Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1178: Thánh Chủ: Ngươi Có Khổ Hay Không Thì Liên Quan Gì Tới Ta 2

Chương 1178: Thánh Chủ: Ngươi Có Khổ Hay Không Thì Liên Quan Gì Tới Ta 2
"Người khác thành tiên không trốn ở trong tông môn thì là trong gia tộc, ngươi thế mà lại dám vượt qua các bộ, chẳng lẽ ngươi không biết điều này sao?" Chủ tiệm sách hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn mà quay đầu: "Hiền đệ biết ta đã thành tiên rồi sao?"
"Cho nên ngươi làm sao mà làm được?" Chủ tiệm sách hỏi.
Giang Hạo mỉm cười: "Hiền đệ hỏi chuyện gì?"
"Mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên."
"Rất khó lý giải? Vi huynh đã nói cho ngươi từ sớm rồi mà không phải sao?"
"Lúc nào?" Chủ tiệm sách hơi kinh ngạc.
Sao hắn lại không biết chuyện này?
Giang Hạo thu hồi ánh mắt, bắt đầu tìm sách đọc.
Đây là một bản ghi chép liên quan tới đạo lữ cường giả các bộ.
Bên trong ghi chép nhắc tới chuyện một số người quen biết với đạo lữ của mình như thế nào, tìm hiểu nhau, yêu nhau, chém giết. Là thật sự giết chết đạo lữ, hình như là để tìm thêm một đạo lữ khác.
Giang Hạo vừa đọc vừa trả lời:
"Vi huynh đã nói tức trước rồi, trên đời không có Nhân Hoàng thứ hai, nhưng mà có lẽ có người vượt qua Nhân Hoàng. Không khéo, người này lại chính là vi huynh."
Chủ tiệm sách nhìn bóng lưng của Giang Hạo, trong lòng cười lạnh. Lúc ngươi nói loại lời này sao lại không nhìn ta? Nhịn không được đỏ mặt đúng không?
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng đối phương thật… sự làm được.
"Ngươi biết thành tựu của Nhân Hoàng cao bao nhiêu không?" Chủ tiệm sách hỏi.
Nghe nói đến vấn đề này, Giang Hạo khép sách lại, thuận tay thu vào. Hắn quay người nhìn về phía chủ tiệm sách, trong đôi mắt mang theo ý cười:
"Vậy ngươi có biết quá trình để vi huynh có thể đi được đến hôm nay không?"
"Phức tạp?" Chủ tiệm sách hỏi.
"Phức tạp." Giang Hạo gật đầu.
"Người nào mà không phức tạp?"
"Giữa phức tạp cũng có sự khác biệt, hiền đệ biết phía sau phức tạp của vi huynh là cái gì không?"
Chủ tiệm sách nhăn mày: "Là cái gì?"
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm nơi xa, cười nói: "Là vì muốn nở một đóa hoa vận mệnh vượt qua Nhân Hoàng."
"Chúc ngươi thành công." Chủ tiệm sách nói qua loa.
"Đóa hoa này không dễ nở." Giang Hạo lắc đầu thở dài.
"Cần linh thạch tương trợ?" Chủ tiệm sách có chút tức giận nói:
"Lần nào tới cũng muốn linh thạch, ngươi cảm thấy ta là người có thể tùy tiện bị vũ nhục sao? Khinh người quá đáng, từ khi ta tu luyện đến nay chưa từng bị người ta vũ nhục như vậy. Dù chết chứ không thể chịu nhục, ta thấy mình vẫn nên chết thì hơn, ngươi giết ta đi."
"Hiền đệ một lòng muốn chết, vi huynh đương nhiên sẽ không ngăn cản." Giang Hạo vừa xem sách vừa nói: "Chỉ là vi huynh tò mò không biết nếu như giết hiền đệ rồi, tiệm sách này có phải sẽ là của vi huynh hay không? Lại có giá trị bao nhiêu?"
Chủ tiệm sách: "…"
Đường đường là tiên nhân, là người đệ nhất từ xưa đến nay, tại sao ngươi lại mặt dày vô sỉ như thế, đắc thế không tha cho người ta như vậy? Ngươi đổi sang vũ nhục người khác không được sao?
Hắn trực tiếp hỏi ra câu này.
Giang Hạo sửng sốt nói: "Người khác cũng không phải là hiền đệ."
Dễ đối phó như vậy.
Nhưng Giang Hạo đương nhiên là sẽ không nói ra nửa câu sau.
Trên đời này có rất nhiều cường giả, nhưng chỉ dựa vào một mình hắn sẽ không phải là đối thủ.
Cũng chỉ có Thánh Chủ là có vô số thần hồn, hoá phân ngàn vạn, thực lực bị suy yếu lớn nhất, như thế hắn mới có thể đối phó một hai.
Xa như Thánh Đạo, Long Thiên hắn không phải là đối thủ, gần như Cổ Kim Thiên, Lâu Mãn Thiên, Cố Trường Sinh, Vạn Vật Chung, hay là Xích Thiên thì hắn vẫn không phải là đối thủ.
Dù là Thi Hải lão nhân gần đây mới xuất hiện đều không phải là người mà hắn có thể đối phó. Ngoại trừ Thánh Chủ, không có người thứ hai thích hợp hơn.
"Ta còn phải cảm tạ ngươi?" Chủ tiệm sách cắn răng nghiến lợi mở miệng.
Giang Hạo cười nói: "Ngươi và ta là huynh đệ, nói những lời khách sáo này làm gì. Nhưng mà vi huynh gần đây có một chút chuyện muốn hỏi hiền đệ một chút."
Chủ tiệm sách cảnh giác nói: "Chuyện gì?"
"Chuyện thứ nhất, muốn hỏi hiền đệ có biết vị trí của Đại Địa Chi Mạch hay không?" Giang Hạo mở miệng nói ra.
Hồng Vũ Diệp nói có thể hỏi Thánh Chủ, vậy đã nói rõ Thánh Chủ tám phần là biết.
"Không biết." Thánh Chủ không chút khách sáo mở miệng.
Nghe vậy, Giang Hạo thở dài: "Vi huynh đúng là quá khổ mà, thiếu lượng lớn linh thạch, còn tiếp nhận khí vận thiên địa, nếu như không cách nào thanh toán nhân quả, sợ là cả đời sẽ không tiến thêm được. Chuyện này thì có khác gì với chết chứ?"
Chủ tiệm sách: "…"
Ngươi khổ, ngươi không tiến thêm được, ngươi không khác gì với chết thì có quan hệ gì với ta? Nhìn thấy ánh mắt Giang Hạo nhìn lại, khóe miệng chủ tiệm sách co quắp hai lần, sau đó nói:
"Nam Bộ, năm trăm dặm phía Đông Thiên m Tông có một ngọn núi, trên dưới tồn tại một đạo phong ấn. Tiến vào đạo phong ấn kia liền có thể cảm nhận được Đại Địa Chi Mạch, nhưng mà chỉ người đạt được sự công nhận của Đại Địa Chi Mạch thì mới có thể cảm nhận được."
"Lý giải của hiền đệ đối với đại thế đúng là vượt mức bình thường, không nói đến đương kim, dù là thời đại Nhân Hoàng chắc là cũng không có người có thể sánh được. Dù vi huynh có thể vượt qua Nhân Hoàn thì cũng phải xin hiền đệ giúp đỡ." Giang Hạo lắc đầu cảm khái.
Nghe những lời này, chủ tiệm sách có chút hưởng thụ.
Người này mặc dù vũ nhục hắn, nhưng mà cũng sẽ thổi phồng hắn.
Những người ở thời đại Nhân Hoàng kia, không có một người nào biết làm người giống như người này. Đương nhiên, cũng không có một người nào vũ nhục hắn giống như cái người này.
Giữa các cường giả với nhau ít nhiều đều có chút tôn trọng, mà người trước mắt thì chỉ có vũ nhục, ngoại trừ vũ nhục chính là ức hiếp.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại vượt qua Nhân Hoàng, đúng là đáng giận.
"Vậy thì chúng ta nói tới chuyện thứ hai một chút." Giang Hạo tiếp tục mở miệng nói:
"Chuyện này có liên quan tới hiền đệ."
"Không có thần hồn, ngươi tìm ta cũng vô dụng." Chủ tiệm sách lập tức từ chối.
"Không phải thần hồn." Giang Hạo chân thành nói: "Hiền đệ cảm thấy đại thế Sơn Hải của mình như thế nào?"
"Đại thế không thể tặng cho người ta được." Chủ tiệm sách lập tức mở miệng.
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy đối phương quá coi thường mình. Hắn không phải là người lòng tham không đáy.
Hắn lắc đầu, sau đó nói: "Hiền đệ cảm thấy nếu như đại thế Sơn Hải mà tăng thêm kiếm ý thì sẽ như thế nào?"
"Kiếm ý? Coi đại thế Sơn Hải là cái gì thế? Đây chính là toàn bộ sơn hải, kiếm ý chỉ là một phần bên trong sơn hải mà thôi. Là muốn ta gia nhập kiếm ý, tự hạ thân phận?" Chủ tiệm sách chẳng thèm ngó tới.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Thánh Chủ lại hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng mà, đại thế Sơn Hải đúng là không cần thiết phải sửa chữa lại.
Theo lý thuyết, Sơn Hải Kiếm Tông không đến mức không rõ điểm ấy, vậy tại sao còn muốn dùng cái này để giao dịch cùng Thánh Chủ? Xem ra chỉ có thể chờ đợi đồ vật đến rồi để Thánh Chủ nhìn xem.
Sau đó, hắn nói rõ mọi chuyện cho đối phương. Nhưng mà Thánh Chủ vẫn từ chối, nói là sẽ không xem, nói cái gì mà Sơn Hải Kiếm Tông tuyệt đối chỉ muốn hạ thấp hắn để trải đường cho Sơn Hải Kiếm Tông.
Giang Hạo thở dài một tiếng, chỉ có thể nói với đối phương mình gần đây có chút khổ. Sau đó Thánh Chủ thông cảm cho người huynh trưởng này, đồng ý.
"Cho nên ngươi đến Tây Bộ là không muốn cơ duyên sao?" Chủ tiệm sách hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo nở nụ cười: "Hiền đệ cảm thấy đại thế đến, vi huynh sẽ có cơ duyên sao?"
"Ngươi bị thiên địa chán ghét vứt bỏ, sẽ không có cơ duyên cao minh. Chỉ là ngươi tại sao lại bị chán ghét vứt bỏ? Bởi vì người Thánh Đạo giúp ngươi sao?" Chủ tiệm sách hỏi.
"Bởi vì thiên đạo không dung được ta." Trong lòng Giang Hạo có chút phiền muộn.
Hắn không hề nghĩ tới, học Tỏa Thiên lại mang đến nguy cơ lớn lao cho mình như thế.
Chủ tiệm sách cười ha ha, người bị chán ghét vứt bỏ là người đã làm chuyện gì đó khiến người người oán trách. Hắn còn chưa thấy người nào thành tiên mà trực tiếp bị chặt gãy tiên lộ.
Thiên địa và hắn đúng là đều chán ghét người chỉ biết bóc lột và khinh người quá đáng như này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận