Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1160: Ta Vô Địch Đương Thời 2

Chương 1160: Ta Vô Địch Đương Thời 2
"Đại thế đã mở màn, cách lúc đại thế hoàn toàn giáng lâm còn khoảng bao lâu?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Một năm, hoặc là ba năm, nhiều nhất sẽ không vượt quá mười năm." Hồng Vũ Diệp đáp.
Giang Hạo gật đầu, xem ra thời gian của hắn cũng không còn nhiều, phải mau chóng xử lý người có thể xử lý.
Suy tư một lát, hắn hỏi tới chuyện lúc trước.
"Lúc tại hải ngoại, vãn bối đã nhận ra được một số khí vận. Có Thư Viện, Đại Địa Hoàng Giả, Thiên Đạo Trúc Cơ, và một khí vận không biết. Tiền bối có biết được nguồn gốc của khí vận này là từ phương nào không?" Giang Hạo hỏi.
Hắn quả thật có chút tò mò.
Hồng Vũ Diệp mỉm cười, cũng không mở miệng.
Bên trong ánh mắt mang theo một loại cảm xúc kỳ quái. Điều này khiến cho Giang Hạo nghi hoặc.
Không bao lâu sau, Hồng Vũ Diệp liền rời đi.
Trước khi đi nàng nhắc nhở một câu: "Nhớ kỹ ngươi thiếu ta năm thứ và năm trăm vạn linh thạch."
Nghe vậy Giang Hạo thầm thở dài trong lòng, nhưng mà đối phương cũng không đòi gấp, cũng làm cho hắn thở phào một cái.
Năm trăm vạn linh thạch…
Không thể gặp lại Xích Long nữa.
Đối phương quá vô sỉ, thế mà lại tìm mình muốn linh thạch để đi Bích Vân Các.
Hồng Vũ Diệp rời đi, Giang Hạo mới quan sát xung quanh sân nhà.
Rời đi mười lăm mười sáu năm, không nghĩ tới nơi này cũng không có thay đổi gì quá lớn. Biến hóa rõ ràng duy nhất chính là cây trúc đã cao lớn hơn rất nhiều.
Bàn Đào Thụ và Thiên Hương Đạo Hoa đều không trưởng thành quá nhiều.
Cái trước thì cần niết bàn, cái sau thì vốn luôn sinh trưởng chậm chạp.
Sau khi tra xét bên trong một phen, phát hiện mọi chuyện đều tốt, không có tro bụi, cũng không thiếu bất kỳ thứ gì.
Sau khi thành tiên trở lại, không biết vì sao, hắn lại có một loại cảm khái.
Mười lăm năm.
Dường như không có cảm giác gì quá lớn.
Giang Hạo ngồi tại trước bàn sách hồi lâu, thở dài.
Mình đã thành tiên, lại mang theo Thập Nhị Thiên Vương cùng thành tiên.
Điều này tất nhiên sẽ gây nên gợn sóng, mà vì an toàn, hắn đã rời đi trước, mặc cho hải ngoại phong vân dũng động. Đây là cách làm ổn thỏa nhất.
Lần này hắn không nói ra cái tên Tiếu Tam Sinh, cũng không có chủ động nói ra tên của Cổ Kim Thiên.
Chính là để cho mình bây giờ có đầy đủ thời gian.
"Nên bắt đầu đối phó với Đại Thiên Thần Tông một chút rồi."
Hắn không muốn chậm trễ thời gian.
Tin tức muốn truyền về từ hải ngoại cũng cần một quá trình.
Tiếu Tam Sinh thành tiên là chuyện không gạt được.
Thập Nhị Thiên Vương đều biết hắn, một số người xung quanh cũng biết hắn.
"Đi gặp hiền đệ đi, không biết có thể có tin tức của Phong Hoa đạo nhân hay không, chỉ cần có một chút là đủ rồi.” Trong lòng Giang Hạo suy nghĩ.
Sau đó, hắn bước ra một bước, biến mất ở bên trong ánh sáng.
Hòa Quang Đồng Trần.
Lúc này toàn bộ Thiên m Tông không có mấy người có thể phát hiện ra được hắn, cũng không sợ có người khóa chặt.
Nhưng mà chuyện nên cẩn thận thì vẫn phải cận thận một chút.
Phong Hoa đạo nhân đã không còn tư cách động thủ chính diện với hắn, còn lại chính là xem nàng chạy trốn như thế nào.
Hồ Nguyệt Tiên cũng là như thế.
Nàng và Bạch Trưởng lão không khác nhau là bao.
Mà Bạch Trưởng lão vừa mới thành tiên không bao lâu, chắc là Nhân Tiên sơ kỳ.
Thực lực mình cũng tạm được, Nhân Tiên viên mãn.
Mặc dù còn cách Chân Tiên một đoạn, nhưng đối phó với Nhân Tiên sơ kỳ thì vẫn có không ít phần thắng.

Thiên Thanh Sơn.
Giang Hạo đứng trước sơn môn, cũng không sử dụng thân phận trước đó nữa. Hắn hôm nay muốn đi vào trong sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Một bước phóng ra, hắn đã đi trên đường nhỏ của Thiên Thanh Sơn, ung dung không vội.
Chỉ là đi vài bước hắn liền đột nhiên dừng lại, sau đó cảm khái một câu: "Ta có chút hiểu được thái độ của Trang Vu Chân trước đó."
Đúng vậy, mình thành tiên, lại ở trong thời đại tiên nhân không ra ngoài.
Gần như là vô địch, cần cẩn thận như vậy làm gì?
Ngay cả một người thận trọng như hắn đều sẽ trực tiếp tiến đến.
Người ở đại tông như Trang Vu Chân muốn cường thế tiến vào cũng là hợp tình hợp lý.
Không đến cảnh giới kia, xác thực không thể nào hiểu được hành vi của đối phương.
Giang Hạo lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo lại, sau này phải cẩn thận một chút.
Thực lực làm mê mắt người, một khi quá tự tin thì có thể mang đến tai họa khổng lồ.
Chỗ ở của Lý Khải.
Giang Hạo trà trộn vào trong đám đệ tử Thiên Thanh Sơn, không người nào cảm thấy đột ngột cả.
Duy chỉ có sắc mặt của Lý Khải là trở nên xanh xám.
Cuối cùng, các đệ tử khác rời đi, chỉ còn lại một mình Giang Hạo đứng ở trong sân.
Nhưng mà, lần này Lý Khải cảm thấy có chút kỳ quái. Thời gian qua đi mười lăm năm, nhìn Tiếu Tam Sinh hình như có chút khác biệt.
"Vui vẻ?" Hắn mở miệng.
"Vui vẻ?"
Trong lòng Giang Hạo thoáng có chút nghi hoặc: "Rõ ràng như vậy sao?"
Hắn đúng là vừa gặp chuyện tốt, nhưng mà biểu hiện rõ ràng như thế cũng không phải là điều hắn muốn.
Xem ra chính mình vẫn còn có chỗ khiếm khuyết, dễ dàng bị lực lượng làm mờ mắt.
"Ngươi không phải nói muốn đi vượt qua Nhân Hoàng sao? Làm sao đột nhiên lại trở về rồi? Đã vượt qua xong?" Lý Khải mở miệng hỏi.
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, có chút ngoài ý muốn: "Hiền đệ không biết sao?"
"Ta phải biết cái gì?" Lý Khải hỏi.
"Tiếu Tam Sinh ta vô địch thế gian." Giang Hạo nói.
"Ngươi vô địch thế gian?" Lý Khải cười ha ha:
"Ngươi cho rằng người thành tiên ở hải ngoại kia đã chết?"
"Xem ra hiền đệ thật sự không biết." Giang Hạo có chút cảm khái:
"Vậy vi huynh liền không nói những chuyện này nữa, lần này tới vẫn còn có chút khó khăn muốn nhờ hiền đệ."
"Ngươi cũng vô địch thế gian rồi, còn tìm ta làm gì?" Lý Khải nói.
"Dù có vô địch đến đâu thì cũng không thể cao minh bằng tai mắt của hiền đệ được Người có vô địch thì cũng không phải người toàn năng. Hiền đệ có lai lịch cổ lão, cô đọng đại thế, có thể nhìn trộm sơn hải, vi huynh tất nhiên là không bằng." Giang Hạo mở quạt xếp ra, mỉm cười nói:
"Cho nên muốn hỏi hiền đệ một chút, có tin tức gì của Phong Hoa đạo nhân Đại Thiên Thần Tông hay không."
"Tại sao loại người như ngươi lại nói chuyện dễ nghe như vậy?" Lý Khải có chút ngoài ý muốn:
"Thời đại kia của ta, người cường đại đều có sự kiêu ngạo của mình, mặc dù bọn hắn cũng sẽ khen người khác, nhưng không có ai là giống như ngươi cả, khen quá khoa trương. Nhưng mà nếu như ngươi đã biết ta cao minh như vậy thì giữa chúng ta cứ như trước đi, nước sông không phạm nước giếng."
"Hiền đệ, vi huynh…" Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
"Sắp chết đúng không?" Lý Khải mở miệng trước.
Giang Hạo sững sờ, không phải vậy.
Hắn đã không phải chết nữa.
Vòng xoáy khí vận đã biến mất.
Cho đến trước mắt không còn nguy hiểm đến tính mạng.
"Phong Hoa đạo nhân và Hồ Nguyệt Tiên liên thủ, đã sắp xếp các loại trận pháp và nhân viên tại Nam Bộ, chính là vì tìm ra ngươi, muốn đánh chết ngươi trước khi đại thế đến. Ta cũng không biết bọn hắn ở đâu, nhưng mà biết vị trí của những trận pháp và tầm mắt này." Lý Khải đáp.
"Như vậy là đủ rồi." Giang Hạo mở miệng cười nói.
Hắn hiện nay đã không còn là hắn lúc trước nữa.
Sau khi trở thành tiên nhân, có rất nhiều thứ rất khó trốn khỏi pháp nhãn của hắn.
"Hiền đệ, vi huynh có chuyện muốn nói với ngươi. "Giang Hạo có ý tốt nói.
"Chuyện gì?" Lý Khải cảnh giác nói.
"Còn nhớ trước khi đi vi huynh đã nói gì không?"
"Vượt qua Nhân Hoàng?"
"Đúng vậy, vi huynh đã hoàn thành."
"Hoàn thành? Hoàn thành thế nào? Mang Thập Nhị Thiên Vương thành tiên?"
"Hiền đệ mắt sáng như đuốc. Cho nên tâm tình ta đang rất tốt, cần uống chút rượu ngon, chắc là hiền đệ cũng hiểu."
Lý Khải: "…"
Sau đó Giang Hạo đạt được mười vạn linh thạch, hài lòng rời đi.
Đây là lúc để Phong Hoa đạo nhân cảm nhận tâm trạng khi nhận được lễ vật.
Lý Khải thì cảm thấy khinh thường, da mặt của Tiếu Tam Sinh quá dày.
Đơn giản chính là không có coi hắn là người bình thường, đối xử với hắn như một kẻ ngu.
Vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà hắn cũng cần đi hỏi thăm một chút xem người thành tiên nhân là ai.
Mới trôi qua ba ngày, còn không có cách nào biết được thân phận của người kia một cách chuẩn xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận