhìn xem tất cả, giọng nói lạnh lùng của Giang Hạo truyền ra:
"Trên đời vốn không có tiên lộ, bởi vì ta đi qua từ đây liền có tiên lộ."
Giọng nói vừa rơi xuống, thần thông Tàng Linh Trọng Hiện được mở ra.
Trong nháy mắt, tình trạng của hắn đã khôi phục lại.
Tử khí xuất hiện từ mi tâm, chỉ trong hô hấp đã bao trùm toàn thân hắn.
Mà dưới chân càng có tử khí dày đặc phun trào.
Lúc này, hắn bước ra một bước, dấu chân lưu tại trời cao.
Mang theo một loại huyền ảo không cách nào diễn tả.
Tiến vào một cánh cửa đặc biệt, bước lên con đường thành tiên.
"Đường ta đi qua chính là tiên lộ, đi theo ta, mang các ngươi thành tiên." Giang Hạo rũ mắt nhìn Thập Nhị Thiên Vương.
Thập Nhị Thiên Vương thấy cảnh này đều cảm nhận được quyết tâm của Giang Hạo, cảng cảm thấy chấn động bởi một màn trước mắt.
Thế gian vốn không có tiên lộ, nơi hắn đi qua liền có tiên lộ.
Một câu kinh thiên hãi tục này làm cho bọn hắn nhiệt huyết sôi trào. Trong lúc nhất, đám người thời phóng lên tận trời, bọn hắn buông ra tất cả.
Cùng Giang Hạo cùng tiến cùng lùi.
Khí vận của Thập Nhị Thiên Vương khổng lồ trước nay chưa từng có.
Mà đối với câu nói gây kinh hãi kia, đừng nói là Thập Nhị Thiên Vương, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy khó có thể tin nổi.
Bước chân Giang Hạo tựa như lôi đình, chấn động thiên địa.
Mỗi một bước của hắn, tiên lộ ban đầu đều đổ sụp một chút.
Giống như đó cũng không phải là tiên lộ mà chỉ là một con đường bình thường.
Sau khi con đường cũ đổ sụp, tiên ý kinh khủng cuốn tới, trời cao đều bị bóp méo, không cách nào thông qua.
Giang Hạo nhìn qua mọi thứ, Thiên Đao trong tay bắt đầu chấn động, giống như muốn ra khỏi vỏ.
Giang Hạo nắm chặt, cũng không rút đao.
Chỉ là cảm thụ tất cả trong thân thể, cảm thụ hải vực xung quanh.
Qua một lúc sau, hắn phảng phất như hòa làm một thể cùng với toàn bộ hải vực, tất cả hải vực đều là thân thể của hắn kéo dài.
Như thế hắn mới mở mắt nhìn về phía trước, nhẹ giọng mở miệng: "Tử khí đông lai."
Ầm ầm!!!
Hải vực chợt chấn động, long trời lở đất, sóng biển trùng thiên.
Bên trong những sóng biển này bắt đầu sinh sôi tử khí, từ đông hướng tây, gào thét mà đi.
Một số người đang hướng về trung tâm hải vực của Thập Nhị Thiên Vương đột nhiên cảm nhận được hải vực chấn động, ngay sau đó cùng nhau nhìn về phía Đông.
Giờ khắc này, trong mắt bọn họ đều xuất hiện vẻ chấn động.
Giống như là gặp quỷ vậy.
Tử khí trên bầu trời liên miên không dứt, không nhìn thấy phần cuối.
Tử khí đông lai ba vạn dặm.
Tử khí mênh mông, kinh động vô số cường giả của hải vực, lượng lớn cường giả của Thiên Linh tộc, Đại Thiên Thần Tông, Thiên Thánh Giáo, Vạn Vật Chung Yên, Thiên Hạ Lâu đều đi ra ngoài, tiến về phía tử khí tụ tập.
Trực giác nói cho bọn hắn biết sắp xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Tiên ý trấn áp mà đến, Giang Hạo không động chút nào. Lúc tiên ý đến, tử khí ba vạn dặm cũng gào thét mà đến, rơi xuống ở trên người hắn.
Oanh!
Tử khí trực tiếp đụng vào tiên ý, hai bên tiêu hao, cuối cùng tử khí đụng nát tiên ý.
Giang Hạo cất bước mà ra, thế không thể đỡ.
Cho dù là vặn vẹo cũng đều bị đánh nát, một con đường màu tím chậm rãi trải rộng ra.
Tử khí đến, Giang Hạo bị đẩy lên chỗ cao vô tận.
Một khắc này, thân ảnh của hắn chiếu sáng tám phương.
Con đường dưới chân tựa như cầu thang thông thiên.
Đạp vào cầu thang này, đi lên liền có thể thành tiên.
Đây là cảm giác của tất cả mọi người khi nhìn thấy cầu thang này.
Cái loại cảm giác này vượt xa những tiên lộ trước đó.
Nếu như người kia thành công, đây chính là tiên lộ tự mở đầu tiên từ xưa tới nay.
Trong lòng một số người đều đang cảm thấy phân vân không biết có nên đi hay không.
Đi có khả năng vạn kiếp bất phục, không đi sẽ có khả năng hối hận suốt đời.
Mà sau khi Thập Nhị Thiên Vương đi lên không bao lâu, dấu chân bắt đầu ảm đạm.
Nếu như không còn đi lên thì sẽ không còn kịp.
Oanh!
Phía dưới ban ngày, sao trời phun trào.
Một thân ảnh màu trắng dậm chân mà ra, quanh người hắn có sao trời vờn quanh, thân thể nhìn như nhỏ bé nhưng lại có cảm giác nặng nề như núi lớn, đỉnh thiên lập địa.
Tự Bạch Minh Nguyệt Tông, đạp nát Đăng Tiên Đài, xung kích tiên lộ.
Tự Bạch ngẩng đầu nhìn về phía tiên lộ kia, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Có đôi khi tu hành chính là một trận đánh cược.
Hắn cược.
Cùng lúc đó, một tiếng long ngâm chấn động hải vực.
Một nam tử cường tráng đạp không mà đi, quanh thân long khí vờn quanh, hạo nhiên chi khí bao trùm quanh thân, cơ bắp dưới áo bào như ẩn như hiện.
Hắn lúc này nhìn như cường tráng, lại không biết vì sao lại phù hợp với nho đạo, cộng hưởng cùng sách thánh hiền.
Đào tiên sinh cũng lựa chọn con đường kinh thế này.
Mà Bích Trúc nhìn xem tất cả không khỏi cảm thấy nôn nao như kiến bò trên chảo nóng.
Nàng đã sớm muốn đi lên, thế nhưng thử không được.
Vào lúc tử khí ba vạn dặm xuất hiện, nàng liền biết đây là một cơ duyên kinh thế, mạnh hơn cơ duyên của Thượng An đạo nhân không biết bao nhiêu lần.
Phải biết, khi đó Mộc Long Ngọc không cách nào mượn nhờ cơ duyên thành tiên, mà lần này, Thập Nhị Thiên Vương đều có thể mượn nhờ cơ duyên này để thành tiên.
Nàng thì càng không cần phải nói.
Thế nhưng nàng còn thiếu một chút, còn kém một chút.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?"
Bích Trúc muốn khóc.
Một lần là như này, hai lần cũng là như vậy.
Nàng sẽ khóc rất nhiều ngày.
Trong nháy mắt, nàng lấy nguyền rủa Bách Dạ ra, cắn răng một cái bắt đầu nhìn trộm.
Giờ phút này, nàng phát hiện mình bị một ánh mắt để mắt tới, rõ ràng hơn mỗi một lần trước đó nhiều.
Giống như chỉ cần đối phương muốn thì bản thân nàng có thể bị nguyền rủa ảnh hưởng bất cứ lúc nào.
Bích Trúc không thèm để ý, mà là nghiêm túc nói: "Tiền bối giúp ta, bổ sung lực lượng cho thần thông Vô Lượng của ta, ta muốn thành tiên, muốn mạnh mẽ thành tiên."
"Ngươi điên rồi?" Cố Trường Sinh đáp lại.
"Tiền bối không rõ, ngài không biết ta vừa nhìn thấy chuyện gì đâu. Có người mở tiên lộ, không phải là tiên lộ như ngài nghĩ. Thiên địa chặt đứt tiên lộ của hắn, nơi đây không có tiên lộ của hắn. Mà hắn lại mở ra một tiên lộ từ xưa đến nay chưa từng có, đường hắn đi qua chính là tiên lộ." Bích Trúc lo lắng nói:
"Tiền bối giúp ta, chờ ta thành tiên, ta sẽ giúp ngài."
"Ngươi phải biết, với phương thức cưỡng ép thành tiên như vậy thì dù ngươi có thành công thì cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào."
"Chỉ cần có thể đi lên, ta có lòng tin mình có thể ổn định đột phá với tốc độ nhanh nhất."
Đối phương do dự một chút rồi nói: "Được, hi vọng ngươi có thể còn sống sót."
Sau khi giọng nói rơi xuống, trên người Bích Trúc bộc phát ra lực lượng nguyền rủa trước nay chưa từng có, cưỡng ép tiến vào trạng thái tối cao của Đăng Tiên.
Nang bước ra một bước, leo lên tiên lộ tử khí.
Lúc này, quanh thân nàng tràn ngập nguyền rủa, chống ra một mảnh bầu trời.
Xích Thiên thấy cảnh này đều chấn kinh.
Ba người đột nhiên gia nhập rõ ràng đều có cơ duyên hùng hậu như thế, có thể chống lên khí vận một phương.
Đương nhiên, điều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhất vẫn là người ở trên cùng, quanh người hắn tràn đầy vặn vẹo, đó là biểu hiện của việc bị thiên địa chán ghét vứt bỏ.
Hỗn loạn vặn vẹo đều đang ngăn cản hắn thành tiên.
Người đầu tiên của quá khứ, hiện tại và tương lai sao?
"Hắn đây là muốn vượt qua Nhân Hoàng sao?"
"Nhưng là phần cuối tiên lộ còn có một cánh cửa, có thể mở ra sao?"
Giang Hạo chưa từng nhìn xuống người phía dưới, hắn đang di trong vặn vẹo và hỗn loạn.
Có thể cảm nhận được bộ pháp nặng nề và áp lực phía trước một cách rõ ràng.
Hắn không có đường lui, lui một bước chính là chết, hắn không cho phép hắn bại.
Chỉ là…
Hắn có thể cảm nhận được công đức giữa mi tâm đang thiêu đốt, bởi vì âm thanh rèn sắt kia lại xuất hiện lần nữa. Công đức thiêu đốt không đủ, cũng chỉ có thể thiêu đốt khí vận.
Dù có đột nhiên thêm ra ba cỗ khí vận thì vẫn không đủ.
Còn thiếu rất nhiều.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người phía trên, không biết đang suy nghĩ gì.
---
Thiên m Tông.
Bạch Chỉ vẫn đang tu luyện.
Chỉ là đột nhiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, khiếp sợ nhìn về phía phương xa.
Thiên Nguyên Tố Thần Kính động.
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bay về phía đỉnh Vô Pháp Vô Thiên Tháp, sau đó toàn bộ lực lượng tông môn đều bị hấp thu.
Ánh sáng nở rộ bên trong Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Mà tấm kính lại bắt đầu xoay tròn, chiếu sáng bốn phương tám hướng.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lúc này, Vô Pháp Vô Thiên Tháp bắt đầu cháy rừng rực như lửa.
Khí vận trấn áp tại Thiên m Tông đang không ngừng bị rút đi.
Hải Vụ Động như nhận thấy điều gì, sương mù phun trào, từ đó tách ra một vài thứ dung nhập đại địa, muốn trợ giúp Thiên Nguyên Tố Thần Kính một chút sức lực.
Ngay sau đó, đệ tử Thiên m Tông trấn thủ ở bên ngoài Hải Vụ Động giống như nghe được tiếng cười thống khoái.
Hắn cười ha hả, nhưng lại không biết đang cười cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận