Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1166: Có Một Đao Không Có Rơi Xuống 2

Chương 1166: Có Một Đao Không Có Rơi Xuống 2
Hắc Long thở dài một tiếng, nói: "Nói cho ngươi một chuyện vậy, có Hắc Long truyền ra tin tức, gặp được lực lượng cực hạn, có lẽ chính là đang ám chỉ con Chân Long kia của ngươi. Một khi Hắc Long thức tỉnh thì sẽ khóa chặt nàng."
"Ngăn được không?" Vẻ mặt Giang Hạo trầm thấp.
"Không ngăn được, bởi vì đối phương mang đến cảm giác quái dị, còn thuận tiện truyền tin tức cho Chân Long, Chân Long nhất tộc có lẽ cũng sẽ nhận được tin tức. Con rồng kia có lai lịch không bình thường. Nàng giống lương thực, cũng giống như long dược, ăn vào sẽ một bước lên trời." Hắc Long nhắc nhở.
"Giữa Chân Long với nhau cũng sẽ cắn nuốt nhau sao?" Giang Hạo hỏi.
"Bình thường sẽ không, nhưng nếu như xuất hiện một Chân Long có long mạch cực kỳ ghê gớm, sẽ luôn có người bí quá hoá liều chiếm làm của mình trước khi đối phương trưởng thành." Hắc Long cười nhạo nói:
"Người phức tạp, rồng cũng không có đơn thuần như vậy, mỗi một tộc đều là như thế. Chủng tộc dù có cao minh như thế nào đi chăng nữa thì cũng có phân chia thiện ác."
Giang Hạo gật đầu cảm tạ.
"Trước khi chết có thể nói cho ta biết, ba đạo khí tức mà ta từng tiếp xúc trước đó là cái gì không?" Hắc Long hỏi.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, sau đó mở m Dương Thủ Hoàn ra, giọng nói trầm thấp:
"Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu."
Nghe vậy, Hắc Long sững sờ tại chỗ.
Hắn muốn truyền tin tức ra ngoài, nhưng cuối cùng lại chọn từ bỏ. Bởi vì nó quá kinh thế hãi tục.
Cuối cùng Giang Hạo đi ngang qua một ngọn núi, phong cảnh không tệ, chôn Hắc Long xuống. Đây là yêu cầu của hắn.
Giang Hạo rũ mi nhìn phần mộ của Hắc Long.
Không biết vì cái gì, hắn cảm giác con đường này có chút cô độc. Tương lai, có lẽ hắn sẽ chôn xuống từng người quen thuộc. Cuối cùng con đường này chỉ còn lại chính mình.
Giang Hạo đứng hồi lâu ở trước mộ Hắc Long.
Nhân sinh viên mãn là cái gì, hắn có chút không rõ.
Là sống được lâu?
Hay là có một cuộc sống đặc sắc?
Hay là sống vui vẻ?
"Có lẽ không viên mãn mới là một loại viên mãn bất đắc dĩ." Giang Hạo im ắng tự nói, cuối cùng quay người rời đi.
Như là chúng diệu chi môn, mỗi một cánh cửa dường như đều thiếu một chút gì đó.
Đại đạo năm mươi, từ đầu đến cuối luôn thiếu một chút viên mãn.
Trong nháy mắt, quanh người Giang Hạo bắn ra tu vi Nhân Tiên viên mãn.
Lúc này hắn dường như lĩnh ngộ được cái gì đó, tu vi lộ ra một loại khí chất huyền ảo, rèn luyện thân thể, cách Chân Tiên chỉ còn một bước.
Chỉ thiếu một tia khí tức là sẽ có thể trở thành một Chân Tiên.
Tu vi viên mãn, Chân Tiên gần trong gang tấc.
Việc hắn lộ ra mình là Nhân Tiên hậu kỳ chắc là chưa bị truyền đi.
Nhưng mà truyền đi cũng không ngại , chờ bọn hắn chuẩn bị kỹ càng và phản kích thì mình có lẽ đã là Chân Tiên rồi. Người tới cũng không phải là đối thủ của mình.
Thứ hắn muốn chính là cái này.
Chỉ cần không phải là người mạnh hơn hắn, ít nhiều đều có lực đánh một trận.
Giang Hạo trở lại chỗ ở, thở ra một hơi.
Tu vi của hắn lúc này nội liễm, biến thành Nguyên Thần trung kỳ, cách tranh đoạt thủ tịch không còn xa.
Luyện Thần trung kỳ là đủ rồi.
Dù sao Man Long cũng sẽ không dậm chân tại chỗ.
Thân là một trong những thủ tịch, tốc độ tấn thăng của hắn sẽ không chậm.
Chỉ là không biết đại thế sẽ còn mở màn trong bao lâu.
Chờ đại thế đến, có lẽ mình cũng có thể bộc phát một đợt, tới gần Man Long, như thế liền có thể trở thành thủ tịch.
Một khi tấn thăng thủ tịch, phía dưới đại thế, mình sẽ có thể ở lại tông môn.
"Chủ nhân, ngài đã khác xưa." Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Là con thỏ trong sân.
"Khác chỗ nào?" Giang Hạo ngồi dưới Bàn Đào Thụ, hỏi.
Cuối tháng sáu, bàn đào còn chưa có quả.
"Có chút giống người bình thường." Con thỏ treo ngược ở trên Bàn Đào Thụ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Chủ nhân, có phải là hùng phong của ngài không có ở đây hay không?"
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn qua, cảm thấy con thỏ gần đây rất là càn rỡ.
Nhưng mà, tu vi của con thỏ chẳng biết lúc nào cũng đã Nguyên Thần trung kỳ rồi.
Thật sự là cao minh.
Không thua kém mình là bao.
Không chỉ có như thế, nó cũng sắp hậu kỳ rồi, tấn thăng chắc là càng nhanh.
Mấy lần thức tỉnh huyết mạch, quả nhiên có lợi ích to lớn.
Chỉ là không biết đại thế đến, nó có thể nhất phi trùng thiên hay không.
"Chủ nhân, lúc này phải trọng chấn hùng phong." Con thỏ rơi xuống trên mặt bàn, chân thành nói:
"Tìm mấy nữ chủ nhân, sau đó thể hiện rõ uy áp hùng sư của mình. Khi đó chủ nhân chắc chắn quang mang vạn trượng, sẽ không nhìn như thiếu hùng tâm tráng chí như bây giờ. Chuyện tìm nữ chủ nhân này cứ giao cho thỏ gia ta đi. Bạn bè trên đường đều sẽ cho thỏ gia ta một chút tình mọn mà giới thiệu một nữ chủ nhân tốt."
Giang Hạo lườm con thỏ đang vỗ ngực, bình thản mở miệng: "Trình Sầu Kim Đan rồi sao?"
Vừa mới trở về, hắn còn không biết rất nhiều chuyện.
Trước đó, hắn bế quan mấy ngày rồi đi ra ngoài, cũng không có gặp người nào.
Con thỏ lúc này vội vàng ưỡn ngực.
"Đây là một con đường cực kì chật vật, nhưng cũng may hắn nhận biết thỏ gia, cũng biết rõ bạn bè trên đường của thỏ gia nhiều…"
Con thỏ còn dự định tiếp tục đã bị Giang Hạo đánh gãy: "Nói tiếng người."
"Kim Đan." Con thỏ đáp.
"Đúng là một chuyện đáng mừng." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng, sau đó lại hỏi một chút về hành động của Trình Sầu sau khi Kim Đan.
Con thỏ nói ban đầu Trình Sầu có động tĩnh khá lớn, nhiều lúc còn không cân nhắc mọi chuyện chu đáo, suýt nữa xảy ra xung đột với người khác, nhưng mà hắn rất nhanh đã khôi phục như bình thường.
Hành động vẫn như lúc trước, cân nhắc mọi chuyện cũng kỹ càng hơn, không tiếp tục có bất kỳ hành vi quá kích nào với người khác nữa.
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Lực lượng làm mê mắt người, Trình Sầu có thể đi ra từ trong niềm vui trở thành Kim Đan nhanh như vậy cũng xem như là chuyện tốt.
Một người thường xuyên phấn đấu tại Trúc Cơ đột nhiên thành Kim Đan, đó là lúc tâm cảnh bất ổn nhất. Nhất niệm thiên, nhất niệm địa.
Đây là kiếp nạn mà mỗi người đều phải trải qua.
Vận khí tốt thì lâm vào bên trong đó cũng có thể bình yên vô sự, vận khí không tốt thì sẽ không thể thoát ra được, bởi vậy mà nuốt hận.
"Các ngươi có làm gì để ăn mừng chuyện vui này không?" Giang Hạo hỏi.
"Có, Tiểu Li để hắn mời cơm ở nhà ăn." Con thỏ nói.
"Ngươi thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ta cho hắn một đại lễ, đi ra bên ngoài gặp được uy hiếp gì có thể báo tên của thỏ gia, bảo đảm cả đời hắn có thể bình an." Con thỏ ngạo nghễ nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng chính là không cho gì cả.
Tiểu Li để Trình Sầu mời khách là điều đương nhiên, Trình Sầu có thể tấn thăng nhanh như vậy, phần lớn là công lao của tiểu Li.
Nàng đã đưa hết tài nguyên của thủ tịch dự tuyển cho Trình Sầu. Nếu không thì hắn còn cần rất nhiều năm mới có thể đột phá Kim Đan.
"Lâm Tri thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.
"Vẫn khổ như ngày thường." Con thỏ đứng trên mặt bàn, nói:
"Mặc dù ở bên ngoài có ít người bắt nạt hắn, thế nhưng bởi vì hai người bạn kia của hắn gây thù hằn, cuối cùng bị một số người lợi hại nhằm vào, giận mà không dám nói gì. Mà hai người bạn kia của hắn đều đã tấn thăng Kim Đan, kẻ đối địch với bọn hắn đương nhiên cũng là Kim Đan. Lâm Tri lại càng khó khăn. Lần trước, bạn của hắn đều trở về đưa người trong nhà một đoạn đường. Lâm Tri bởi vì bị kẻ địch của bọn hắn gây khó dễ nên không có cơ hội rời đi, cũng bỏ lỡ cơ hội trở về tế bái mẫu thân hắn. Bây giờ muốn trở về như bình thường không biết còn phải chờ bao lâu. Nhất là khi chủ nhân không có ở đây."
"Vẫn là Trúc Cơ sao?" Giang Hạo hỏi.
"Vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ." Con thỏ trả lời.
Giang Hạo rũ mắt.
Không nên, đã nhiều năm như vậy, nên Kim Đan mới đúng.
Xem ra cần phải đi gặp đối phương một chút.
"Mộc Ẩn thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.
"Kim Đan." Con thỏ gật đầu tán dương:
"Là một hòa thượng có tuệ căn, biết trên đường đều là bạn bè của thỏ gia ta."
Giang Hạo gật đầu, Mộc Long Ngọc đã thành tiên, có khả năng sẽ đón Mộc Ẩn về, hi vọng hắn đừng làm cho mình thất vọng.
Sau đó, Giang Hạo rời khỏi chỗ ở, đi tìm Trình Sầu, giao cho đối phương một thanh linh kiếm không tệ.
"Tặng cho ngươi." Giang Hạo bình thản mở miệng.
Đây là kiếm mà Kim Đan mới có thể dùng, xem như lễ vật.
"Đa tạ sư huynh." Trình Sầu kích động nói.
"Tông môn những năm này có xảy ra chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Có chuyện liên quan tới sư huynh, thủ tịch dự tuyển của sư huynh bị tước đoạt, mặt khác Hàn Minh sư đệ đã thay thế vị trí thủ tịch dự tuyển của sư huynh." Trình Sầu nói.
Giang Hạo gật đầu, trong dự liệu.
Nhưng mà hắn phải mau chóng lấy được vị trí thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần trung kỳ mới được, sau đó an tĩnh chờ đợi đại thế đến.
Cố gắng tăng cao tu vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận