Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1158: Thành Tiên 2

Chương 1158: Thành Tiên 2
Lúc này, tiên khí xung quanh đã tán đi, tử khí cũng dần biến mất quanh người hắn.
Ngay sau đó là vô số đạo khí tức khóa chặt chính mình. Giống như là Cổ Kim Thiên nói, có rất nhiều người để mắt tới hắn. Nếu không đi khả năng sẽ không đi được nữa.
Hắn chớp mắt đi đến phía trước mặt Hắc Long, thu đầu lâu vào trong, sau đó đi tới bên cạnh Hồng Vũ Diệp. Thiên Đao vào vỏ, vươn tay: "Tiền bối, cần phải đi rồi."
Hồng Vũ Diệp cầm tay của đối phương, sau đó hai người hoàn toàn biến mất.
Không người nào có thể phát hiện được bọn hắn đã rời đi như thế nào, lại không cách nào biết được bọn hắn đã tiến về nơi nào.
Cảnh Đại Giang vốn còn muốn đi lên mang người rời đi, nào nghĩ đến người lại lập tức biến mất.
"Đại tiền bối không hổ là đại tiền bối, mấy Kim Đan như chúng ta không so được." Cảnh Đại Giang thở dài một tiếng.
Xảo Di: "…"
Kim Đan cường giả kinh khủng như vậy, nàng căn bản không hiểu là có ý gì.
Nhưng mà sự chú ý của nàng không ở trên những người này, mà là công chúa.
Nàng vào lúc này mới phát hiện công chúa lại là cường giả như vậy, hiện tại còn đã thành tiên.
Tiên…
Tại Hoàng tộc đừng nói là tiên, có cường giả Đăng Tiên hay không đều là một chuyện. Mà công chúa bốn trăm tuổi thành tiên.
Đệ nhất thiên tài Hoàng tộc hoàn toàn không đủ chút nào.
Sau khi thiên địa chấn động thì bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hải vực cũng đang biến hóa, mặc dù tất cả mọi chuyện đều cần có quá trình, nhưng mà trở thành Tiên Vực đã là chuyện chắc chắn.
Thập Nhị Thiên Vương tập thể thành tiên, thực lực của bọn hắn đột nhiên tăng mạnh. Bọn họ vốn đã cao minh, hiện tại càng không người nào dám tùy ý trêu chọc.
Đại thế mở màn, rất nhiều thế lực sẽ đều nhảy lên một cái, mà người không cách nào nhảy vọt trong khoảng thời gian này thì sẽ trở thành phần tử bị đào thải.
Thập Nhị Thiên Vương đã thoát khỏi sự đào thải.
Còn về chuyện tương lại thì phải xem bọn hắn trưởng thành như thế nào.
Hồi lâu sau, Bích Trúc rơi xuống chiếc thuyền của Cảnh Đại Giang. Trên người nàng trải rộng nguyền rủa, có vô số thương thế đếm không hết, nhưng mà nàng đã thành tiên.
Quá trình rất khó khăn, nàng đã ráng chống đỡ cho đến khi tiên lộ phá vỡ.
Nếu như không phải tiên khí đủ nhiều, tu vi của nàng thật sự có khả năng bị rơi xuống.
"Tiền bối." Bích Trúc cung kính hành lễ với Cảnh Đại Giang, sau đó yên lặng cho một túi trữ vật pháp bảo.
Cảnh Đại Giang tiếp nhận, cũng không xem xét, chỉ là cười nói: "Thật sự là hiểu chuyện, nghỉ ngơi đi."
Giọng nói vừa dứt, Bích Trúc ngất đi.
Xảo Di lập tức đỡ lấy người, thế nhưng sau khi dò xét lại phát hiện thương thế của công chúa có chút đáng sợ.
Lão giả râu dài lấy một viên đan dược ra, nói: "Cho nàng ăn đi."
Xảo Di lập tức cảm ơn.
Sau khi đan dược vào miệng, Xảo Di phát hiện thương thế của công chúa đang dần ổn định, còn đang chậm rãi khôi phục.
Như thế nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cường giả Kim Đan cực kỳ đáng sợ, nhưng có đôi khi nàng lại cảm thấy may mắn vì có thể gặp được cường giả Kim Đan.
Sau đó, Cảnh Đại Giang vừa uống trà vừa điều khiển con thuyền rời đi.
Chuyện chỗ này xong rồi, cần phải trở về.
"Đại thế mở màn, tiểu oa tử này cũng nên trở lại chỗ của nàng." Cảnh Đại Giang nhìn Bích Trúc suy tư rồi nói: "Không có việc gì thì chúng ta cũng trở về đi thôi."
Xảo Di đã từng nghe bọn họ nói loại lời này, nhưng từ đầu đến cuối đều không rõ.
Dường như rất nhiều cường giả chưa từng ra ngoài, đều là vì đại thế.
Một bên khác, Tự Bạch rơi xuống trên mặt nước, khí tức quanh người hắn khuếch tán, giống như biển sâu. Lúc này, hắn không có bất kỳ thương thế gì, cất bước rời đi.
Đào tiên sinh cũng rơi xuống bên cạnh Xích Thiên.
"Đi thôi, chúng ta cũng trở về đi thôi." Xích Thiên nói.
"Đa tạ tiền bối." Đào tiên sinh cung kính nói.
"Không cần khách sáo, lần sau để Bích Vân Các giảm giá cho ta là được." Xích Thiên nói.
Đào tiên sinh đương nhiên là gật đầu, nói nhất định sẽ.
Lúc này, một thư sinh đi tới từ nơi xa, tóc có chút trắng. Sau khi nhìn thấy hắn, Đào tiên sinh có chút kinh ngạc.
Đại tiên sinh.
"Xem ra ngươi không có việc gì, như thế cũng thuận tiện, sau khi trở về cũng không cần ra ngoài nữa." Đan Thanh Hà nói, sau đó liền quay người rời đi.
Đào tiên sinh gật đầu đồng ý.
Chu Thâm rất là tò mò: "Tại sao đại tiên sinh lại không cho Đào tiên sinh rời đi?"
"Bởi vì tấm màn đại thế đã bị kéo lên, Đào tiên sinh thành tiên, lúc này nhất định phải nằm trong phạm vi thế lực của hắn, như này sẽ có đầy đủ chỗ tốt. Các ngươi không thành tiên cũng còn tốt." Xích Thiên nói.
"Vậy thế lực của tiền bối ở đâu?" Đường Nhã tò mò hỏi một câu.
"Ta không có." Xích Thiên nhún vai: "Cho nên đại thế đến, ta không có chỗ tốt gì cả."

Nhìn thấy người rời đi, Vạn Vật Chung cũng quay đầu rời đi.
Người hầu phía sau hắn một đường đi theo.
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng hỏi: "Vì sao ngài lại muốn để cho người kia thành công?"
"Ý của ngươi là hắn mạnh như vậy có thể ảnh hưởng tới Vạn Vật Chung Yên chúng ta sau này sao?" Vạn Vật Chung hỏi.
"Thuộc hạ cũng không có ý chất vấn." Người phục vụ cung kính nói.
"Không cần như thế." Vạn Vật Chung cười nói:
"Mỗi người đều có tư tưởng của mình, chất vấn những người khác là chuyện tất nhiên. Về việc tại sao lại để hắn thành công thì có rất nhiều lý do. Theo phương diện trực tiếp nhất, ta không cách nào ngăn cản hắn thành tiên. Người giúp đỡ hắn rất nhiều, dù ngăn cản thế nào cũng không có tác dụng. Mà nhìn từ tầm mắt xa xưa thì trên đời này người càng mạnh sẽ càng dễ gây nên phong ba nghiêng trời lệch đất. Muốn vạn vật chung yên có đôi khi không phải là chúng ta làm cái gì, mà là chúng ta dung túng cái gì."
Người phục vụ cái hiểu cái không gật đầu.
Sau đó, bọn hắn cũng dần rời đi.
---
Thánh Chủ đứng ở trên không, chau mày: "Tại sao lại có khí tức Thánh Đạo?"
Mặc dù người khác không cách nào phát hiện, nhưng mà hắn có thể phát hiện, Thánh Đạo xuất thủ.
Người thành tiên này không dễ đối phó.
Nhưng mà tấm màn đại thế đã bị kéo lên, thần hồn của hắn sắp bắt đầu lớn mạnh. Trở thành tiên đã không phải là việc gì khó.
Qua một số năm nữa, lúc Tiếu Tam Sinh lại đến sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Đừng nhìn cỗ phân thân Lý Khải kia chỉ có tu vi Vũ Hóa viên mãn, nhưng mà đã sắp thành tiên rồi. Đại thế mở ra, phong ấn bắt đầu suy yếu, thần hôn thoát ra sẽ càng ngày càng mạnh.
"Lần này ta sẽ chờ ngươi tới."
---
Thiên m Tông.
Giang Hạo xuất hiện trong sân.
Khí tức trên người vẫn còn có chút bất ổn.
Hắn lập tức khoanh chân ngay tại chỗ để ổn định tu vi.
Ba ngày sau.
Giang Hạo mới chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra đã thấy Tiểu Li đang mở to đôi mắt nhìn mình.
"Sư huynh, ngươi đã tỉnh?" Tiểu Li cực kỳ hưng phấn.
"Sư huynh, cho ngươi ăn cái này." Nàng đưa một quả bàn đào qua:
"A Công A Bà phù hộ, xem ra bọn họ không có nhận lầm người."
Giang Hạo một mặt mờ mịt.
Sau đó Tiểu Li đã nói chuyện lúc trước.
Quả nhiên, Giang Hạo không nhìn thấy Long Châu trên cổ Tiểu Li.
Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía Bàn Đào Thụ trong sân.
Một thân ảnh màu đỏ đang ngồi uống trà ở chỗ đó, dường như đã ngồi thật lâu.
"Sư tỷ đã ngồi ở nơi đó ba ngày rồi, Tiểu Li khẳng định ngồi không yên được." Tiểu Li bội phục nói.
Giang Hạo gật đầu, sau đó bảo nàng tự ra ngoài chơi.
Nhưng mà, điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tiểu Li đã Kim Đan.
Mười lăm năm ngắn ngủi, từ Trúc Cơ hậu kỳ tấn thăng đến Kim Đan sơ kỳ.
Chẳng lẽ là Trình Sầu Kim Đan rồi?
Có khả năng nhất định.
Bây giờ Trình Sầu chắc là đã hơn tám mươi tuổi.
Cũng có khả năng tấn thăng Kim Đan.
Ba mươi tuổi Trúc Cơ, tám mươi tuổi Kim Đan, cũng xem như là không tệ.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, Hàn Minh sư đệ chắc là cũng đã Nguyên Thần, không bao lâu nữa chắc sẽ lại tìm đến đây.
Chờ Tiểu Li rời đi, Giang Hạo mới đi tới trước mặt Hồng Vũ Diệp, cung kính nói: "Đa tạ tiền bối."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp để chén trà trong tay xuống, nói: "Ta nhớ ngươi từng nói nếu như ngươi may mắn thành tiên thì sẽ để cho ta xem cảnh tượng biển nhập cửu thiên, lôi đình chào đón một chút. Nhưng mà hình như cũng không có tràng cảnh này."
Giang Hạo sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Nhưng mà lòng hắn cảm thấy bản thân mình không còn ổn trọng như trước đó nữa, tu vi tăng lên khiến cho hắn có một loại cảm giác bành trướng không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận