Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1173: Nữ Ma Đầu: Ngươi Quá Nóng 1

Chương 1173: Nữ Ma Đầu: Ngươi Quá Nóng 1
Bịch!
Một con cá nhảy ra từ bên trong dòng sông, lại rơi xuống trong nước.
Dưới ánh trăng, nó thò đầu ra hít sâu một hơi, muốn bắt đầu tiếp tục nhảy vọt, chỉ là trên nước đột nhiên xuất hiện một đống màu trắng, đang hướng về phía nó. Dươới tình thế cấp bách, nó chỉ có thể né tránh.
Chờ màu trắng bồng bềnh đi qua, nó mới nhìn thoáng qua, giống như là một con thỏ ngâm nước bỏ mình, không thấy động tĩnh.
Lúc này bên cạnh dòng sông, ánh trăng chiếu xuống trong đình viện không người, phía trên nhà gỗ có ánh sáng hiện ra, còn có một chút âm thanh truyền đến.
Ánh trắng bên cửa sổ chiếu rọi, lúc này nữ tử bên cạnh bàn có mái tóc dài nhẹ nhàng lay động theo gió. Nàng thả bút trong tay xuống, nhìn qua người đàn ông bên cạnh.
Trầm mặc hồi lâu, nàng khẽ hé môi son: "Ngươi có rất nhiều linh thạch?"
"Đúng là có không ít." Giang Hạo gật đầu.
Gần đây hắn có đến mấy trăm vạn linh thạch.
Mấy trăm vạn là loại khái niệm nào?
Tất cả linh thạch của mình trước đây cộng lại cũng không bằng. Sống bảy mươi năm, hắn chưa từng giàu có như vậy bao giờ.
"Còn nhớ hiền đệ của ngươi không?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
Thánh Chủ?
Giang Hạo lập tức nghĩ đến đối phương.
Một lát sau hắn mới tỉnh ngộ lại, đang nói đến Xích Thiên.
Giang Hạo như nghĩ đến cái gì, trong lúc nhất thời sắc mặt có chút khó coi.
"Nhớ lại rồi sao?" Hồng Vũ Diệp cười một tiếng.
Giang Hạo cúi đầu, đối phương chắc là đang nói đến chuyện linh thạch. Nhưng mà…
Huynh trưởng của Xích Long là Cổ Kim Thiên, Cổ Kim Thiên thiếu linh thạch, có liên quan gì tới Giang Hạo hắn? Đáng tiếc, hắn không dám nói loại lời này ra khỏi miệng.
Giang Hạo trầm mặc, Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi tới vấn đề này nữa, mà là hỏi tới chuyện tụ hội.
Nghe vậy, Giang Hạo lập tức nói:
"Lần tụ hội này biết được một số việc, ngoài ra, vãn bối đã nhận ra nguy cơ."
"Nguy cơ?" Hồng Vũ Diệp thoáng có chút ngoài ý muốn:
"Có lúc nào mà ngươi không cảm thấy nguy hiểm à?"
"Nguy hiểm lần này không giống như lúc trước." Giang Hạo nói.
Trước đó là ra ngoài gặp nguy hiểm, lần này dù không đi ra ngoài thì cũng nguy hiểm, thậm chí ngồi chờ chết càng nguy hiểm hơn.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp cầm phù lục lên, tiện tay vung lên ném vào Mật Ngữ Thạch Bản.
Làm xong những chuyện này, nàng mới để Giang Hạo nói tới chuyện tụ hội, thuận tiện nhìn xem nguy hiểm đến tột cùng là gì.
"Người trong tụ hội cơ bản đều đã thành tiên, cho nên bọn hắn bình thường đều có vấn đề của mình." Giang Hạo lập tức nói đến vấn đề của mấy người Quỷ tiên tử.
Hồng Vũ Diệp không nói gì về những chuyện này.
Giang Hạo không nói thêm gì, hắn không cần quá nhiều lời về vấn đề tiên.
Hắn thuận tiện nhắc tới ba vấn đề của Đan Nguyên.
"Trong ba vấn đề này, ngươi có thể hoàn thành được mấy cái?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Hai cái." Giang Hạo thành thật trả lời.
"Ngoại trừ Đông Cực Thiên là không biết được?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng vậy, tiền bối có biết về Đông Cực Thiên không?" Giang Hạo lại hỏi tới vấn đề này.
"Hiện tại không cách nào biết được về Đông Cực Thiên, cho dù có ghi chép thì cũng đều không cách nào thật sự tới gần. Không cần để ý." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo gật đầu, hắn cũng rất tò mò về Đông Cực Thiên, đáng tiếc Hồng Vũ Diệp cũng không có ý định nói ra.
Sau đó, đối phương lại hỏi về một con dị thú cuối cùng. Giang Hạo nói thẳng là ở Hoàng Thành.
Nhưng mà hắn cũng đưa ra suy đoán, lâu như vậy rồi mà không có bị phát hiện, nhất định là đã có người làm cái gì đó, tình huống cụ thể thì không rõ.
Mà chuyện về Thánh Chủ thì Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói là cũng coi như là có quen biết với Thánh Chủ. Trước khi đối phương khôi phục thực lực, ít nhiều có khả năng nói chuyện.
Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý nội dung trò chuyện với Thánh Chủ. Những người khác không cần thiết phải nhúng tay vào giao dịch giữa Tiên Tông và Thánh Chủ.
Khâu giao dịch phần lớn đều không có gì cần thiết phải nói ra, nhưng mà Giang Hạo có nhắc tới chuyện liên quan tới Thiên Đạo Trúc Cơ.
"Ngươi muốn đưa cái gì cho nàng?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nhìn không ra hỉ nộ.
"Sơn Hải Công Đức Đỉnh." Giang Hạo chân thành nói:
"Món đồ như này nên ở trong tay nàng, vãn bối không xứng với nó. Vãn bối đã đạt được đủ nhiều chỗ tốt từ nó rồi, không cần thiết phải tiếp tục chiếm nốt chỗ tốt còn lại. Mặt khác, Thiên Đạo Trúc Cơ trở thành người có đại khí vận thất bại, có nguyên nhân từ vãn bối. Vãn bối cũng không muốn thiếu nợ người khác."
Chỉ có không thiếu nợ, hắn mới có thể yên tâm thoải mái ở trong tông môn, không đi quản chuyện bên ngoài, cũng có thể yên tâm sống sót, toàn lực sống sót.
Hắn là một người ích kỷ, chỉ khi không nợ cái gì thì mới có thể tiếp tục ích kỷ.
"Ngươi còn thiếu ai nữa không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Đại Địa Hoàng Giả." Giang Hạo nói.
"Còn gì nữa không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Chuyện của Thư Viện có cái danh của Cổ Kim Thiên ánh chịu, cũng còn tốt." Giang Hạo nói.
Hắn trở thành Cổ Kim Thiên, có một số việc không làm không được. Đương nhiên là không thể phủ nhận chỗ tốt do cái tên này mang tới, không cần quá để ý.
"Xem ra ngươi đang thiếu nợ người ta rất nhiều." Hồng Vũ Diệp đánh gãy cái đề tài này: "Tiếp tục nói đi."
"Nghe Đan Nguyên tiền bối nói về tình huống khi đại thế đến." Giang Hạo chăm chú lặp lại lời nói của Đan Nguyên, thuận thế còn viết lại.
Sau đó, Giang Hạo mới nói: "Tiền bối, đại thế đến Thiên Hương Đạo Hoa khả năng có không ít người để mắt tới."
"Chỗ nguy hiểm mà ngươi nói chính là cái này?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Đây chỉ là một cái, nếu như Đan Nguyên tiền bối không nói dối, vậy thì rất nhiều chí bảo nhất định cũng sẽ xuất hiện biến hóa.
"Mật Ngữ Thạch Bản cũng là một loại chí bảo, không biết người phía sau màn có thể thông qua món pháp bảo để biết được tiền bối đang tìm hắn hay không? Hoặc có thể nói là, không biết đối phương có thể lợi dụng Mật Ngữ Thạch Bản để thực hiện ảnh hưởng đối với tiền bối hay không?”
Chuyện này mới là chuyện cần chú ý.
Cho đến trước mắt, chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản cực kì nguy hiểm. Nếu như có thể phát hiện ra bọn hắn, như vậy vấn đề liền lớn.
Nghe vậy, vẻ mặt Hồng Vũ Diệp bình thản, rơi vào trầm mặc. Giang Hạo cũng không dám mở miệng nữa, mà là an tĩnh chờ đợi, thuận tay pha Cửu Nguyệt Xuân.
Hiện nay hắn cái gì đều thiếu, duy chỉ không thiếu Cửu Nguyệt Xuân.
Chờ pha xong trà, Hồng Vũ Diệp mới nói: "Cho nên ngươi tra được người phía sau màn là ai chưa?"
Đây là chuyện Hồng Vũ Diệp luôn bảo hắn điều tra, Giang Hạo nhớ kỹ.
Nhưng mà…
Không nói đến chuyện không dám điều tra ra, dù có dám thì thật ra cũng không làm được. Đối phương quá thần bí. Mặt khác, mấy lần gặp phải Vạn Vật Chung, hắn đều cố ý không hỏi. Bởi vì lo lắng.
Trước đây, hắn có thể rõ ràng bản thân lo lắng cái gì, thế nhưng nhiều năm qua đi, hắn bỗng nhiên có chút mờ mịt. Không biết mình rốt cuộc đang lo lắng cái gì.
Là lo lắng tìm ra kết quả, mình không còn giá trị lợi dụng nữa sẽ bị giết, hay là thay đổi hiện trạng, tiến vào điểm dừng vô tận không rõ, hoặc là người giật dây quá mạnh, một khi tới gần có thể đối diện với cái chết.
Điều thứ nhất là điều khiến cho hắn trước kia cảm thấy lo lắng, nhưng thời gian chung đụng quá lâu khiến hắn có một loại cảm giác kỳ quái. Có lẽ đối phương không phải là người qua sông chặt cầu.
Thế nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, cường giả hỉ nộ vô thường, không cách nào dùng nhận biết của mình để đi phỏng đoán, một khi ôm tâm lý may mắn thì sẽ có thể vạn kiếp bất phục.
Cho nên hắn đang cảm thấy mê mang.
Nhưng mà, hắn phát hiện có một loại biện pháp có thể giải quyết loại mê mang này. Mạnh lên, mạnh hơn tất cả mọi người.
Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận