Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1174: Nữ Ma Đầu: Ngươi Quá Nóng 2

Chương 1174: Nữ Ma Đầu: Ngươi Quá Nóng 2
Suy nghĩ ngàn vạn lại lóe qua trong nháy mắt. Giang Hạo nói khẽ:
"Sắp rồi, hiện nay vãn bối đã có giao tình nhất định cùng Thập Nhị Thiên Vương, chắc là có thể điều tra được nhiều chuyện hơn."
Sự thật đúng là như thế, chỉ là hắn cũng không định đi hỏi thăm. Hiện tại tiếp xúc bọn hắn, đáp án đạt được cũng không có tác dụng lớn.
Ngược lại là nên thử giám định Mật Ngữ Thạch Bản, sau đó tăng cường phong ấn, nghênh đón vấn đề mà đại thế mang tới.
Một khi hiểu rõ ràng, có thể sẽ đắc tội thêm một người lợi hại hơn. Đây không phải là một hành động sáng suốt.
Sau khi đại thế, không ai có thể xác định được liệu Hồng Vũ Diệp có thể chịu đựng được hay không. Thiên Hương Đạo Hoa nhất định sẽ có vô số cường giả nhìn trộm.
Thiên m Tông cũng không tốt lắm.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là nhìn về phía bầu trời đầy sao.
"Tiền bối cảm thấy đại thế đến Thiên m Tông sẽ có thay đổi gì hay không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt nhìn qua Giang Hạo: "Đây là tông môn của ngươi, không nên hỏi chính ngươi một chút sao?"
"Xem tình hính trước mắt, Thiên m Tông chắc là cực kì nguy hiểm." Giang Hạo nói.
"Chuẩn bị chạy trốn?" Hồng Vũ Diệp cười nói: "Dự định đi đến Tiên Tông nào?"
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối cũng không phải là muốn chạy trốn, chỉ là có chút tò mò, dưới đại thế, Thiên m Tông có thể bảo toàn được hay không."
Hồng Vũ Diệp trầm tư một lát, chỉ nói một chữ: "Khó."
Giang Hạo rũ mắt.
Xem ra đại thế đến mình cũng không cách nào sống quá dễ dàng. Nếu Thiên m Tông thủ không được, mình sẽ phải rời đi.
Như vậy chỗ nào mới dung được hắn đây? Thiên Văn Thư Viện?
Có lẽ cũng chỉ có chỗ đó là thích hợp nhất, mình có thể lấy thân phận Cổ Kim Thiên vào ở. Nhưg mà như vậy lại không được tự do và bình thản.
Trong lòng thở dài một tiếng, Giang Hạo cảm thấy chỉ có thể mau chóng mạnh lên, cố gắng có năng lực đánh trả.
"Ngươi cảm thấy màn đêm của Thiên m Tông như thế nào?" Hồng Vũ Diệp chợt hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo ngẩng đầu nhìn lại. Sao trời như biển, sáng chói vạn dặm.
"Rất đẹp." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp không lên tiếng nữa, Giang Hạo cũng an tĩnh nhìn lên bầu trời.
Cho đến sáng sớm.
Hồng Vũ Diệp đứng lên nói: "Mặt trời sắp mọc."
"Đúng vậy." Giang Hạo đứng dậy theo.
Hai người đi cạnh bờ sông, hướng về phía mặt trời mọc.
"Thiên Hương Đạo Hoa phát triển như thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Rất tốt." Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp khẽ mỉm cười nói:
"Ngươi hình như không cảm thấy có chút áp lực tâm lý nào."
"Vãn bối cũng không phải là như thế." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
"Ngươi đã bao lâu không chăm sóc hoa của ta rồi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo không biết trả lời như thế nào.
"Thiên Đao Thất Thức học được mấy thức rồi?"
"Năm thức, càng về sau càng khó khăn."
"Đại thế sắp đến, ngươi có thể mượn nhờ đại thế để lĩnh hội đao pháp."
"Người như vãn bối cũng có thể có cơ duyên sao?"
"Ngươi không phải tiên, trên tu vi đương nhiên là không có khả năng, nhưng mà lĩnh ngộ thêm thì vẫn có thể có." Hồng Vũ Diệp cười nói.
"Những người khác sẽ có sao?" Giang Hạo hỏi.
"Có, đại thế đến sẽ kéo theo một nhóm cơ duyên, khi đó tu luyện nhất định sẽ có chỗ tốt. Mặc dù kém xa tiên, nhưng vẫn sẽ có. Đại thế đến, vạn vật sinh linh đều có thể đạt được những lợi ích khác nhau." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo có chút cảm khái, đại thế này đúng là khiến cho thiên địa toả ra sự sống.
Chỉ là phía dưới sinh cơ sẽ nuôi dưỡng ra vô số cường giả, tranh đoạt nhân vật chính thiên địa.
Nhưng mà, hắn còn chưa biết được tên của thức thứ sáu Thiên Đao, hắn đã lâu rồi không có xem Thiên Đao. Bởi vì phải chú ý chuyện thành tiên nên cũng không để ý đến.
"Ngươi định trả nợ cho Đại Địa Hoàng Giả như nào?" Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp kéo chân váy lại để tránh bị nước sông làm ướt.
"Tiền bối cảm thấy Đại Địa Hoàng Giả cần gì?" Giang Hạo thi pháp để mấy chỗ nước đọng phía trước biến mất.
Hắn cũng không biết Đại Địa Hoàng Giả cần gì cả.
Thiên Đạo Trúc Cơ muốn trở thành người có đại khí vận, như vậy Đại Địa Hoàng Giả thì ra? Tài nguyên, truyền thừa đối phương đều có.
Rồng cũng có. Còn thiếu cái gì?
"Đại Địa Chi Mạch." Hồng Vũ Diệp thả chân váy xuống nói.
"Làm thế nào mới thu hoạch được?" Giang Hạo kinh ngạc hỏi.
"Hỏi Thánh Chủ một chút, hắn chắc là phải biết." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Giang Hạ nhớ kỹ chuyện này, chờ người Sơn Hải Kiếm Tông đến liền đi hỏi Thánh Chủ một chút. Có lẽ có thể có được đáp án.
Chỉ cần đạt được Đại Địa Chi Mạch thì hắn sẽ không nợ Đại Địa Hoàng Giả nữa.
Lúc này Hồng Vũ Diệp dừng lại cạnh bờ sông, nàng lui sang bên cạnh một chút, sau đó nhìn về phía Giang Hạo: "Đứng trước mặt ta."
Người kia có chút ngoài ý muốn, không rõ đối phương muốn làm cái gì. Nhưng mà hắn vẫn đi tới trước mặt đối phương.
Lúc này sau lưng Giang Hạo chính là dòng sông, Hồng Vũ Diệp ở phía trước.
"Trời tháng bảy, tháng tám có lạnh không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Cũng không lạnh." Giang Hạo đáp.
"Đúng là có chút nóng." Hồng Vũ Diệp nói xong liền vươn tay đặt ở trước ngực Giang Hạo, nói:
"Trời quá nóng, ngươi đã lâu rồi không cảm nhận được sự lạnh lẽo."
Trong lúc Giang Hạo đang nghi hoặc, đối phương đột nhiên dùng sức.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy thân thể ngã về sau, căn bản là không có cách nào ngăn cản. Mình đã thành tiên, thế mà cũng không có biện pháp gì sao?
Phốc!
Giang Hạo rơi vào trong sông, thân thể chìm xuống dưới.
Hắn nhìn về phía thân ảnh màu đỏ cạnh bờ sông. Nàng vẫn đứng như vậy, không nhúc nhích.
Ầm!
Cả người Giang Hạo ngã xuống đáy sông.
Lúc này hắn nhìn lên bờ, sớm đã không còn đạo thân ảnh kia nữa, nhưng mà thân thể vẫn không thể khôi phục tự do.
Trong lúc nhất thời, cảm giác lạnh buốt xuyên thấu qua làn da bắt đầu tiến vào thân thể, khiến Giang Hạo không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn cảm giác mệt mỏi.
Vài chục năm nay, mình vẫn luôn sống ở dưới bóng ma tử vong, sau đó lại đối mặt với áp lực thành tiên. Dù cuối cùng đã thành tiên nhưng tim vẫn đập nhanh.
Mình có thể thành tiên, vận khí chiếm cứ một phần lớn.
Không cách nào dùng thực lực nghiền ép để thành tiên khiến hắn lo lắng, sợ hãi đến phía sau sẽ còn xuất hiện ngoài ý muốn. Cho nên, hắn vẫn luôn cảnh giác, chưa từng buông lỏng qua.
Phát hiện ra những chuyện này, Giang Hạo chậm rãi nhắm đôi mắt lại, thả lỏng tâm thần vẫn luôn căng cứng. Giờ khắc này, tiên khí trong thân thể như là nước lũ vỡ đê, bắt đầu mạnh mẽ lao tới các nơi trong thân thể, chưa từng có trở ngại, nước chảy thành sông.
Dạng phun trào này không biết đã qua bao lâu, dòng chảy tiên khí tạo thành một vòng tuần hoàn. Trong giây lát, Giang Hạo cảm giác có thứ gì đó buông lỏng biến mất.
Chẳng biết từ lúc nào, Giang Hạo ở trong nước chậm rãi mở mắt ra.
Thân thể của hắn đã hoàn thành một bước rèn luyện cuối cùng. Tiên khí trong đôi mắt lưu chuyển.
Chân Tiên sơ kỳ.
Giang Hạo trợn tròn mắt, nhìn mặt nước đến xuất thần.
Chân Tiên.
Hắn vốn cho rằng phải cần hai năm, thế nhưng sau khi hắn thả lòng tâm thần lại trực tiếp trở thành Chân Tiên. Thì ra hắn đã sớm có thể thành Chân Tiên, chỉ là vẫn luôn bị bản thân trói buộc.
Nếu không phải Hồng Vũ Diệp đẩy hắn vào trong nước, có lẽ thật sự phải chờ hai năm.
Lúc này, một thân ảnh màu trắng bơi qua phía trên hắn, tư thế bơi lội có chút tiêu chuẩn. Thân ảnh màu trắng kia cũng mở to hai mắt nhìn xuống dưới nước.
"Chủ nhân? Ngài cũng tới bơi lội à?" Giọng nói con thỏ truyền vào trong tai Giang Hạo.
Là truyền âm.
Giang Hạo cũng không để ý tới nó, mà là động thân thể, nổi lên.
Soạt!
Giang Hạo vừa thoát khỏi mặt nước, nước đọng trên người liền biến mất. Sau đó, hắn đứng ở bên cạnh bờ sông như là bình thường.
"Chủ nhân, ngài vẫn chưa học được cách bơi lội sao?" Con thỏ nhảy đến trước mặt Giang Hạo, nói.
"Lâm Tri đâu?" Giang Hạo hỏi.
"Đang làm nhiệm vụ ngoại môn." Con thỏ đáp.
“Đi gặp hắn một chút đi." Giang Hạo nói.
Đại thế đến, mặc kệ là Lâm Tri hay là Sở Xuyên, đều có thể nhất phi trùng thiên. Cũng không phải là không có khả năng tranh giành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận